Chương 143: Lòng Loạn Như Tơ

Mồ hôi chảy ròng ròng, lửa tình bốc cháy ngùn ngụt nơi bụng dưới, khiến cả cơ thể Nghiêm Minh bất giác nóng hầm hập lên theo.

Mê người.

Mạc Tử Hiên thật sự quá mê người rồi.

Tử Hiên đang ngửa mặt dâng lên môi thơm đưa ngay sát miệng cậu, tùy ý cậu cắn xé nhấm nháp lấy vị ngọt mềm của nó.

Rất gần, rất rất gần.

Đôi môi Nghiêm Minh vô thức dần dần hạ xuống.

Không một ai có thể ngăn cản cậu.

Người ngọc trong vòng tay, đôi môi đỏ hồng phấn nộn, cả đầu lưỡi ướt át mềm trượt không xương kia nữa.

Tất cả mọi thứ của Tử Hiên sẽ vĩnh viễn thuộc về cậu.

Chỉ cần cậu hạ môi xuống đúng một phân nữa thôi.

Núi lửa sẽ ngay lập tức bùng nổ.

...

Ầm

Ngay khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, thì dường như ông trời cũng muốn tác hợp cho hai người bọn họ, nên đã khiến con ngựa nhảy lên một cái.

Bờ môi của Tử Hiên theo quán tính nảy lên theo, va thẳng vào môi của Nghiêm Minh.

Nhưng trong tích tắc một phần tỷ tỷ giây, đôi mắt cậu đột nhiên bừng tỉnh, linh cơ khẽ động, Nghiêm Minh tức khắc nghiêng đầu qua, khiến bờ môi mềm nộn của Tử Hiên trượt qua gò má cậu.

-Phù...

Nhẹ thở ra một hơi, Nghiêm Minh thầm hô may mắn trong lòng.

Tình cảm cậu dành cho cô che giấu bao nhiêu năm nay, không thể vì một phút bốc đồng mà phá hủy được.

Nếu hai người thật sự hôn nhau, thì kết quả sẽ như thế nào?

Cõi lòng Nghiêm Minh vẫn còn mang nặng nỗi nan kham.

Yêu đương với Tử Hiên ư?

Hiện tại vẫn chưa thể được.

-A?!?

Thế nhưng Tử Hiên thì khác.

Lúc này cô cũng từ trong cơn bão tình mà thanh tỉnh lại.

Gò má đang tựa sát vào gò má cậu, mặt cô đỏ bừng, nhớ lại khoảnh khắc tuyệt diệu vừa rồi.

Chỉ là...

“ Vì sao Nghiêm Minh lại không hôn mình?!?

Vì sao cậu ấy lại từ chối mình?”

Ánh mắt Tử Hiên bất giác dâng lên một nỗi buồn man mác.

Chính cô cũng không hiểu vừa rồi mình bị cái gì nhập, mà lại làm ra hành động xấu hổ như vậy.

“ Mình đã động tình với Nghiêm Minh ư?”

“ Mình rốt cục làm sao vậy?”

“ Nghiêm Minh không thích mình ư?”

“ Nghiêm Minh thật sự chỉ xem mình là bạn?!?”

Tâm hồn thiếu nữ như con chuồn chuồn bay loạn, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ lung tung lướt nhanh qua trong đầu.

-...

Nghiêm Minh tuy không nghe được vô số lời tâm tình trong lòng cô bạn thân.

Nhưng từ tiếng tim đập dồn dập;

Cả hơi thở nặng nề mà đứt quãng của Tử Hiên liên tục phả vào tai. Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được, tiếng lòng của cô bạn thân ngay lúc này.

Loạn.

“ Cõi lòng Tử Hiên bây giờ cũng đang rất loạn ư?”

-Tử...Tử Hiên à.

Nghiêm Minh nhỏ giọng khẽ lẩm bẩm:

-Cậu không sao chứ?

-Híttttt

Tử Hiên hít một hơi thật sau, sau đó quay phắt người lại, im lặng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.

Không nói một lời.

-Tử Hiên à. Tớ... tớ...

Nghiêm Minh đưa mắt nhìn xuống, vành tai trắng nõn kia lúc này vẫn còn vương chút sắc xuân đỏ hỏn.

Tử Hiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, ngượng ngùng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cẩn thận che lại vành tai nhỏ của mình.

Dường như Tử Hiên sợ cậu nhìn thấu tâm tư, nên muốn nhích người tới, tách mình ra khỏi lồng ngực Nghiêm Minh.

Thế nhưng, ngặt một nỗi là, đôi tay cậu vẫn đang ôm chặt lấy cô.

Nhiệt độ nóng hầm hập từ cơ thể cậu truyền qua, khiến cơn sóng mà cô mới vừa đè ép xuống, lại rục rịch muốn dâng cao lên.

Dù muốn hay không, mười mấy năm trời ở bên nhau, cả hai đã vô cùng quen thuộc cơ thể của nhau, chỉ cần một người có phản ứng, người kia nhất định sẽ vô thức hưởng ứng theo.

Nhịp nhàng không chút kẽ hở.

Nghiêm Minh nhìn bờ vai đang run rẩy của Tử Hiên, đáy lòng chua xót vô cùng, nhịn không được, cậu nuốt một ngụm nước bọt, khô khốc nói:

-Tử Hiên, thật ra tớ...

-Ừ, mình biết rồi.

Tử Hiên đột ngột ngắt lời, vươn tay chỉ về phía trước, ngữ khí có phần cứng nhắc nói:

-Phía trước là khách sạn cũ, chúng ta qua đó nghỉ một đêm đi.

-Ừm.

Đột nhiên bị cắt ngang, bao lời muốn nói Nghiêm Minh đành nuốt hết lại vào bụng, khó khăn gật đầu đáp ứng.

...

-Thiếu gia, Mạc tiểu thư.

Chủ khách sạn trông thấy hai người Nghiêm Minh, liền tươi cười chào hỏi:

-Vẫn như cũ ạ.

Khách sạn này nằm trên đất Phó gia, là nơi hai người thỉnh thoảng vẫn hay lui tới.

Tất nhiên, đó là những lúc Tử Hiên cùng Nghiêm Minh làm nhiệm mà sư phụ trong môn giao phó, trên đường về ghé vào nghỉ ngơi.

-Không, hai phòng.

Tử Hiên lạnh lùng phân phó, sau đó quay phắt người đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn Nghiêm Minh lấy một cái.

-Ơ...

Lý Bộ có phần sửng sốt, vội lo lắng quay sang Nghiêm Minh, cẩn thận dò hỏi:

-Thiếu gia, hai người lại cãi nhau chuyện gì à?

-Không có gì.

Nghiêm Minh ngây ngốc lắc lắc đầu.

-À, chú Bộ này.

Đoạn, cậu quay sang lão chủ nhà, ngập ngừng hỏi:

-Chiếc váy lần trước cháu gửi tạm ở đây. Chú vẫn giữ chứ ạ.

-Cái váy đó hả, hehe.

Lão Bồ nháy mắt hehe cười trêu:

-Vẫn còn trong tủ của vợ ta.

-Tốt, thế thì phiền chú cho người đem bồn tắm nước tắm, nước hoa hồng lên cho Tử Hiên.

Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn lên lầu, chậm rãi nói:

-Đem chiếc váy đó lên cho cậu ấy luôn.

-Vâng. Thiếu gia yên tâm, mọi thứ sẽ có ngay ạ.

Lý Bộ cúi đầu cung kính rời đi chuẩn bị đồ.

...

-Đồ ngu ngốc, cái đồ đầu heo chết tiệt.

Tử Hiên trong phòng nghỉ của mình, liên tục mắng nhiếc kẻ nào đó.

Khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi đến căn phòng ngay bên cạnh, cô lại càng mắng hăng hơn.

Cạch

Thế nhưng, người bên kia vẫn vờ như không nghe thấy, im lặng đóng cửa phòng, khiến Tử Hiên giận sôi người.

Hận không thể chạy qua bên đó cắn chết cái tên ngu ngốc kia ngay lập tức.

-Không xin lỗi?

-Không giải thích?

-Cũng không ngụy biện?

-Phó Nghiêm Minh cậu được lắm.

Ực ực ực

Tử Hiên bước nhanh lại bàn, rót liền mấy ly nước tu ừng ực, vừa chùi mép cô vừa căm hận lẩm bẩm.

Cộc cộc

-Mạc tiểu thư, thiếu gia sai chúng ta mang bồn tắm lên cho cô.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của nhân viên khách sạn:

-Giờ chúng ta vào có tiện không ạ?

-Hừ, vào đi.

Tưởng một chút đồ tắm là có thể mua chuộc được mình ư, Tử Hiên lạnh lùng đáp lời.

-Vâng.

Từ đầu đến cuối, hai tên người làm bưng bồn tắm, một tên xách nước tắm và nước hoa hồng đều không dám hé nửa lời.

Ngậm chặt miệng khiêng đồ vào, sau đó tranh thủ chạy đi mất.

Nhiệt độ trong phòng bây giờ thật sự rất lạnh nha, bọn họ không muốn ở gần vị tiểu thư ngang ngược hung hăn này đâu.

-Tử Hiên, dì vào được chứ.

Ngoài cửa bây giờ lại vang lên giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ.

-Dạ, dì cứ vào đi ạ.

Tử Hiên nghe tiếng của vị mỹ phụ, cơ mặt đang cau có chợt giãn ra, giọng nói cũng dịu đi mấy phần.

Cạch

-Hai đứa con có giận nhau chuyện gì thì cũng từ từ nói.

Dì Lan đẩy cửa phòng, bưng theo một chiếc khay bạc bước vào, đầy quan tâm lo lắng hỏi:

-Sao lại cãi nhau dữ vậy?

-Dì Lan.

Tử Hiên nhìn thấy vị mỹ phụ liền chạy đến ôm lấy nàng, phụng phịu phồng má khẽ gọi.

-Ngoan. Nghiêm Minh lại chọc giận gì con nữa à? Nói dì nghe.

Khẽ xoa mái đầu nhỏ, dì Lan nhẹ giọng an ủi hỏi chuyện.

-Không có gì đâu ạ. Chỉ là lâu rồi không gặp nên con nhớ dì thôi.

Tử Hiên không dám kể chuyện xấu hổ lúc nãy, chỉ nũng nịu cọ cọ gò má vào ngực vị mỹ phụ, chợt thấy trên khay là một bộ váy dài, cô liền tò mò hỏi:

-Váy của ai vậy dì?

-Của con chứ còn ai nữa.

Dì Lan nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tử Hiên, mỉm cười đáp:

-Nghiêm Minh bảo dì mang lên cho con đó.

-Ồ, gần đây làm gì có tiệm quần áo nào. Dì kiếm ở đâu ra vậy? Mà thôi...

Nhìn chiếc váy cực kỳ mỹ lệ trên chiếc khay, tuy trong lòng Tử Hiên rất thích nó, nhưng vẫn đẩy ra nói:

-Con không mặc đồ ngoài tiệm đâu dì.

-Với lại, ngày mai con còn phải ra ngoài hành động nữa. Mặc võ phục này tiện hơn á dì.

-Sao được, chiếc váy này nằm ở đây lâu lắm rồi. Nay cuối cùng cũng vào tay con, con nhận lấy đi.

Dì Lan kiên quyết đặt chiếc khay bạc lên bàn, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

-Hả? Lâu lắm rồi ư?

Dường như bắt được điểm mấu chốt, Tử Hiên nghiêng đầu tò mò dò hỏi:

-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy dì?

-Ừ, chiếc váy này gửi ở chỗ dì cũng khá lâu rồi. Ngồi xuống đây dì kể cho nghe.

Dì Lan nắm lấy tay cô ngồi xuống ghế, chậm rãi kể lại:

-Con còn nhớ ba năm trước, trước sinh nhật mình một tháng, hai đứa làm nhiệm vụ về ghé ngang qua đây không?

-Nhớ ạ? Đó là trước khi con đi theo Đại tiểu thư đến Hoàng Liên đó dì.

Tử Hiên tất nhiên là nhớ rất rõ, liền gật đầu đáp lời.

-Ừ, trước khi hai đứa ra ngoài làm nhiệm vụ, Nghiêm Minh có gửi chiếc váy này cho dì. Bảo là khi về sẽ dẫn con đến đây. Tặng cho con.

-À...

Tử Hiên nhớ lại chuyện tối ngày hôm đó, có chút ngượng ngùng à một tiếng.

-À cái gì mà à. Ài, nghĩ lại thôi đã thấy tiếc rồi.

Dì Lan thổn thức kể lại:

-Hai đứa con cũng thật là, suốt ngày cứ cãi nhau hoài. Bữa đó vừa mới đến cổng con liền giận dỗi bỏ về trước.

-Tội thằng bé, chưa kịp tặng quà thì con đã đi mất rồi.

Dì Lan lắc đầu than thở.

-Hì hì...

Tử Hiên xấu hổ thè lưỡi cười cười, lại nhấp nháy mắt hỏi:

-Cậu ấy định tặng nó cho con thật ạ?

-Chứ còn gì nữa?

Dì Lan điểm ngón trỏ lên trán Tử Hiên, nhẹ giọng oán trách:

-Con đó, ngoài Nghiêm Minh ra còn ai chịu nổi cái tính ngang bướng của con không.

-Trân trọng nó một chút, đừng suốt ngày bắt nạt thằng bé.

-Dạ con biết rồi, hì hì.

-Thôi, con lo tắm rửa rồi nhớ mặc nó vào nhé. Dì xuống dưới đây.

-Dạ, dì ngủ ngon ạ.

Tiễn vị mỹ phụ rời đi, cẩn thận khép lại cửa phòng, Tử Hiên lúc này mới không giấu vẻ kinh hỉ, nhanh chân chạy đến chiếc bàn, cầm lên chiếc váy dài đến từ ba năm trước.

-Hừ, tên ngốc đó, váy đẹp thế này, mà sinh nhật năm đó cũng không dám tặng cho mình. Thật đáng đánh mà.

Yêu thích không rời tay, Tử Hiên say mê nhìn ngắm chiếc váy một hồi, ngó sang phòng bên cạnh, cô hừ hừ khẽ mắng.

Đoạn, cô cẩn thận đặt chiếc váy xuống chiếc khay, rồi không kịp chờ đợi lao nhanh vào phòng tắm.

...

-Ai mà xinh đẹp thế này, hihi...

Tiểu giai nhân khoác bộ váy dài lên người, thích ý xoay liên tục mấy vòng trước chiếc gương lớn.

Nhìn ngắm hình ảnh tinh mỹ tuyệt sắc của mình trong gương, cô nhịn không được tấm tắc tự khen không ngớt lời.

Quả là, chỉ có Nghiêm Minh mới hiểu được cô.

Và cũng chỉ có cậu mới quen thuộc đến mức, biết rõ số đo ba vòng của cô đó.

Chiếc váy này không phải đồ mua ngoài tiệm, mà nó chính là do thợ thủ công của nhà họ Phó tự tay may lấy.

Từng đường may từng sợi vải, đều được cân đo tỉ mỉ, tạo nên một chiếc váy vừa vặn tuyệt đối với thân hình của cô.

Tuy thời gian đã qua khá lâu, nhưng Tử Hiên ngày ngày luyện võ, vóc dáng của cô không thay đổi so với ba năm trước quá nhiều.

Ngược lại, bây giờ Tử Hiên càng lớn càng xinh đẹp, mặc vào lại càng nổi bật lên vẻ tươi sắc của cô hơn.

-A, chỗ này còn có chữ nữa này.

Tử Hiên tinh mắt nhìn thấy góc dưới tà váy có một hàng chữ nhỏ xíu, nét vẽ uốn lượn đầy uyển chuyển được thêu nổi cộm lên, phải chú ý lắm mới nhìn thấy rõ được:

-Mạc Tử Hiên-

Dù nhìn qua chất vải cùng kích cỡ, thì cô cũng dư biết, chiếc váy này chắc chắn là chỉ may riêng cho mình rồi.

Nhưng khi thấy dòng chữ thêu tên mình cực kỳ tinh xảo trên tà váy, niềm sung sướng khiến cô lại càng yêu thích hơn.

-Hihihi...

Mặt nhỏ đỏ bừng vì hưng phấn, Tử Hiên ngây ngốc nắm lấy tà váy cười hihi không ngừng.

Cạch

Chợt

Phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, tiếng bước chân quen thuộc kia đi đến trước của phòng của cô, khẽ gõ cộc mấy tiếng.

-Hiên à, tớ vào nhé.

Nói rồi, không đợi cô đáp ứng, Nghiêm Minh vô cùng tự nhiên đẩy ra cửa phòng.

Tử Hiên hốt hoảng đứng bật dậy, ngượng ngùng nhìn xuống cơ thể mình, nháy mắt, cô lao vù qua nhảy thẳng lên giường.

Nhanh tay quơ lấy chiếc mền lớn trùm kín người từ đầu đến chân, như con mèo nhỏ nấp thật kỹ trong chăn.

-!!!

Nghiêm Minh khóe mắt đã thấy bóng người lao vụt qua, muốn nhanh tay đẩy cửa bước vào để nhìn ngắm tiểu giai nhân, nhưng đã vuột mất cơ hội rồi.

Khẽ lắc đầu, cậu cũng không để bụng lắm, thong thả đi đến chiếc bàn giữa phòng, nhìn thấy bộ võ phục của Tử Hiên nằm ngay ngắn trên khay bạc, khóe môi cậu bất giác cong lên đầy ý cười.

Rõ ràng, dù đang dỗi cậu, nhưng cô ấy vẫn chịu mặc chiếc váy cậu đưa cho đấy.

Tất nhiên, Nghiêm Minh không dại gì đâm thủng điểm ngại ngùng này.

-Tử Hiên.

Vô cùng biết điều, cậu chậm rãi đi đến bên giường, nhìn thấy một đoàn lồi lên dưới lớp chăn, cậu cố nén cười, chính trang dò hỏi:

-Cậu ngủ rồi à?

-Rồi.

Người trong chăn lạnh lùng đáp lời, ngữ khí đầy khó chịu vặn hỏi:

-Mà cậu qua đây làm gì? Sắm hai phòng làm chi?

-Mình trả phòng rồi. Hai đứa mình trước giờ ra ngoài đều nghỉ chung một phòng. Có sao đâu?

-Mắc công sáng mai, chú Bộ lại phải dọn dẹp thêm một phòng nữa.

-Hừ hừ, lý do quá nhỉ?

Người trong chăn khó chịu nhăn nhăn mũi gầm gừ.

-Haha..

Biết Tử Hiên không thể giận mình quá lâu, Nghiêm Minh mặt dày cười khan hai tiếng, hạ giọng năn nỉ nói:

-Được rồi, cậu đừng giận nữa. Mau dậy uống thuốc nào.

Nói rồi, cậu móc từ ngực áo ra một lọ ngọc, dốc ra một viên thuốc đưa qua.

-Đưa đây.

Con mèo nhỏ trong chăn chỉ thò ra mỗi chiếc móng vuốt, và vẫn lạnh giọng ra lệnh.

Nghiêm Minh có chút tức cười đặt viên thuốc vào tay Tử Hiên.

Cô trốn cậu làm gì?

Trốn được một đêm, sáng mai vẫn phải rời khỏi chăn nha.

Nghĩ thầm là vậy, nhưng Nghiêm Minh chắc chắn không dám nói ra rồi.

Hai đứa mới làm lành xong, giờ mà cậu lại chọc giận cô, không khác gì tự tìm đường chết hết.

Đoạn, cậu cực kỳ tự nhiên leo lên giường, ngồi xếp bằng ngay ngắn bên cạnh cô.

-Hừ.

Xột xoạt

Tử Hiên tuy bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn quấn chăn cuộn mình vào sát tường, không hề có ý tứ đạp cậu xuống giường.

-Ngủ đi, đêm nay để tớ gác cho.

Nghiêm Minh nhìn Tử Hiên trong cuộn chăn, khẽ nói một câu.

Chăm chú nhìn một hồi, đợi nhịp thở của cô sâu dần, cuối cùng là đều đều êm ả, chứng tỏ người ngọc trong chăn đã ngủ say.

Cậu mới yên tâm chậm rãi nhắm mắt lại, nhập thần tu luyện.

...

Cứ thế, cứ yên lặng như thế...

Trên cùng một chiếc giường trong một căn phòng nhỏ, chàng thiếu niên vừa tĩnh tâm vận hành chân khí, vừa để tâm động tĩnh xung quanh, bảo hộ lấy thiếu nữ đang ngủ say nằm cạnh bên.

Cảnh tượng yên bình này, rất đỗi quen thuộc với hai người.

Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Mạc Tử Hiên lại vô cớ hờn dỗi với Phó Nghiêm Minh.

Nhưng đến tối, cậu lại đưa một viên Định Thần Đan cho cô uống, an ổn tâm thần, điều hòa chân khí, lặng lẽ đưa cô vào giấc ngủ say.

Còn cậu sẽ ngồi canh cho cô suốt cả đêm đó.

Định Thần Đan

Hay đầy đủ hơn phải gọi là:

Tử Hiên Định Thần Đan.

Đan dược độc nhất vô nhị này, trên đời chỉ có mỗi một mình Mạc Tử Hiên là được uống.

Đây là công sức nghiên cứu, là phương thuốc bí truyền mà cậu cầu xin lão Đào đặc chế riêng cho cô.

Với tính tình sớm nắng chiều mưa, nóng giận thất thường của Tử Hiên, nếu là người khác, ắt việc tu luyện chân khí sẽ dậm chân tại chỗ, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma cũng không chừng.

Nghiêm Minh tất nhiên nhìn ra được điểm yếu hại này, nên đã không chỉ cầu đan, mà còn cố gắng ổn định, an ủi khuyên nhủ, chìu chuộng cô rất nhiều.

Bởi vậy, Mạc Tử Hiên cực kỳ thích ở cạnh Nghiêm Minh.

Thậm chí có thể xem như biến thái, khi cô luôn muốn cậu chỉ thuộc về riêng mình.

Vì cậu, mà khi trước cô đã làm ra vô số chuyện điên cuồng từ trong gia tộc, trong sơn môn, trong trang viên nhà họ Phó và kể cả bên ngoài nữa.

Đây có thể xem như một biến thể cực đoan của tình yêu.

Nhưng với tâm tư thiếu nữ đơn thuần, Mạc Tử Hiên đến lúc này vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình được.

Hai người ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, thân còn hơn ruột thịt, và chuyện ngủ cùng nhau như thế này, đối với cô thật sự quá mức bình thường.

Hai người không phải người yêu, nhưng còn hơn cả tình yêu.

Có lẽ, đối với bọn họ, hai chữ “người yêu” cùng lắm chỉ là một tên gọi, một loại danh phận mà thôi.

Vương Nhàn nhàn nhã dựa vào thùng xe, miên man nghĩ thầm.

Ngồi trước rèm cửa trên chiếc xe ngựa, bên trong là một đại mỹ nhân kinh sắc tuyệt diễm:

Diệc Vân Tuyết

Nhưng hắn lại không mấy để tâm đến nữ nhân độc ác này.

Hắn chỉ nghĩ đến Mạc Tử Hiên cùng Phó Nghiêm Minh, chuyện tình cảm bi hài của hai người.

Rồi không nhịn được, bất giác hắn lại nhớ đến Kiều Ân.

Nhìn Tử Hiên, đâu đó hắn lại nhìn thấy hình ảnh của nàng.

Nhưng khác với Tử Hiên Nghiêm Minh ở chỗ, hắn gặp Kiều Ân vào năm mười hai tuổi.

Từ nhỏ Kiều Ân đã trải qua nhiều chuyện, tâm lý nàng vì vậy mà trưởng thành hơn so với thiếu nữ cùng lứa rất nhiều.

Ngay từ những ngày đầu, ý muốn chiếm hữu hắn của nàng, tình cảm của nàng dành cho hắn, chắc chắn là tình yêu nam nữ rồi.

Tất nhiên, Vương Nhàn không xem Kiều Ân là đồ đệ hay thị nữ của mình. Hai người thuận lý thành chương, trở thành người yêu của nhau cũng không khó khăn gì.

Chỉ là, từ lâu trong lòng Vương Nhàn, Kiều Ân đã là thê tử chính thất, nhất đại phu nhân rồi.

Không có éo le nghiệt ngã như Phó Nghiêm Minh.

Cậu không dám ngỏ lời yêu với Tử Hiên, vì sợ mình không thể phá giải được lời nguyền.

“Nếu mình ngỏ lời, tất nhiên Tử Hiên sẽ đồng ý. Nhưng hai năm nữa thì sao?

Khi đó nhất định cô ấy sẽ rất đau khổ.’

Có lẽ tâm ý tương thông với nhau, cách nhau hàng dặm đường, nhưng Phó Nghiêm Minh vẫn tự nhủ thầm trong lòng, vừa vặn đối đáp với Vương Nhàn:

“ Thời gian còn lại của mình không nhiều.

Đổi hai năm hạnh phúc, lấy cả đời đau khổ của Tử Hiên ư?”

Nghiêm Minh chua xót lắc lắc đầu.

Dù đã cố nhắm mắt, niệm khẩu quyết liên tục, nhưng những suy nghĩ về cô như cơn sóng dữ cuộn trào trong lòng, khiến cậu không thể nào tĩnh tâm tu luyện được.

Cậu không dám yêu cô.

Nhưng cũng không dám tùy tiện lấy đại một người vợ như cha mình.

Trong mắt cậu, từ lúc biết chuyện lời nguyền độc địa kia, cha cậu vừa đáng thương cũng vừa đáng giận.

Ông ấy tuy phụ bạc với mẹ cậu, nhưng lại cứu cả dòng họ tránh khỏi nguy cơ tuyệt tự.

Còn cậu thì khác, cậu thật sự không dám ngay trước mặt Tử Hiên, lấy một người con gái khác làm vợ.

Tất nhiên, ở Việt Thiên không theo chế độ một vợ một chồng, và cũng không ai cấm đàn ông có nhiều hơn hai vợ.

Chỉ là, trong lòng cậu chỉ có mỗi Tử Hiên.

Và Tử Hiên chỉ muốn cậu thuộc về riêng cô.

Bởi vậy, nên tình cảm hai người cứ mập mập mờ mờ suốt nhiều năm qua.

Nếu đổi lại là Kiều Ân, thì câu chuyện đã hoàn toàn khác rồi.

“ Với sức bạo tạc khủng bố của nàng, Kiều Ân nhất định sẽ lật tung cái khu rừng ngu ngốc kia lên mất.”

Vương Nhàn dĩ nhiên biết rõ độ khủng bố của Kiều Ân.

Tính tình của nàng thậm chí còn kinh khủng hơn Tử Hiên rất rất nhiều.

Nếu Vương Nhàn mà dính phải lời nguyền độc ác đó, chắc chắn Kiều Ân sẽ giết thẳng một đường từ ngoài vào trong, rồi từ trong nổ tung ra ngoài, xới tung ba thước đất của rừng rậm Tuyệt Sắc luôn đấy.

Còn ba cái thể loại yêu ma quỷ quái, hay bất kỳ cái đồ chơi gì đã phóng ra lời nguyền kia, trăm phần trăm sẽ bị nàng nghiền nát thành bã vụn.

Gọn gàng dứt khoát hơn nhiều.

Tất nhiên, chúng ta không thể so sánh một Sát Thần với một cô bé người phàm được.

Và chuyện tình cảm của hai cặp tình nhân này, không thể giống hệt nhau được.

...

-Ồ ?!?

Trên đỉnh một ngọn hoang phong, bên trong tấm áo choàng đen kịt bay phẩn phật trong gió lớn, Kiều Ân dường như cũng cảm ứng được Vương Kỳ Phong đang tưởng nhớ đến mình.

Nàng liền nghiêng đầu đưa mắt nhìn sang, dọc theo phương hướng mà luồng tương niệm kia truyền đến.

Ánh mắt nàng long lanh ngóng về phía xa xôi, xuyên qua hàng trăm dặm đường, xuyên thấu cả màn đêm vô tận, nhìn thẳng về nơi đoàn người ngựa đang dừng chân, chiếu thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của hắn.

-Hừ.

Chỉ là, chợt nghĩ đến người ở cạnh hắn bây giờ, chính là ả hồ ly tinh họ Diệc kia, nàng khẽ cau mày hừ lạnh một tiếng.

Đoạn, nàng thu hồi ánh mắt, quay đầu chăm chú nhìn về khu rừng bên dưới.

Dưới chân ngọn núi hoang đối diện, là một hang động do hung thú đào móc để lại, bên trong hang động này chính là mục tiêu mà nàng đã theo dõi liên tục mấy ngày nay.

“Hệ thống, mau cứu lấy nàng.”

“Ting, đan dược quá mức trân quý, Ký Chủ không đủ điểm để đổi.”

“Vậy phải làm sao? Con mẹ ngươi nàng sắp chết rồi.”

“Với số điểm thành tựu hiện có, ta có thể đổi được gì hả?’

“Ting, với hai triệu điểm còn lại, Ký Chủ chỉ đổi được nhiều nhất một viên [ Phục Mệnh Đan ].

Thế nhưng, tỉ lệ thành công cứu được người chỉ có hai mươi phần trăm.

Ngoài ra, Ký Chủ còn phải dồn hết tất cả chân khí để cứu mạng nữ nhân này. Khả năng phản phệ khi thất bại là tám mươi phần trăm.

Hệ thống khuyến khích Ký Chủ không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bỏ qua nàng thì hơn.

-KHÔNG ĐƯỢC.

Bên trong hang động trong lòng núi, Vân Trung Hậu vẻ mặt âm trầm, đột ngột mở bật mắt gào lớn.

-Trung Hậu, có chuyện gì thế?

Niêm Diệu lão giả đang ngồi canh giữ trước cửa động cũng bị kinh động giật nảy mình, vội vàng chạy vào lo lắng hỏi.

-Không có chuyện gì.

Vân Trung Hậu lắc lắc đầu, đoạn, hắn ngẩng mặt nghiêm túc nhìn Niêm Diệu lão giả, thành khẩn nói:

-Niêm lão à, giờ tôi phải bắt đầu cứu Tiểu Chiêu, trong hai tiếng đồng hồ này, tôi không thể làm bất cứ việc gì khác được.

-Nếu có cường địch đánh tới, xin lão ráng cầm cự cho ta thêm mười lăm phút nữa thôi. Ta nhất định sẽ cứu được nàng, xin lão nhé.

-Yên tâm, ngươi cứ lo cứu nàng.

Niêm lão khinh thường nhìn sang Mộc Chân Chiêu, ngữ khí có chút cười nhạo đáp.

Cứu cái con bé hấp hối, chỉ còn lại vài tia hơi thở thôi ư?

Đúng là chuyện cười mà.

Nghĩ vậy, lão liền nhe răng, hiểm ác hướng Vân Trung Hậu cười gằn nói:

-Chỉ là, cái giá phải trả sẽ phải gấp đôi những gì ngươi đã hứa đó.

-?!?

Vân Trung Hậu khóe mắt khẽ co giật, đáy lòng ngập tràn lửa giận.

Lão cáo già này, canh lúc khó khăn để bắt chết mình ư?!?

Dẫu vậy, hết cách, Vân Trung Hậu vẫn phải cố gắng nhịn xuống cục tức nơi cuống họng, lạt giọng đáp ứng:

-Tốt, lão cứ yên tâm, những gì đã hứa ta sẽ trả gấp đôi.

-Haha, được, để ta ra canh cho.

Niêm lão sung sướng cười lớn bước ra ngoài.

Việc nhẹ lương cao mà.

Ở đây đồng không mông quạnh, xung quang chẳng có thôn làng xóm nhỏ, cũng chẳng có thành phố nào, làm quái gì có cường địch nảo chứ.

Mà có võ giả đui mù đi ngang qua đây chăng nữa, một ngón của lão cũng đủ nghiền nát kẻ đó thành thịt vụn rồi.

Canh giữ cho thằng nhóc kia cứu một cái xác chết ư?!?

“Hahaha...”

Niêm lão nhàn nhã ngồi dựa ngay cửa động, thích ý âm thầm cười nhạo không ngớt.

----*----