Chương 142: Tử Hiên - Mắt Ướt Môi Hồng

- Chà chà, phụ nữ khi ghen thật đáng sợ.

Nằm núp sấp trên hòn non bộ, Phó Vinh Hiển lét lút ngóc đầu, quan sát đôi “bạn thân” đang cãi nhau dưới mái đình phía xa, như ngửi được mùi thơm, chốc chốc y lại chép miệng lẩm bẩm than thở.

Phó Vinh Quang nằm ngay cạnh y, cũng đang chăm chú nhìn theo, chợt nghiêng đầu khó hiểu hỏi anh trai mình:

- Anh hai à, rốt cục là anh đã nói cái gì mà cô út phản ứng ghê dữ vẩy?

Cô út, hay Cô út nhà họ Mạc, là cái tên thân thương mà đám võ giả Phó gia vẫn thường gọi Mạc Tử Hiên.

- Anh có nói gì đâu?

Phó Vinh Hiển hơi chột dạ, trông thấy em trai nhìn mình chằm chằm, y mặt già nóng ran, tỉnh bơ đáp:

- Ờ thì...

- Lúc cô út xông đến trang viên, vừa thấy mặt liền tóm anh lại. Hỏi chuyện tiểu thiếu gia, rồi hỏi cả cái chuyện Giải Độc Đan bị trộm nữa.

- Anh thành thật khai báo với em nó thôi.

Phó Vinh Quang nghe anh trai mình dửng dưng trả lời, nhưng đáy lòng không hiểu sao lại thấy bất an vô cùng, liền lo lắng gặn hỏi:

- Thế tóm lại là anh trả lời như nào?

- Anh có sao nói vậy thôi.

Phó Vinh Hiển mặt không đổi sắc, tự nhiên mười phần đáp:

- Ừ thì... anh thành thật khai báo, chuyện tiểu thiếu gia tự mình chạy đến thành Bình An bắt nữ đạo tặc về này.

- Rồi chuyện tiểu thiếu gia say mê sắc đẹp nên ân cần hầu hạ cho nữ đạo tặc này...

- Cả chuyện anh nghe người ta đồn, Nghiêm Minh muốn lập nữ đạo thành chính thất phu nhân nữa.

Kể đến đây, Phó Vinh Hiển xấu hổ ngoảnh mặt đi, cười khan hai tiếng đáp:

- Anh kể hết luôn, haha....

- Vãi cả chưởng?!???

Phó Vinh Quang nghe đến khúc này, chợt cảm thấy trời đất xung quanh như lộn ngược mười tám hai mươi vòng, kinh hãi ngửa mặt rên rỉ một tiếng.

-Đại ca...

Đoạn, y nhìn sang ông anh nhà mình, oán trách hờn nói:

- Anh chơi vậy là chết con mẹ tiểu thiếu gia rồi.

- Không chỉ riêng tiểu thiếu gia, mà có lẽ cả nhà họ Phó chúng ta, hôm nay sẽ bị cô út lật tung lên mất.

- Chắc không vậy đâu.

Phó Vinh Hiển mặt mày trắng bệch, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, tự lừa mình dối người lẩm bẩm.

Y biết lần này đúng là mình chơi dại rồi.

Vốn y ganh ghét nữ đạo tặc ăn nhờ ở ké mấy bữa nay, muốn mượn tay Mạc Tử Hiên đuổi cổ nữ đạo tặc đi, nên mới châm lửa thổi gió bậy bạ như vậy.

Giờ nhìn thấy khuôn mặt như muốn giết người của Tử Hiên, y mới kinh hãi nhận ra lần này lớn chuyện rồi.

-YAAAA, CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA...

Đúng lúc này, hai người bọn y nghe thấy tiếng hét của Phó Nghiêm Minh, đồng loạt khiếp sợ nhìn nhau, trong đầu cùng nảy ra một chữ:

“Chết.”

- Thôi xong, tiểu thiếu gia đây là tự tìm đường chết mà.

Phó Vinh Hiển lắc lắc đầu quay mặt đi, không nỡ nhìn thêm nữa.

- Cái gì cơ? Cậu vừa gọi cái gì cơ?

- Không...Không... Không...Không phải...

- Cho cậu nói lại lần nữa đó.

- Cậu vừa gọi tớ là cái gì hả?

Uỵch

- Hả?

Uỵch

- Hả?

Uỵch.

- Anh hai, chúng ta mau ra cứu Nghiêm Minh, cô út đánh chết cậu ấy mất.

Phó Vinh Quang hốt hoảng nhỏm người, muốn bật dậy lao tới cứu Nghiêm Minh.

- Mày bị điên à?

Nhưng ngay lập tức đã bị Vinh Hiển nhấn đầu ghìm chặt xuống, trừng mắt khẽ quát:

- Vợ chồng người ta cãi nhau, mày bơi vô đó kiếm cái giải gì hả?

- Nhưng đó là vợ bạo hành chồng, bạo lực gia đình đó anh?

Phó Vinh Quang cố gắng ngóc đầu dậy, nhỏ giọng năn nỉ anh hai mình.

- Mày chưa vợ thì biết cái đếch gì? Cùng lắm...

Ầm Ầm

Vinh Hiển đang lải nhải dạy dỗ em trai, thì từ phía biệt viện ầm ầm nổ lớn, hai cánh cửa bị Tử Hiên đá nát, không lâu sau, tiếng nói vừa kinh ngạc lẫn bất ngờ của cô cũng vang vọng tới:

- Diệc Vân Tuyết?!???

- Diệc Vân Tuyết?!?

Bên này, trên hòn non bộ, hai anh em Hiển Quang cũng kinh hồn đánh mắt nhìn nhau.

Bọn họ đâu có điếc, cũng không nghe lầm.

Nữ đạo tặc không ngờ lại là nữ ma đầu.

Diệc Vân Tuyết

- Mau, mau đi kiếm thằng Vịnh, kêu thêm người đến cảnh giới, không cho phép bất kỳ ai ra sau vườn.

Phó Vinh Hiển hành xử lão luyện, lập tức ra lệnh cho Vinh Quang, phần y, y vội vàng nhảy xuống đất, chạy đến chặn hành lang thông lên dãy nhà chính.

Không quên dặn dò thêm:

- Nhớ kêu thằng Vịnh mang thêm cao thuốc dược bột, chữa ngoại thương cho thiếu gia. Mau lên đi, tao canh ngõ trước cho.

- Dạ dạ...

Phó Vinh Quang gấp rút gật đầu, hối hả nhảy qua tường rào, cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.

...

- Anh Phong, ý là bây giờ anh phải đi đến rừng Tuyệt Sắc, để kiếm dược liệu về trị thương cho con hồ ly tinh này.

- Ranh con, ăn nói cho cẩn thận.

- Ta gọi ngươi là con hồ ly tinh đó, thì làm sao?

Trong tòa biệt viện, Nghiêm Minh đáng thương lủi thủi ngồi một mình dưới bậc thềm, nhìn về gốc Lộc Vừng trong sân, dưới tán cây Tử Hiên đang trợn mắt chửi mắng nhau với Diệc Vân Tuyết, Vương Nhàn thì ngồi ở giữa ngăn cản hai người bọn họ.

Tất nhiên, phần lớn là ngăn không cho Tử Hiên sáp vào choảng nhau với Diệc cô nương.

- Cái đồ điên này, ui da...

Phần Nghiêm Minh, bàn tay phải của cậu lo bịt chặt miệng vết cắn trên cánh tay trái, bàn tay trái thì liên tục nắn vuốt vết bầm trên cẳng chân phải, miệng thì liên tục đau đớn xuýt xoa liên hồi.

Nhìn Tử Hiên loi nhoi phía xa, không phải cậu không muốn lao tới ngăn cô lại, mà quả thật giờ cậu hết sức rồi.

Hai lần ngăn cản, ăn một cước vào chân, một chưởng vào trán, cuối cùng là một cắn vào tay nữa.

Cậu thật sự hoảng rồi.

- Xíttttt aaaaaa.....

Cảm thấy máu đã ngưng chảy, cậu mới khẽ rên rỉ chậm rãi giở tay lên, hiện ra vết cắn sâu hoắm của Tử Hiên.

Đến giờ hai chỗ bị thương vẫn còn rất đau, nhất là vết cắn đau rát vô cùng.

May mà cậu nhanh trí cầu cứu anh Phong, anh Phong vừa ra, Tử Hiên liền vui mừng nhả tay cậu nhảy xổ đến anh ấy.

Chứ để lâu thêm vài giây nữa, chắc miếng thịt này có khi bị cô cắn rơi luôn mất.

Tất nhiên, cậu chỉ có thể ai oán nhìn Tử Hiên, chứ không dám mở miệng trách móc gì.

Ngược lại, cậu càng muốn chôn chuyện này càng sâu xuống lòng đất càng tốt.

Dù sao thì chính cậu mới là người được lợi lớn trong lần cãi nhau này.

Giờ mà khơi lên lại, nếu để Tử Hiên nhớ ra mấy cái hành động ám muội vừa rồi của cậu, nhất là đôi bàn tay hư hỏng này;

Thì thôi... đời em coi như chơi xong.

Nghiêm Minh lắc lắc đầu, ánh mắt đầy hoảng sợ không dám nghĩ thêm nữa.

- Thiếu gia.

- Nghiêm Minh.

Đúng lúc này, từ bên ngoài đi vào hai người, là Phó Chí Vịnh cùng Đào lão, trông thấy cậu liền lo lắng gọi một tiếng.

Nhất là Chí Vịnh, trông thấy cánh tay nhuộm đỏ máu tươi của Nghiêm Minh, y hoảng hồn bưng hộp thuốc vọt đến, hai tay thoăn thoắt xử lý vết thương ngay cho cậu.

Ở bên kia, anh Phong của cậu đang cố gắng ổn định lại Tử Hiên:

- Hiên à, em bình tĩnh ngồi xuống nghe anh nói có được không.

- Hứ...

Tử Hiên giận dỗi vùng vẫy hất văng cánh tay của anh Phong, hờn dỗi khoanh tay trước ngực hứ một tiếng ngoảnh mặt đi.

- Ài, chuyến này anh không đi không được.

Vương Kỳ Phong bất đắc dĩ phải hạ giọng giải thích:

- Diệc Vân Tuyết đã lấy mất một vật vô cùng quan trọng của anh. Anh phải giúp cô ta chữa thương, với làm thêm một số việc nữa.

- Mà tình thế trong rừng Tuyệt Sắc rất là oái ăm, anh không đi không được.

- Tạm thời em cứ về nhà trước đi, báo bình an với chị Nhan hộ anh một tiếng. Yên tâm, Diệc Vân Tuyết không làm gì anh đâu.

- Không được.

Tử Hiên đợi cho Vương Nhàn nói hết câu, mới quay phắt người lại, ngữ khí thật sự lắng lo cho hắn:

- Em không bao giờ tin tưởng nữ ma đầu kia, để anh một mình với cô ta, em không yên tâm.

- Chị Nhan hiện giờ cũng rất lo cho anh, chị ấy đã dặn nếu gặp thì nhất định phải bảo vệ anh.

- Với lại, chuyến này đến rừng rậm Tuyệt Sắc thật sự quá mức nguy hiểm, anh còn không biết võ công, không có nổi một tia chân khí...

Tử Hiên nín thở nói liền một hơi dài.

Vương Nhàn đương nhiên biết, phải là người thật sự coi hắn là bạn, đặt hắn trong lòng mới quan tâm mà nói nhiều như vậy.

Nhớ lại ngày đầu gặp cô bé, ánh mắt cô nhìn hắn đầy bất mãn, khi để chị Nhan của cô phải sầu khổ vì hắn ngần ấy năm.

Đến bây giờ, rốt cục cô cũng chấp nhận hắn làm anh rể rồi.

Cuối cùng, cô vung tay dứt khoát quyết định:

- Không được, chuyến này em nhất định phải đi cùng anh.

- Không được.

Tử Hiên vừa dứt câu, thì bên này Nghiêm Minh cũng kinh hãi hét lớn.

Cậu tập tễnh chạy đến trước mặt cô, đè xuống bàn tay của cô, cố gắng khuyên nhủ:

- Hiên à, rừng rậm Tuyệt Sắc không phải là nơi dành cho một đệ tử Nhân cấp như cậu đâu.

- Anh Phong đã có anh Vịnh bảo hộ rồi. Cậu ở nhà được không hả?

- Hông!!!

Tử Hiên phồng má chu môi lắc đầu cự tuyệt, lại trừng mắt phản bác:

- Cậu cũng biết nơi đó nguy hiểm, vậy thì tớ càng phải đi cùng anh ấy rồi.

- Anh Phong, cậu ấy...

Biết không khuyên được, Nghiêm Minh liền quay sang hướng Vương Nhàn cầu xin.

- Anh Phong cái gì mà anh Phong, tớ nhất quyết phải đi.

- !!!...

Đám người trong viện thức thời nép qua một bên, im lặng nhìn đôi “bạn thân” đấu khẩu với nhau.

- Tốt, nếu cậu cứng đầu như vậy, vậy tớ cũng phải đi.

Hết cách, Nghiêm Minh dứt khoát rống lớn.

- Cậu cũng đi?!?

Tử Hiên kinh ngạc trừng trừng nhìn cậu, nhăn mặt khó chịu hỏi:

- Cậu cũng chỉ nhân cấp, lại còn là gia chủ tương lai của Phó gia, cậu đi đến đó lỡ có mệnh hệ gì thì sao?

- Chú Vịnh, nhốt tên này lại cho cháu.

Nói rồi, quay sang hất cằm với Chí Vịnh, thuận miệng phân phó.

- Ách?!?

Phó Chí Vịnh tự nhiên thấy bão lửa cháy lan lên đầu mình, vội kéo kéo tay áo lão Đào, nhấp nháy mắt nói:

- Ông Đào, chúng ta mau đi mời thêm ông Liêm đi ạ.

Nói rồi, hai người nhanh chân lỉnh đi mất.

- Hừ?

Nghe đến hai chữ “Ông Liêm”, Tử Hiên tất nhiên biết chuyến này Nghiêm Minh cũng đi cùng cô rồi.

Chả là, trong lòng vẫn còn có chút bất mãn hừ nói:

- Cậu đi theo tớ làm gì?

- Đương nhiên là để bảo vệ c...

“...cậu.”

Nghiêm Minh suýt nữa buộc miệng nói ra tâm tư trong lòng, lại trông thấy cô bạn thân nhìn mình chằm chằm, cậu ngay tức khắc sửa lời:

- Bảo vệ anh Phong.

- Anh Phong cũng là anh rể của tớ, là phu quân tương lai của Đại tiểu thư, tớ không thể trơ mắt nhìn anh ấy đi vào nơi nguy hiểm được.

- Không sợ?!?

Nghe Nghiêm Minh đòi đi cùng mình, Tử Hiên bỗng thấy vui thích trong lòng, cô nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng chợt treo ý cười, mím môi hỏi.

- Sợ? Cũng không phải lần đầu.

Nghiêm Minh vỗ vỗ ngực tự tin cười đáp:

- Lần trước tớ đã đến rừng rậm Tuyệt Sắc một chuyến rồi.

- Vậy hả? Cậu đến đó một lần rồi ư? Chẳng phải mọi người đều nói nơi đó rất nguy hiểm sao?

- Sâu vào bên trong mới nguy hiểm. Còn hái dược liệu ở ngoại vi khu rừng thì không sao cả.

- Ồ! Vậy cậu kể xem trong đó có những thứ gì. À đúng rồi, sao lại gọi nó là Tuyệt Sắc vậy.

- Nhiều hoa lắm à?!?

- Hoa cái đầu cậu.

- Gọi nó là Tuyệt Sắc, bởi vì mọi thứ trong đó không có bất cứ màu sắc nào. Chỉ một màu xám xịt thôi.

- Trong đó có rất nhiều rắn độc...

...

Vương Nhàn cùng Diệc Vân Tuyết ở bên cạnh, chỉ biết im lặng nhìn hai cô cậu liếc mắt đưa tình với nhau.

Đôi bạn thân trái dấu này, giống như hai cực của nam châm, đẩy nhau ra rồi lại hút nhau vào liên tục.

Lại như nước với lửa xung khắc lẫn nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, cả hai đã hòa quyện làm một, trung hòa cho nhau.

Mới vừa rồi vẫn còn đang cãi nhau, đánh nhau, chửi nhau, cắn nhau, và lại lần nữa tiếp tục đấu khẩu với nhau.

Nhưng giờ thì hay rồi, cả hai lại đang chụm đầu dựa sát lại, hihi haha cười nói, bàn bạc kế hoạch cho chuyến đi sắp tới.

Kể cũng lạ.

- Hừ, yêu với chả đương.

Diệc Vân Tuyết không chịu nổi nữa, chán ghét mắng thầm một tiếng, đoạn, nàng đứng bật dậy, điểm mũi chân phóng ra xe ngựa phía trước cổng.

Yên vị đâu vào đó, nàng liền nhắm dưỡng thần, không thèm để ý đến nữa.

- Khà khà...

Nhìn biểu cảm bị ngộ độc cơm chó của Vân Tuyết, Vương Nhàn hấp háy mắt khẽ cười mấy tiếng.

Rồi, hắn cũng tranh thủ vào trong phòng hóa trang che đi dung mạo một tí, trừ phi người ở cạnh để ý, nếu không khó mà nhìn ra gương mặt hắn được.

“ Ài, còn bảo là mình không có ý tứ gì với Tử Hiên. !!!

Chỉ là bạn thân?!?”

Nhìn hai mái đầu nhỏ chụm vào nhau nói nói cười cười tít hết cả mắt, Vương Nhàn bĩu môi thầm khinh bỉ trong lòng, đoạn, hắn cũng biết ý xoay người rời đi, nhường lại không gian riêng cho hai cô cậu.

...

- Thiếu gia, ngựa có sẵn rồi đây.

Một lát sau, đoàn người hái thuốc đều đã tập kết đông đủ trước cổng trang viên, khí thế giương cao vạn phần.

Phó Phát Tài đứng cạnh Xích Huyết Mã, một tay vuốt ve dải bườm óng mượt của con ngựa, một tay cầm cà rốt đút vào miệng cho nó.

Nhoàm nhoàm

Lúc này thì Tử Hiên với Nghiêm Minh rốt cục cũng từ trong nhà bước ra, Phát Tài thấy thế liền vỗ vỗ yên ngựa, vui vẻ gọi:

- Thiếu gia, ngựa có sẵn rồi đây.

- Tốt.

Nghiêm Minh bưng một thùng xốp lớn cẩn thận đặt lên thùng xe. vừa quay người lại thì đã thấy Tử Hiên ngồi chễm chệ trên lưng Xích Huyết Mã rồi.

Cậu phủi phủi tay chậm rãi bước đến bên hông con ngựa, ngẩng đầu khó hiểu hỏi:

- Ngựa của tớ mà?

- Ừ, ngựa của cậu mà.

Tử Hiên tỉnh bơ gật gật đầu tự nhiên đáp.

- Cậu đây là muốn cưỡi chung ngựa với tớ?

“Tất nhiên là không.”

Nghiêm Minh nhanh chóng lắc đầu bác bỏ ý nghĩ vớ vẩn này của mình, vừa định quay người tìm một con ngựa khác, thì Tử Hiên đã vươn tay xuống trước mặt cậu, cười nói:

- Đúng vậy, nể tình cậu đang bị thương, để bổn cô nương đây chở đi cho.

- Ồ...

Đám người chung quanh nghe vậy lập tức vui sướng ồ rộn lên.

“ Lên, lên nhanh thiếu gia.

Còn chờ gì nữa. Lên mau.”

Cả bọn đáy lòng kích động thầm hô to đầy hào hứng, đồng loạt hướng cặp mắt nóng rực nhìn về phía tiểu thiếu gia.

- Không cần, tự tớ đi được.

Bất quá, Nghiêm Minh lập tức từ chối, thẳng thừng đạp đổ chén thuốc hy vọng của đám võ giả Phó gia.

- Phó Nghiêm Minh, tớ cho cậu ba hơi thở.

Tử Hiên chợt biến sắc mặt, lạnh giọng gằn từng chữ đe dọa:

- Nếu còn không lên thì tự gánh hậu quả nhé.

Đoạn, cô đưa tay vuốt vuốt cổ họng của Xích Huyết Mã, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Mun à, cậu chủ của mày không cần mày nữa rồi. Tao đem mày về làm bảy món nhé, hay là mày thích thoảng cố* đây.

*thoảng cố: một món ăn làm từ thịt ngựa

- Ê ê ê, đùa vậy không vui đâu nha bạn.

Nghiêm Minh hết hồn, vội ôm lấy cẳng chân của Tử Hiên thấp giọng xin xỏ.

Cậu biết đồ điên này nói được là làm được, nếu để cho cô cắp con ngựa quý về nấu giả cầy hay làm bảy bảy bốn mươi chín món thì... bỏ mẹ.

- Hừ.

Tử Hiên trong lòng lâng lâng sung sướng khi bắt nạt được Nghiêm Minh, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ nghiêm mặt ra lệnh:

- Còn không mau lên đây.

- Để tớ cầm cương cho, cậu ngồi đằng trước đi.

Hết cách, Nghiêm Minh đành phải ngoan ngoãn dịch người ra sau, chuẩn bị nhảy lên.

- Không được, cậu đang bị thương.

Thì Tử Hiên vẫn chưa vừa lòng, cô nhanh chân đẩy bàn đạp dịch người về phía sau, giọng nói có mấy phần mất kiên nhẫn, gắt giọng mắng:

- Tớ đã bảo là để tớ chở , sao hôm nay cậu lỳ thế, cứ thích cãi lời tớ vậy hả?

- Không.

Nghiêm Minh cũng lý lẽ không kém, kiên quyết không chịu ngồi đằng trước, nhẹ giọng giải thích:

- Vừa rồi cậu mới tức giận xong, nộ hỏa ảnh hưởng chân khí không nhẹ. Để tớ cầm cương cho, cậu ngồi điều khí lại đi.

- Không được, cậu nghe lời đi, để tớ cầm cương cho.

- Không, tớ cầm cho.

- Tớ cầm.

- Tớ cầm.

- ...

- !!!!

Đám võ giả của Phó gia, cùng Vương Nhàn lẫn Diệc Vân Tuyết, đều cảm thấy hạn hán lời với đôi “bạn thân” này.

“ Có để cho người ta sống nữa không hả?”

Ai nấy đều chỉ biết thầm oán trách trong lòng.

Thật hết chỗ nói với đôi bạn trẻ này mà.

- Nhanh, mẹ tớ sắp ra rồi kia. Mau đi thôi kẻo bà càm ràm nhức đầu lắm.

Đang giành giật sợi dây cương với Tử Hiên, đuôi mắt Nghiêm Minh chợt thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ ngã rẽ.

Không dây dưa nữa, cậu dứt khoát nhảy thót lên lưng ngựa, ngay ngắn ngồi dựa sát sau lưng Tử Hiên.

- Nghiêm Minh cậu làm gì vậy hả, mau để tớ lái.

Mặc kệ cô vùng vẫy phản đối, Nghiêm Minh hai tay vòng qua eo Tử Hiên ôm sát cô vào lòng;

Bàn tay thì nhanh nhẹn giật lấy dây cương, thúc ngựa một cái vọt đi mất.

- Hahaha...

Mọi người trông thấy cảnh này liền đồng loạt khoái trá cười rộ lên.

- Đây có phải chúng ta vừa xem một cặp tình nhân đang cãi nhau không?

- Bậy rồi bạn ơi, người ta là bạn bạn bạn bạn bạn... bạn thân đó cha.

- Trên tình bạn, dưới tình yêu, thế ở giữa là cái gì anh em?

- Ở giữa chắc là cái bao ni lông...

- Ha hả haha hahaha...

Mọi người nháy mắt nhau trêu chọc, chốc chốc lại ha hả cười ầm lên không ngớt mồm.

- Ê, Dương phu nhân ra rồi kìa, mau chuồn thôi bây.

Phó Phát Tài cười nhạo đến mức đỏ bừng hết cả mặt, chỉ là lúc liếc qua liền trông thấy Dương phu nhân đang hằm hằm nhìn lấy đám người.

Y thức thời nhanh chân nhảy lên lưng ngựa, ra hiệu cho cả bọn chuồn gấp.

Rầm rầm rầm

- Phu nhân yên tâm.

Phó Chí Vịnh trông thấy mấy đứa em nháy mắt ra dấu với mình, tất nhiên hiểu ý, một mình y ở lại, khô khan giải thích:

- Thiếu gia chỉ là đưa Tử Hiên về nhà mẹ đẻ thôi. Cậu ấy sẽ nhanh chóng quay về ạ.

Tranh thủ nói cho hết câu, nhưng y cũng chợt nhận thấy có gì đó sai sai.

Nếu nói Mạc gia là nhà mẹ đẻ của Tử Hiên, thế chẳng khác gì đang ám chỉ Phó gia là nhà mẹ chồng cô hay sao?!?

Mồ hồ lạnh chảy ròng ròng, Chí Vịnh không dám quay đầy lại, vội vàng thót lên lưng ngựa chạy mất dép mất.

...

Tất nhiên, theo kế hoạch thì Nghiêm Minh sẽ mang Tử Hiên rời đi trước, lấy lí do là đưa nàng về Mạc gia, để cho mọi người trong nhà yên tâm.

Còn đám tinh anh trong tộc sẽ bảo hộ Vương Nhàn đi ở phía sau.

Dù sao bây giờ vẫn còn trong đất của Phó gia, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm gì rồi.

Một ngày sau, đoàn người sẽ hội hợp tại cửa thôn An Bình, đây là thôn của người mang họ Phó, nằm ngay sát biên giới lãnh địa của Phó gia.

Đám Vương Nhàn đi ở phía sau, chỉ là một đám đàn ông, ngoài những trò đùa cợt nhả bậy bạ, thì không có gì hay ho hết.

Vương Nhàn lúc này vẫn chưa hiển lộ thân phận, nên chỉ yên lặng ngồi canh trước rèm xe cho Diệc Vân Tuyết, nhàn nhã ngắm cảnh sắc xung quanh, xa xa là những ngọn núi nhấp nhô trùng điệp, cùng những ngôi làng nhỏ nằm ngay dưới chân núi.

Khung cảnh nói chung khá yên bình, thanh nhã, nhìn ngắm một hồi, tuy vô vi nhưng cũng khiến lòng người lắng lại nhiều hơn đấy.

Đám tinh anh của nhà họ Phó tuy nhìn thấy Vương Nhàn, nhưng ngoài Chí Vịnh Vinh Quang ra, thì những người còn lại không ai biết rõ tên thật của hắn cả.

Dĩ nhiên, bọn họ không phải kẻ ngốc, ít nhiều gì cũng đang âm thầm suy đoán thân phận hắn đấy.

Cứ vậy, đoàn người ngựa đi sau cứ thong dong di chuyển.

...

Còn đôi nam nữ trẻ tuổi chạy phía trước thì không có yên bình như thế.

- Này, Nghiêm Minh, tay cậu đang để đâu vậy hả?

Tử Hiên ngồi trong lòng Nghiêm Minh, thỉnh thoảng lại phải tóm lấy hai cánh tay đang quơ loạn của cậu, miệng liên tục oán trách người ngồi sau.

Tất nhiên, không biết do vô tình hay đang cố ý, mà hai cánh tay của chàng thiếu niên chốc chốc lại nhảy giật lên, va vào hai khối đầy đặn trước ngực của tiểu giai nhân.

- Xin lỗi cậu.

Cũng không biết trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, nhưng chỉ thấy khuôn mặt cậu lúc này đầy vẻ kìm nén, cổ họng khô khốc liên tục xin lỗi cô:

- Tay tớ đang bị thương nên không khống chế được.

- Đã hơn nửa ngày rồi...

Trước đó cô cắn cậu không có động chân khí, cùng lắm bị thương ngoài da thôi.

Với chân khí tinh thuần cùng thuốc bột gia truyền nhà cậu, hẳn vết thương phải lành đến tám chín phần rồi chứ.

Tử Hiên thắc mắc ngoảnh đầu định chất vấn người ngồi sau, nhưng mới quay mặt lại, đập vào mắt cô chính là chiếc cằm thon gọn sắc nét của Nghiêm Minh;

Chúng cân đối tuyệt đẹp, như được tạc nên bởi đôi bàn tay của thợ thủ công lành nghề nhất

Xuống dưới một tí, chính là khối xương yết hầu đầy gợi cảm của một chàng trai vừa bước qua tuổi dậy thì.

Phó Nghiêm Minh

Cậu nhóc ba tuổi mà cô bé Mạc Tử Yên gặp tại sơn môn mười lăm năm trước.

Bây giờ cuối cùng đã trở thành một chàng thiếu niên anh tuấn, đẹp trai rạng ngời ngời rồi nha.

- Minh à...

Ở khoảng cách gần sát như thế này, khối xương yết hầu kia chốc lát lại nổi cộm lên, rồi lại lặn xuống, nhấp nhô liên tục.

Linh hồn của Tử Hiên, cả tâm hồn thiếu nữ lẫn trái tim trong lồng ngực cô, cũng hòa cùng nhịp lên xuống kia, dồn dập đập liên hồi theo.

Tâm trí của cô lúc này đã bị gió cuốn bay lên chín tầng trời, trước mắt Tử Hiên bây giờ chỉ còn mỗi gương mặt anh thanh quý khí của chàng thiếu niên.

Cô nhìn mê mẩn đến ngẩn người, cổ họng khô khan khó khăn gọi:

- Cậu...cậu...cậu...

- Hả? Cậu gọi gì tớ cơ?

Phó Nghiêm Minh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Trước mặt cậu, tấm dung nhan tuyệt sắc của tiểu giai nhân xinh đẹp tuyệt trần đang gần ngay trong gang tấc.

Cô thấp hơn cậu cả cái đầu, nên lúc này ngửa mặt nhìn lên, mọi thứ trên gương mặt cô đều phơi bày ra cho cậu tận tình thưởng thức.

Hai má cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh mê ly khi nhìn cậu;

Cùng đôi bờ môi kiều diễm đầy ướt át kia.

Lúc vừa cúi đầu xuống, chiếc cằm của cậu đã vô tình quẹt trúng chúng nó.

Mềm mại, rất mềm, mềm đến mức khiến cậu muốn cắn một ngụm, muốn ngậm vào miệng để ngấu nghiến lấy chúng.

Ướt át, ẩm ướt đến đê mê rợn người, cậu có thể cảm giác được vị ngọt tươi mát của suối nguồn bất tận, nằm phía sau đôi môi mềm mại đầy kiều diễm kia.

Mồ hôi chảy ròng ròng, lửa tình bốc cháy ngùn ngụt nơi bụng dưới, khiến cả cơ thể Nghiêm Minh bất giác nóng hầm hập lên theo.

Mê người.

Mạc Tử Hiên thật sự quá mê người rồi.

Mê hoặc dụ chết người hơn nữa là, đôi môi của cả hai chỉ cách nhau đúng một đốt ngón tay thôi.

Thật sự rất gần.

Mạc Tử Hiên đang mê man trong cơn sóng tình cuồn cuộn, không hề hay biết biểu cảm của mình dụ người phạm tội đến mức nào.

Nhưng Nghiêm Minh thì lại nhìn rất rõ ràng, thu lấy tất cả vào trong lòng mắt.

Cô đang ngửa mặt dâng lên môi thơm đưa sát ngay miệng cậu, tùy ý cậu cắn xé nhấm nháp lấy vị ngọt mềm của nó.

Rất gần, rất rất gần.

Đôi môi Nghiêm Minh vô thức dần dần hạ xuống.

Không ai có thể ngăn cản cậu.

Người ngọc trong tay, đôi môi đỏ hồng phấn nộn, cả đầu lưỡi ướt át mềm trượt không xương kia nữa.

Tất cả mọi thứ của Tử Hiên sẽ vĩnh viễn thuộc về cậu.

Chỉ cần cậu hạ môi xuống đúng một phân nữa thôi.

Núi lửa sẽ ngay lập tức bùng nổ.

...