Đất Tổ Nhà Họ Phí.
Một danh xưng đầy trang trọng.
Thật ra mảnh đất này chính là nơi sinh sống bao đời của người nhà họ Phí.
Từ ngã ba Phí Phương Đình đi thẳng vào xe ngựa gặp rất nhiều ngã rẽ, nối vào chỗ ở của các dòng phụ.
Nhưng xe ngựa đều bỏ qua, chỉ chạy thẳng một đường muốn tiến vào trang viên Phí gia.
Đây mới thật sự là nơi ở của dòng chính, nơi Phí Đại tiểu thư được sinh ra.
Chỉ có điều, xe ngựa vừa đến cổng trang viên thì năm người Vương Nhàn đã bị chặn lại.
- Đây là cấm địa của nhà họ Phí, không cho phép người lạ bước chân vào.
- Cút!!!
Thanh niên dẫn đầu cưỡi huyết mã tay cầm thanh trường thương thẳng tắp, mũi thương sắc bén khí thế mười phần cao giọng quát.
Phía sau y là một đội quân giáp mũ kín kẽ che phủ toàn thân, khí thế trang nghiêm, tay mỗi người đều nắm chặt trường thương chĩa thẵng vào chiếc xe ngựa.
Chỉ cần một lời không hợp, đội quân này tất sẽ lao tới đem kẻ lạ mặt đâm chết.
- Phí Thiết Thương, lá gan của ngươi nay cũng mập quá nhỉ, thấy xe ngựa của ta mà còn dám chặn đường nữa à.
Phí Kiều Nhan vén rèm xe, bước ra ôm lấy cánh tay Vương Nhàn, tựa sát vào người hắn.
Trông thấy tên em họ nhà mình dẫn quân cản đường, nàng có chút tức giận mắng.
- Ngựa ta thấy, xe ta cũng thấy, tất nhiên biết Đại Tiểu Thư đã về.
Phí Thiết Thương không chút nhượng bộ, vung trường thương chỉ thẳng mặt Vương Nhàn, lý lẽ mười phần dõng dạc nói:
- Thế nhưng thằng này cùng lão già kia không phải họ Phí, không được phép bước qua cổng trang viên nửa bước.
- Đây là anh rể ngươi, ăn nói cho cẩn thận.
Kiều Nhan rốt cuộc cũng bị chọc giận, trừng mắt hạnh lạnh lùng nói:
- Nam nhân của ta, ta dẫn về nhà ra mắt bố mẹ, ngươi chớ có nhiều chuyện.
- Không biết.
Thiết Thương vẫn lắc đầu không buông tha, cao giọng nói:
- Lão tổ tông đã dặn, chỉ khi nào được lão tổ tông cho phép, đám cưới xong xuôi, thì nam nhân khác họ mới được bước qua cửa Phí gia. Nếu không, chết.
- Hừ, các ngươi thật quá quắt. Cha ta đâu?
Kiều Nhan mặt nhỏ đỏ bừng, nàng vừa dáo dát nhìn về phía sau đám người, vừa lớn tiếng gọi:
- Cha, người có ở đây đúng không ạ?
- Bảo bối à.
Lúc này, đám quân lính mới nhường đường rẽ lối cho một người đàn ông trung niên bước ra.
Vẻ ngoài vừa tuấn tú vừa ổn trọng, đúng chuẩn của một vị gia chủ của gia tộc lớn.
Y nhìn con gái mình, đầy vẻ bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Cha cũng không lay chuyển được ý chí của lão tổ. Thôi thì con cứ vào nhà trước, còn chàng trai này cứ để hắn ở ngoài cửa ít hôm.
- Rồi vài ngày nữa ba dẫn hắn qua núi Phương Thiên để gặp Lão Tổ Tông, xin ngài ấy định đoạt.
- Không được, đây là chồng tương lai của con, hôm nay dẫn về đây là để ra mắt bố mẹ.
Kiều Nhan vành mắt đỏ hoe, gấp giọng kháng nghị:
- Sao giờ lại để anh ấy ở ngoài cửa được.
- Không sao, nếu cha em không thích anh...
Vương Nhàn nhìn hai cha con Kiều Nhan cãi nhau một hồi, hắn cũng không muốn vì mình mà khiến cho nàng khó xử.
Chỉ khẽ vỗ bàn tay cô gái nhỏ của mình, nhẹ giọng an ủi:
- Để hôm khác hẵng đến cũng được.
Nói đoạn, hắn đưa tay lau nhẹ khóe mắt nàng, mỉm cười nói:
- Chúng ta qua bên miếu Tổ, ra mắt tổ tiên của em trước nhé.
- Ngươi là cái thá gì?
Còn không đợi Kiều Nhan đáp lời, Thiết Thương đã dộng mạnh cán thương xuống mặt đất, quát lớn:
- Ai cho phép ngươi đi vào miếu Tổ?
- Ngươi mới là cái thá gì đó.
Bỗng một giọng nói già nua lạnh lùng cất lên, đánh gãy khí thế của Phí Thiết Thương.
Mọi người nghe âm thanh này liền biết người đến là ai, không dám chậm trễ quay đầu nhìn sang.
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo gai xám xịt chống gậy bước tới, râu già vểnh ngược vung gậy muốn đập vào người Phí Thiết Thương.
- Đến cả miếu Tổ mà mày cũng muốn quản, tin tao đập gãy chân mày không.
- Dạ, dạ con không dám ạ.
Thiết Thương nào dám cãi láo, vội nhảy xuống ngựa, ngoan ngoãn ôm trường thương nép qua một bên, cung kính cúi đầu vâng dạ.
- Cha!
Phí Anh Kiệt, gia chủ Phí gia trông thấy ông cụ thân sinh mình, lễ phép cúi đầu gọi.
Đám quân lính cũng thu lại trường thương, cúi đâu chắp tay đồng loạt hô lớn:
- Ông Nội Lớn mạnh khỏe ạ!
- Hừ, một đám ăn hại không biết mình là ai.
Lão giả được gọi Ông Nội Lớn quét quái gậy vào đám binh lính một vòng, nghiêm giọng quát:
- Còn không mau cút hết đi.
- Nhưng, Lão Tổ Tông đã...
Phí Thiết Thương khó xử nhăn nhó nói.
- Lão Tổ Tông?
Không đợi y hết câu, lão giả đã vung quái gậy lên, lạnh lùng cắt lời:
- Mày không biết đây là đâu hay sao? Còn dám lấy Lão Tổ Tông ra để dọa tao.
Lão giả lại nghiêm nghị nói tiếp:
- Phương Thiên môn là Phương Thiên môn. Nhà họ Phí là nhà họ Phí. Dù ông ấy có mặt tại đây cũng không quản được cái trang viên này.
- Chẳng nhẽ mày nói ông ta thật muốn làm trái Di Huấn của Thánh Tổ? Hả?
Tiếng "Hả" cuối cùng, lão giả mặt già đỏ bừng vung lên quái gậy thật muốn đập tới.
- Dạ dạ dạ...
Phí Thiết Thương nào dám đứng lại, vội lùi xa mấy bước cuống quýt vâng dạ.
Hai chữ Thánh Tổ như núi cao vạn trượng, y vừa nghe đã hết hồn.
Vội vàng quay đầu phất tay với đám binh lính:
- Chúng ta lui.
Nói rồi, y mới cúi đầu cung kính với lão giả:
- Ông Nội Lớn, con không biết phép tắc, làm người tức giận rồi.
- Mau biến hết đi.
- Dạ dạ...
...
- Ài...
"Lằng nhằng vãi nồi!!!"
Nhìn đám binh lính như chó cụp đuôi chạy mất dép, Vương Nhàn không khỏi thở dài một cái, có chút ối dồi ôi nghĩ thầm.
- Anh, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi chút nhé.
Kiều Nhan nhìn cổng lớn trang viên ngay trước mắt, có chút thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Vương Nhàn, nhẹ giọng thì thầm hỏi.
- Không nên...
Vường Nhàn nhìn Phí Anh Kiệt, rồi lại nhìn Phí lão giả chống quái gậy, lắc đầu đáp:
- Chúng ta vẫn như cũ, qua miếu Tổ trước.
- Dạ...
Kiều Nhan nhìn Vương Nhàn biểu cảm lạnh nhạt, ngữ khí bình thản không một gợn sóng nào.
Thật sự nàng rất lo lắng.
Ở cùng hắn đã lâu, biết tính hắn không muốn dây dưa lằng nhằng. càng không thích những kẻ hay đấu tố tâm cơ, so bì tiểu thông minh này nọ.
Nếu cha mình chọc giận hắn, thật sự nàng sẽ rất khỏ xử.
- Đấu tố xong rồi à?
Tịnh Nhã Yên vén rèm cửa bước xuống, quét mắt nhìn xung quanh trống trơn một mảnh, khinh thường châm chọc.
- Ông Trung, chú Kiệt mạnh khỏe.
Như Ngọc bước ra sau cùng, vén nhẹ mái tóc sau vành tai, dịu dàng ôn nhã khép tay chào hỏi gia chủ cùng Ông Nội Lớn của Phí gia.
Ngữ khí mềm mại dịu dàng, tiết tấu thong thả nhẹ nhàng như nước chảy, khiến đá núi cũng phải bị hòa tan.
Dù Phí Văn Trung đang nhăn nhó mặt mày cũng bất giác giãn ra hai gò má.
" Con bé này là ai?"
Lão kinh ngạc nhìn nhiều Như Ngọc vài lần, cẩn thận dò xét nàng.
Chỉ là dù lão có vận hết nội hàm trong người cũng không thể nhìn ra bất kỳ dao động chân khí trong người nàng.
"Chỉ là một con bé người phàm thôi ư? Thật kỳ lạ."
Đáy lòng nghi hoặc nghĩ thầm, bất quá, lão cũng không muốn tỏ ra thất lễ, mỉm cười hướng Vương Nhàn vẫy tay:
- Chàng trai trẻ muốn vào Miếu Tổ nhà họ Phí hả, qua đây.
- Dạ, cảm ơn ông nội đã mở đường.
Vương Nhàn gật đầu hữu lễ đáp.
- Ông nội, đây là Vương Kỳ Phong, chồng tương lai của con.
Kiều Nhan vẫn ôm chặt lấy ánh tay hắn, vui vẻ nói
Sau đó lần lượt giới thiệu ba người còn lại.
- Đây là Lý Như Ngọc.
- Đây là Tịnh Nhã Yên.
- Còn đây là...
Đến lượt lão già Niêm Diệu, nàng cũng có chút xấu hổ khi lừa gạt lão già này, ngại ngùng nói:
- Niêm Diệu lão tổ. Người hộ đạo của con ạ.
- Niêm Diệu?!?
Phí Văn Trung nhiều năm nay chỉ lo canh giữ miếu Tổ, không để ý ngoại sự, tất nhiên không biết Niêm Diệu lão giả đã bị cháu gái mình lừa gạt.
Thế nhưng hung danh Lão Giả Núi Cửu U vẫn như sấm bên tai, lão vội vàng cung kính cúi đầu gọi:
- Niêm lão tổ mạnh khỏe, cháu gái tôi nghịch ngợm, phiền phức cho người rồi.
Xét tuổi tác lẫn vai vế, Niêm Diệu lão tổ ngang hàng với Lão Tổ Tông nhà mình.
Còn Phí Văn Trung chỉ là Ông Nội Lớn của đám trẻ bây giờ.
Tất nhiên lão không dám chậm trễ với vị hung thần này rồi.
- Vừa rồi đám trẻ đã khiến người chê cười, trẻ nhỏ không biết điều, mong người thứ tội.
- Haha...
Niêm Diệu lão giả khoái ý vuốt râu haha cười lớn.
Từ lúc đi cùng đám Vương Nhàn, gần đây lại lòi ra thêm con nhóc Tịnh Nhã Yên nữa.
Thật khiến lão tức muốn hộc máu.
Nếu không phải có Như Ngọc luôn mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, chắc lão phải bị ba đứa nhóc này chọc tới chết luôn quá.
Bây giờ gặp được Phí Văn Trung biết nhìn hàng, cung cung kính kính với mình, lão mới thấy dường như trời đã sáng trở lại, sau một chuỗi ngày tăm tối.
Dẫu vui tâm thích ý là vậy, nhưng lão vẫn giữ vững lễ độ, xua tay nói:
- Không phiền không phiền. di huấn của bậc tiên tổ ta không dám trái.
- Haha, để người chê cười rồi.
Biết Niêm lão đang nói mát Lão Tổ Tông nhà mình, nhưng lão Trung cũng không tiện ra mặt bênh vực, chỉ cười khan hai tiếng, liền chuyển chủ đề:
- Lần đầu người đến Phí gia, không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ.
- Không sao, chỉ là những lễ nghi rườm ra của thế tục, ta không để ý.
Niêm Diệu lão giả tỏ vẻ không cần, khách sáo đáp lời.
- Ngươi ra vẻ xong chưa?
Tịnh Nhã Yên đứng ở phía sau lão, trông thấy hai lão già này kẻ xướng người họa, liền sốt ruột châm chọc.
- Con nhóc này.
Niêm Diệu quay đầu trợn mắt mắng.
- Nhanh đi, sắp trưa rồi.
Tiểu loli không thèm để ý lão đầu đang dựng ngược mí mắt với mình, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, mất kiên nhẫn nói:
- Tranh thủ thắp cho Thánh Tổ nén nhanh, rồi qua bên núi Phương Thiên đánh nhau.
Tiểu loli nghe Phí Kiều Nhan kể, ở phía bên kia, dưới chân núi Phương Thiên lúc này đã tụ tập rất đông người.
Vô số môn phái gia tộc lớn nhỏ kéo nhau đến để hỏi cưới Kiều Nhan.
Cuộc Luận Võ Kén Rể cũng đã bắt đầu từ hai hôm trước, hiện tại bên đó đang đánh nhau rất dữ dội.
Nhã Yên nghe kể mà ngứa ngáy tay chân không ngớt. Hận không thể ngay lập tức qua bên đó, tay đấm chân đá, đánh cho bọn ngu ngốc kia một trận.
- Haha, con nít thích náo nhiệt, Niêm Lão người đừng trách con bé.
Phí Văn Trung tươi cười hòa ái đỡ lời.
- Hứ.
Nghe hai tên tiểu bối hết gọi nàng con nhóc, rồi lại con nít, tiểu loli khó chịu trừng mắt, ngoảnh đầu không thèm để ý nữa.
...
- Nhan, tớ biếu cô chú hai viên đan dược cứu mạng, cậu đưa giùm tớ nhé.
Trong lúc hai già một nhỏ ở bên kia trừng mắt liếc xéo nhau, bên đây Như Ngọc rút ra một bình ngọc bên trong đựng hai viên thuốc nho nhỏ, lặng lẽ đưa qua cho Kiều Nhan.
Còn cẩn thận dặn dò:
- Nhớ dặn cô chú cất giấu thật kỹ, đừng cho bất kỳ người nào biết. Đến lúc gặp nạn, ắt sẽ hữu dụng.
- Cái này, quá trân quý, tớ không...
Kiều Nhan nhìn hai viên thuốc trong bình ngọc mà run run, lắc đầu không dám nhận.
- Cầm lấy đi. Xem như quà ra mắt bố mẹ vợ anh Phong. Cảm ơn cô chú đã cho phép cậu ở cạnh anh ấy.
Như Ngọc không nhượng bộ, cầm lấy bàn tay Kiều Nhan nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết đặt bình ngọc vào, mỉm cười nói:
- Dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Cậu đừng ngại.
- Vậy...
Ngẩng đầu nhìn gò má Vương Nhàn, Kiều Nhan trông thấy ánh mắt ấm áp của hắn, liền chậm rãi thu về bình ngọc, ngượng ngùng hướng Như Ngọc cảm tạ:
- Cảm ơn cậu nhé.
- Đi thôi.
Vỗ nhẹ bàn tay mềm mại không xương của Kiều Nhan, Vương Nhàn mỉm cười an ủi.
...
- Đây là Miếu Tổ.
Vừa dẫn đường cho đám Vương Nhàn lên ngọn núi cạnh trang viên, đạp lên từng bậc thang bằng đá cổ xưa nối thẳng đến đỉnh núi.
Phí Văn Trung, Người Canh Giữ Miếu Tổ, thong thả kể về lịch sử của ngôi miếu này.
- Nơi mà hơn năm ngàn năm trước, lúc Thánh Tổ vừa đặt chân đến mảnh đất này, đã tranh thủ xây lên để thờ Sơ Tổ, Thủy Tổ, cùng các bậc tổ tiên đời trước.
- ...
Lên đến bậc thang trên cùng, cả đám người liền bước vào một khoảng sân khá rộng rãi, bao quanh bởi ba gian nhà nhỏ đặt thành hình chữ U.
Trong sân đứng sừng sững hai cây lộc vừng cao lớn, cành lá xum xuê, tán cây vươn rộng ra bốn phía, che phủ bóng mát cả khuôn viên ngôi miếu bên dưới.
Dưới gốc cây, một vị phụ nhân đang cầm chổi xổm nhẹ vẩy quét đi đám lá khô.
Khung cảnh yên bình đến lạ này, khiến cho người ta có cảm giác, nơi này dường như đã vượt khỏi cõi tục, nằm ngoài vòng luân hồi.
Chỉ còn lại sự bình yên đến cực điểm, khiến ngươi muốn ở lại đây mãi mãi.
- Không ngờ Phí gia lại có một nơi đẹp đẽ như thế này.
Tịnh Nhã Yên nhìn quanh khoảng sân một vòng, đôi mắt nhỏ tinh tế cảm thụ từng hơi thở dịu mát uốn lượn xung quanh, dù kinh qua vô số cảnh tượng, nàng cũng phải trầm trồ khen ngợi.
- Phí Thánh Tổ quả nhiên bất phàm.
Niêm Diệu lão giả cũng phải gật gù kính phục.
- Đa tạ đa tạ. Mời các vị đi vào Miếu Chính.
Phí Văn Trung chắp tay cảm tạ, đoạn, liền vươn tay chỉ lối.
Dẫn theo đám Vương Nhàn bước trên lối đi nhỏ được rải đá dăm lót đường, nối vào thềm cửa Miếu Chính.
Ba gian kiến trúc bao quanh khoảng sân nhỏ, gian miếu thờ nằm giữa, nơi mà Vương Nhàn đang đi tới, là để thờ phụng các bậc tiên tổ.
Gọi là Miếu Chính.
Gian bên trái Miếu Chính là nơi ở của những người trông miếu.
Lão Trung, người phụ nữ đang quét sân chính là ở trong gian nhà này.
Gian bên phải còn lại, chắc chắn là nơi dùng để tiếp khách, sau khi khách nhân vào thắp nhang cho Thánh Tổ, sẽ được lão Trung vời qua đây để nghỉ ngơi, thưởng trà đàm đạo.
Cuối cùng mọi người sẽ qua gian người ở để ăn trưa.
Mọi chuyện xong xuôi đâu vào đó, khách nhân sẽ được long trọng tiễn về.
Vì đây nơi chốn linh thiêng, không tiếp người mới, không nhận người ở sau khi mặt trời lặn.
- Dì Mây!
Kiều Nhan trông thấy người phụ nữ đang quét lá rụng, tươi cười chào hỏi.
- Nhan về rồi ấy hả, lâu không thấy con, càng ngày càng xinh đẹp.
Dì Mây ngưng tay, ngẩng đầu đầy hòa ái cười nói.
- Hihi, dạ, hôm nay con dẫn anh Phong về ra mắt Thánh Tổ ạ.
Kiều Nhan lắc lắc cánh tay Vương Nhàn, cười tít mắt đáp lời.
- Con bé này, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi đấy.
- ...
Kiều Nhan thích ý giới thiệu đám Vương Nhàn với dì Mây.
Chứng tỏ địa vị của dì Mây trong lòng nàng cũng không hề nhỏ.
- Để dì vào đun nước cho mấy đứa.
Dì Mây yêu thương nhìn Kiều Nhan, ngữ khí mười phần thân thuộc nói:
- Mấy đứa chờ tí, để dì vo gạo nấu cơm trưa luôn.
Dù khoảng sân vẫn còn nhiều lá khô rơi rụng, nhưng cháu gái từ xa mới về nhà, dì Mây nào còn tâm trạng ở lại quét lá nữa.
Dứt khoát cất đi chổi xổm, tranh thủ nấu bữa trưa cho cô cháu gái.
- Dì cứ từ từ nấu, chưa vội đâu ạ.
Nhìn thấy bóng lưng lam lũ của vị phụ nhân, Kiều Nhan vội vàng gọi với theo.
Dì Mây vào trong rồi, cả đám người mới tiếp tục cất bước, hướng về gian Miếu Chính.
Tuy rằng đây là Miếu Chính, nơi thờ phụng tổ tiên của một gia tộc đứng hàng đầu Việt Thiên, nhưng vẻ ngoài của nó lại đầy đơn sơ mộc mạc.
Tường gốm, mái ngói đất nung, bốn cây trụ chính chống đỡ căn miếu đều là thân cây bách tùng mọc đầy trên núi.
Bề ngoài giản đơn, bài trí bên trong lại càng giản dị hơn nữa.
Trên bàn thờ lớn, một chiếc kệ nhỏ đặt bài vị của các vị tiên tổ các đời, theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Ngay phía trước chiếc kệ chỉ có duy nhất một lư hương bằng đồng thau.
Xung quanh lư hương sắp ít trái cây tươi mới, được hái từ mảnh vườn phía sau gian miếu.
Ngoài ra, trên bàn thờ chỉ đặt ngay ngắn một cuốn kinh thư, một bản di huấn của Thánh Tổ được chép tay.
Chỉ một chút đồ cúng ít ỏi như vậy thôi.
Nhưng tất cả đều được xếp đặt ngăn nắp gọn gàng, lau chùi sạch sẽ.
Tuy ít, nhưng không mất đi vẻ cổ kính.
Còn những thứ như quà cáp vàng bạc châu báu mà con cháu hiếu kính dâng lên từ trước đến giờ, đều được cho đi toàn bộ.
Khiến cho cả gian miếu nhỏ, càng giống một ngôi miếu bình thường trên khắp cõi Việt Thiên.
Không hề giống từ đường của một đại gia tộc chút nào.
- Thật bình dị, thật mộc mạc.
Niêm Diệu lão giả nhìn thấy vẻ bình dị giản đơn này, không khỏi có chút tâm đầu ý hợp với Phí Thánh Tổ.
Thật vậy, Niêm lão tuy hung danh hiển hách, bễ nghễ một phương;
Nhưng nơi ở cũng chỉ có mỗi mái lều tranh lụp xụp trên đỉnh Cửu U sơn, vẻ ngoài còn đơn sơ tạm bợ hơn ngôi miếu này rất nhiều.
Lão thấy hợp ý mình, cũng không có gì là lạ.
- Đúng vậy ạ.
Phí Văn Trung ở cạnh cũng gật đầu, kính nể kể lại:
- Thánh Tổ lòng dạ bao la, xây lên Miếu Tổ cốt là để thờ tổ tiên, nhưng vẫn nghiêm lệnh truyền xuống.
- Con cháu đời sau không nên tặng lễ quá nhiều, ảnh hưởng đến hơi thở của chốn linh thiêng.
- Mỗi năm đến ngày giỗ lớn, thành tâm thắp một nén hương cầu nguyện chúc phúc là được rồi.
- Còn lại, tất cả vàng bạc châu báu dâng lên, đều được truyền xuống lại cho con cháu các dòng. Miếu Tổ quyết không giữ lại.
- Phí Thánh Tổ đại trí tuệ.
Như Ngọc cũng gật gù khen ngợi:
- Dù đã rời khỏi chốn hồng trần, nhưng vẫn còn lo lắng cho con cháu đời sau. Thật đáng kính nể.