Cứ thế, trên đoạn đường về miền cực Đông đại lục Việt Thiên, Kiều Nhan và Tịnh Nhã Yên cùng nhau ôn luyện Mường Thiên Tạo Hóa Quyết.
May mắn pháp quyết này vô thuộc tính, vốn dĩ ban đầu Soán Thiên cũng muốn phổ biến công pháp của mình ra khắp cõi Đại Việt, tất nhiên không yêu cầu người học phải có linh căn.
Nên Kiều Nhan cùng Nhã Yên, dưới sự chỉ dạy tận tình của Như Ngọc, có thể dễ dàng luyện thành pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên.
Nội thương sau khi lĩnh trọn một kiếm của vị tiên nhân ở dãy núi Ngũ Hành, cuối cùng đã khỏi hẳn, sắc mặt của Kiều Nhan cũng trở nên hồng nhuận, đầy sức sống trở lại.
Nhã Yên thì vừa phấn khích vì được học pháp quyết tu chân, vừa vui vẻ vì sau này không cần phải nhìn sắc mặt của hệ thống.
Dẫu vậy, hệ thống vẫn đều đặn công bố nhiệm vụ hàng ngày.
Trên đường đi không va chạm với người khác, nên nhiệm vụ đánh giết không khả thi, chỉ có mỗi cái nhiệm vụ:
" [ 1. Hoàn thành một việc bất kỳ Nam Chủ yêu cầu. (0/1) ]
(Bất kỳ yêu cầu gì.)
Phần thưởng:
Độ Thân Mật, Độ Nhạy Cảm, Độ Chảy Nước của Nữ Chủ với Nam Chủ
Tất cả +1
Lưu Ý: Nếu không chịu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, độ dâm đãng, độ nhạy cảm, độ chảy nước của Nữ Chủ khi ở bên Nam Chủ sẽ tăng gấp đôi.
"
Là bắt buộc nàng phải làm đấy.
Vương Nhàn ban đầu cũng thấy lạ, khi cứ mỗi sáng cô nhóc lại đòi mình sai cô ta làm một việc, rồi sau đó lại hung hăn trừng mắt với hắn, và ngó lơ hắn cả ngày luôn.
Mãi rồi cũng quen, hắn cũng chả thèm để ý nữa, nhàn nhã ngồi phía trước xe, ngắm cảnh đẹp chạy ngang qua đường.
Ở bên cạnh hắn, Niêm Diệu lão giả vẫn cặm cụi với Hắc Phong Thương, tuy mang tiếng lão đánh xe, nhưng con ngựa vô cùng quen thuộc con đường về núi;
Lão cũng mặc kệ, để nó tự chạy.
...
Rốt cuộc ngày hôm nay, năm người Vương Nhàn cuối cùng đã tiến vào lãnh địa của Phương Thiên môn.
Đi vào vùng đất do nhà họ Mạc cai quản, một trong bốn gia tộc nòng cốt phụ thuộc Phí gia, gồm:
Mạc, Phó, Thạch và Hồng Nhiên.
Mạc gia công khai ủng hộ Đại tiểu thư, nên khi đám lính gác canh giữ cửa thành trông thấy con ngựa gầy, liền biết ngay người trên xe là Phí Kiều Nhan rồi.
Cả đám không nói một lời, lặng lẽ mở cổng thành cho xe ngựa chạy qua dễ dàng.
Tuy một đường chạy thẳng, nhưng phải đến tận ba ngày sau bọn họ mới đi hết đất Mạc gia đấy.
Híiiii
Kịch
Con ngựa gầy hí vang trời, giẫm vó sắt chắc nịch xuống mặt đất, thong thả cúi đầu gặm gặm cỏ ven đường, ngoan ngoãn đợi lệnh.
- Đến Ngã ba Phí Phương Đình rồi hả anh?
Kiều Nhan vén rèm xe, nhẹ giọng hỏi.
Gọi Ngã ba Phí Phương Đình, vì ngay phía đối diện chính là một cái đình nghỉ mát mái gốm uốn lượn, biển gỗ bóng loáng đề tên rõ ràng.
Hai bên đình nghỉ chân, là hai cung đường nối dài thăm thẳm, ngay đầu đường có biển chỉ dẫn vô cùng nổi bật.
Biển bên trái đề ba chữ
[ PHƯƠNG THIÊN MÔN ]
đầy khí thế hào hùng.
Biển bên phải thì chỉ được khắc một chữ Việt Cổ, đọc là:
[ PHÍ ]
Nét chữ cổ lão xa xưa, khiến cho khách phương xa vừa nhìn vào, bỗng nhiên có cảm giác như được về nơi đất tổ, tâm thần thả lỏng nhưng cũng bất giác nổi lên sự kính trọng.
- Xuống xe.
Vương Nhàn thu lại vẻ tùy ý, cẩn thận phát ra nét mặt nghiêm trang, chỉnh y sửa phục nề nếp gọn gàng, sau đó mới chậm rãi bước xuống.
- Dạ.
Kiều Nhan gật đầu ứng tiếng bước xuống theo.
Niêm lão, Như Ngọc, Tịnh Nhã Yên cũng đều rời khỏi xe, đứng ngay ngắn sau lưng Vương Nhàn.
Nói đoạn, cả năm người mới từ tốn bước đến đình nghỉ chân.
- Trước thắp cho Ông Chúa một nén nhang.
Vương Nhàn lễ phép nói, Như Ngọc rút năm cây nhang đốt lên chia mỗi cây một người, cả đám cùng nhau hữu lễ cắm vào lư hương.
Ông Chúa này, là người được dân chúng thờ phụng từ thuở rất xa xưa, khi mảnh đất này còn chưa ai khai phá.
Sau này, nhà họ Phí mới tìm đến đây, tranh thủ được cảm tình của Ông Chúa, nên mới yên ổn ở đây an cư lạc nghiệp.
Ông Chúa là ai?
Câu chuyện này đã quá mức cổ xưa, không ai truy nguồn định ngọn được, nhưng đời này qua đời khác.
Nhà họ Phí vẫn nhớ ơn vị Chúa này.
Còn xây hẳn một mái đình để thờ phụng.
Nhắc khách phương xa đừng quên Ông Chúa, mới chính là chủ nhân đầu tiên của mảnh đất.
- Phí gia tuy đã trở thành chúa tể một phương, đứng trên đỉnh Việt Thiên đại lục, nhưng không bao giờ quên tình xưa nghĩa cũ nha.
Niêm Lão nhìn bức tượng vàng ròng óng ánh ngự tọa trên ghế thờ, nhịn không được mà than thở khen ngợi.
- Lão tổ tông của em từng kể, nếu không có Ông Chúa che chở, thì Thánh Tổ không thể đặt vững gót chân ở đây được.
Kiều Nhan không giấu vẻ sùng kính, ngưỡng mộ kể.
Thánh Tổ, là gia chủ Phí gia lúc thiên phạt đày ải người tu võ vào trong tiểu thế giới, đã dẫn theo cả dòng họ khai hoang mảnh đất này.
Còn Phí Sơ Tổ, Phí Thủy Tổ là những người họ Phí đầu tiên ở bên ngoài Đại Việt trên Trái Đất, nguồn gốc còn xa hơn rất nhiều nữa.
Phí Thánh Tổ công lao cao tựa Thái Sơn, tấm lòng rộng như biển cả, ông không khác gì tổ tiên, một lần nữa mang theo nhà họ Phí đứng trên đỉnh thiên hạ.
- Phí Thánh Tổ, đại trí tuệ, đại bao dung. Nơi này để thờ Chúa, ngài ấy không đặt tượng của mình, cũng nghiêm cấm không cho con cháu đặt tượng của mình lên.
Như Ngọc cũng kính nể thán phục:
- Rồi lại cẩn thận dặn dò đời sau phải tận tâm tu sửa bảo dưỡng cái đình này, không cho phép bất kỳ sơ sẩy nào. Thật đúng là lòng dạ rộng lớn.
- Phí Thánh Tổ,...
" ...thằng nhóc này cũng bình thường thôi."
Tịnh Nhã Yên vừa định buột miệng chê cười, thì lại thấy ai cũng nhìn mình, nên không dám tùy hứng, nhún vai sửa lời:
- Rất tốt nha.
Nếu xét vai vế, Phí Thánh Tổ không bằng Nhã Yên.
Xét địa vị, Phí Thánh Tổ còn phải gọi nàng hai tiếng "Đại Vương".
Năm ngàn năm trước, lúc nàng tung hoành khắp cõi Việt Thiên, hung danh Bá Quyền Đại Vương lừng lẫy thiên hạ, thì Phí Thánh Tổ vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi đấy.
Chỉ là không khí đang đầy vẻ trang trọng, cô bé cũng không muốn mọi người nhìn mình như quái vật, nên nuốt lời chê cười lại xuống bụng.
- Ra mắt Ông Chúa rồi.
Vương Nhàn cúi chào pho tượng vàng một cái, liền quay người rời khỏi mái đình, ung dung dẫn đạo:
- Giờ chúng ta về đất tổ Phí gia.
Vừa đi hắn vừa nói:
- Trước vào miếu Tổ, sau mới vào trang viên nhà họ Phí. Lễ nghĩa với bậc tiên tổ phải đầy đủ, không nên sơ sài.
- Xùy, Vương Đê Tiện ngươi mà cũng nói được câu này ha?
Tịnh Nhã Yên đi cạnh Như Ngọc ở phía sau, xùy mũi khinh bỉ nói.
- Đúng vậy, Vương Vô Sỉ mặt đã dày, giờ đắp thêm một lớp lễ nghĩa lên nữa, thật khiến người ta được mở mang tầm mắt.
Niêm lão cũng gật gù đồng ý với tiểu loli.
- Ơ kìa, dù sao đây cũng là nhà vợ tui.
Vương Nhàn nghe một già một trẻ hùa nhau châm chọc phát ngứa lỗ tai, quay đầu trợn trắng mắt nói:
- Quý vị nói gì nghe ngược đời vậy?
- Quý vị? Quý cái đầu heo nhà ngươi.
Tịnh Nhã Yên hung hăn dứ dứ nắm đấm nhỏ, hung tợn đe dọa.
- Rồi rồi...
Vương Nhàn giơ hai tay ôm đầu chịu thua:
- Đàn ông không chấp đàn bà con nít.
- Con nít cái đầu ngươi.
Nhã Yên vẫn chưa muốn bỏ qua, tức giận mắng, không quên kéo kéo cánh tay Như Ngọc, chu môi cáo trạng:
- Chị Nhan chị Ngọc, Vương Khốn Kiếp dám sỉ nhục chúng ta.
- Haha...
Niêm Diệu lão giả thấy Vương Nhàn Nhã Yên như chó mèo suốt ngày cắn nhau, nhịn không được vuốt râu haha cười lớn.
...
- Vì sao trên đường lại không có trạm gác nào vậy chị Nhan?
Nhã Yên vén rèm cửa sổ quan sát cảnh quan ven đường, có chút tò mò hỏi.
- Cả Phương Thiên sơn môn được bao bọc bởi Mạc, Phó, Thạch, Hồng Nhiên bốn nhà. Tất nhiên không cần phải canh gác rườm rà.
Kiều Nhan ung dung giải thích:
- Như thế này lại tốt, sẽ không làm cho khách nhân đến thăm nhà chị có cảm giác bị theo dõi.
- Đúng vậy, núi Cửu U của ta cũng không cần ai canh gác. Luôn mở rộng cửa chào đón mọi người nha.
Niêm Diệu ở phía trước cũng góp vui theo.
Đã vào đất tổ nhà họ Phí, lão cũng không cắm đầu vào Hắc Phong Thương nữa, dứt khoát trả lại cho Kiều Nhan để tập trung vào chính sự.
- Hứ, núi Cửu U bé như lỗ mũi của ngươi, vừa xấu vừa thối.
Nhã Yên khinh bỉ đáp lời:
- Có quỷ mới thèm tới.
- Con bé láo xược ngươi...
Niêm lão bị chọc giận, trừng mắt dựng ngược râu mắng.
- Niêm lão, người già không nên chấp con nít. Tổn hại mặt mũi lắm đó.
Họ Vương hiếm khi lại cùng phe với Niêm Diệu lão giả, hùa theo góp lời.
- Đại Dâm Tặc, có tin ta xé rách miệng ngươi không?
Nhã Yên ở trong thùng xe phẫn nộ rít lên.
- Á à, hình như hôm nay anh còn chưa sai em làm việc phải không nhỉ?
Vương Nhàn tranh thủ thời cơ, mặt dày lắc lắc cổ nói:
- Nãy thắp có nén nhang sao tự dưng đau cổ dữ ta.
- Khoan...
Nhã Yên tất nhiên biết hắn muốn nói gì, vội gào lên muốn cắt đứt lời hắn.
Nhưng đã muộn...
- Nhã Yên ra bóp vai đấm lưng cho anh cái nào.
" Ting, hệ thống xác nhận yêu cầu của Nam Chủ, mời Nữ Chủ thực hiện.
Bao giờ Nam Chủ hết mỏi vai đau cổ mới được tính xong việc, ting."
Hệ thống nhanh chóng phối hợp công bố nhiệm vụ.
- VƯƠNG KỲ PHONGGGGG
Nhã Yên nhất thời ngây ngẩn cả người, một giây sau mới phẫn nộ gào thét đầy cuồng bạo:
- TA GIẾT NGƯƠIIIIIIII
- Hahaha...