[ [ Tại một bệnh viện nào đó ]
Những tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi, từ trên xe đẩy xuống một chiếc băng ca, trên băng ca có một cậu thanh niên bị đốt cháy đen thui, Không rõ sống chết.
Nhưng bàn tay cậu vẫn cứ nắm chặt một thứ gì đó không buông, y như rằng cậu muốn nói cho dù có chết cũng phải mang theo nó vậy.
Thứ đó dường như đó là một chiếc nhẫn, cậu ta nắm chặt nó không buông trong khi đang được các bác sĩ và y tá vây quanh đưa cậu đến phòng cấp cứu.
"Cậu ta còn sống không vậy?"
Một cô y tá trẻ tuổi bỗng cất giọng với vẻ sốt sắng và lo lắng hỏi, chợt cô bị một vị bác sĩ già tầm khoảng 60 tuổi quát:
"Đừng hỏi nữa, nhanh đưa cậu ta đến phòng cấp cứu mau lên!"
Cô y tá giật bắn người, vẻ mặt lúng túng và sợ hãi cũng không nói gì thêm, im lặng cho đến khi đến một hành lang dài đi đến cuối hành lang này chính là phòng cấp cứu rồi.
Bọn họ đẩy đến trước phòng cấp cứu và được những người bên trong ngăn lại, sau đó những người đó bắt đầu đẩy cậu thanh niên kia vào trong phòng. Lúc này cô y tá trẻ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt nghi hoặc càng thêm nhiều rốt cuộc cô chịu không nổi cất giọng lên nói:
"Mọi người có biết tại sao cậu ta ra nông nỗi này không?"
Khi cô vừa cất lời tất cả những người ở đó liền trầm mặt xuống, không khí xung quanh bắt đầu yên tĩnh đến đáng sợ.
Một lúc sau, vị bác sĩ tầm khoảng 60 tuổi lúc nãy quát cô y tá mới từ từ cất giọng:
"Tôi cũng không rõ, nhưng tôi nghe loáng thoáng từ những người mang cậu ta đến đây là… Cậu ta được cứu sống từ một vụ hoả hoạn nào đó!"
Khi lão bác sĩ nói ra tất cả mọi người trong hành lang đó đều trầm mặt không nói gì, đến khoảng một lúc sau cô y tá lúc nãy mới lên tiếng:
"Bác sĩ Trương! Ông có biết nguyên nhân là gì không?"
Sau khi cô y tá hỏi câu đó xong, lão bác sĩ Trương kia lắc lắc đầu nói:
"Tôi không biết, tôi chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi"
Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng không nói gì thêm. Tất cả mọi người đều trầm mặt im lặng, không biết mỗi người trong bọn họ đang nghĩ gì nhưng không khí trở nên rất nặng nề.
Lúc này trong phòng cấp cứu những bác sĩ kia bắt đầu cấp cứu cho người thanh niên kia.
"Nhanh! Nhanh hơn nữa! Nhịp tim của bệnh nhân đã rất yếu rồi, sắp không xong rồi!"
Tất cả bác sĩ trong phòng cấp cứu sắc mặt nghiêm trọng,
mồ hôi trên trán của một vị bác sĩ không ngừng tuôn ra ào ào, nhưng ánh mắt của ông vẫn rất sắc bén và minh mẫn.
Ông tập trung vào cái máy đo nhịp tim kế bên người thanh niên ông không ngừng chữa trị cho người thanh niên.
[ 5 giờ sau ]
Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu bật tung ra, những vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt nặng trĩu mệt mỏi và thất vọng.
Lúc này cô y tá trẻ lúc nãy cũng đang làm việc gần đó, cô với vẻ mặt đầy sự tò mò liền lập tức chạy đến trước mặt vị bác sĩ đi đầu kia hỏi:
"Bác sĩ Vương! Bệnh nhân đó sao rồi?"
Mặc dù bệnh nhân trong bệnh viện này rất nhiều, nhưng người bị thương nặng như vậy là lần đầu cô mới thấy. Nên khiến cô đặc biệt chú ý
Tính ra cô cũng đã vào nghề được 3 năm rồi, mà đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người mà bị thương nghiêm trọng như thế đó. Bệnh nhân này dường như là hoàn toàn không thể cứu được nữa rồi
Vị bác sĩ Vương kia lắc lắc đầu nói:
"Vết thương quá nghiêm trọng, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nào cứu được cậu ta haizz"
Nói xong những vị bác sĩ phía sau của vị bác sĩ Vương kia cũng lộ ra vẻ mặt buồn bã và chán nản, cô y tá cũng trầm mặt không nói gì thêm
[ Khoảng một lúc sau ]
Hai người đàn ông mặc một đồ màu xanh bước vào phòng cấp cứu đẩy băng ca có chứa thi thể của cậu thanh niên kia đi.
Phải không sai 2 người này là người vận chuyển xác chết của bệnh viện, bất kỳ ai qua đời mà người thân chưa đến nhận thi thể thì họ sẽ vận chuyển thi thể đó đến nhà xác của bệnh viện trước.
Sau khi họ đẩy đến nơi chứa xác của bệnh viện bọn họ bắt đầu khóa lại cửa phòng, sau đó rời đi.
Lúc này xung quanh yên tĩnh đến lạnh người, âm thanh duy nhất phát ra chính là cái đồng hồ cổ đang quay lạch cạch
Chiếc đồng hồ này được làm bằng gỗ rất tinh xảo, nó rất giống loại đồng hồ người ta hay dùng ở thế kỷ 19 vậy.
Chiếc đồng hồ cổ vẫn cứ quay từng phút từng giây trôi qua.
Đến khoảng 23 giờ 59 phút 59 giây đột nhiên không khí trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, lúc này bỗng dưng ngón tay của người thanh niên kia bắt đầu động đậy.
Ting tong! Ting tong! Ting tong!
Tiếng đồng hồ kêu lên điểm đã 0 giờ
Chợt cửa phòng nhà xác mở ra… trước cửa xuất hiện một bóng đen cao ráo nhưng đặc biệt là trên đầu của bóng đen đó có hai cái sừng rất to. Bóng đen đó bắt đầu bước vào.
Chợt ở ngay đầu của bóng đen nơi đáng lẽ đen đến rợn người ấy, chợt phát ra hai ánh luồng ánh sáng quỷ dị, đó dường như là con mắt của thứ đó. Thứ đó nhìn chằm chằm vào thi thể của người thanh niên kia.
Rồi nó bắt đầu cất bước chầm chậm tiến lại gần với thi thể của người thanh niên kia.
Tiếng bước chân cọc kẹt bắt đầu phát ra, lúc đầu rất nhỏ nhưng từ từ lớn dần theo thời gian, bóng đen càng ngày càng bước gần đến chiếc băng ca mà người thanh niên kia nằm.
Chợt! nó đột nhiên dừng lại… bởi vì nó đã đến trước mặt của người thanh niên rồi.
Không khí xung quanh bắt đầu trở lại yên tĩnh lạnh lẽo đến rợn người, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo như từ âm tào địa phủ có thể đóng băng bất cứ người nào bắt đầu cất lên:
"NGƯỜI CHƠI THỨ 174 CHÍNH THỨC THAM GIA TRÒ CHƠI"
Hết chương 1