Người con gái tôi yêu có một thứ rất đẹp, đó là mái tóc của nàng. Mái tóc đen dài lượn sóng, bồng bềnh hơn những đám mây trôi kia, nhẹ nhàng thơm mùi hoa cỏ thuần khiết. Nàng yêu mái tóc của nàng lắm, yêu đến khi đôi mắt nàng nhắm chặt mãi mãi. Và tôi cũng yêu nó, yêu cùng với nàng.
Hằng ngày tôi giúp nàng chải mượt mái tóc rối, nói thật đây là công việc yêu thích nhất của tôi. Nàng thích tôi chải tóc cho nàng lắm!
Cho đến một ngày mái tóc bốc bùi tanh tưởi của thịt thối rữa nhưng không sao tôi sẽ làm chúng thơm hơn nhanh thôi cùng với chất lỏng đen kịt dính trên những lọn tóc của nàng. Ngày tiếp theo thì lúc nhúc con giòi trắng mập mập, từng con từng con một gặm nhấm lớp da mỏng phân hủy nhưng không sao tôi sẽ xử lý sạch chúng.
Cuối cùng những mảng da đầu yếu ớt đang chuẩn bị rời khỏi da đầu, đồng nghĩa những mảng tóc sẽ bong tróc ra. Không sao, tôi sẽ tìm thứ dán lại.
Đúng rồi, mái tóc nàng vẫn đẹp đẽ như xưa, dù nàng có chìm sâu vào giấc ngủ tới đâu, tôi sẽ thay nàng chăm sóc nó.