Chương 20: Đùa nghịch

Tôi xin kể một câu chuyện cho các bạn nghe mà tôi đã trải qua:

Tôi thì đang ở trong phòng tắm, còn đứa co gái nhỏ cùng ba nó đang đùa giỡn trên nhà. Con bé rất hiếu động và ham chơi và thường xuyên đùa nghịch với tất cả mọi người trong nhà.

Vừa gội đầu vừa nhìn lên cánh cửa phòng tắm là một thói quen của tôi. cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi một cái mặt tự dưng áp sát vào mặt kính. Nó cách tôi cũng không quá xa và cũng không quá gần. Tôi hoảng hồn, giật hết cả người lên rồi hít một hơi thật mạnh.

"Mẹ không có giỡn với con đâu nhé!"

Con bé không nói gì và tôi chỉ nghe thấy tiếng cười của con bé. Tôi cũng không để ý chuyện đó nữa. Rồi cũng một lâu, tôi không thấy gương mặt ấy nữa. Tôi nghĩ rằng nó đã chấm dứt hành động đó, nhưng không tôi đã lầm.

Tay vì úp mặt vào cửa thì nó đã dùng tay đập lên cửa kính. Một bàn tay khá nhơ nhuốc đen sì. Tôi lại quát lên:

"Ở ngoài không rửa tay được sao mà con đập cửa phòng tắm vậy?"

Nó chẳng nói chẳng rằng cứ thế đập cửa.

"Con muốn bị ăn đòn à?"

Vừa dứt lời là tôi đến khá gần cửa phòng tắm. Một, hai, ba giây sau, nó áp sát gương mặt vào tấm kình, Và năm, sáu, bảy giây nữa tôi mới nhận ra đó không phải con mình. Tôi lấy hết cảm đảm mở bật cửa cùng với trên tay một cái chậu nhỏ. Sau lớp tấm kính ấy không có ai cả.

Tôi chạy thẳng lên nhà và nói về việc đã xảy ra. Thế là hôm đó cả nhà không dám đi vệ sinh tro