Chương 13: Đứa trẻ & Bập bênh

Lan và Hòa là những sinh viên năm nhất học ngành điều dưỡng, cùng sống trong dãy nhà trọ cô Viên. Ở đây khá tiện lợi và thoải mái, nó gần trường, gần chỗ làm thêm và hơn hết kế bên một công viên nhỏ.

Lúc đã hơn 11 giờ khuya, Lan và Hòa đi về nhà trên con đường vắng vẻ, không một bóng người, không tiếng còi của những chiếc xe khách, và chỉ còn lại tiếng cót két kim loại đang ma sát vào nhau. Cả hai cảm thấy khá sợ hãi, họ nhau bước thật nhanh, thì thầm đôi ba lời để bỏ qua nỗi sợ ấy.

Đến lúc đi qua cái công viên ấy, Lan và Hòa thấy một đứa bé khoảng 5 hay 6 tuổi, mái tóc bù xù, quần áo lem luốc , ngồi một mình trên chiếc bập bênh cũ kĩ. " Quái, sao có thằng bé ngồi một mình ở đây". Cả hai đều thắc mắc rồi chạy lại gần xem nó ra sao.

Nó mở tròn đôi mắt, ngây thơ mỉm cười.

" Chị chơi với em đi! Bập bênh, bập bênh, vui lắm! "

" Ba mẹ em đâu sao để em một mình ở đây vậy? " - Lan gặng hỏi.

Thằng bé chẳng buồn đáp lại, lắc lư cái đầu nhỏ xíu của mình, mỉm cười.

" Tụi chỉ đưa em về nha! Em nhớ đường về nhà không? "

Nó khẽ gật đầu. Cả hai nắm chặt tay thằng bé, từ từ bước ra khỏi cổng. Tay nó lạnh ngắt, không một chút hơi ấm. Chuẩn bị ra thì thằng bé rụt tay lại, chạy như có điều gì sợ hãi và rồi nó hòa mình bởi bóng tối.

Hòa giật nhẹ tay áo của Lan. Mặt trắng bệch không còn một giọt máu, giọng nói run lên thều thào:

" Về...v...về... thôi mày ơi! "

" Sao vậy? "

" Nãy tao sờ cổ tay nó... Nó không có mạch đập... "