Chương 4: Kế Hoạch Cải Tạo Hùng Hài Tử

Sau khi tiên hạc đưa hai người bọn họ đến nơi, lại hóa thành một lá bùa to bằng bàn tay lùi về trong túi của Phó Vân Thiên, Phó Vân Thiên đưa Hứa Nguyện còn chưa hoàn hồn bước vào sơn môn của Tử Vi Điên, phút chốc, một đạo kim quang bay tới, người đến là một lão già tuổi đã cao, tóc trắng xoá, thân mặc đạo bào tương tự Phó Vân Thiên, thân hình hơi câu lũ, khuôn mặt nhăn nheo, thần thái lại là ôn nhuận điềm đạm.

Phó Vân Thiên cao hứng hô một tiếng: “Liêm bá!”

“Là Tiểu Vân Thiên.” Thái độ lão già đối với Phó Vân Thiên thập phần hòa ái, khi ông nhìn thấy Hứa Nguyện đi theo bên người Phó Vân Thiên, vừa nhìn liền biết không phải là đệ tử của Hiên Viên phái, ánh mắt hơi hơi sá nghi, “Vị này là……”

Kinh ngạc+ Ngờ vực

“Liêm bá, hắn là thiếu niên mà Dạ sư huynh đã cứu ở sông Niết Hoài ngày đó, tên là Hứa Thanh Thuần, hắn muốn giáp mặt cảm tạ ân cứu mạng của Dạ sư huynh, cho nên con tự ý dẫn hắn tới.” Nói, Phó Vân Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Liêm bá, con có phải lại vi phạm cái gì quy củ hay không, chưa được cho phép, không thể mang người ngoài tùy ý xuất nhập phái môn, huống hồ con còn đưa người đến Tử Vi Điên……”

“Biết quy củ còn phạm, con không sợ nghĩa phụ con phạt con.” Lời nói là nói như vậy, lại không nghe ra ý tứ trách ý của lão già.

“Nghĩa phụ rất thương con, không nỡ phạt con.” Phó Vân Thiên đắc ý chớp chớp mắt, “Hắc hắc hắc, con cũng biết Liêm bá càng thương con.”

“Tiểu bướng bỉnh quỷ.” Lão giả cười lắc đầu, ngay sau đó nói, “Nhưng mà các con tới thật không đúng lúc, hiện giờ Ký Bắc không ở Tử Vi Điên.”

Phó Vân Thiên “A” một tiếng: “Vậy Dạ sư huynh đi đâu vậy, khi nào huynh ấy trở về.”

“Dạo này môn phái bắt đầu chiêu sinh đệ tử, Dạ sư huynh con đương nhiên là đi ‘ bốn đạo ’ làm giám thị quan, vì Tử Vi Điên để dành được những hạt giống tốt rồi. Còn hắn bao giờ trở về, ta cũng không biết, hay là Tiểu Vân Thiên cùng vị tiểu huynh đệ này trước vào trong núi chờ.”

“Không cần……”

Vừa nghe đến Dạ Ký Bắc không có ở chỗ này, Hứa Nguyện vốn là không muốn nán lại lâu, đúng lúc này, Phó Vân Thiên xen vào giữa chừng nói: “Được rồi được rồi, vừa mới từ Vô Cấu bay tới đây con hơi mệt rồi, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút.”

Phó Vân Thiên nói như vậy, Hứa Nguyện cũng không tiện mở miệng rời đi, rốt cuộc cậu phải đi còn phải dựa Phó Vân Thiên mới được, nhưng mà Phó Vân Thiên nói hắn mệt rồi, cho dù cậu không quan tâm đến người khác, cũng sẽ không vô liêm sỉ như vậy mà cưỡng cầu người khác dẫn cậu đi.

“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, Tử khí của Tử Vi Điên có thể giúp ngươi hồi phục.” Tiến vào trong núi, Hứa Nguyện đích thực lại cảm thấy trong cơ thể một hồi thư hoãn, Phó Vân Thiên lại lặng lẽ nói ở bên tai cậu, “Đây không phải là điều mà người nào cũng có thể hưởng thụ, ngươi trộm vui sướng đi.”

thong thả, ung dung + kéo dài, hòa hoãn

“Lão đầu kia là Tiên chủ của Tử Vi Điên?”

Lão già dẫn bọn họ vào một phòng trống trong Tử Vi Điên sau đó liền việc vặt quấn thân mà rời đi, Hứa Nguyện hỏi Phó Vân Thiên.

“Ngươi làm sao không lễ phép như vậy! Cái gì lão đầu lão đầu, phải kêu Liêm bá!” Phó Vân Thiên bất mãn chỉ ra cách dùng từ không thích đáng của Hứa Nguyện, sau đó trả lời cậu, “Liêm bá không phải tiên chủ, ông là đệ tử của Tử Vi Điện.”

“Chỉ là đệ tử?! Như vậy……” Tuổi già đệ tử sao.

Không muốn lại chọc giận Phó Vân Thiên nữa, Hứa Nguyện gắng gượng nuốt lời nói trở lại, mà Phó Vân Thiên tựa hồ cũng biết Hứa Nguyện nghĩ gì, nói: “Liêm bá là một trong những đệ tử nhập phái sớm nhất từ khi Hiên Viên phái thành lập tới nay, tính tuổi tác thì xác thật tương đương với cùng năm vị Tiên chủ, nhưng mà…… Tu giả đạo hạnh không chỉ là dựa vào tuổi tác tích lũy, không phải xem diện mạo ai già nua, người đó lợi hại, cường giả của tu giới thường thường là trở lại nguyên trạng, cải lão hoàn đồng, nghe đồn Hiên Viên Tiên thượng của Hiên Viên phái chúng ta đã ngàn năm tuổi, dung mạo lại như nữ tử tuổi xuân. Lấy nghĩa phụ ta làm ví dụ, tuổi tác hiện giờ của ông đã qua 300, nhưng bộ dáng nhìn qua gần trẻ như Dạ sư huynh, mà Dạ sư huynh năm nay cũng mới ngoài hai mươi, nhưng luận tu vi đạo hạnh, đã hơn hẳn Liêm bá số trọng.”

Hứa Nguyện nghe xong đại khái, để ý Phó Vân Thiên đề cập đến “Hiên Viên Tiên thượng”, liền buột miệng nói: “Ngươi nói Hiên Viên Tiên thượng có phải kêu Tô Diễm Ca hay không.”

Nếu nhớ không lầm, nàng là nữ chủ của bổn văn, dựa theo Sở Thác lúc trước nói, cốt truyện trước mắt là cô đang ở trạng thái mất tích, không nghĩ cô thực sự ngàn tuổi rồi, cái này tuổi kém…… Hứa Nguyện nghĩ đến mình còn phải công lược nữ chủ, tức khắc sởn tóc gáy.

Ai ngờ Phó Vân Thiên vừa nghe tên của "Tô Diễm Ca", sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng che miệng Hứa Nguyện lại: “Muốn chết a ngươi, không thể gọi thẳng tên húy của Tiên tôn!”

Hứa Nguyện cũng bị hành vi khoa trương của Phó Vân Thiên làm kinh ngạc một chút, “Không phải kêu cái tên sao, có nghiêm trọng như vậy?”

“Tiên Tôn chính là Tổ Cương đệ nhất Tiên nhân, người sáng lập Hiên Viên phái, sư tôn của năm đại Tiên chủ, được vô số bá tánh kính yêu, được muôn vàn tu giả kính ngưỡng, toàn thế nhân tôn người là ‘ Hiên Viên Tiên thượng ’, đệ tử chúng ta cũng đều gọi người là ‘ Tiên Tôn ’, ngươi nói cái tên kia, ngay cả các Tiên chủ cũng không dám kêu như vậy.” Phó Vân Thiên chỉ cho là cậu không phải là tu giả, nên ngôn ngữ không cố kỵ, dặn đi dặn lại, “Về sau không được cho tùy tiện gọi bậy nha, bằng không chọc họa sát thân, ta không bảo vệ được ngươi.”

Kêu tên cô còn gặp họa sát thân, này mẹ nó nữ nhân gì vậy.

Cảm ơn, lão tử không phụng bồi nữa.

Hứa Nguyện trực tiếp đánh dấu × tại nhiệm vụ công lược nữ chủ này, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm được Sở Thác, sau đó bàn bạc dùng phương pháp khác để rời khỏi cái thế giới xuyên thư hố cha này.

Nhưng mà, cậu ở Tử Vi Điên chờ đến buổi tối, vẫn không thấy Dạ Ký Bắc trở về.

“Ọc ọc ọc ——”

Trong căn phòng yên tĩnh nào đó ở Tử Vi Điên , truyền đến một động tĩnh rất nhỏ.

Hứa Nguyện sờ sờ cái bụng đã đói bẹp của chính mình, không sai, âm thanh này là bao tử của cậu đang chống lại cơn đói bụng.

Đây cũng khó trách, cậu hôn mê gần nửa tháng không ăn uống, cho dù cậu phát hiện ở chỗ này dù không ăn cái gì có vẻ như cũng sẽ không chết, cậu cũng muốn ăn một bữa thỏa thích.

Thân thể này quá gầy, giống như người giấy, cậu hiện tại vô cùng hoài niệm bản thân hai trăm năm mươi cân trước kia.

Hứa Nguyện dùng sức véo véo cái đùi không có bao nhiêu thịt của mình, âm thầm hạ quyết tâm, cậu nhất định phải béo trở lại! Béo hồi hai trăm cân, không đúng! Cậu phải béo thành cầu!

Nhưng mà.

Cậu hiện tại rất đói a.

Hứa nguyện bực bội ấn cái bụng đói đến ọc ọc, ánh mắt lại nhìn nhìn hoa quả đầy màu được chất đầy trên bàn kia bàn, ghét bỏ quay đầu đi.

Đây là Phó Vân Thiên chuẩn bị cho cậu, hắn nói người ở nơi này đều đã tích cốc, đều chỉ cần thông qua hấp thu linh khí thiên địa liền có thể khôi phục tinh khí thần, vậy nên không có đồ ăn cho phàm nhân, thứ duy nhất phàm nhân có thể ăn cũng chỉ có đĩa trái cây sặc sỡ kia, nghe nói nó còn là cái gì mà Tiên quả do tập hợp linh khí thiên địa của Hiên Viên phái mà thành, phàm nhân ăn thì trường thọ, tu giả ăn thì tăng công.

Nhưng mà Hứa Nguyện không có hứng thú gì, trong những món ăn cậu ghét nhất chính là trái cây.

“Muốn ăn thịt a……”

Hứa Nguyện đói đến tự ngôn tự ngữ.

Cậu thích ăn thịt nhất, mặc kệ là thịt heo, thịt bò, thịt gà, thịt cá, cậu đều thích ăn, cậu thích ăn nhất, vẫn là cơm nhà mà nãi nãi thân yêu của cậu đích thân nấu!

Nói chuyện một mình

Trước kia mỗi ngày tan học về nhà, trên bàn sẽ luôn có đồ ăn nóng hổi mà nãi nãi cậu làm vì cậu, dù cho trong nhà có vài người đầu bếp giỏi, cậu cũng chỉ thích ăn đồ mà nãi nãi cậu làm.

Đáng tiếc, không được ăn nữa rồi.

“Cải mai úp thịt, bún thịt, thịt kho tàu xương sườn, cá hương thịt ti, gà Cung Bảo……” Hứa Nguyện nhắm mắt lại đếm từng món ăn mà nãi nãi làm, ở trong đầu lặp đi lăp lại hương vị của chúng nó, khóe miệng mà lại chảy nước dãi, phảng phất những món ngon mỹ vị đó đã phiêu vào mũi cậu.

Đợi đã.

Hứa Nguyện theo bản năng ngửi ngửi, ngay sau đó kinh ngạc mở to mắt.

Không phải ảo giác!

Cậu thật sự ngửi được một cổ mùi hương, mà còn là mùi thơm của thit nướng!

Hứa Nguyện lập tức từ trên giường đứng lên, trong phòng chỉ có một mình cậu, nửa canh giờ trước Phó Vân Thiên bị Liêm bá kia kêu đi, không biết đi làm gì, cậu tưởng Phó Vân Thiên đã trở lại, mang theo đồ ăn cậu muốn ăn nhất, hưng phấn chạy tới mở cửa, kết quả ngoài cửa một người cũng không có.

Mùi hương đậm đà của thịt kia vẫn còn phiêu trong không trung, khiến Hứa Nguyện nhịn không được muốn tìm kiếm, mặc dù Tử Vi Điên ban đêm nổi lên sương mù nhàn nhạt, mặc dù Phó Vân Thiên dặn đi dặn lại cậu không được đi loạn khắp nơi, Hứa Nguyện vẫn rời khỏi phòng với cảm giác thèm ăn hơn hết thảy.

Đi theo ngọn nguồn của mùi thịt, Hứa Nguyện xuyên qua hết cách rừng này đến cánh rừng khác, cho đến khi đi đến một khu đất trống, từ từ dâng lên một đống lửa trại, mà trung tâm lửa trại đích xác có một đồ vật đang nướng.

Đó là —— heo sữa nướng!!

Toàn thân thịt heo sữa hồng nhuận được đặt tại đống lửa, thịt mỡ mềm mại tiêu hồng bị nướng đến chảy nước, lách tách kêu, coi móng heo này, đuôi lợn này, thịt cổ heo này, tuyệt đối là tinh hoa của lợn, kỳ ba của thịt.

[Chảy nước miếng]

Ánh mắt Hứa Nguyện sáng lên, cái bụng ham ăn vang lớn, lập tức ba chân bốn cẳng nhào qua, thống khoái xé một khối thịt ba chỉ hảo hạng, ném vào trong miệng, ôi…… Quả nhiên ăn ngon!

Nhưng mà, không mùi vị gì, nếu có thể thêm một chút muối cùng thì là thì tốt rồi.

Hứa Nguyện ở trong lòng bình luận một phiên, tùy tay lại xé một miếng thịt. Không bao lâu sau, toàn bộ thịt heo sữa đã bị Hứa Nguyện ăn hết chỉ còn khung xương.

“Ợ.” Hứa Nguyện ợ một cái, dường như chưa ăn đủ chép chép miệng, “Heo sữa nướng này quá nhỏ rồi, không đủ ăn chút nào.”

Khi cậu đang định liếm bàn tay tràn đầy dầu, Hệ Thống phủ bụi lâu ngày gửi lời nhắc nhở.

【 Hệ Thống: Hệ Thống phán định, ký chủ có hành vi ăn vụng, dẫn tới thuộc tính hùng hài tử của ký chủ tăng lên, danh vọng giảm xuống, tình huống các trị số trước mắt: Danh vọng: -5, Dân tâm: 0 Vũ lực: 0 Cốt truyện hoàn thành độ 0%, Thuộc tính hùng hài tử: 220%, Mức độ nhân vật hắc hóa: 0. Hiện tại có một trị số âm, thỉnh ký chủ cư xử đoan chính, bằng không sẽ có trừng phạt. 】

“Ngươi cái Hệ Thống rác, ngươi cho rằng ta nghe ngươi sao.” Hứa Nguyện vừa nghe âm thanh của nó liền phát cáu, cái Hệ Thống này vẫn luôn thí thanh bất xuất, hiện tại lại tới trói buộc nhất cử nhất động của cậu, hừ, Hứa Nguyện cậu là loại người sẽ mặc cho người khác thao túng sao.

Ngay khi Hứa Nguyện chuẩn bị làm lơ cảnh cáo của Hệ Thống trong đầu, thì rừng cây phía trước đột nhiên phát ra tiếng động sột sột soạt soạt, một thân ảnh màu trắng từ trong rừng cây vụt ra, đến trước mặt Hứa Nguyện.

“Cái quái gì vậy!” Hứa Nguyện phản ứng cũng mau, vội vàng lùi lại mấy bước, chỉ thấy sinh vật kia toàn thân trắng như tuyết, lông tứ chi xù xù, cái đuôi thon dài trắng như tuyết vẫy qua vẫy lại, gương mặt kia đỏ bừng, sống mũi lún xuống, miệng rộng vớ ra giơ lên, đôi mắt tròn xoe đen nhánh sáng ngời chuyên chú nhìn chằm chằm Hứa Nguyện không buông.

Đây là tinh tinh? Hay là con khỉ?

Với cả, tại sao nó cứ nhìn cậu a?

Không đúng, nó nhìn dường như là —— heo sữa nướng đã biến thành khung xương.

Hứa Nguyện nhướng mày, chẳng lẽ heo sữa nướng là đồ quỷ này nướng sao?

“Chi chi chi!”

Chỉ thấy gia hỏa kia nhìn bộ xương treo trên lửa trại kia, vốn dĩ đôi mắt tròn xoe trừng càng lớn càng hồng, tiếp đó xông đến bên cạnh Hứa Nguyện phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.

Quả nhiên, con heo sữa nướng này là của nó.

Nhưng mà tinh tinh con khỉ không phải đều ăn chuối sao, nó cũng sẽ ăn heo sữa nướng? Mà còn biết nướng đồ trên lửa trại? Đây chỉ số thông minh cũng quá cao đi. Nên nó là yêu quái gì tồn tại trong thế giới này? Hứa Nguyện chưa quên thiết lập huyền nhuyễn của thế giới này, gia hỏa này kỳ quái như vậy, còn thích ăn thịt heo, phỏng chừng cũng không phải là động vật bình thường, thật là yêu quái cũng nói không chừng.

Hoặc là…… Nó chính là trừng phạt theo như lời nói của cái Hệ Thống thối này?

Khi Hứa Nguyện đang suy tư ý đồ của nó, gia hỏa này đột nhiên phủ phục trên mặt đất, cái đuôi cũng dựng đứng lên, như là chuẩn bị tấn công.

Số lần Hứa Nguyện đánh nhau với người rất nhiều, đọ sức với yêu thú thì là lần đầu tiên, gần sát nhất cũng từng cùng cậu cách vách đánh Lão hoàng cẩu của nhà Vương bá, Lão hoàng cẩu kia luôn thích tè bậy trước cổng nhà cậu, có lần bị cậu vừa vặn bắt được, cậu một quyền hạ xuống liền khiến răng của Lão hoàng cẩu xoá sạch, mà lão hoàng cẩu lật lọng cắn một cái lại làm cậu đi bệnh viện khâu tám mũi, lại tiêm bảy mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại và Globulin, cuối cùng còn bị gia gia nhốt ở nhà ba ngày không cho ra ngoài, từ đó về sau, cậu không bao giờ đáng nhau với thú vật nữa, thắng thì sẽ không vẻ vang, thua còn còn phải tiêm vắc-xin phòng bệnh dại, quá không đáng rồi, mà hiện giờ đối mặt với một tiểu yêu quái vừa giống con khỉ vừa giống tinh tinh, Hứa Nguyện tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nội tâm lại có chút kiêng kị.

“Chi chi chi!” Nó lại phát ra một tiếng giận, rất có ý tứ khiêu khích.

Hứa Nguyện lại không phải là người từng bị khiêu khích, tính nết thiếu gia cũng tới: “Ngươi hung cái gì hung, không phải chỉ là ăn một đầu heo của ngươi thôi sao, cùng lắm thì bồi ngươi một đầu là được rồi.”

“Chi chi chi! Chi chi chi chi!!” Tiểu yêu quái kia tựa hồ có thể nghe hiểu lời nói của Hứa Nguyện, lập tức càng vì phẫn nộ gọi bậy một hồi.

“Thế nào a, tiểu yêu quái, ngươi a a a a —— ngươi mẹ nó dám cắn ta! Xem ta không đánh chết ngươi!!”

Chỉ thấy tiểu yêu quái nhào vào cậu, hai tay ôm lấy cẳng chân cậu, há mồm cắn một cái!

Hứa Nguyện chỉ cảm thấy cẳng chân đau xót, phản xạ có điều kiện đá văng tiểu yêu quái ôm chân cậu, lực mà tiểu yêu quái cắn cậu không lớn, thực mau liền nhả ra, còn lăn vài cái trên mặt đất, chỉ là nó vẫn đem chân của Hứa Nguyện cắn rách rồi, khóe miệng còn lưu lại một chút máu.

Hứa Nguyện ăn đau ngồi xổm, sờ sờ thương tích hình dấu răng còn lưu lại ngoài cẳng chân, ánh mắt hung ác nhìn "Đầu sỏ gây tội" lăn thành một đoàn, ai ngờ ánh mắt của “Đầu sỏ gây tội” kia so với cậu càng hung, tức giận bĩu môi, cả khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, gia hỏa kia dùng móng vuốt của nó gãi gãi cái gì đuôi mình, cuối cùng như là phát hiện sự tình không đúng gì đó, đôi mắt gấp đến độ đỏ lên hét lên một tiếng trốn vào đồng hoang rời đi.

“Tiểu yêu quái ngươi, có gan thì đừng chạy!”

Hứa Nguyện không nghĩ tới có ngày mình lại lần nữa ấu trĩ nổi giận với thú vật, thế là, khi cậu đứng dậy chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên đầu choáng váng một hồi, ngã thẳng xuống đất.

“Cẩn thận!”

Trước khi hôn mê Hứa Nguyện ý thức được mình không có ngã trên mặt đất, mà được người tiếp ở trong ngực.

Người này chính là Dạ Ký Bắc!

Cho dù Hứa Nguyện không muốn ngất xỉu lúc này, đại não tê mỏi lại cướp đi toàn bộ ý thức của cậu.

Chung Tình Sơn.

Lãnh thổ Chung Tình Sơn tuyết trắng xóa, quanh năm lạnh băng khốc hàn, chỉ có đỉnh núi đào hoa tung bay, xuân hoa một mảnh.

Trên đỉnh núi có tòa tượng đá nữ tử, điêu khắc thướt tha duyên dáng, sinh động như thật, tựa như thần nữ tái thế phong hoa điệt lệ, chỉ là nữ tử kia chắp tay trước ngực, như là đang cầu nguyện gì đó, dáng vẻ nàng đau thương, khóe mắt rủ xuống một giọt pha lê trong suốt, như là một giọt nước mắt nàng lưu lại.

Trước mặt pho tượng nữ tử kia, cũng có một người phong hoa tuyệt đại không kém đứng đó, anh tuyết phác như thác, băng dung ngọc cốt, như đóa hoa sen nở rộ cô đơn nhất trên đỉnh núi tuyết, không liên quan đến thế gian.

Ánh mắt anh thanh lãnh trước sau nhìn chằm chằm nữ tử, duỗi tay nâng tay ngọc hoàn mỹ kia lên, trống rỗng miêu tả dung nhan và nước mắt của nữ tử.

“Chi chi chi…… Chi chi chi!”

Đột nhiên, một tiếng hét đã đánh gãy sự yên tĩnh của nơi này, chỉ thấy một sinh vật toàn thân trắng như tuyết tập tễnh chạy tới đỉnh núi, sinh vật kia rõ ràng là tiểu yêu quái đã cắn Hứa Nguyện đêm nay!

Người nọ không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn chằm chằm pho tượng nữ tử kia, tiểu yêu quái thấy anh không để ý nó, không khỏi ủy khuất đến nói chuyện không rõ: “Túc Túc, Túc Túc…… Có người, có người khi dễ Hoan Hoan…… Hoan Hoan…… Hoan Hoan chịu ủy khuất……”

“Ai bảo ngươi tự mình rời khỏi Chung Tình Sơn, không tuân thủ quy củ của nàng, xứng đáng bị người khi dễ.” Người nọ lanh nhạt nói, quay đầu nhìn về phía tiểu yêu quái kia rơi nước mắt, quan sát thấy cái đuôi của tiểu yêu quái có điểm kỳ lạ, "Hở…… Thủ văn của ngươi đâu?”

“Bị người xấu cướp đi rồi, Túc Túc…… Túc Túc phải giúp Hoan Hoan……”

Người nọ suy nghĩ một lát, lại đem chú ý đặt ở khóe miệng dính máu của tiểu yêu quái, “Ngươi cắn hắn bị thương rồi? Hắn đã trúng độc của ngươi, rất nhanh sẽ không được nữa thôi.”

“Nhưng mà thủ văn……”

“Ngươi đánh mất thủ văn mà nàng cho ngươi, ta còn chưa phạt ngươi đấy, chỉ là……” Người nọ nói được một nửa, đôi mày thanh lãnh nhíu lại, trong tay khó hiểu nhiều một miếng thẻ tren màu bạc.

“Phiền toái tới rồi.”


Tác giả có lời muốn nói:

Túc Túc lên sân nhá ~