Lúc chạng vạng tối thứ sáu, trường học đang là lúc cao điểm tan học, Hứa Nguyện - người đã trốn học một ngày cà lơ phất phơ đứng ở quầy bán vặt bên cạnh cổng trường, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, đầu tóc nhuộm lòe loẹt, dáng người chắc nịch cao lớn, vừa nhìn liền là biết người không dễ chọc. Những học sinh tan học trong trường thấy cậu, đều nhao nhao tránh cậu, đi đường vòng, chỉ lo nếu nhìn vào cậu thì liền bị ăn một quả đấm tiếp đón.
Lúc này có một học sinh gầy yếu không sợ hung thần ác sát cậu, bước lên trước vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười mỉm nói với cậu, đã chờ thật lâu đi.
Ngay khi những người khác cho rằng học sinh xui xẻo kia sẽ bị Hứa Nguyện hung hăng đánh, Hứa Nguyện chỉ liếc mắt qua, miệng cắn điếu thuốc lẩm bẩm một tiếng, đi thôi, sau đó, liền thật sự nghe lời của học sinh gầy yếu kia rời đi.
Học sinh gầy yếu kia chính là Sở Thác, bạn tốt duy nhất của Hứa Nguyện tại trường học.
Bọn họ đang đi trong con hẻm nhất định phải đi qua khi đi về nhà, Hứa Nguyện phi rớt điếu thuốc trong miệng, kết quả rơi trên mặt đất lại không phải là điếu thuốc, chỉ là một cây kẹo mút, Sở Thác cúi đầu nhìn di động, khi chú ý tới ngậm trong miệng Hứa Nguyện không phải điếu thuốc mà là kẹo, khóe miệng y hơi giương lên.
Dọc theo đường đi, Hứa Nguyện thấy độ chú ý của Sở Thác đều ở trên di động, nói chuyện với mình thì đều không tập trung, trong lòng không khỏi khó chịu, ấp úng nhắc nhở y đi đường đừng nhìn di động, cẩn thận vấp cái té ngã, kết quả Sở Thác vẫn nhìn chằm chằm di động xem đến nhiệt tình, trong miệng “Ừ ừ” đáp lời Hứa Nguyện, cái này làm cho Hứa Nguyện càng thêm khó chịu, khi đang định duỗi tay đoạt di động của Sở Thác, đột nhiên, phía trước xuất hiện một vài người có tướng mạo bất thiện chặn kín đường đi của bọn họ, há mồm liền muốn tiền.
Hứa Nguyện đang hờn dỗi, gặp phải mấy tên lưu manh đánh cướp không thức thời này vừa lúc có công cụ trút giận, vì thế, cậu siết chặt nắm tay, khi đang định xông lên đánh bay một người, mấy tên lưu manh kia bỗng từ mặt đất bay lên trời, làm nắm đấm tức giận của Hứa Nguyện đập vào hư không, chỉ thấy dưới chân mỗi người kia không biết từ khi nào có thêm thanh kiếm, kiếm quang lấp lánh, không hàn mà dựng, bọn họ âm hiểm cười nhìn về phía Hứa Nguyện, giống như là đang cố ý cười nhạo bàn tay không tấc sắt của Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện thở gấp, phía sau truyền đến âm thanh kêu cứu của Sở Thác.
“Viên Viên cứu tớ!”
Hứa Nguyện lập tức quay đầu, Sở Thác bị người trên không bắt cóc, người nọ cũng là đạp kiếm mà đến, hắn dùng tay làm mấy cái thủ thể xem không hiểu, phút chốc ngươi không trung tạo nên muôn vàn sấm sét, điện mang sét đánh, như thể đang ở sâu trong không gian khác, sớm đã vượt khỏi nhận biết của bản thân.
Đối mặt với dị tượng như thế, Hứa Nguyện dù có nắm nắm đấm cũng vô dụng, căn bản bất lực, liền tức giận hét với hắn: “Đậu má, có thể bay ở trên trời có cái gì lợi hại, có gan thì xuống dưới một mình đấu với lão tử a!!”
“Hiện giờ ai ngươi đều đánh không lại.”
Bên tai Hứa Nguyện truyền đến một tiếng vang lạnh băng, là cái Hệ Thống hố người rách nát kia?
“Cái Hệ Thống chết dẫm ngươi cuối cùng cũng sống lại a, trước kia, lúc lão tử rớt xuống nước, sao lại không thấy ngươi lên tiếng a!!” Hứa Nguyện phẫn nộ nói.
Từ từ!
Vì sao cậu có thể có ký ức rơi xuống nước, cậu không phải cùng A Thác đang trên đường tan học về nhà sao?
Không đúng…… Đây là mộng!
“Hứa Nguyện!”
Ngay khi cậu đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Sở Thác đang bị bắt cóc trước mặt cách cậu càng ngày càng xa, Hứa Nguyện muốn đuổi theo, chỉ là tốc độ bước chân sao có thể bằng thuật pháp ngự kiếm.
Nơi này, đã không còn là thế giới mà cậu sống nữa rồi.
“Tu luyện cho tốt đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, nguyện vọng của ngươi sẽ thành hiện thực.”
Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, mà trong lòng Hứa Nguyện tràn đầy lo lắng cho người bạn tốt đã bị bắt đi, đã không kịp nghe được lời hắn nói.
“A Thác!”
Hứa Nguyện đột nhiên bừng tỉnh, đầu vẫn đắm chìm trong giây phút cuối cùng của giấc mơ căng thẳng, cậu hốt hoảng nhìn nhìn cảnh vật trong phòng bốn phía lạ lẫm, trước mắt có một bóng dáng gầy gò, đôi mắt Hứa Nguyện còn có chút mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng của thân ảnh kia, nhưng thật ra thật giống Sở Thác, cho nên theo bản năng duỗi tay giữ chặt hắn.
“A Thác, còn tốt cậu không sao.” Giọng nói của Hứa Nguyện khô khốc, thân nhược khí hư lại ngã xuống giường, lẩm bẩm hỏi, “Nơi này là nơi nào.”
Đạo nhân kia chần chờ trong chốc lát, nói: “Hiên Viên phái, Vô Cấu Lĩnh.”
Giọng nói hắn thanh thúy non nớt, nam nữ bất phân, nhưng căn bản không phải giọng nói của Sở Thác!
“Ngươi không phải là A Thác!”
Tâm trạng thả lỏng của Hứa Nguyện lần thứ hai căng chặt, cậu vội vàng rời giường nhìn lại, thị lực của cậu dần dần khôi phục, chỉ thấy tiên y thiếu niên kia đứng ở mép giường của cậu, thân hình tuy cùng Sở Thác không khác biệt lắm, nhưng dung mạo tinh xảo cùng trong sáng thần vận lại cùng sự thẹn thùng bình tĩnh của Sở Thác hoàn toàn bất đồng!
“Ngươi là ai! Sở Thác ở nơi nào!” Hứa Nguyện lạnh lùng nói, vô thức siết chặt thiếu niên kia.
Thiếu niên bị siết đến ăn đau, tức khắc cũng không có tính khí tốt, dùng lực ném cậu ra, nói với cậu: “Hung cái gì mà hung, Dạ sư huynh chỉ cứu một mình ngươi về, ta nào biết Sở cái gì mà Thác. Mệt ta còn lo lắng cho thương thế của ngươi, cầm dược tới cho ngươi, kết quả ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy!”
Dạ sư huynh? Ân nhân cứu mạng?
Đầu óc Hứa Nguyện mơ hồ, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm "Ân nhân cứu mạng" biểu tình xú xú trước mặt này, cuối cùng đem chú ý đặt trên thân đạo phục màu yến hà kia của hắn, tuy rằng đạo phục này trên người hắn càng thêm minh diễm, nhưng quả thực cậu đã từng thấy qua, “Ngươi là đệ tử của Hiên Viên phái?”
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, dào dạt đắc ý nói: “Đâu chỉ là đệ tử, ta còn là nghĩa tử của Hiên Viên phái Vô Cấu tiên chủ Phó Thư Cần, Phó Vân Thiên.”
“Ồ.” Hứa Nguyện phản ứng thường thường, Sở Thác hình như đã nói về phân bố chức vị của Hiên Viên phái, cậu cũng còn nhớ Vô Cấu tiên chủ dường như có địa vị rất cao ở Hiên Viên phái, nhưng cậu rốt cuộc cũng không đọc tiểu thuyết, cho nên đối với cái gì Phó Thư Cần Phó Vân Thiên cũng không có cảm thụ gì.
Phó Vân Thiên hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Hứa Nguyện, nhưng khi hắn vừa nhớ tới Hứa Nguyện chỉ là phàm nhân, thì cố xua tay không thèm để ý nói: “Bỏ đi, dù sao ngươi cũng không rõ, nói cho ngươi cũng là đàn gảy tai trâu. Này, ngươi tên là gì.”
“Hứa……” Hứa Nguyện vốn định nói nguyên danh, trong đầu lại hiện ra tên thật của nguyên thân này, cho nên trả lời, “Hứa Thanh Thuần.”
“Thanh Thuần?” Phó Vân Thiên đánh giá trên dưới Hứa Nguyện một lượt, cười, “Bộ dáng này của ngươi cũng thanh lệ động lòng người, thuần tịnh vô hại, chẳng trách sẽ bị bán lên Thiên Lung sơn trang để làm luyến khí.”
Từ hình dung từ miệng Phó Vân Thiên thốt ra làm ánh mắt Hứa Nguyện không tốt, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Phó Vân Thiên cảm thấy cảm xúc tức giận của cậu tăng vọt, vội vàng bồi thêm một câu: “Chỉ là tính tình quá xấu, cũng không biết Thiên Lung sơn trang chọn người như thế nào nữa, còn may ngươi được Dạ sư huynh cứu về, bằng không chỉ sợ đến luyến khí cũng không được, ngược lại đi làm đồ dùng cúng tế, vậy thì thật thảm rồi, ta nói cho ngươi nha, đồ dùng cúng tế của Thiên Lung sơn trang thật sự rất khủng bố, nghe nói là đem nhân thi cùng yêu thi cùng cho vào một cái vạc để luyện hóa thành quái vật bất nhân bất yêu, ta nói cho ngươi……”
Phó Vân Thiên là cái máy hát, một khi đã mở miệng liền không dừng lại được, mặc kệ người khác có tâm nghe hay không, ít nhất trước mắt Hứa Nguyện không muốn biết cái gì luyến khi hay đồ dùng cúng tế, hiện tại cậu chỉ quan tâm Sở Thác nhất.
Nghe gia hỏa này nói, là “Dạ sư huynh” cứu hắn, cái “Dạ sư huynh” này, có lẽ chính là thanh niên nam tử tối hôm qua cầm đầu Hiên Viên phái, "Dạ Ký Bắc" mà Sở Thác nhắc tới kia.
Nếu Dạ Ký Bắc cứu hắn, vậy hắn có biết tăm tích của Sở Thác?
Vì thế Hứa Nguyện đánh gãy cái máy hát thao thao bất tuyệt này, trực tiếp hỏi về Dạ Ký Bắc: “Ngươi nói 'Dạ sư huynh' kia hắn hiện tại đang ở nơi nào, ta muốn gặp hắn.”
“Muốn gặp Dạ sư huynh? Làm sao? Ngươi muốn đích thân cảm tạ ân cứu mạng của Dạ sư huynh?” Nhắc tới Dạ sư huynh, ánh mắt Phó Vân Thiên tràn đầy sùng bái, trực tiếp nhảy qua vấn đề của Hứa Nguyện, lảm nhảm nói về cái khác, “Con người Dạ sư huynh rất tốt, thích hành hiệp trượng nghĩa, người được y cứu nhiều đếm không xuể, nên không cần phiền toái như vậy nha, nếu ngươi thật sự muốn tạ vậy thì cảm tạ ta đi, hắc hắc hắc, mười mấy ngày ngươi hôn mê đều là ta chiếu cố ngươi.” Lời nói cuối cùng của Phó Vân Thiên có chút ý tranh công.
“Ta hôn mê lâu như vậy sao!” Hứa Nguyện kinh ngạc một chút, cậu còn tưởng rằng lúc cậu qua thế giới này chỉ qua một buổi tối!
Phó Vân Thiên gật gật đầu, trường thiên nói: “Đúng nha, đã gần nửa tháng rồi, trước đây nghe nói sông Niết Hoài có sự kiện Hà Yêu đả thương người, đánh trả huỷ hoại không ít thuyền qua sông, Dạ sư huynh liền dẫn vài tên đệ tử đi trừ yêu, trên đường đúng lúc gặp một con thuyền bị Hà Yêu tập kích, Dạ sư huynh sau khi đánh bại Hà Yêu thì phát hiện con thuyền kia lại là tư thuyền của Thiên Lung Sơn Trang, Thiên Lung Sơn Trang xưa nay đều buôn người, Dạ sư huynh thuận tiện điều tra con thuyền kia, kết quả phát hiện mấy tên lái buôn kia của Thiên Lung Sơn Trang cùng ngươi đang hôn mê ở bờ sông, ngươi là thế chất phàm nhân, lại bị trọng thương như vậy, Dạ sư huynh lo lắng tính mạng của ngươi khó giữ được, bèn mang ngươi về để trị liệu, bây giờ có thể tỉnh lại thật là vạn hạnh!”
Vậy Sở Thác đâu?
Hứa Nguyện nghe hắn nói nửa ngày, cũng không nghe thấy thứ mình muốn nghe nhất, hơn nữa cậu đã hôn mê lâu như vậy, nhiều ngày như vậy qua đi, ở cái thế giới xa lạ này, ai cũng không biết sẽ phát sinh cái gì, “Tóm lại, ta nhất định phải gặp Dạ Ký Bắc!” Nói, Hứa Nguyện đi xuống dưới giường, hôn mê trong thời gian dài làm tứ chi cậu hơi nhũn ra, may mà còn có thể đi lại bình thường.
Phó Vân Thiên mau chóng ngăn cậu lại: “Ngươi là bệnh nhân mà Dạ Sư Huynh giao phó cho ta, thương thế còn chưa khỏi làm sao có thể rời đi…… Này này, Hứa Thanh Thuần, ngươi không thể tùy tiện ra ngoài nha!”
Hứa Nguyện khăng khăng đi ra ngoài phòng, Phó Vân Thiên cũng theo sát cậu đi ra, đúng như dự đoán, Hứa Nguyện còn chưa đi ra khỏi phòng mấy bước, giống như là bị cái gì định trụ, ngoại trừ ngũ quan, bất cứ bộ vị nào trên thân thể Hứa Nguyện đều vô pháp hoạt động.
“Đây lại là cái quái gì vậy!” Hứa Nguyện giãy dụa như nào đi chăng nữa cũng vô dụng, liền vội kêu lên.
“Ta đã nói rồi ngươi không được tùy tiện đi loạn nha, trong Hiên Viên phái có Tam Thanh Chi Khí ngăn người ngoài đến, ngươi không phải là đệ tử của Hiên Viên phái, không có tu tập công pháp của Hiên Viên phái, tất nhiên là không thể tự do đi lại trong môn phái rồi.” Phó Vân Thiên nói, hắn chú ý thấy sắc mặt của Hứa Nguyện xanh trắng, lại hỏi, “Ngươi muốn gặp Dạ sư huynh, là vì để tìm hiểu tung tích của Sở Thác kia?”
Hứa Nguyện giật mình, gật đầu trả lời: “Lúc ấy cậu ấy với tôi bị mắc kẹt trên con thuyền kia, sau đó cũng rơi xuống nước không rõ tung tích, tôi lo cậu ấy gặp nguy hiểm.”
Phó Vân Thiên lại hỏi, “Hắn cũng là người bị Thiên Lung Sơn Trang buôn bán? Hắn với ngươi là quan hệ gì nha.”
Hứa Nguyện nói: “Cậu ấy là bạn của tôi.”
Qua hồi lâu, Phó Vân Thiên trầm tư gật gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi.” Nói, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một khối lệnh bài đưa cho Hứa Nguyện, Hứa Nguyện tiếp nhận lệnh bài, tức khắc trói buộc của thân thể toàn tiêu.
Hứa Nguyện cầm lệnh bài mà Phó Vân Thiên đưa cho, cậu biết lúc này hẳn là nên nói một tiếng cảm ơn với thiếu niên này, kỳ thật cậu đã nên nói khi cậu vừa tỉnh lại, rốt cuộc mặc kệ là Dạ Ký Bắc hay là Phó Vân Thiên, cũng thật là ân nhân của cậu, chỉ là ngày xưa từng là đại thiếu gia, loại chuyện cúi đầu này cậu không làm được.
Ngay khi Hứa Nguyện lúng túng không biết nói cảm ơn như nào, thì Phó Vân Thiên lại lấy ra một tờ giấy màu vàng, trên giấy che kín các văn tự xem không hiểu, như là lá bùa gì đó, hắn ném tờ giấy lên không trung, chỉ thấy tờ giấy kia bay lên giữa không trung rồi biến thành một con tiên hạc giấy lớn hơn hai người hắn.
“Đây!”
Hứa Nguyện cả kinh nói lắp một chút, chỉ thấy Phó Vân Thiên phi thân nhảy lên trên tiên hạc, đắc ý cười với cậu, vươn tay ra, “Mau lên đây đi, ta mang ngươi đi gặp Dạ sư huynh!”
Hứa Nguyện nắm lấy tay hắn nhảy lên, dù sao thì đây là lần đầu tiên cậu trải qua loại chuyện này, sợ mình đứng không vững, hoặc là con hạc giấy này không chịu nổi trọng lượng của hai người bọn họ, nắm lấy tay Phó Vân Thiên trong một lúc cũng quên buông ra.
Bộ dáng hoàn toàn dựa vào bản thân của Hứa Nguyện làm Phó Vân Thiên cực kỳ kiêu ngạo, hận không thể đem tất cả sự lợi hại của mình thể hiện ra, hắn tùy tay giơ lên, chỉ thấy tiên hạc giấy hót vang một tiếng, cất cánh bay lên tận trời cao.
Hứa Nguyện không nghĩ rằng con hạc giấy này vậy mà vững chắc hơn cả đi máy bay, ánh mắt mới lạ nhìn ra bên ngoài, toàn bộ dãy núi Hiên Viên giống như trên thiên cảnh rộng lớn bát ngát, phóng nhãn nhìn lại, sơn thủy thiên phong bách hác, biển mây vạn dặm bàng bạc, khí thế hùng vĩ, đồ sộ muôn vàn.
“Cảnh sắc tráng lệ chứ, không phải là người nào cũng có thể nhìn được đâu.” Phó Vân Thiên thần thái hào hứng khoe khoang nói, thấy Hứa Nguyện nhìn không chớp mắt, lại nhiệt tình lải nhải, “Hiên Viên phái chia làm Thượng Hạ Thiên tầng, năm sơn bốn đạo. Bốn đạo thuộc Hạ Thiên tầng, nhân danh bốn mùa giáp giới. Rất nhiều tu giả muốn nhập Hiên Viên phái đều có thể chọn ‘ Xuân Hạ Thu Đông ’ làm thử thách, nếu có thể thông qua, liền có thể thành đệ tử của Hiên Viên phái ở lại ‘ Bốn đạo ’ tu luyện, nếu là may mắn được vị Tiên trưởng nào đó, thậm chí Tiên chủ coi trọng, là có thể vào Thượng Thiên tầng tiếp tục tu luyện. Mà năm sơn thuộc Thượng Thiên tầng, phân biệt là Tử Vi Điên, Lăng Tiêu Phong, Vô Cấu Lĩnh, Hàm Quang Hiệp, cùng Chung Tình Sơn. Thượng Thiên tầng thiên địa chung linh, dục tú chi chí, nơi này nhất hoa nhất mộc, nhất lãnh nhất noãn, đều là chất dinh dưỡng của tu giả tuyệt giai, mà năm sơn chính là nơi ở của ngũ đại Tiên chủ Hiên Viên phái, chỉ có thân truyền đệ tử được tiên chủ tán thành mới có tư cách vào ra, có một số đệ tử của Hạ Thiên tầng tu luyện cả đời, đều vô duyên vào được Thượng Thiên tầng. Cho nên nói ngươi là may mắn, gặp gỡ người tốt bụng như ta làm ngươi mở rộng tầm mắt, làm ngươi mở mang kiến thức một chút về sự kỳ diệu của từng ngọn núi trong năm sơn, thuận tiện cũng có thể hấp thu một chút linh khí thiên địa của Hiên Viên phái.”
Nói, Phó Vân Thiên tiếp tục giới thiệu từng nơi mà tiên hạc bay qua: “Ngươi xem, bên này chính là Vô Cấu Lĩnh mà chúng ta vừa mới ở.” Chỉ thấy kia phiến sơn lĩnh lâm vũ xanh biếc, chạy dài như họa, luôn có thanh sương tràn ngập, dục che dục giấu, như mộng như yên.
“Vô Cấu Lĩnh đệ tử lấy ‘ Vụ ’ dẫn thể luyện khí, cho nên trong này sương mù trùng điệp. Liền kề với nó là Hàm Quang Hiệp là bạn thủy mà sinh, miên vũ làm bạn, lấy ‘ Vũ ’ Luyện Khí, lại nhìn lên trên Lăng Tiêu Phong đằng vân cuồn cuộn, lấy ‘ Vân ’ luyện khí, mà Chung Tình Sơn ở cực Bắc quanh năm tuyết đọng, lấy ‘ tuyết ’ luyện khí. Cuối cùng, đỉnh Tử Vi Điên tử khí từ phía Đông ——”
Phó Vân Thiên mới nói đến Tử Vi Điên, trước mắt Hứa Nguyện một mảnh tím hoa rực rỡ, thân thể vốn còn suy yếu vô lực sau khi bị thương, sau khi được tử hoa này bao bọc, thì thân thể đột nhiên thấy rất tốt.
“Tới Tử Vi Điên rồi, chúng ta đi tìm Dạ sư huynh đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hùng hài tử không sợ đánh nhau ~
Chương này xuất hiện một trong những vai chính lao Tiểu Vân Thiên, nói Dạ sư huynh cũng là vai chính ~
Chương sao Túc Túc lên sân khấu ~