Sau khi giải quyết được quỷ tay, Tanjiro và Hikari lại lang thang trong nhà tù hoa tử đằng thêm vài ngày nữa. Trong thời gian có Hikari bên cạnh thì Tanjiro không phải lo về vấn đề bữa ăn, cho nên thể lực của cậu vẫn luôn ở trạng thái tràn đầy.
Tanjiro đã có thêm trận chiến với nhiều con quỷ, kinh nghiệm chiến đấu của cậu đã được phong phú hơn trước rất nhiều, đồng thời còn cứu thêm được vài người nữa. Đáng tiếc, trong nhà tù hoa tử đằng này chỉ có một con quỷ tay, còn lại thì quá yếu.
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi nhỉ, Hikari-san?"
Tanjiro và Hikari từ bên trong nhà tù hoa tử đằng bước ra, họ đã trở lại nơi xuất phát lúc ban đầu.
"Ừ."
Hikari gật đầu đồng ý.
Lúc này ở nơi xuất phát có hơn mười người đang tập trung, trừ Tanjiro, Hikari, hai đứa con của Ubuyashiki Kagaya ra thì có tất cả mười hai thí sinh. Con số này đã cao hơn rất nhiều so với nguyên tác, lý do thì là do Hikari đã dẫn Tanjiro đi khắp nhà tù hoa tử đằng để chiến đấu, đồng thời cứu người.
Những người chết chính là kẻ không may mắn, không gặp được hai người bọn họ, dù sao Hikari và Tanjiro chỉ đi bộ, không có chạy.
"Xin chúc mừng các vị đã sống sót qua bảy ngày."
Tiếp đó chính là màn chọn Thiết Hồn, một loại quặng để rèn Nhật Luân Kiếm, thanh kiếm chuyên dùng để giết quỷ. Tại lúc đó, Shinazugawa Genya đã có xích mích với Tanjiro, thật may rằng cả hai đã không đánh nhau. Hầu hết thí sinh khi ấy đều sợ hãi Genya cho nên không dám ngăn cản.
"Này cậu, cảm ơn lần trước cậu đã cứu tôi nhé."
"Nếu không có cậu thì chúng tôi đã mất mạng rồi."
Sau khi Genya rời đi trước thì bầu không khí căng thẳng cũng đã giảm bớt, những thiếu niên thiếu nữ được Tanjiro cứu trên đường đều đến cảm ơn cậu. Người được cảm ơn thì đều cười nói vui vẻ sau đó tạm biệt mọi người.
Hai đứa con của Ubuyashiki Kagaya vẫn đứng ở gần chờ đến khi chỉ còn hai người Tanjiro và Hikari.
"Kamado Tanjiro và Hikari, chúa công cho mời."
Hai đứa trẻ đi đến gần, khuôn mặt vô cảm nói.
"Tại sao?"
Tanjiro không biết tại sao mình lại được vị chúa công này chú ý đến.
"Được."
Còn Hikari thì lập tức đáp ứng, dường như hắn ta không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, vẻ mặt lạnh nhạt cứ như thể đã biết trước tất cả vậy. Ngọn núi thí luyện cách dinh thự của gia tộc Ubuyashiki khá là xa xôi, nhưng với quạ truyền tin có tốc độ rất nhanh, cho nên chúa công đã biết đến sự tồn tại của Hikari khi hắn vừa bước ra khỏi nhà tù hoa tử đằng.
Sau khi Hikari dứt lời đáp ứng, lập tức cả bốn người bọn họ biến mất ở ngọn núi thí luyện. Chỉ trong một sát na thì bốn cá nhân đã xuất hiện ở dinh thự gia tộc Ubuyashiki.
Lúc này, Ubuyashiki Kagaya đang trong dinh thự, mặt hướng ra khu vườn hóng gió. Phía bên cạnh anh ta là người vợ Ubuyashiki Amane. Sự xuất hiện của bốn người Tanjiro đã làm phu nhân Amane rất bất ngờ, dù rằng biểu cảm trên khuôn mặt không biến hóa bao nhiêu. Hai đứa con của Kagaya và Amane cũng y như mẹ mình, chúng lập tức đi về phía hai người họ sau khi đến.
"Chuyện gì xảy ra vậy Amane?"
Nửa trên của khuôn mặt đã bị lời nguyên ăn mòn, làn da nửa trên mặt đã bị thối rữa, gân xanh nổi lên. Hai mắt của chúa công Kagaya theo lời nguyền ăn mòn cũng đã bị mù, bộ dáng của anh bây giờ trông thật đáng sợ. Nhưng trái với vẻ ngoài như vậy, chúa công Kagaya là người dịu dàng có một giọng nói trầm ấm để cho ai cũng thấy nhẹ người và thoải mái.
Vì cảm nhận được cảm xúc của vợ mình đột nhiên biến hóa, nàng có phần hơi sợ hãi nên anh nhẹ nhàng hỏi.
"Giữa sân đột nhiên xuất hiện hai người lạ và con của chúng ta."
Phu nhân Amane ôm hai đứa con, nàng ngay lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt lập tức trở nên vô cảm. Nghe vậy chúa công Kagaya hơi ngạc nhiên. Song, anh lại chả có vẻ gì là sợ hãi cả.
"Amane, nàng hãy tả dung mạo của hai người kia cho ta nghe đi."
Ubuyashiki Kagaya nhẹ giọng mỉm cười, bộ dáng vân đạm phong khinh đối mặt với hai người lạ.
"Đầu tiên là một thiếu niên với mái tóc và đôi mặt đỏ rực, cậu đeo cặp khuyên tai vẽ hình mặt trời. Trên trán cuốn lấy băng vải trắng, người mặc haori màu lam với những dòng nước và đám mây."
"Theo đó là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài như thác nước, tướng mạo thường thường không có gì lạ, cậu ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen."
Phu nhân Amane dùng khuôn mặt vô cảm và giọng nói lạnh nhạt để miêu tả cho chúa công nghe.
"Ta đoán hai vị đây chính là Kamado Tanjiro và Hikari nhỉ."
Chúa công mỉm cười nói, dù rằng nói là đoán nhưng giọng lại mang theo sự khẳng định chắc chắn.
"Vâng, tôi là Kamado Tanjiro. Còn đây là Hikari-san, người mà tôi gặp trong nhà tù hoa tử đằng."
Tanjiro hơi căng thẳng nói, cậu cũng không quỳ xuống hành lễ như những trụ cột. Dù sao trước đó cậu cũng không biết vị chúa công này là người như thế nào.
"Đừng lo lắng, Tanjiro. Sở dĩ ta cho mời hai người chủ yếu là do Hikari-san đây. Danh sách thí sinh tham dự cuộc tuyển chọn là mười chín người và có tên tất cả mọi người. Nhưng khi kết thúc cuộc tuyển chọn thì cậu lại bước ra cùng Hikari, một người chưa từng có mặt trong danh sách tham dự."
"Vốn dĩ việc này chỉ cần những người khác điều tra là được rồi, nhưng mà ta có linh cảm rằng Hikari-san đây là một nhân tố rất quan trọng, vậy nên ta muốn gặp mặt trực tiếp cậu ấy."
Chúa công Kagaya vẫn bảo trì vẻ mặt mỉm cười, giọng nói trầm ấm để cho Tanjiro cảm thấy sự căng thẳng của mình biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng bình thản.
"!"
Nghe chúa công Kagaya nói, Tanjiro ngạc nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi. Đúng vậy, trong quá trình cậu đồng hành cùng Hikari thì chưa bao giờ thấy anh ta mang kiếm. Đến bây giờ thì cậu mới phát giác được điểm lạ.
Đã không mang kiếm vậy thì không phải là người dự thi, bởi vì muốn giết quỷ thì cần kiếm.
"Tanjiro, cuộc thi sát hạch này là sống sót qua bảy ngày, không nhất thiết phải giết quỷ. Cậu quên rồi sao?"
Hikari lập tức trấn an Tanjiro đang suy nghĩ rối loạn, đồng thời hắn ta cũng tiến lên phía trước, đi đến trước người chúa công Kagaya.
Phu nhân Amane và hai người con thấy vậy thì lập tức che chắn trước người chúa công.
"Ubuyashiki Kagaya, khả năng lãnh đạo rất tốt, gia tộc cũng kiếm tiền rất giỏi, vậy nên mới có thể chi trả tiền lương cho Sát Quỷ Đoàn."
"Thợ săn quỷ luôn luôn thiếu người, nhưng tổ chức cuộc sát hạch lại cho các thí sinh ở bên trong nhà tù hoa tử đằng chém giết quỷ, để họ tự sinh tự diệt. Nhân lực đã thiếu lại còn thiếu hơn. Trong quá khứ, có không ít các cuộc thi mà thí sinh toàn diệt không sót một ai."
Hikari đánh giá chúa công, sau đó lại nói đến cuộc thi tuyển chọn. Nói đến đây, chúa công Kagaya lập tức phản ứng được đối phương muốn nói cái gì, đồng thời bây giờ anh mới nhận ra điều đó.
Cuộc thi sát hạch là có lỗ hổng, bởi lẽ thợ săn quỷ luôn luôn thiếu người, đáng lẽ cuộc thi diễn ra nên có nhân viên sát quỷ đoàn giám sát, bảo vệ cho các thí sinh khỏi mất mạng. Dù rằng thí sinh năm nay thất bại, nhưng những năm sau thì sao? Trong số họ có những người là bông hoa nở muộn thì như thế nào? Kể có không có tài năng nhưng cũng góp thêm một thành viên vào công cuộc diệt quỷ.
Đằng này, những người đã chết thì chính là chết, nhân lực đã thiếu lại càng thêm thiếu. Tài năng đáng lẽ có thể bộc lộ trong tương lai thì bị chết trong trứng nước.
Ngoài ra, điều kiện của cuộc tuyển chọn là sống sót qua bảy ngày mà không phải là giết quỷ. Dù rằng trong nhà tù có rất nhiều quỷ, nhưng vẫn khả năng vẫn sẽ có người trốn thoát và sống sót được mà không chiến đấu.
Thợ săn quỷ, thứ họ phải làm chính là giết quỷ, nếu như không làm được việc đó thì còn gọi là thợ săn quỷ sao?
"Cậu nói đúng. Là ta đã quá sơ suất, cơ chế sát hạch là do tổ tiên gia tộc Ubuyashiki lập ra. Nhưng bản thân ta là người lãnh đạo lại không nhận ra sai lầm của tổ tiên mình, thậm chí tin vào điều họ làm là đúng."
"Thật sự xin lỗi."
Chúa công để cho vợ con lui xuống, còn bản thân thì cúi đầu xin lỗi Tanjoro và Hikari, đồng thời cũng là lời xin lỗi đến toàn bộ thí sinh đã mất trước đây.