Ở bất cứ nơi nào, màn đêm luôn tràn đầy những bí ẩn không người có thể biết được.
Ẩn náu sâu trong bóng tối, có những con người luôn quên mình vì người khác. Bọn họ là những thiếu niên cùng thiếu nữ chưa đến 20 tuổi, tràn đầy dũng cảm và nhiệt huyết.
Những chàng trai cô gái trẻ tuổi ấy tập hợp lại một nơi được gọi là Sát Quỷ Đoàn, một tổ chức được lập lên bởi nhà Ubuyashiki với mục đích chiến đấu với chúa quỷ Muzan.
Giữa bầu trời đêm với ánh trăng sáng và những làn gió mát.
Nước Nhật, thời kỳ Taisho.
Tại ngọn núi Fujikasane, nơi đang diễn ra cuộc thi sát hạch để trở thành Thợ Săn Quỷ.
Lúc này Kamado Tanjiro vừa mới tham gia vào cuộc thi.
"Muốn sống sót qua bảy ngày sao?"
Vì ở trong nhà tù hoa tử đằng giam giữ loài quỷ này nên cậu không dám lơ là, bởi chỉ cần không cần thận một chút là sẽ mất mạng ngay.
Đi không biết bao lâu, cuối cùng thì Tanjiro cũng thấy được hai bóng người ở phía trước. Thấy hai người họ đi chung với nhau cũng làm cho cậu nảy sinh ý nghĩ đồng hành cùng.
Chỉ là khi vừa đến gần thì Tanjiro lập tức cảm thấy không đúng.
"Mùi này?"
Cậu trời sinh được cái mũi nhạy bén, lập tức phát hiện ra mùi hương mình ngửi được không giống của người bình thường.
Đồng thời, khi bắt được người thì Tanjiro cũng đã thấy rõ bóng dáng của hai người kia.
Đó nào phải là người.
Chính xác thì chúng mang hình hài của con người, nhưng trên đầu lại mọc ra những chiếc sừng nhọn hoắt, có đôi mắt với đồng tử của dã thú, toàn thân nổi gân xanh với làn da nhợt nhạt, răng nanh, lưỡi rắn, móng vuốt, lưỡi đao mọc trên cánh tay.
Chúng là những con quỷ mang hình dáng của một con người.
Khoảng khắc Tanjiro đến gần thì phía đối diện cũng đã thấy được cậu, ánh mắt của hai con quỷ lập tức trở nên tham lam tựa như dã thú thấy được con mồi đi vào tầm mắt mình.
Bọn quỷ bắt đầu chảy nước dãi, cơn đói cồn cào chạy lên óc, niềm vui sướng khi bữa thịt đột nhiên dâng đến tận trước mắt lập tức thể hiện ra.
"Nè nè, ngươi biến sang chỗ khác đi, tên này là con mồi của ta!"
Một con quỷ tóc dài nhiều sừng, có cái lưỡi dài và tay mọc ra lưỡi đao nói, nó muốn đuổi tên đồng bọn ra để độc hưởng bữa ăn một mình.
"Đừng có mơ, ngươi mới phải biến đi!"
Tên còn lại trừ tai nhọn, mắt dã thú, gân xanh nổi lên, móng vuốt sắc bên thì trông giống như một con người bình thường vậy.
Đương nhiên đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là bộ dạng không kiêng nể gì của chúng. Đám này trước đây cũng từng là con người, ngược lại sau khi biến thành quỷ thì chúng lập tức quên đi gốc gác của mình trước đây mà ra sức ăn người, làm mọi điều ác.
Đa số con quỷ trong thế giới này đều như vậy.
"Làm sao lại có tận hai tên như vậy? Chúng sẽ xơi tái mình mất."
Tanjiro lo lắng nghĩ.
"Đã như vậy thì ai bắt được trước thì là của kẻ đó!"
Bọn quỷ đã đi đến nhất trí, chúng lập tức lao đến.
Thể chất của quỷ không phải người thường có thể so sánh, chỉ bằng một cái dậm chân mà chúng là đã thể vượt qua khoảng cách mấy chục bước mà lao đến gần.
Chỉ là Tanjiro đâu phải người thường, khi cậu vừa gặp chúng thì đã lập tức cảnh giác lên, toàn thân đi vào trạng thái tập trung cao độ.
Bản thân của khứu giác nhạy bén cho phép cậu nhận biết được đường gián đoạn, một thiên phú chỉ Tanjiro mới có.
"!"
"Đây rồi!"
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, đường gián đoạn của hai con quỷ kia đã lập tức căng lên, đó cũng chính là thời cơ của Tanjiro.
Không bỏ qua cơ hội này, cậu lập tức vung kiếm lên.
"Hơi thở của nước – Thức thứ tư – Sóng triều xung kích!"
Đường kiếm uốn lượn nhanh chóng, nó giống như thủy triều mãnh liệt đập vào bờ lập tức chặt đứt đầu của hai con quỷ.
Thực lực của Tanjiro hơn xa hai con quỷ, những bài huấn luyện của thầy Urokodaki và việc luyện tập với Sabito không hề uổng công.
Sau khi bị chém đứt đầu thì hai con quỷ cuối cùng cũng tan biến.
"Các ngươi yên nghỉ nhé."
Tanjiro là một tốt bụng, cậu mang lòng đồng cảm kể cả với những con quỷ. Vậy nên khi cậu giết chúng thì trong lòng cũng có một chút do dự.
Sau trận chiến đầu tiên của mình thì Tanjiro lần nữa hành tẩu trong nhà tù hoa tử đằng.
Cậu đi rất lâu, tinh thần luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, mỗi một tiếng xì xào của lá cây cũng khiến Tanjiro cảm thấy nguy hiểm.
Việc này cũng làm tiêu hao thể lực rất nhiều, đồng thời tinh thần cũng rất mệt mỏi.
Trong thời gian này thì thỉnh thoảng Tanjiro cũng có gặp vài người khác, cậu rất muốn nói chuyện và kết bạn với họ nhưng đối phương đều mang lòng cảnh giác.
Cuối cùng đến buổi tối của ngày thứ ba, Tanjiro đã gặp một người rất kì lạ.
Đó là một nam thanh niên đang ngồi bên đống lửa nướng thịt, bộ dáng của người đó rất là thoải mái không một chút lo lắng.
Người đó dường như đã chú ý cậu đang đến gần, anh ta quay đầu lại nhìn Tanjiro rồi mỉm cười.
"Cậu nhóc muốn đến đây ăn không?"
Thật lạ, những người Tanjiro gặp trước đây đều mang trong mình sự sợ hãi, hoài nghi với các thí sinh khác, vậy mà người trước mặt lại không hề như vậy.
"Anh không sợ ánh sáng của lửa sẽ thu hút lũ quỷ sao?"
Tanjiro không nhịn được buột miệng hỏi.
Cậu rất muốn biết vì cái gì mà thanh niên này to gan như vậy.
"Ta không sợ bọn chúng."
Thanh niên cho câu trả lời rất đơn giản.
"?"
Tanjiro không còn gì để nói nữa rồi, người trước mắt cậu thật tự tin.
"Đến đây đi, một mình ta cũng không ăn hết chỗ thịt này."
Thanh niên nói một cách khẳng định không cho phép từ chối. Nghe vậy thì cậu cũng liền đi đến, dù sao thì mấy hôm nay ăn uống không đủ no, hơn nữa còn phải tập trung cao độ nên thể lực giảm rất nhanh.
"Ăn đi."
Thanh niên đưa cho cậu cái đĩa không biết từ đâu ra, anh ta xẻ từng miếng thịt cho cậu.
"Cảm ơn anh, vậy em không khách khí nữa."
Nói xong, Tanjiro lập tức đưa miếng thịt lên miệng.
Mấy hôm không được bữa no bụng nên cậu không giữ ý nữa mà ăn một cách ngấu nghiến.
"Cho hỏi anh tên là gì ạ?"
Tanjiro vừa ăn vừa hỏi, cậu muốn biết tên của người tốt bụng đã cho mình thịt.
"Hikari."
Giọng nói nhàn nhạt, nhẹ nhàng, Hikari cũng tiện tay đưa lên miệng một miếng thịt.
"Vậy em gọi anh là Hikari-san nhé?"
Tanjiro cười nói, có chút vui mừng khi biết được tên của đối phương.
"Có thể."
Hai người vừa ăn vừa nói, đa phần đều là Tanjiro nói chuyện còn Hikari thì lắng nghe, thi thoảng trả lời một hai câu.
Sau hồi lâu thì hai người ăn xong và lên đường đi tiếp.
"A!"
Tiếng hét thất thanh vang lên giữa nhà tù hoa tử đằng, sự sợ hãi tràn ngập trong âm thanh ấy.
"Để em đi xem!"
Đúng lúc Tanjiro và Hikari ở gần đó, không hề suy nghĩ thì người trước lập tức vọt lên mà hướng về phía thanh âm phát ra.
Chỉ không đến một hơi thở thì cậu đã chạy đến nơi rồi.
Tanjiro thấy một thiếu niên giống mình đang sợ hãi mà ngồi trên đất không ngừng run rẩy, trước mặt thiếu niên đó là một sinh vật khổng lồ.
Toàn thân được những cánh tay to lớn quấn quanh, con quỷ này chỉ để lộ cặp mắt với đồng tử hình chữ thập, trên tay nó còn đang nắm lấy một thiếu niên đã chết đi từ trước đó.
Quỷ tay giơ lên những cánh tay của mình rồi bắn về phía thiếu niên đang sợ hãi kia.
"Phải mau cứu cậu ta thôi!"
Bây giờ trong đầu Tanjiro chỉ có một nghĩ như vậy, ý nghĩ cứu người đã lấn át đi cảm giác sợ hãi mà con quỷ tạo ra.
Tanjiro rút kiếm lập tức lao đến rồi nhảy lên không trung, cả người giật mạnh bổ về phía trước để lộn vòng tạo thành một đường chém hình bánh xe.
"Hơi thở của nước – Thức thứ hai – Thủy xa!"
Đòn chém hình luân xa lập tức cắt đứt cánh tay thô to đang nắm lấy người thiếu niên kia, xong việc, Tanjiro từ trên không rơi xuống, lập tức đứng trước người thiếu niên được cứu kia.
Con quỷ dường ngơ ngác một chút, nó nhìn chằm chằm cánh tay bị chặt đứt đang chảy ra máu của mình.
Sau đó nó nhìn lại về phía Tanjiro, ánh mắt mang theo sự giận dữ không thèm che dấu chút nào.
"Lại thêm một con cáo nữa!"
Nó gằn từng chữ chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng.
Cuối cùng giống như trong nguyên tác, Tanjiro có thể đánh bại được quỷ tay, còn thiếu niên được cậu cứu thì đã chạy trốn đi không biết từ lúc nào.
Quá trình chiến đấu diễn ra hết sức căng thẳng, nhưng Hikari không hề nhúng tay vào. Ngay từ đầu thì hắn ta đã không có ý định đi giúp Tanjiro.
Vì sao ư? Đây là ân oán của Urokodaki nhất mạch, một người ngoài như Hikari sẽ không xen vào.
Huống hồ thực lực của Tanjiro không phải là bình thường, cậu hoàn toàn có thể giải quyết sự việc này.
Lời người viết: Đoạn đầu chính là phỏng theo manga, hoàn toàn không có điểm sáng tạo. Không có cách nào, dù sao cần dẫn dắt để cho hai nhân vật gặp nhau nha. Chương tiếp theo sẽ đổi mới, sẽ không đi theo nguyên tác. Đương nhiên đoạn đầu có lẽ sẽ được sửa lại, dù sao khả năng nó chính là đạo văn.