Vũ trụ cô quạnh cùng với hắc ám yên tĩnh.
Những ngôi sao sáng chiếu rọi trong tinh không vô ngần.
Leng keng! Leng keng!
Nhưng trong vũ trụ rộng lớn vô tận đó lại đang có hai đạo thân ảnh đang tiến hành chiến đấu.
Từng chiêu thức, pháp thuật thần thông được tung ra phá hủy vô hạn thực tại.
Ma khí trùng thiên không ngừng tản mạn ra từ người của bọn hắn khiến cho những thiên hà xung quanh bị ô nhiễm, sinh vật sống bị ma hóa.
Oanh!
Trận chiến đã làm vũ trụ bị phá hủy rồi lại sinh ra vô số lần, hai thân ảnh đã chiến đấu với nhau không biết bao nhiêu năm tháng.
Nếu để cho Dương Xuân Minh nhìn thấy thì có lẽ hắn cũng sẽ thấy bất ngờ.
Bởi vì hai người đang chiến đấu này đều có tu vi Tiên Đế, cảnh giới mà bốn cường địch trước đây của hắn hằng mơ ước đến mức muốn cắn nuốt Hỗn Độn hải, dựa vào đó mà thăng cấp.
Cơ thể bọn hắn bị tàn phá nghiêm trọng, trên thân mang những vết thương gắn liền với đại đạo pháp tắc của kẻ địch. Trừ khi chết đi thì những vết thương đó sẽ không bao giờ biến mất.
Quần áo của hai người này đều rách nát đến tả tơi, những giọt máu rơi ra từ trên thân bọn hắn đè sập toàn bộ trục thời gian hiện hữu gây lên một vùng thế giới không tồn tại quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.
Tiên Đế là bất tử bất diệt tuyệt đối, không gì có thể giết chết hay mài mòn bọn hắn, cho dù bọn hắn tự bỏ một thân tu vi, tự sát, không muốn sống nữa cũng không được, rồi một lúc nào đấy sẽ tiếp tục sống lại, tồn tại ở một chiều không gian cao cấp không người có thể xâm phạm, mỗi một người đều có một không gian riêng của mình.
Khi Tiên Đế tiến hành quyết đấu với nhau cũng chỉ có thể dùng phân thân mang theo vài phần của mình để chiến đấu. Bởi vì nếu Tiên Đế bước ra khỏi vùng không gian của mình, cho dù không có bất kỳ lực lượng nào cũng có thể phá hủy mất vô hạn đếm được cùng với không đếm được thực tại cùng với thực tại cao hơn bọn họ.
Đối với bọn họ thì không tồn tại thứ gì mà họ không phá hủy hay sáng tạo ra được. Trừ Dương Xuân Minh.
"Này, Đế Thiên. Chúng ta đều đã đánh được mấy cái kỷ nguyên cũng không cách nào phân ra thắng bại. Chi bằng liền đổi một cách khác đi."
Một đầu tóc trắng, đôi mắt màu đỏ tràn đầy sát khí đã được tôi luyện qua nhiều năm tháng, chiến bào rách nát, nắm trong tay một thanh kiếm bị tàn phá.
Người nam nhân này có một dung mạo trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, phong độ ngút trời mở miệng để lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hỗn Độn Thanh Liên, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Côn Bằng Nuốt Vạn Giới..
Rất nhiều dị tượng đỉnh cấp chống đỡ lấy hắn, lực lượng vô tận tuôn trào.
Ma Đế đè ép, thống trị toàn bộ các thực tại, thời không.
Bọn họ đánh với nhau cũng đã rất lâu, đều đánh ra tình cảm bạn bè, chiến hữu. Dĩ nhiên là không muốn một trận sống còn chân chính rồi, chỉ là muốn phân ra một cái thắng bại mà thôi.
"Nói, cách gì?"
Người được gọi là Đế Thiên thật ra là một nữ nhân.
Một tuyệt sắc giai nhân, vẻ đẹp khiến người ta thần hồn điên đảo. Sắc mặt lạnh lùng, tràn đầy ngạo khí, đôi mắt miệt thị cổ kim tương lai.
Nàng nắm trong tay một cây thương dài được làm từ đồng xanh, thân khoác chiến bào rách nát, sau lưng có chư thiên vạn giới vì nàng cầu nguyện, cung cấp sức mạnh cho nàng chiến đấu.
Một vị Nữ Đế vô địch, bất kỳ kẻ địch nào dám can đảm đứng trước mặt nàng đều bị một thương giết chết.
"Chúng ta thực lực trên cơ bản là đều ngang tài ngang sức, đánh mãi cũng không có tác dụng gì. Hay là chúng ta bồi dưỡng một cái đệ tử đi, xem trong hai chúng ta, ai có tài dạy học sinh hơn. Thế nào?"
Vị Ma Đế này thu hồi ánh mắt tràn đầy sát khí kia, trên thân đổi lại một bộ thanh sam, tay cầm lấy một chiếc quạt xếp.
Lúc này không còn là một vị Ma Đế lạnh lùng nữa mà đó là một vị văn nhân nhã nhặn.
Công tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc.
Có lẽ đây chính là lời đánh giá tốt nhất cho hắn bây giờ.
"Được, ta đồng ý với ngươi, Dạ Lăng."
Nữ Đế trầm ngâm một lúc, cuối cùng mới mở miệng.
Nghe được lời chấp nhận của Đế Thiên, vị Ma Đế tên Dạ Lăng lộ ra một nụ cười vui mừng.
"Vậy thì hai năm, chúng ta cùng bồi dưỡng đệ tử trong hai năm. Hai năm sau gặp lại sẽ cho chúng tiến hành chiến đấu. Người thua phải làm theo một yêu cầu của người thắng."
Dạ Lăng định ra ước định hai năm.
"Có thể. Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây."
Đế Thiên nói xong, lập tức tiêu tán, trở về với cát bụi.
Đừng hiểu nhầm, đây là phân thân của nàng trở về với cát bụi chứ không phải nàng chết đi.
"Chúng ta đều là bạn bè đã lâu, làm sao lại đi nhanh như vậy?"
Dạ Lăng cười khổ một cái.
Cuối cùng hắn cũng biến mất.
Sau khi hai người biến mất, lập tức vùng chiến trường do hai người phá hủy lập tức khôi phục, sức sống tràn trề, thực tại hồi phục, trục thời gian được nối liền trở lại, không gian khép vào.
Hiển nhiên đây là vĩ lực to lớn do hai Tiên Đế thi triển để hồi phục lại vùng chiến trường.
Bên phía group chat.
Dương Xuân Minh (Hikari): "Chào người mới."
Biểu tượng chào đón.
Isagi Yoichi: "+1."
Tiêu Viêm: "+1."
Văn Đức: "+1."
Kirigaya Kazuto (Kirito) : "+1."
Midoriya Izuku: "Đây là.."
Biểu tượng bối rối.
Dương Xuân Minh (Hikari) : "Các ngươi là con vẹt sao?"
Biểu tượng hết nói nổi.
Midoriya Izuku: "Mọi người cho cháu hỏi đây là cái gì?"
Biểu tượng run run.
Tiêu Viêm: "Đương nhiên là group chat a, nhóc nhìn mà không hiểu sao?"
Biểu tượng đương nhiên là vậy rồi.
Kirigaya Kazuto (Kirito): "Đúng vậy đúng vậy."
Văn Đức: "Người mới này có vẻ có chút vấn đề về trí não a."
Biểu tượng thương hại.
Isagi Yoichi: "Ta cảm thấy ý của cậu nhóc này không phải vậy."
Isagi Yoichi hiện tại đang vừa đang bóng vừa nhắn tin trên chat group.
Hắn đột nhiên dừng lại trên sân bóng, ngẩng mặt lên trời nhìn.
"Làm gì vậy Isagi, mau dẫn bóng đi!"
Các khán giả cổ vũ cho đội tuyển Nhật Bản đang điên cuồng chửi ầm lên.
Bọn họ từ lâu đã nghe rằng Isagi Yoichi có một tật xấu khá kỳ lạ, đó là thỉnh thoảng hắn lại đứng thẫn thờ nhìn lên trời.
Không nghĩ tới, trong trận thi đấu quan trọng nhất thì tật xấu lại phô bày ra.
"Im lặng!"
Isagi Yoichi khẽ kêu lên một tiếng, hắn tiện chân tung ra một cú sút bóng.
Quả bóng như một viên đạn được bắn ra từ chân của Isagi Yoichi, một đường xuyên phá qua toàn bộ hàng phòng ngự của đối phương rồi bay thẳng vào khung thành của đội đối thủ.
"Vào."
Bình luận hét to lên một tiếng.
Cả khán đài vì đó mà cuồng nhiệt hoan hô lên.
Đúng lúc tiếng còi trận đấu kết thúc vang lên.
Đội Nhật Bản vô địch World Cup với tỉ số 3-0 nhờ Isagi Yoichi.
Hắn hiện tại căn bản không quan tâm đến World Cup bởi vì nó quá dễ dàng rồi.
Isagi Yoichi liền tìm cơ hội trốn mấy tay phóng viên rồi chạy vào phòng chờ của đội.
Midoriya Izuku: "Cháu đương nhiên biết đây là group chat, nhưng mà tại sao nó lại xuất hiện ở trong đầu cháu a?"
Biểu tượng bối rối.
Văn Đức: "À, group chat này có tên là Vạn Giới Group Chat, liên kết các thế giới lại để nói chuyện với nhau, các thành viên cùng giúp đỡ lẫn nhau tiến bộ. Nhóc chẳng qua là ngẫu nhiên bị chọn trúng mà thôi."
Midoriya Izuku: "Ngẫu nhiên bị chọn trúng.."
Không hiểu sao Midoriya Izuku có một chút hụt hẫng.
Cũng không phải là lạ, dù sao cậu nhóc là người vô năng, khi group chat xuất hiện thì cho cậu một chút hi vọng. Cậu bé còn tưởng mình là người có điểm đặc biệt lên mới được chọn cơ chứ, đâu thể ngờ mình cũng chỉ là vô tình bị vớ được.
Tiêu Viêm: "Ai da chủ nhóm, ngươi thật là không biết ăn nói. Không phải chúng ta cũng là vô tình bị vớ được sao? Người bạn trẻ, ngươi không cần lo lắng, group chat tìm kiếm thành viên cũng là ngẫu nhiên, không cần phải buồn làm gì."
Biểu tượng an ủi.
Midoriya Izuku: "Thật vậy sao anh trai?"
Biểu tượng chờ mong cùng với đôi mắt sáng lấp lánh có chút nước mắt.
Dương Xuân Minh (Hikari): "Điều hắn nói là thật, cháu không cần phải buồn làm gì."
Biểu tượng hòa ái dễ gần.
Kirigaya Kazuto (Kirito): "Đúng vậy, đừng để ý cái tên chủ nhóm mồm thối kia."
[Keng! Kirigaya Kazuto (Kirito) đã bị cấm chat ba phút!]
Âm thanh máy móc tràn đầy sự lạnh lùng của hệ thống vang lên.
Isagi Yoichi: "Chủ nhóm, ngươi đây là lạm dụng quyền hạn để che dấu khuyết điểm đó."
Hình ảnh lên án.
Văn Đức: "Thế nào, ngươi cũng muốn im miệng sao?"
Isagi Yoichi: "Không có, không có. Ngươi hiểu lầm, là cái tên Kirigaya kia miệng thối, ngươi cấm chat hắn là đúng."
Hình ảnh tung hoa ăn mừng chiến thắng.
Khóe miệng của Dương Xuân Minh không khỏi giật giật mấy cái.
"Tiểu tử này cũng quá xấu tính rồi. Quả nhiên hồi đó không lên chế tạo ra chức chủ nhóm làm gì, chỉ lên để năm thành viên đầu tiên làm quản lý group chat."
Dương Xuân Minh không khỏi hối hận.
Tiểu tử Văn Đức đang hoành hành bá đạo trong group chat, tương lai khả năng chính hắn cũng bị tiểu tử này cho ăn một phần cấm chat.
Dương Xuân Minh (Hikari): "Có vẻ cháu đang có chuyện không vui nhỉ?"
Hắn đương nhiên chuyện không vui đó là cái gì, nhưng cũng không thể nói toạc ra đúng không?
Thế là Midoriya Izuku kể lại đại khái về thế giới của mình.
Tiêu Viêm: "Hiểu rồi, một người vô năng trong thế giới có siêu năng lực đúng không? Đúng là nếu để người khác biết sẽ bị kỳ thị cùng với những con mắt khác lạ của người khác thật."
Hình ảnh thì ra là vậy.
Văn Đức: "Để bản chủ nhóm bật mí cho nhóc một chút tương lai nhé."
Lời tác giả: Vốn định không liên quan đến phần tu tiên nữa, nhưng mà tôi bị Dương Xuân Minh từ thực tại cao hơn khống chế viết ra thêm hai nhân vật Tiên Đế nữa.
Cập nhật thêm:
Hiện thực, thực tại.
Tôi sẽ đặt vũ trũ của chúng ta là 11 chiều không gian.
Giờ nói đến Hỗn Độn hải.
Hỗn Độn hải: Có thể xem lại ở phần lời tác giả chương 7. Nơi gần chạm đến thực tại.
Dù có gần chạm đến thế nào thì nó vẫn là một đống chữ mang theo tính chất giả tưởng do tôi viết ra. Vậy nên vũ trụ quan này chỉ từ 0-2 chiều ( có lẽ ).
Nhưng sau khi Dương Xuân Minh vượt quả cả Tiên Đế, cùng với hai vị Tiên Đế mới xuất hiện, điều này đã làm Hỗn Độn hải thăng cấp, từ một đống chữ giả tưởng chỉ có 0-2 chiều không gian thì bây giờ nó đã thật sự vượt qua 11 chiều của vũ trụ chúng ta. Trở thành 1 thực tại nằm ở độ cao vô hạn mà không ai có thể chạm đến. 2D là nhân đôi của 1D, 3D là nhân đôi của 2D, 4D là nhân đôi của 3D, cứ như vậy tiếp diễn đến vô hạn mũ vô hạn không cách nào đếm được.
Hỗn Độn hải nhờ Dương Xuân Minh, Đế Thiên, Dạ Lăng đã trở thành 1 thực tại nằm ở độ cao, có kích thước, chiều không gian, trục thời gian vô hạn mũ vô hạn lần không cách nào đếm được. Và các chiều thấp hơn dù có vô hạn lần, chồng thêm bao nhiêu chiều đi nữa cũng không chạm vào được Hỗn Độn hải.
Các thế giới trước đó cho dù có vô cùng vô tận không có điểm cuối thế nào đi nữa, dù nó nhiều đến mức độ không đếm được đi nữa thì cũng không là gì so với Hỗn Độn hải, không cách nào lấp đầy được Hỗn Độn hải. Các thế giới cũng chỉ là một đóa bọt nước từ nhỏ đến lớn, cho dù có vô hạn cũng không cách nào lấp đầy được bởi chỉ là một đóa bọt nước của biển cả mà thôi. Hơn nữa Hỗn Độn hải có kỷ nguyên của riêng mình, được gọi là thủy triều, mỗi 1 lần thủy triều lên và xuống thì các thế giới cũ lại bị phá hủy, các thế giới mới sinh ra. Vậy nên không cách nào lấp đầy được nó.
Không những thế, ngoài bản thân Hỗn Độn hải ra thì còn có vô hạn Hỗn Độn hải tương tự như vậy, nó liên tục xếp chồng lên nhau, lặp đi lặp lại và không hề có điểm dừng. Và tu sĩ với cảnh giới Tiên Đế đã có thể vượt qua được qua vô hạn Hỗn Độn hải, trong nháy mắt sáng tạo cùng hủy diệt, phảng phất điều này chỉ tương tự như cách hít thở vậy.
Các sinh vật thần thánh, các vị thần như Phật Đà, Tam Thanh, Thiên Chúa... trong tôn giáo của chúng ta sẽ ở thực tại cao hơn chúng ta. Tôi sẽ thiết lập rằng họ ở Cửu Thiên Thập Địa ( siêu cấp đại thế giới ) lưu truyền đạo thống, tôn giáo của mình xuống vũ trụ của chúng ta là từ 11D trở xuống.
Những thần thoại của họ được lưu truyền xuống thông qua linh cảm chúng ta vô tình cảm giác được.
Cũng như trận đấu của Dương Xuân Minh, hai vị Tiên Đế kia, có thể do họ đã thật sự chiến đấu với nhau và tôi vô tình cảm giác được nó thông qua linh cảm, xuất hiện dưới dạng ý tưởng, nội dung để tôi viết ra chương truyện.
Tôi sẽ tiếp tục cập nhật vào các chương truyện của mình nếu có điều mới mà tôi nghĩ ra hoặc tìm hiểu được hoặc là do bạn tôi nhắc, để nó phù hợp với từ vô địch. Và xoay quanh bộ truyện là vô hạn, vô địch, siêu việt, vô cùng vô tận lên các từ này sẽ xuất hiện khá nhiều, bởi trong quá trình nhân vật chính du lịch thì tôi còn phải bổ sung năng lực cho anh ta, hoặc cho nhân vật phụ, từ đó bắc cầu đến nhân vật chính.