Chương 11: Bắt đầu chào hỏi.

[Keng! Keng!]

[Số thành viên đã đạt đến giới hạn: Bảy/bảy!]

[Đủ điều kiện để nâng cấp group chat!]

[Group chat thăng lên cấp hai!]

[Giới hạn thành viên tăng lên mười!]

[Mở ra các công năng như sau: Cửa hàng, xuyên qua thế giới của các thành viên, trực tiếp!]

[Thỉnh mọi người tiếp tục cố gắng gia tăng thành viên!]

Âm thanh thông báo của hệ thống group chat không ngừng vang lên.

Sau khi Uzumaki Naruto cùng với Midoriya Izuku gia nhập thì group chat thăng cấp.

Văn Đức: "Còn bắt ta cố gắng gia tăng thành viên? Cẩu hệ thống, cho ta quyền hạn mời người! Ta lập tức cho ngươi tăng cấp đến cực hạn!"

Văn Đức không ngừng chửi bậy. Thứ đồ chơi này mời người căn bản là hoàn toàn ngẫu nhiên, hắn thân là chủ nhóm nhưng lại không có quyền hạn thêm người, còn muốn hắn gia tăng thành viên.

Dương Xuân Minh (Hikari): "Bình tĩnh nào chủ nhóm, đối với chúng ta thì mấy cái quyền hạn này có đáng là bao. Không có nó thì chúng ta vẫn ngồi nói chuyện trời đất đó thôi."

Biểu tượng khuyên người khác hạ hỏa.

Tiêu Viêm: "Đúng nha chủ nhóm, ngược lại hiện tại đã có công năng trực tiếp. Đợi đến lúc hẹn ước ba năm với Nạp Lan Yên Nhiên, ta cho các ngươi thấy thế nào là thần uy đại phát, cử thế vô địch."

Biểu tượng đắc ý.

Hiện tại hắn đã là Đấu Vương, còn một năm nữa mới đến kỳ hạn của hẹn ước. Thực lực hiện tại của hắn vượt xa nguyên tác, trực tiếp vượt qua cả Đại Đấu Sư, Đấu Linh.

Nguyên nhân thì dễ nói rồi, Dương Xuân Minh có đăng lên một ít công pháp cùng với một chút đan dược. Hơn nữa hắn còn có Dược lão, một vị luyện đan sư danh chấn đại lục làm thầy của mình.

Có hai vị đỉnh cấp đại lão hậu thuẫn thì không lý nào hắn lại không vượt xa nguyên tác được.

Văn Đức: "Bằng vào ngươi, Vân Lam tông thế nhưng là có Đấu Hoàng, thậm chí Đấu Tông đó nha. Ngươi tưởng ngươi đánh bại Nạp Lan Yên Nhiên là xong sao, đánh bại đệ tử yêu dấu của họ ngay trong địa bàn người ta. Đây là đang đánh mặt, mấy cái tên trưởng lão nhất định sẽ không để yên cho ngươi."

Biểu tượng khinh thường.

Văn Đức biết là Tiêu Viêm thật sự có thể cử thế vô địch, đánh ra một con đường không ai có thể đi tại Đấu Khí đại lục, nhưng thế thì thế nào, khoe mẽ trước mặt hắn, phải đả kích, thực lực có thể không thắng được Tiêu Viêm nhưng miệng lưỡi so đấu cũng không thể thua nha.

Tiêu Viêm: "Tương lai của ta thế nhưng là sẽ mang theo người thân phi thăng đại thiên thế giới, trở thành Chúa Tể của đại thiên thế giới, chỉ là Vân Lam tông ta còn không sợ. Kỳ hạn ba năm, lúc đó nếu bọn trưởng lão vì mặt mũi mà xuất thủ, có tin không? Một đóa Phật Nộ Hỏa Liên năm màu, đảm bảo chơi chết bọn hắn."

Hai kẻ này không chịu yếu thế, đấu khẩu không ai chịu ai. Đều sắp nói đến uy áp chư thiên, độc đoán vạn cổ rồi.

Kirigaya Kazuto (Kirito): "Mọi người, ta đang bị bám đuôi a."

Biểu tượng phiền muộn.

Isagi Yoichi: "Ta cũng lập tức trở thành tiền đạo số một thế giới. Quá đơn giản rồi."

Biểu tượng phiền muộn cộng với vô địch là cỡ nào tịch mịch.

Văn Đức: "Một đám bật hack. Isagi, ngươi ở thế giới bình thường, chỉ là đá bóng thôi, có nhất thiết phải dùng tu vi để bắt nạt các cầu thủ không?"

Hắn có chút thương hại cho các cầu thủ ở thế giới Blue Block, tên Isagi này hắn tu tiên.

Dương Xuân Minh (Hikari): "Đúng nha Isagi, hệ thống tu luyện ta đăng lên để cho mọi người tham khảo hoặc cho những người chưa bước vào con đường tu luyện đi theo. Ngươi cũng không thể dùng nó bắt nạt người bình thường được."

Biểu tượng khuyên nhủ.

Isagi Yoichi: "Nhưng mà bác Minh, chính bác cũng nói để cho những người chưa tu luyện đi theo, ta chưa từng tu luyện lên có thể đi theo con đường này được nha. Hơn nữa ta không có dùng tu vi bắt nạt bọn họ, chỉ là lực lượng thân thể đã quá mạnh, tốc độ thì đã đạt đến tốc độ âm thanh. Cho dù không dùng tu vi bắt nạt thì ta cũng đã vượt qua bọn rất nhiều, với lại nếu ta mà nhường thì đó gọi là coi thường, không tôn trọng đối thủ."

Dương Xuân Minh cùng mấy thành viên khác nghe xong liền tức xạm mặt lại.

Ngươi nói tốt, bọn ta lại không phản bác được.

Kirigaya Kazuto (Kirito): "Này này, không ai để ý chuyện của ta sao?"

Kiragaya Kazuto buồn bực. Chuyện hắn bị bám đuôi không nghiêm trọng sao?

Văn Đức: "Ai?"

Biểu tượng dấu hỏi.

Kirigaya Kazuto (Kirito): "Một cô gái tên Asuna."

Văn Đức: "Cút."

Kirigaya Kazuto (Kirito): "?"

Tưởng thế nào, hóa ra là vợ của Kirigaya Kazuto. Tên này không biết là ở đây toàn là người độc thân sao, không đúng, còn tên Tiêu Viêm kia nữa. Trong group chat vậy mà có hai cái nam chính hậu cung, đáng giận.

"Hệ thống a, mau mời thêm thành viên đi, ta muốn có quyền hạn cấm ngôn thành viên a!"

Lúc này hắn đang đi giữa đường, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi.

"Tiểu tử này đoán chừng là đọc tiểu thuyết đến ngáo đá rồi, làm gì có cái gì hệ thống chứ."

Một vài người đi đường cũng là dân đọc truyện, trong đầu suy nghĩ đồng thời đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Văn Đức.

Một bên khác.

Naruto lúc này đã trở về nhà.

Lâu lâu mới được thầy Iruka đãi mỳ ramen lên hắn ăn rất nhiều, không lo cho ví tiền của thầy.

Hắn yên lặng nhìn lên màn hình hiển thị group chat.

Nhìn mọi người bên trong trò chuyện.

Naruto đã xác định được rằng đây không phải ảo thuật của ai đó muốn ám sát mình.

Hơn nữa nhìn mọi người bên trong trò chuyện rất vui vẻ không khỏi khiến cho hắn rất hâm mộ.

Bình thường những đứa trẻ khác trong làng khi chơi với hắn rất vui, đấy là trong điều kiện chúng còn chưa biết hắn bị gọi là yêu hồ hoặc là cha mẹ những đứa trẻ này cấm chơi với Naruto. Nhiều đứa bạn cùng trang lứa còn không hiểu vì sao bản thân lại không thể chơi cùng với Naruto, tiểu tử này rất tốt bụng, một mặt tươi cười vui vẻ, lan tỏa đến người xung quanh như cái cách mặt trời soi sáng cho vạn vật.

Chỉ có vài người như Shikamaru, Chouji, Kiba... mới có thể chơi với Naruto.

Một phần bởi vì gia tộc của mấy đứa trẻ đều rất lớn, vậy nên chúng cũng biết một vài điều gì đó.

Phần lớn bởi vì chúng cũng không quan tâm đến người khác nói thế nào, tùy tiện mà chơi cùng.

"Nếu như bọn họ đều không biết ta là yêu hồ, có lẽ ta có thể hòa nhập với bọn họ."

Naruto đang nói đến các thành viên trong group chat.

Khuôn mặt hắn rũ xuống, hắn lại nhớ đến những người kỳ thị xa lánh mình, thắc mắc tại sao chỉ có mình là không biết mặt cha mẹ.

Những giọt nước mắt từ khóe mắt bắt đầu chảy ra, hai hàng nước mắt lăn dài xuống gò má. Naruto cố gắng nín nhịn để cho bản thân không khóc thành tiếng. Nhìn hắn bây giờ vô cùng tủi thân.

Nếu bây giờ Naruto thật khóc thành tiếng thì thật để cho người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.

Một thiếu niên tươi cười với người ngoài, lúc nào cũng muốn gây sự chú ý nhưng lại giấu đi dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, những vết thương tâm hồn do tuổi thơ bất hạnh để lại.

"Ngày mai, có lẽ mình nên nói chuyện thử với bọn họ."

Naruto cũng muốn nói chuyện bây giờ lắm chứ, nhìn các thành viên giao tiếp vui như vậy cơ mà. Nhưng bây giờ đã là tối muộn, hồi sáng hắn còn phải đi lau dọn tượng đá của các Hokage lên bây giờ rất mệt, hai con mắt vẫn đang lim dim buồn ngủ.

Thế là Naruto nằm vật ra giường mà thiếp đi, trên mặt vẫn đọng lại hai hàng nước mắt đã khô cằn đi.

Phía thế giới Học Viện Anh Hùng.

Thời gian các thế giới khác biệt.

Hiện tại bên này đã là buổi sáng hôm sau.

Midoriya Izuku cũng không còn đề cập đến group chat với với mẹ cậu bé nữa. Nếu không Midoriya Inko sẽ lại thương tâm mà khóc mất.

Bây giờ cậu bé đang ngồi một góc ở lớp mẫu giáo.

Ban đầu Midoriya Izuku cũng nghĩ rằng do sự tuyệt vọng tột độ của mình mà sinh ra ảo giác, nhưng hiện tại xem ra có vẻ không phải.

Một thằng nhóc có kiểu tóc bạo tạc như bom nổ đi đến.

Biểu cảm khuôn mặt rất kiêu ngạo, căn bản không coi các bạn cùng tuổi ra gì, sau lưng hắn còn có mấy thằng nhóc đi theo, rất ra dáng đại ca của một nhóm.

"Này Deku, đang ngồi một góc làm gì thế, đi chơi đi?"

Thật sự là rất đáng ghét.

"Kacchan, tớ..."

Midoriya có chút run rẩy, người bạn Bakugo Katsuki này của hắn được ông trời ban cho một Quirk Bộc phá, một khả năng mạnh mẽ cùng với vô cùng hào nhoáng.

Một thiên tài được mọi người công nhận, lúc thức tỉnh Quirk của mình thì cậu ta đã được mọi người khen đáo để và trở thành trung tâm của cả lớp.

Điều này cũng dẫn đến sự kiêu ngạo, tính cách thô lỗ, ngạo mạn, bạo lực và hung hãn của cậu ta sau này. Tuy rằng kiêu ngạo nhưng mà lúc này Bakugo Katsuki vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn quan tâm đến Midoriya Izuku, dù sao cũng là hàng xóm nha.

"Kacchan, tớ có chút mệt mỏi, không thể đi chơi được."

Midoriya Izuku hơi sợ hãi trả lời, trời sinh nhút nhát, gặp ai cũng ngại cùng với sợ hãi.

"Vậy nghỉ đi nhé."

Bakugo Katsuki nghe vậy thì cũng nói một tiếng quan tâm rồi bỏ đi chơi.

Midoriya Izuku bắt đầu liều một phen.

Hai tay bắt đầu gõ chữ trên bàn phím ảo của group chat.

Group chat có một công năng ẩn giấu rất tiện, đó là những người không biết chữ, không tinh thông công nghệ thì khi có group chat ngươi cũng có thể trở thành anh hùng bàn phím. Cái loại mà trên mạng chém gió ầm ầm, động một tí có thể thả ra một vài câu như ta có thể hái trăng bắt sao, một cọng cỏ có thể chém sạch sao trời nhật nguyệt kia.

Midoriya Izuku:

"Chào.. Chào mọi người."

Biểu tượng chào hỏi.