(Bắt đầu từ chương này mình sẽ chuyển xưng hô sang hiện đại nhé)
Oanh Oanh ngẩn ngơ nhìn ngón tay nhỏ nhắn trước mắt, chậm rãi uốn lượn bàn tay, có lẽ vì lâu không cử động, phải một lúc sau ngón tay mới phát ra tiếng động rất nhỏ.
Không phải ảo giác, cô thật sự sống lại, chiếm lấy thân xác của thiếu nữ có tướng mạo giống cô mà sống lại.
“Thật xin lỗi”, Oanh Oanh rũ tay xuống, tự lẩm bẩm, “Tôi không muốn chiếm lấy thân thể của cô, tôi cũng không rõ đây là chuyện gì, nếu có thể tôi sẽ đem thân thể…” Lời vừa muốn nói ra đột nhiên một cơn đau nhói ập đến, trong đầu của Oanh Oanh lần lượt hiện ra từng hình ảnh, tất cả đều là những kí ức mà cơ thể này từng trải qua.
Hiện tại đã không còn là triều đại mà cô từng ngủ say, cách lúc cô ngủ say đã trải qua hàng ngàn năm, từ khi cô chết đã là hai ngàn năm. Đây là thời đại càng thêm phồn vinh thịnh vượng, phiên bang đã không còn dám tới xâm phạm, không có chiến tranh, nam nữ bình đẳng, nữ tử có thể đọc sách làm quan, có thể xuất đầu lộ diện đi làm việc, ở đây còn có những thứ mà trước giờ cô chưa từng gặp như nhà cao tầng, ô tô, máy bay, ro-bot thông minh…
Thế giới này hoàn toàn khác biệt với triều đại cô từng sống, thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt, cô ngủ say mấy ngàn năm, thế giới đã biến hóa nghiêng trời lở đất.
Cô bé tên Trần Linh Oanh, ngay cả tên cũng giống với Oanh Oanh, có cha có mẹ, nhà có hai chị gái, một em trai.
Cha tên Trần Nghĩa Xương, mẹ tên Hữu Hồng Vân. Chị lớn tê Trần Linh ngọc, chị hai tên Trần Linh Bảo, em trai là Trần Hoàn.
Những cái tên này cũng rất quen thuộc với Oanh Oanh, là người nhà của hai ngàn năm trước, thậm chí dáng vẻ so với phụ mẫu, đích tỷ, đích đệ của Hầu phủ không có sai biệt.
Hai ngàn năm trước, những người này lừa gạt cô dùng tính mạng của mình cứu mạng Trần Linh Bảo. Hai ngàn năm sau cũng không có gì thay đổi, Trần Linh Bảo cơ thể vẫn không tốt, chẳng qua lần này không phải máu có vấn đề mà dường như phương diện về thận sinh bệnh.
Đám người đó vẫn dùng bài cũ chuẩn bị để Trần Linh Oanh tới cứu Trần Linh bảo. Chỉ có khác biệt một chút đó là Trần Linh Oanh của hai ngàn năm sau, cô bé có cùng vận mệnh với cô không phải người bình thường mà là một người ngốc không có thiên hồn.
Người có tam hồn thất phách, gồm thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn. Thiên hồn chủ thần thức, địa hồn chủ tinh thần, mệnh hồn là căn nguyên của thất phách, mệnh hồn diễn sinh ra thất phách.
Tam hồn thất phách thiếu một thứ cũng không được.
Trần Linh Oanh từ khi ra đời đã không có thiên hồn, là một người đần độn không hiểu bất cứ thứ gì. Mà Oanh Oanh chính là thiên hồn bị thiếu kia.
Người chết như đèn tắt, tất cả mọi người sau khi chết tam hồn thất phách đều quy về thiên địa.
Sauk hi đầu thai chuyển thế, tam hồn thất phách sẽ gom lại.
Hai ngàn năm trước, Oanh Oanh sau khi chết, thiên hồn chưa từng rời khỏi thân xác, cho nên sau khi đầu thai, thiên hồn không có cách nào quy vị. Chỉ có địa hồn và mệnh hồn diễn sinh ra thân thể mới, nói đúng hơn, cô gái ngốc trước mắt này cũng chính là bản thân của Oanh Oanh.
Cô là cô, cô cũng chính là cô.
Chờ đợi hai ngàn năm, vận mệnh đã đưa thiên hồn của Oanh Oanh đến chính trước mặt cô.
Trần Linh Oanh bởi vì không có thiên hồn, nhìn thấy nghe thấy đều không hiểu, nhưng vẫn sẽ khắc ghi ở trong đầu.
Oanh Oanh dùng thiên hồn mạnh mẽ của mình, mượn những hình ảnh từ tai và mắt của thân thể mà nhận rõ được những chuyện mà cô đã trải qua trong quá khứ 15 năm.
Điều này giúp cho Oanh Oanh nhanh chóng nhận biết được thế giới này, hiểu rõ những chuyện đã trải qua trong đời của Trần Linh Oanh.
Cũng khiến cho Oanh Oanh biết rõ rốt cuộc mình của hiện tại đã trải qua cái gì. Thời gian chậm rãi trôi qua, chờ đến khi Oanh Oanh mở mắt ra, sắc mặt đã có hơi tái nhợt.
Thần thất của cô tuy mạnh mẽ, nhưng hôm nay mới có được nhục thân, thần thức sẽ phải chịu ảnh hưởng của thân thể, bị áp chế lại.
Cô cần chậm rãi thích ứng, tiếp đó mới tu luyện.
Sắc trời đã tối, những người đang tìm kiếm Trần Linh oanh đã không còn, hiển nhiên là đã rời đi.
Về nguyên nhân vì sao bọn họ muốn tìm Trần Linh oanh, phải kể về chuyện xảy ra vào ba ngày trước.
Ba ngày trước, Trần Linh Oanh còn ở biệt thự Trần gia, cô bởi vì từ nhỏ đã ngu ngốc nên chưa từng đến trường học chính quy, bị cha mẹ đưa đến học tập tại trường chuyên biệt, cho nên cho dù cô ngốc nhưng vẫn có thể tự gánh vác các sinh hoạt cơ bản hàng ngày.
Cô vốn được sinh ra để cứu Trần Linh Bảo, lại thêm bị ngốc cho nên không được người Trần gia coi trọng.
Ba ngày trước, trong nhà chỉ có Trần Linh Oanh cùng với con trai bảo bối của Trần gia là Trần Hoàn và một bảo mẫu đang bận rộn trong bếp ở nhà, Trần Hoàn chỉ mới 7 tuổi, tính cách ngang bướng. Hắn ở trong nhà đá banh, một bóng đá đến cup thủy tinh của Trần Linh Bảo đặt trên kệ. Cup ngã xuống, vỡ toang.
Trần Hoan gây họa, mắt nhìn Trần Linh Oanh đang yên lặng nhìn chằm chằm tivi, liền lẻn lẻn ôm bóng lên lầu.
Đến khi Trần Linh Bảo từ trường học trở về, nhìn thấy cup của mình bể tan tành, lúc này liền đổi sắc, hỏi bảo mẫu chuyện gì xảy ra, bảo mẫu nấu cơm trong bếp nên cũng không biết.
“Chị hai!” Trần Hoàn từ trên lầu đi xuống, chỉ vào Trần Linh Oanh reo lên: “Em nhìn thấy kẻ ngu này làm bể cup của chị.”
Trần Linh Bảo không nói hai lời, đi đến trước sopha, tát cho Trần Linh Oanh hai cái, “Con ngu này, mày có biết thứu này có ý nghĩa như thế nào với tao hay không?”
Trần Linh Oanh ngơ ngác bụm mặt, cô mặc dù ngốc nhưng cũng có thể cảm nhận thiện ác.
Cũng có lẽ thường xuyên bị ức hiếp, Trần Linh Oanh đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi biệt thự.
Trần Linh Bảo hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý, con ngốc này mỗi khi bị đánh cũng thường xuyên chạy đến ngồi xổm bên cạnh bồn hoa của tiểu khu.
Lần này Trần Linh Oanh lại chạy ra khỏi tiểu khu, cô mê mang đi tới, không biết phải đi đến nơi nào, gặp phải một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mụ này thấy cô si si ngốc ngốc, bước đến hỏi thăm, lại thấy cô không nói tiếng nói, hỏi gì cũng không biết, rõ ràng là một kẻ ngu, lại rất xinh đẹp, mụ nổi lên tâm tư, dắt Trần Linh Oanh đi về phía nhà ga.
Quanh đi quẩn lại ba ngày, Trần Linh Oanh bị người này bán đến một sơn thôn trong núi cách xa ngàn dặm.
Thôn này nằm trong núi sâu, tên là thôn Thạch Đầu, dân phong gian xảo, tư tưởng còn lạc hậu, trộm cướp ngang ngược.
Thanh niên trong thôn hiện tại rất khó cưới vợ, rất nhiều người dựa vào hãm hại, lừa gạt hoặc từ việc mua phụ nữ bên ngoài, nhốt lại để sinh con dưỡng cái cho bọn hắn.
Trần Linh Oanh bị người đàn bà lừa tới nơi này, bán mấy ngàn đồng. Ánh mắt người mua nhìn Trần Linh Oanh đến mức muốn chảy nước miếng, cô sợ, quay người liền bỏ chạy.
Cô mặc dù ngốc nhưng đi đứng vẫn rất nhanh, cứ hướng vào núi sâu mà chạy tới, cứ chạy như vậy lại chạy tới bên cạnh mộ phần của Oanh Oanh.
Oanh Oanh đã ở chỗ này tu hành mấy ngàn năm, nơi này sớm đã tạo thành một lớp bảo vệ, người thường cơ bản không thể xâm nhập, nếu muốn cưỡng ép xông vào, chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng loanh quanh, tục gọi quỷ đả tường.
Những thôn dân đuổi theo Trần Linh Oanh tự nhiên cũng không thể vào được. Nghĩ tới đây, Oanh Oanh sâu kín thở dài, cô sống lại, thật tốt.
Thiếu nợ cô, khi dễ cô, cô muốn đòi lại từng cái.
Sắc trời chạng vàng, nhưng nơi này đều là cổ thụ, bóng cây che lấp vì vậy xung quanh đã sớm đen kịt.
Oanh Oanh nhìn đống đất hơi nhô lên ở cách đó không xa, đó là nơi cô đã nằm hơn hai ngàn năm.
Trước đó cô không hiểu, bây giờ có thể nhìn ra nơi này chính là một bảo địa, nếu trước đây không được Đoan Vương chôn tại nơi này, thiên hồn của cô sẽ chậm rãi quy về thiên địa, đợi đến lúc đầu thai chuyển thế, cô cũng sẽ không có kí ức của kiếp trước, sẽ tiếp tục ngu xuẩn bị lừa gạt dùng tính mạng cứu sống Trần Linh Bảo.
Không có Đoan Vương, cô không có kỳ ngộ dạng này, ngọc bội mặc dù thần kỳ nhưng không thể hấp thu thiên địa linh khí, cô cũng không thể dùng thần thức để mở ra ngọc bội, không thể khiến ngọc bội nhận chủ.
Nói là ngọc bội nhận chủ, không bằng nói là động phủ nhận chủ.
Oanh Oanh hơi kéo cổ áo, cúi đầu nhìn xuống, bên trên ngực trái là một đóa hồng liên sống động như thật.
Động phủ nhận chủ tự nhiên cùng theo thiên hồn của cô gắn với thân xác mới, ngọc bội kia sớm đã tan vỡ thành cát bụi cùng với xương cốt kiếp trước.
Động phù cùng với cô hấp thu thiên địa linh khí hai ngàn năm, hiện nay bên trong đã linh khí dồi dào, đủ cho cô dùng để tu luyện.
Lại nói, trăm năm gần đây, thiên địa linh khí trở nên thiếu thốn, linh khí nơi đây cũng sắp tan hết.
Oanh Oanh đứng tại chỗ, ánh mắt hơi mờ mịt nơi này cô đã ngủ say hơn hai ngàn năm, bây giờ phải rời khỏi, cũng không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.
Một lát sau, Onah Onah quay người rời đi, rời khỏi vòng bảo vệ bên ngoài, cô cũng không xóa đi vòng bảo hộ, nằm hai ngàn năm, nơi đây cũng coi như la nhà của cô.
Nơi này cách thôn Thạch Đầu ít nhất 30km, cũng không biết cái thân thể gầy yếu này của Oanh Oanh sao lại có thể chạy được đến nơi này.
Hơn nữa muốn rời khỏi, bắt buộc phải từ thôn Thạch Đầu đi ra, nếu muốn đi vòng từ đỉnh núi khác cũng cần ít nhất hai ba ngày.
Oanh Oanh cũng không muốn tránh né thôn Thạch Đầu, 30 km, nếu dùng chân đi, cũng cần mấy giờ.
Từ xế chiều Oanh Oanh đã không ăn gì, lại chạy đến ha ba giờ đồng hồ, đi đứng cũng không có sức, bụng cũng kêu lên ùng ục.
Sắc trời ngày càng tối, dần dần hiện ra vài tia sáng trăng mơ hồ.
Đi không bao lâu, vài con sói hoang im lặng vây quanh, trong bóng tối ánh sáng xanh lập lòe, tùy thời đều có thể nhào tới con mồi, cắn nát cổ họng, nhai nuốt cơ thể cuả cô.
“Cút đi.” Oanh Oanh nói nhỏ.
Tản mát ra một tia thần thức, mấy con sói hoang ô ô một tiếng, cụp đuôi né ra.
Có cơ thể kí thác, thần thức của cô cũng có thể hóa thành thực thể.
Nếu vẫn là thần thức trước kia, cô chỉ cần dùng một chút xíu thần thần cũng có thể chấn vỡ đầu của tụi nó.
Nhưng vì cô chỉ có tu luyện thần thức, hai hồn bảy phách lại chưa từng dẫn đến thần thức bây giờ bị áp chế.
Mấy con sói hoang xám xịt né tránh, Oanh Oanh tiếp tục gấp rút lên đường.
Cô đói đến hoảng, tay chân như nhũn ra, thực sự không còn cách nào ngoài nhanh chóng lên đường.
Đến lúc tới thôn Thạch Đầu đã là hơn 5 giờ sáng, thêm hai tiếng nữa thì trời đã sáng.
Oanh Oanh tìm được một chiếc xích đu trong thôn, ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi hừng đông.
Xích đu này hẳn là đồ chơi của đám trẻ con trong thôn, Oanh Oang ngồi lên trên, nhẹ nhàng đưa nhẹ hai chân, chiếc váy mềm mại bay theo gió.
Hai tiếng sau, trong thôn khói bếp lượn lờ.
Oanh Oanh nhảy xuống xích đu, đi về căn nhà đầu tiên trong thôn.
Nhà trong thôn Thạch Đầu phần lớn đều rách rưới, phòng bếp cũng tùy ý dựng lên như một căn lều gỗ.
Đi đến cửa của căn nhà đầu tiên, Oanh Oanh nhìn thấy một cô gái hơn 20 tuổi đang lấy bánh bao nóng từ trong nồi ra, nhìn tướng mạo cô gái, Oanh Oanh mềm giọng nói: “Chị ơi, em thật đói, chị có thể cho em một cái bánh bao ăn hay không?”