Có tiếng bùn đất rơi trên nắp quan tài.
Ở đây rất thoải mái, có ánh trắng chiếu roại, ý thức vốn sắp tiêu tán của nàng cũng dần dần thanh tỉnh.
Nàng có thể chậm rãi cảm thụ mọi việc xung quanh, lúc bắt đầu chỉ một vùng tăm tối, từ từ nàng có thể cảm nhận được nhật nguyệt giao thế, nhìn thấy ánh trăng chiếu lên mộ phần của mình, thấy được thảm cỏ xanh trên lừng chừng sườn núi của bãi tha ma nơi nàng được chôn cất.
Không biết trôi qua bao lâu, phạm vi ý thức của Oanh Oanh càng ngày càng rộng lớn, núi rừng, ruộng đồng, thôn xóm quanh nàng.
Cuối cùng thậm chí có thể tìm đến kinh thành, vươn tới trong Nghiễm An Hầu phủ.
Qua miệng của bọn nha hoàn trong phủ nàng mới biết được cách thời điểm nàng chết đã trôi qua năm năm, nàng sớm trở thành cấm kỵ trong Hầu phủ.
Từ đám nha hoàn nàng biết được, khi nàng mới chết, di nương của bào đệ đã điên cuồng tìm đến phụ thân muốn biết tung tích của nàng, cuối cùng lại bị ông ta đưa tới thôn trang cách xa ngàn dặm.
Ngày ngày nàng quanh quẩn tại Nghiễm An Hầu phủ, đợi rất lâu, nàng nghe được cha mẹ tranh cãi. Mới hiểu được thì ra phụ thân nạp rất nhiều thiếp, sinh rất nhiều hài tử cũng chỉ vì tìm được người “làm thuốc” cho nhị tỷ, thì ra bệnh kia của nhị tỷ cần phải thay máu toàn thân mới có thể sống, mà nàng chính là “người thuốc” kia của tỷ ấy, cơ bản cũng không phải chỉ cần của nàng một chút máu mà cần toàn bộ máu trên cơ thể nàng cho tỷ ấy.
Thậm chí, ngay cả vị hôn phu thần thái tú triệt Cố Thừa Cẩm kia cũng chỉ là hư tình giả ý đính hôn với nàng, chỉ vì muốn dỗ nàng nhu thuận đồng ý làm “người thuốc” cho Trần Linh Bảo.
Sauk hi nàng chết, Cố Thừa Cẩm liền cùng Trần Linh Bảo đính hôn thành thân, sau khi bọn họ thành thân cũng không vui vẻ, luôn có tranh chấp, Cố Thừa Cẩm lúc nào cũng thống khổ hỏi Trần Linh Bảo, “Oanh Oanh tại sao lại chết? Linh bảo, ban đầu nàng nói với ta, chỉ cần Oanh Oanh cho một chút máu liền có thể cứu sống nàng, bời vì cần Oanh Oanh can tâm tình nguyện, bằng không máu sẽ khô nóng, không thể sử dụng, ta đây mới bằng lòng cùng nàng gạt muội ấy, thế nhưng vì sao muội ấy lại chết? Nàng có biết việc này đã trở thành ác mộng của ta.”
“Phu quân, là ta không tốt.” Trần Linh Bảo khóc như muốn ngất đi, “Đều tại ta, là Biện thần y nói, không ngờ sau khi thuốc tê hết tác dụng thì Oanh Oanh cứu chữa thế nào cũng không tỉnh, đều tại ta, nếu ta biết được Oanh Oanh sẽ chết, ban đầu ta cũng sẽ không để chàng lừa gạt Oanh Oanh cứu ta, ta tình nguyện người chết là mình.”
Hai người đến cùng có cảm tình, Cố Thừa Cẩm không thể nhìn thê tử khóc, chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực.
Nhưng dù cho như thế, trong lòng Cố Thừa Cẩm vẫn chôn xuống mầm mống nghi ngờ, nếu thật là do thuốc tê, vậy vì sao trong lời của bách tín lại nói nhìn thấy thi thể Oanh Oanh như thây khô, dường như huyết dịch toàn thân đều vắt kiệt.
Oanh oanh nhìn hai người ôm nhau, nhẹ nhàng cười lạnh.
Thì ra nàng lại chết không minh không bạch như thế.
Tuy nhiên nàng chỉ có thể chủ động bằng ý thức nên không làm gì được bọn họ nửa phần. Nếu có một ngày, ý thức của nàng đủ mạnh mẽ, nàng có thể vì chính mình đòi lại công đạo hay không?
Oanh Oanh cũng không rõ, thậm chí nàng cũng không hiểu hiện tại rốt cuộc nàng là gì, là người, là quỷ hay là cái gì khác?
Nàng chỉ có thể để cho ý thức của mình tiếp tục mạnh mẽ lên.
Lại qua năm năm, ý thức của nàng lại có thể bồng bềnh càng xa.
Cuối cùng nàng có thể biết được vì sao hôn mình không tiêu tán.
Tất cả chỉ vì khối Hồng Liên ngọc bội kia, bên trong có một bí mật khác, là một động thiên, có núi có nước có ruộng đất, còn có một hồ sen cùng một tòa trúc lâu, bên trong trúc lâu có vô số thư tịch.
Sau mười mấy năm tu hành, ý thức cuối cùng cũng tiến vào được động phủ này.
Nàng bắt đầu ở lại đây tu hành, đọc vài quyển sách, ngẫu nhiên lâu lâu cũng sẽ để ý thức rời động phủ đi ra bên ngoài.
Nàng dường như càng ngày càng cường đại, phạm vi dò xét của ý thức cũng càng lúc càng rộng, đến khi nàng có dò xét đến biên thành sớm đã trăm năm sau.
Di nương, bào đệ, còn có Đoan Vương điện hạ đều đã không còn trên nhân thế.
Khi nàng tu hành cũng khiến cho thần thức du lãm thế giới rộng lớn, chứng kiến vương triều hưng suy, chứng kiến tất cả thương hải tang điền của thế gian.
Nàng càng lúc càng mạnh mẽ nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi được nhục thân đã sớm thành xương trắng của mình.
Nàng đã không biết lúc này là năm nào tháng nào, đến cùng là trăm năm đã đi qua hay là đã ngàn năm, tất cả thư tịch trong động phủ nàng cũng đã đọc xong.
Oanh Oanh lại bắt đầu mệt mỏi mê mang, thế gian này đã không còn gì để nàng lưu luyến, nàng để ý thức của mình bám vào Hồng Liên ngọc bội, rơi vào trạng thái ngủ say.
Thời gian ngàn năm chỉ như cái phất tay.
Bên tai Oanh Oanh loáng thoáng tiếng khóc của nữ hài, còn có tiếng bước chân huyên náo từ nơi xa, tiếng thở dốc cùng đủ loại tiếng nói, “Con xú nha đầu đó chạy đi đâu rồi? Nhanh tìm được người, cũng đã sắp đến mê vực, chỗ này rất tà môn, nếu không nhanh, đợi đến khi trời tối lại càng khó khăn.”
“Không chừng nó đã chạy đến khu vực gần mê vực, nơi này còn có đàn sói hay xuất hiện.”
“Mẹ nó, cái nhóc thúi thật sự có thể chạy, chờ bắt được về nhất định phải đánh cho nó một trận, lại bỏ đói ba ngày ba đêm.”
Lời nói thật hung dữ, lại là thanh âm của nam nhân, mang theo giọng điệu hằn học, lại có chút khác biệt.
Những thanh âm này hình như có hơi xa.
Chỉ có tiếng khóc thật thấp của nữ hài lại gần bên tai.
Oanh Oanh tỉnh lại, thả thần thức ra, nhìn thấy một nữ hài đang ngồi co rúm dưới gốc cây cổ thụ, khoảng chừng 5, 16 tuổi, cuộn lại thành một đoàn, ăn mặc rất là kì quái, váy thật dài nhưng lại để trần một mảng bắp chân trắng nõn, thậm chí ngày cả giày cũng rất kỳ lạ, lộ ra mu bàn chân trắng nõn cùng ngón chân tinh xảo khả ái.
Thế nhưng những nơi da thịt lộ ra này lại bị nhánh cây quẹt thành vết thương, chảy ra một chút máu.
Ngũ quan của nữ hài rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, ánh mắt hơi không có thần thái.
Oanh oanh bỗng nhiên sửng sốt, nữ hài này......
Dáng dấp lại cùng nàng giống nhau như đúc, phảng phất như thấy được chính mình.
Sao lại như thế?
Cũng không đợi thần thức của Oanh Oanh tiếp tục vươn ra, một giây sau, trời đất như quay cuồng cùng cảm giác hôn mê ập tới.
Oanh Oanh mở mắt, đập vào mắt là bắp chân tinh tế cùng ngón chân tròn trịa, bên trên là vết máu loang lỗ, không chỉ vậy, nàng còn ngửi được hương vị bùn đất và mát mẻ của rừng rậm, đây là việc nàng không thể dùng thần thức làm được, khi nàng dùng thần thức chỉ có thể nhìn và nghe, cũng không có những cảm quan khác.
Oanh Oanh chậm rĩa đứng dậy, nhìn thấy váy dài xòe ra che khuất bắp chân, nàng đưa tay ra, trông thấy bàn tay trắng mịn.
Nàng sống lại?
Hoặc có lẽ là mượn thân thể của nữ hài có dáng dấp giống nàng như đúc để sóng lại?