Chương 37: Lão sắc quỷ

Chu Thuần An nói: “ Ở đây âm khí quá nặng, mọi người tạm thời có thể nhìn thấy đồ vật cùng người không thuộc về dương gian.”

Cho nên. ..

Bóng mờ mà hắn nhìn thấy kia thật sự là mẹ hắn?

Ba người Lữ gia lập tức vội vàng chạy tới.

“Mẹ, ngài thế nào?”

Dường như chấp niệm của Lệ quỷ đang đặt trên người Lữ lão thái thái, khi Lữ Tiến Trung chạy tới Lão thái thái, một đạo âm khí ngưng tụ thành trường tiên quất về phía Lữ Tiến Trung.

Chu Thuần An tay nhanh mắt lẹ khẽ vung kiếm gỗ đào, ngăn lại một roi này.

Chỉ là âm phong bị đánh tan nhưng vẫn khiến Lữ tiên sinh khẽ lảo đảo.

Lữ tiểu thư cũng bị dọa đến mức hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên sợ hãi.

Là một người lớn lên dưới ánh sáng của xã hội chủ nghĩa, nàng tin vào chủ nghĩa duy vật, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy cảnh tượng lệ quỷ hiện thân trong những bộ phim dùng đặc hiệu kia.

“Cha, cha không sao chứ?”

Lữ tiểu thư đưa tay đỡ lấy Lữ Tiến Trung, trong mắt Lữ Tiến Trung vẫn còn vương lại vẻ sợ hãi.

“Đánh với tao mà mày còn có dám nhìn ngang ngó dọc đến nơi khác?”

Bùi Diệp cảm thấy không có mặt mũi.

Cô nhanh chóng đánh hai tay của nam quỷ thành bánh quai chèo, một tay cầm chặt đỉnh đầu, tay kia nắm chặt cổ của lão, động tác giống như chuẩn bị mở đồ hộp vậy.

Nam quỷ kia đau đến mức kêu loạn, răng nanh trong miệng còn bị đối phương vặn gãy hai cái.

Lão cũng muốn phản kháng, nhưng Bùi Diệp giống như một ngọn núi lớn vậy, Âm Sát chi khí của cô không biết còn nồng nặc hơn lão quỷ này bao nhiêu lần.

So sánh với Bùi Diệp, một chút sát khí của lão giống như ánh nến so với ánh trăng vậy.

Ai tà hơn, chỉ liếc qua là thấy ngay.

Nam quỷ này cũng không biết tại sao lại bị đánh.

Lão chỉ biết mình vừa kích động đánh về phía Bùi Diệp, cổ như cao su bắt đầu duỗi dài, răng nanh trong miệng bắn ra, nhắm thẳng vào cần cổ non mịn của cô gái kia.

Kết quả, thế tấn công mạnh mẽ này lại bị tay của Bùi Diệp cản lại.

Năm ngón tay của cô nắm chặt lấy mặt lão, chỉ vừa mới tiếp xúc, gương mặt đã truyền đến cảm giác đau nhức bị ngọn lửa đốt cháy.

Sau đó chính là cảnh tượng vừa rồi

(:з” ∠)

Lữ tiểu thư nhìn Bùi Diệp xoa bóp xoắn vặn lão quỷ kia như đang bóp đất dẻo cao su, trong lòng đột nhiên lại thấy đồng tình với lão quỷ kia.

“Nghe lão kêu mà hoảng sợ, hay là đừng hành hạ lão nữa?”

Bà vừa mới nói xong, nam quỷ được Lữ lão thái thái dìu đứng lên đột nhiên quát lớn.

“Nha đầu, em xin cho súc sinh này làm gì!”

Nam quỷ kia giận đùng đùng tiến lên, nhấc chân đạp lệ quỷ kia mấy nhát.

Làm thế vẫn chưa hết giận, nam quỷ này còn tiến lên cắn lão quỷ kia mấy ngụm.

Lữ tiểu thư thấy mặt mũi nam quỷ này đã bầm dập còn nhìn ra diện mạo lúc đầu, trong lòng có chút khó chịu.

Lúc này, Lữ lão thái thái mới nói: “ Đây là ông nội của con!”

Ông nội?

Lữ tiểu thư ngơ ngác.

Khi ông nội của cô ta chết, Lữ tiểu thư mới bốn năm tuổi, dù lúc đó cô ta còn rất nhỏ, nhưng cô ta vẫn nhớ ông nội rất yêu thương mình, là một người hiền lành dịu dàng.

Cô ta cũng xem không ít ảnh chụp của ông nội.

Trên tấm ảnh ông nội mặc Âu phục đi giày da, đeo kính, nhìn ảnh chụp là biết được ông là một người phong độ nho nhã.

Thời gian trước trên internet không phải có một Topic là “Ai không có tuổi trẻ”, Có rất nhiều bạn trên mạng khoe ảnh chụp của bố mẹ, ông bà mình lúc còn trẻ.

Lữ tiểu thư cũng có khoe.

Ông nội dịu dàng nho nhã và bà nội đoan trang xinh đẹp còn được đám bạn trên mạng thích rồi bình luận đẩy lên top đầu.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, nam quỷ trước mắt mặt mũi bầm dập nhìn không ra nguyên trạng, có vẻ như còn có chút nóng tính này là ông nội của mình. ..

Ông nội đã qua đời gần hai mươi năm rồi, vì sao vẫn chưa đi đầu thai?

Bởi vì không nỡ bỏ bà nội lại sao?

Nghĩ đến đây, trong đầu Lữ tiểu thư nhanh chóng hiện lên một câu chuyện tình yêu động lòng người.

Dù anh đã qua đời nhiều năm, anh vẫn yêu em như lúc ban đầu #

Khi còn sống yêu em, sau khi chết bảo vệ em, chờ em để cùng đi qua cầu

Nại Hà #

Đương nhiên, mấy suy nghĩ này sẽ rạn nứt thành mạng nhện sau khi chân tướng được lộ ra.

(:з” ∠)

“Mẹ, mẹ có thể nói cho chúng con biết, sao mẹ. . . Làm sao lại đột nhiên như vậy. . .”

Lữ Tiến Trung nhìn sắc mặt mẹ mình tái nhợt thì vô cùng đau lòng, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn, hắn còn muốn phụng dưỡng lão nhân gia thêm mấy chục năm nữa mà.

Bình thường thì người trên dương thế không thể hỏi thẳng quỷ về nguyên nhân cái chết, đặc biệt là quỷ ngoài ý muốn mà bỏ mình.

Chấp niệm trước khi bọn họ lâm chung thường thường chính là cái chết của mình, nếu người nào muốn tự tìm đường chết mà hỏi, quỷ kia sẽ lập tức nổi giận.

Lão thái thái đau lòng nhìn lão đầu tử nhà mình đã chết gần hai mươi năm.

Nghe con trai hỏi như vậy, bà quay đầu nhìn nam quỷ bị trói gô, miễn cưỡng khôi phục một chút lý trí mắng: “ Còn không phải bởi vì hắn giở trò lưu manh!”

Nam quỷ kia đau đến nhe răng trợn mắt, nghe thấy Lão thái thái chỉ trích như vậy cũng nổi cãi: “ Bà là vợ của tôi, dám mắng tôi, lật trời đấy à!”

Đám người: “? ? ?”

Bùi Diệp đạp lên đầu con quỷ kia một cước, ra hiệu lão nói chuyện tỉnh táo một chút, nếu không thì cứ đợi dạy dỗ đi.

Lão thái thái tức giận đến mức lá gan cũng phát đau, ngón tay run rẩy chỉ vào lão quỷ kia: “Ai là vợ ông?”

Vợ chồng Lữ Tiến Trung và Lữ tiểu thư ngơ ngác nhìn vở kịch này, không biết nên phản ứng ra sao.

“Mẹ, người cưới hai lần?”

Lão thái thái và Lữ lão thái gia một trái một phải cùng cho con trai một cái tát.

“Mày mới cưới hai lần!”

“Có người nào dám nói chuyện với mẹ mình như thế à?”

Lữ Tiến Trung ôm đầu bị đánh, vẻ mặt đầy ủy khuất, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà.

Đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi rồi còn bị cha mẹ cùng kép, không còn mặt mũi gặp người.

“Lão sắc quỷ này mỗi ngày quấy rối mẹ mày, còn nhìn lén Noãn Noãn, phải bị đại sư đánh cho hồn phi phách tán!”

Lữ lão thái gia chết sớm, hồn thể nhìn cũng mới tuổi hơn bốn mươi.

Vừa rồi ông còn hút mấy hơi âm khí của lệ quỷ quấy rối, vết bầm tím trên mặt đã tiêu đi không ít, ngay cả hồn thể cũng ngưng thực hơn mấy phần.

Khi ông nói ra lời này, sắc mặt Lữ tiểu thư xanh lét, Lữ lão thái thái suýt nữa không còn mặt mũi gặp người.

Hóa ra Lữ lão thái gia vừa qua đời đã bị Âm sai Câu Hồn mang đi, nhưng muốn đầu thai ở Phong Đô cần lấy số xếp hàng, giá đất giá phòng quý, lão thái gia chỉ có thể chuyển về nhân gian ở.

Nghe lời này, vẻ mặt ba người Lữ gia biến thành vẻ cổ quái.

“Cha không phải đã đi sắp hai mươi năm sao, còn chưa tới lượt sao?”

Lữ lão thái gia bĩu môi: “Ba năm trước đã tới lượt, nhưng lúc đó con hàng này đột nhiên xuất hiện, tôi không yên lòng về mẹ anh nên đưa số đầu thai cho người khác.”

Ba năm trước đã đến lượt. ..

Vậy là phải chờ mười bảy năm, thế này cũng đủ lâu rồi!

“Tên quỷ này bị bệnh tâm thần!” Khi lão thái gia còn sống là giáo sư đại học, cả một đời nho nhã, không nghĩ tới làm quỷ nhiều năm còn học được cách nói tục, ông chỉ vào lệ quỷ kia rồi nói: “ Lão đột nhiên liền xông vào nhà chúng ta, không phải chạy tới trước mặt mẹ của anh nói đây là vợ hắn, còn nói muốn chờ mẹ của anh chết sẽ đi đăng ký kết hôn! ! !”

Lữ tiên sinh kinh ngạc!

“Vô sỉ như vậy?”

Cô hồn dã quỷ từ đâu tới, còn muốn làm bố dượng cho hắn?

Cơn giận của Lữ lão thái gia còn chưa tiêu hết, đứng dậy lại cho lệ quỷ hai cước.

Mới đầu, lệ quỷ này chỉ hơi quấy rối Lão thái thái, không chỉ giới hạn trong việc nhìn lén Lão thái thái tắm rửa đi nhà xí.

Lữ lão thái gia về nhà xem thì thấy có người dám giở trò lưu manh với lão thê của mình, sao có thể chịu được?

Lập tức xắn tay áo lên đánh nhau.

“Hắn là lão quỷ không có hậu nhân cung phụng, đương nhiên không đánh lại tôi, rất nhanh đã bị ta đánh chạy.”

Nói tới chuyện này, ánh mắt Lữ lão thái gia nhìn con trai cũng nhu hòa mấy phần.

Dù không mê tín, nhưng ngày lễ ngày tết đều có chuẩn bị đồ ăn thức uống cho ông, thời gian Lữ lão thái gia làm quỷ rất đắc ý.

Cũng không có việc gì thì cùng lão thê đi ra ngoài tản bộ rồi khiêu vũ quảng trường, dạo phố ăn quà vặt.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com