Chương 25: Cửu Khiếu Ngọc

Ông lão rút ra một tẩu thuốc hít một hơi rồi cười nói: " Hiện tại con gái rất hiếm đấy, nếu thật sự kết âm hồn thì bà nó giới thiệu cho cô ấy một tiểu tử anh tuấn một chút."

Bà lão cũng nói: "Dáng vẻ rất duyên dáng, nhất định sẽ có nhiều tiểu tử nhớ thương."

Bùi Diệp nghe vậy cảm thấy rất thú vị, bèn lên tiếng hỏi thăm bọn họ.

"Âm phủ rất khó tìm đối tượng sao?"

"Này, một đám người không tìm được đối tượng đấy. Lần trước làm mối một lần, một phụ nữ hơn sáu mươi tuổi muốn tìm bạn trăm năm mà có đến hơn sáu trăm tên lưu manh đến xếp hàng đấy."

Bà lão vô thức trả lời câu hỏi này, đợi tới khi bà phát hiện ra mình đang nói chuyện với người nào, lập tức bị dọa đến mức rơi cả tròng mắt lên trên mặt đất lăn hai lần.

Ông lão thuần thục cúi người giúp bà lão nhặt, trong miệng vẫn lầm bầm.

"Nhìn bà đi một, một bà già hai trăm tuổi rồi mà cứ gặp chuyện lại bị dọa như thế, tròng mắt cũng rơi ra."

Bùi Diệp: "..."

Mai Lập Hương đang cãi nhau với Chu Tuệ Vinh, người trước xô đẩy người sau, người sau lảo đảo một chút lui về sau.

Bùi Diệp đưa tay giúp đỡ một chút.

Chu Tuệ Vinh quay đầu lại khẽ nói:"Cảm ơn."

Bùi Diệp cúi đầu nhìn ông lão vẫn đang cúi người tìm tòi, và hai con ngươi mắt ở gót chân Chu Tuệ Vinh.

Cô chỉ hời hợt nói một câu: "Không cần cảm ơn, tôi chỉ sợ cô đạp trúng con ngươi mắt của bà lão kia."

Chu Tuệ Vinh nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cuối cùng ông lão cũng chạm vào đôi con ngươi kia, quen cửa quen nẻo nhặt lên lắp vào hốc mắt của bà lão.

Bà lão sờ tròng mắt, phàn nàn nói " Lắp sai rồi."

Ông ta giơ một ngón tay vào hốc mắt của bà lão hỗ trợ chỉnh vị trí.

Bùi Diệp chứng kiến tất cả: "..."

Dù rằng đời này cô đã chứng kiến vô số cảnh tượng còn máu tanh gấp một vạn lần cảnh này, nhưng cũng không chịu nổi một cảnh tượng vừa ấm áp lại vừa máu tanh khiến người ta sợ hãi như thế.

Cô nói với Chu Tuệ Vinh: " Ghen tị vì các cô không thấy được."

Chu Tuệ Vinh nói, "Rất đáng sợ sao?"

"Cũng không phải, rất ấm áp, chính là... So với sự ấm áp mà người thường hiểu thì không giống lắm."

Chu Tuệ Vinh không tưởng tượng ra được, nhưng chỉ tưởng tượng ra thân phận "Quỷ" thôi, cô ta đã bắt đầu run rẩy.

Mai Lập Hương cũng thật sự nổi giận.

Bùi Diệp và Chu Tuệ Vinh không ngừng noi chuyện phiếm khiến cô ta có cảm giác sợ nổi da gà.

Rõ ràng là giữa ban ngày, cô ta lại cảm thấy trên người lại không ngừng truyền tới cảm giác rét lạnh, mũi cũng ngửi được mùi thối, cổ tay phải còn hơi đau.

"Mấy người điên rồi sao?"

Mai Lập Hương nhìn có vẻ cuồng loạn, ánh mắt nhìn về phía hai người giống như đang nhìn một loại virus nào đó.

Nhưng chuyện đáng sợ hãi càng khiến cô ta tuyệt vọng hơn chính là —— không chỉ có Chu Tuệ Vinh như vậy, mấy người bạn cùng phòng bao gồm cả Lôi Nhã Đình cũng đều có vẻ muốn nói lại thôi.

Nửa ngày sau, cảm giác rét lạnh kia lại càng thêm rõ ràng.

"Các cô đừng dọa tôi —— "

Lôi Nhã Đình nhìn hai cái bóng màu đen cách đó không xa, sắc mặt khó coi nói: " Là thật đấy, cô trả lại đồ vật cho người ta đi."

Nếu như là lệ quỷ hại người, cô ta sẽ không nói hai lời lập tức lấy Hồng Lăng ra bảo vệ mình.

Lần này lại không giống, Mai Lập Hương trộm đồ của người ta trước, cô ta có muốn bao che khuyết điểm cũng không thể dung túng bạn cùng phòng phạm lỗi sai.

"Lập Hương, trộm đồ là không đúng."

"Lão nương không trộm đồ!"

Mai Lập Hương vừa sợ vừa tức, đưa tay hung hăng đẩy Lôi Nhã Đình ra, rồi bỏ chạy như bay, lúc này cô ta chỉ muốn lập tức chạy thoát khỏi phong ký túc xá cổ quái này.

Bà lão nói: " Mấy cô gái bây giờ lúc nào cũng nói láo, không thành thật."

Ông lão nói: " Cha không dạy con là tội, tìm cha cô ta tính sổ, hỏi xem hắn dạy con gái thế nào, dạy ra một kẻ trộm."

Bùi Diệp thuật lại lời nói của hai con quỷ, thành công khiến Mai Lập Hương ngừng chân.

"Nếu cô bước ra khỏi ký túc xá này, hai lão quỷ này sẽ đi tìm cha mẹ của cô để tính sổ."

Mai Lập Hương sợ đến mức tim đập như trống chầu, thở gấp nói,: " Tiểu Hồng, mày có bệnh à, mày cho rằng dọa được tao sao?"

Bùi Diệp quay đầu hỏi hai lão quỷ kia.

"Cô ta trộm đồ gì của hai người thế?"

Đám người trong phòng ngủ dựng thẳng lỗ tai, mấy người đâu nghe được tiếng của quỷ chứ, nhưng vẫn vô thức làm như vậy.

Bà lão đột nhiên lộ ra vẻ lung túng, ấp úng không nói thành lời.

Ông lão nói: " Làm quỷ bao nhiêu tuổi rồi, còn e lệ chuyện này?"

Bà lão xụ mặt nói:" Ông không xấu hổ thì ông nói!"

Ông lão đáp lại: " Nói thì nói!"

Hai vợ chồng già oán lẫn nhau hai câu, rồi ông lão nói với Bùi Diệp nói, " Cô gái kia trộm đi ngọc nhét trong... Cô có biết Cửu Khiếu ngọc không?"

Bùi Diệp: "? ? ?"

Chu Tuệ Vinh hỏi: " Bọn họ nói cái gì?"

Bùi Diệp không hiểu nói: " Lão quỷ nói Mai Lập Hương trộm Cửu Khiếu ngọc của người ta... nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cửu Khiếu ngọc là gì?"

Mấy người học tra hai mặt nhìn nhau.

Mấy người đều vì thành tích thi tốt nghiệp trung học không tốt lên mới học chuyên khoa, nhưng Chu Tuệ Vinh có trúng tuyển được một trường đại học có tiếng, nhưng bởi vì học phí quá đắt nên không theo học nên cũng chọn trường này.

Mai Lập Hương cười lạnh nói, " Cửu Khiếu ngọc gì hả, bịa chuyện linh tinh!"

Bùi Diệp giơ tay để mọi người tạm dừng: "Tôi đi tìm một người, hẳn là hắn sẽ biết Cửu Khiếu ngọc là gì."

Ông lão đứng một bên mở to đôi mắt âm trầm, yên lặng liếc mắt nhìn bà lão, không khí ngột ngạt bao trùm đám người.

Một lát sau, Bùi Diệp nhìn tin nhắn Chu Thuần An gửi tới mà im lặng thật lâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cô quay sang hỏi ông lão: "Hai viên ngọc bị trộm đi... Đặt chỗ nào?"

Ông lão nhẫn nhịn hồi lâu, rồi mới thẹn thùng nói: " Van ống nước cùng đường bộ."

Ông vừa nói xong, bà lão xấu hổ đến mức dùng vải quấn chân quẳng lên trên người ông.

"Cửu Khiếu ngọc, tức là ngọc nhét vào chín bộ vị, mắt nhét hai viên, mũi nhét hai viên, tai hai viên, miệng nhét một viên..." Bùi Diệp dừng một chút, dưới ánh mắt cổ quái của đám người lại tiếp tục đọc tin nhắn, "Âm hộ nhét một, hậu môn nhét một. Hai vị lão quỷ này mất đi một viên trong Cửu Khiếu ngọc... Đúng lúc là hai viên cuối cùng, cho nên..."

Người xưa cho rằng dùng ngọc liệm thi thể có thể giữ thi thể không bị hủy, cho nên dùng ngọc nhét vào cửu khiếu.

Trong « ôm nhào tử » cũng từng nói "Kim ngọc ở cửu khiếu thì người chết sẽ bất hủ".

Đương nhiên, không phải ai cũng có thể dùng cách này, nhìn cách ăn mặc của hai người này, chắc là khi còn sống cũng là người có tiền có quyền.

Gặp phải thời đại loạn lạc, lén lút dùng ngọc, không ngờ lại bị trộm.

Bà lão tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Ông lão nói: " Nha đầu kia còn ngửi bọn nó, đây không phải lại để hai chúng ta chết cũng không yên ổn!"

Thể diện cả một đời khi còn sống, sau khi chết còn bị như thế đối đãi, ε=(′ο` *))) ài

Quỷ sống thật gian nan.

Bùi Diệp: "? ? ?"

Bạch Hiểu Hiểu kinh ngạc đến trợn to mắt, "Âm nhét giang nhét... Là nhét hai chỗ kia sao?"

Bùi Diệp nặng nề gật đầu.

Lúc này, Chu Thuần An lại gửi tin nhắn đến để phổ cập khoa học cho cô.

Mặc dù có lời đồn rằng Cửu Khiếu ngọc có thể bảo vệ thi thể bất hủ, trên thực tế lại là vì phòng ngừa vết bẩn chảy khỏi thân thể... Ví dụ như giang nhét.

Người lạnh, cơ vòng lỏng, uế vật sẽ từ thông đạo chảy ra.

Dùng ngọc chắn, thật ra cũng vì giữ cho thi thể sạch sẽ cùng thể diện.

Đối với rất nhiều quỷ có tư tưởng bảo thủ thì ý nghĩa của cái đồ chơi này cũng giống như nội y quần lót đều là vật phẩm tư mật, không thể tuỳ tiện chạm vào.

"Nếu như chủ nhân của đồ vật đầu thai còn tốt, nếu như không đầu thai thì vấn đề liền sẽ nghiêm trọng hơn nhiều."

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com