Chương 24: Cô là kẻ trộm

Mai Lập Hương bị mất một lọ kem dưỡng da, kem dưỡng da này là bị một nữ sinh ở phòng bên có thói quen trộm vặt trộm mất.

Đối phương dùng kem dưỡng da để xoa chân, cứ nghĩ rằng một lọ kem dưỡng da nhỏ có bị mất cũng không ai để ý.

Không nghĩ tới lọ kem dưỡng da này là do người nhà của Mai Lập Hương mang về từ nước ngoài, cô ta cực kỳ thích, đến khi phát hiện lọ kem dưỡng da bị mất nên muốn điều tra tới cùng.

Giấy trắng dán dưới bảng ở lầu ký túc xá, đủ kiểu chửi bới nhục mà khiến trường học rất chú ý.

Người trộm kia lo lắng bị phát hiện, nên nén đặt lọ kem xuống dưới gối đầu của Tiểu Hồng.

Kết quả Tiểu Hồng bị đổ oan là kẻ trộm, Mai Lập Hương không nói hai lời lập tức tát Tiểu Hồng hai phát, Tiểu Hồng cũng không chịu yếu thế lập tức đấu tay đôi với Mai Lập Hương.

Cuối cùng hai người giằng co không dứt, dứt khoát báo cảnh sát.

May mắn là có cảnh sát ra sức, chứng minh Tiểu Hồng vô tội, còn khiến kẻ trộm thật sự lộ nguyên hình.

Nhưng lời đồn Tiểu Hồng ăn trộm cũng bị truyền ra ngoài.

Mai Lập Hương đổ oan cho cô rất chột dạ, nên cô ta lại cắn chết không thừa nhận mình có lỗi, cự tuyệt xin lỗi, luôn luôn giảo biện mình cũng là người bị hại.

Cô ta bị trộm đồ mới tức giận đổ oan cho Tiểu Hồng vốn có "Chứng cứ vô cùng xác thực", cô ta cũng gấp mà, về tình thì có thể hiểu có được!

Ai bảo Tiểu Hồng nghèo như vậy, dáng vẻ giống như kẻ trộm chứ!

Kem dưỡng da phát hiện ở dưới gối đầu của cô, cô không phải kẻ trộm thì ai là kẻ trộm?

Mai Lập Hương ngang ngược khiến Tiểu Hồng trở nên càng thêm quái gở, luôn luôn chỉ có một mình, cuối cùng lại bắt đầu có quan hệ với đám chị đại xã hội đen.

Cứ thế, quan hệ của hai người dần dần điểm đóng băng.

Mai Lập Hương còn thường xuyên lập hội nói xấu Tiểu Hồng, bảy phần thật ba phần giả, vô cùng quá quắt.

Thấy Bùi Diệp nhìn cô ta, Mai Lập Hương khẽ hừ một tiếng, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.

"Thật xúi quẩy!"

Cô ta cố ý nói lớn tiếng, ném cái túi trong tay xuống giường.

Rầm một tiếng, động tĩnh lớn đến mức khiến chiếc giường không ngừng rung động.

Bùi Diệp cười nói: "Nhìn mặt cô có số con rệp đúng là xúi quẩy."

Mai Lập Hương tức đến mức hai trợn trợn trừng.

"Tiểu Hồng, mày có ý gì? Cố ý kiếm chuyện đúng không!"

Hôm nay tâm tình Mai Lập Hương vốn không tốt, gặp được Lôi Nhã Đình mới tốt lên một chút.

Không ngờ rằng vừa trở về phòng ngủ thì tâm tình lại bị phá hỏng, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.

Chu Tuệ Vinh thấy hai người lại cãi nhau, không nhịn được muốn đi lên nói hai câu giảng hòa, làm dịu bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng giữa hai người.

"Lão Đại, cô đừng có giúp đỡ nó! Tôi chịu đựng nó đủ rồi, từ nay về sau, 4021 có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!"

Mai Lập Hương hất tay Chu Tuệ Vinh ra, trong lòng lại vô cùng chắc chắn bạn cùng phòng sẽ lựa chọn thế nào.

Bạn cùng phòng cũng rất ghét Tiểu Hồng, bởi vì Tiểu Hồng là một kẻ giao du với xã hội đen, ỷ vào gương mặt xinh đẹp không biết đã bán thân thể bao lần rồi.

Mấy người trong phòng thường tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói xấu Tiểu Hồng, đều rất nhất trí lên án.

Bùi Diệp hỏi cô ta: "Làm người nên biết tự mình hiểu lấy, cô muốn rời đi 4021?"

Mai Lập Hương kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Không ngờ được mới không gặp mấy ngày mà trình độ miệng tiện và không biết xấu hổ của Tiểu Hồng lại tăng cao một bậc rồi.

Bùi Diệp bổ thêm một đao: "Cô muốn dọn ra ngoài cũng tốt, đừng gây họa cho người trong phòng ngủ."

"Mày có ý gì!"

"Không phải tôi vừa mới nói mặt cô có số con rệp sao? Phía sau lưng cô có hai con quỷ đòi nợ đi theo đấy, ở lâu với cô sẽ xui xẻo?"

Bùi Diệp không hiểu xem tướng, nhưng cô nghe được lời quỷ nói cái gì nha.

Bên người Mai Lập Hương có một bà lão mặc áo vải xám vừa kéo vải quấn chân của mình, vừa chỉ thẳng vào mũi cô ta, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Nha đầu chết tiệt kia, còn dám lấy trộm đồ của lão nương!"

Bên cạnh bà lão kia còn có một ông lão nữa, trong tay cầm quải trượng thỉnh thoảng đánh tay phải của Mai Lập Hương.

"Cho mày trộm, cho mày trộm, đánh gãy tay mày."

Hai con quỷ phân công hợp tác, mỗi lần hai con quỷ đánh một chút, Bùi Diệp lại phát hiện tinh thần của Mai Lập Hương khẽ dao động.

Loại dao động này còn rất quen thuộc, mỗi lần 【 hệ thống ghi chép 】 nhắc nhở khí vận của Lôi Nhã Đình bị giảm sẽ sinh ra dao động tương tự.

Cho nên, Bùi Diệp cảm thấy đại khái Mai Lập Hương sẽ gặp vận rủi rồi.

Khi Bùi Diệp nói ra lời này, trong đáy mắt của Lôi Nhã Đình đứng bên cạnh lộ ra chút kinh ngạc.

Dù cô ta luyện được nguyên khí, nhưng chỉ có một sợi nguyên khí, không đủ để cô ta mở thiên nhãn.

Nhưng công pháp mà cô ta tu luyện rất cao cấp, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người hư ảo, bên cạnh Mai Lập Hương đúng là có hai bóng người đi theo.

Chỉ là cô ta nàng nghĩ hai bóng người này là ông nội bà nội của Mai Lập Hương —— vừa rồi khi nói chuyện phiếm với Mai Lập Hương, biết cô ta trở về làm lại chứng minh thư mà không đi tế bái ông nội bà nội —— Lôi Nhã Đình mới cho rằng hai người họ không yên lòng về cháu gái nên đi theo. Bây giờ nghe nói thế, có vẻ suy đoán của cô ta đã sai rồi.

"Mày nói lung tung gì đấy?"

Mai Lập Hương bị tức không chịu được, cô ta cho rằng bạn cùng phòng sẽ giúp cô ta nói hai câu, thật không ngờ rằng bạn cùng phòng với cô ta bình thường luôn có quan hệ tốt lại tránh cô ta như tránh rắn độc.

"Này, các cô có ý gì! Bây giờ là thế kỷ nào rồi, ai còn mê tín quỷ thần chứ? Tiểu Hồng, mày không đi bán thịt mà chuyển thành giả thần giả quỷ à?"

Bùi Diệp nhìn chằm chằm vào hai quỷ Ảnh, thâm trầm nói, " Cô cầm một thứ của bà lão đó, bà ấy và chồng bà đang đứng bên cạnh cô đấy."

Tiếng nói vừa dứt, cả người hai con quỷ đang cố gắng chửi mắng Mai Lập Hương lập tức run lên, cứng ngắc bất động.

"Ông nó?"

"Bà nó?"

"Cô gái kia thật sự nhìn thấy chúng ta."

"Nói với người ta một chút, để con ranh chết tiệt kia trả lại đồ vật đã trộm đi cho mình."

Nói rồi, hai con quỷ cùng bay tới gần Bùi Diệp, đến khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn nửa mét, hai con quỷ đều bị dọa khiến gương mặt vặn vẹo, khóc rống vội vàng bay ngược lại thật xa.

"Ôi bà nó ơi, sao cô gái nhìn hung dữ thế!"

Bùi Diệp: ". . ."

Xem ra, khi còn sống ánh mắt của hai con quỷ này cũng không quá tốt, đến gần chỉ cách nửa mét mới nhìn thấy rõ người.

"Không thể trêu vào không thể trêu vào, chạy thôi!"

Miệng thì nói chạy, nhưng thực tế lại là chậm rãi trốn đến sau lưng Mai Lập Hương, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra nhìn tới phía Bùi Diệp.

Ông lão hỏi, "Nấp thế này chắc là không nhìn thấy đâu nhỉ?"

Bà lão gật đầu: " Không nhìn thấy không nhìn thấy."

Làm quỷ đã lâu, bọn họ cũng nghĩ thị lực của người khác cũng giống như bọn họ.

Bọn họ không nhìn thấy người khác đồng nghĩa là người khác cũng không nhìn thấy bọn họ (:з" ∠)

Mai Lập Hương đã tức giận đến mức hai gò má đỏ bừng.

"Ai trộm đồ!"

"Cô đấy, không phải là cô nghĩ tôi đổ oan cho cô chứ?" Bùi Diệp nhìn hai lão quỷ có chút đáng yêu kia, mỉm cười nói: " Nếu không trả đồ vật lại cho người ta, bọn họ sẽ luôn luôn đi theo cô. Nhẹ thì số con rệp, nặng thì không có tính mạng. Nếu cô chết đi thật, nói không chừng vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy bọn họ đòi nợ cô, để cô trả đồ đấy."

"Đánh rắm!"

Mai Lập Hương tức giận đến hai mắt cũng đỏ ngầu.

"Muốn tin hay không thì tùy."

Một lát sau, Chu Tuệ Vinh thấp giọng nói: " Lập Hương, cô trộm đồ gì của người ta vẫn nên nhanh chóng trả lại đi."

Nếu như hai con quỷ kia cứ đi theo Mai Lập Hương, chẳng phải là đồng nghĩa với việc chúng luôn có mặt ở phòng ngủ 4021?

"Phóng rắm vào mặt mẹ mày!"

Hỏa khí của Mai Lập Hương bốc lên cao ba trượng.

"Đầu óc của cô cũng không tỉnh táo à, cô tin chuyện hoang đường của nó? Cô mê tín phong kiến như vậy tại sao không đi âm phủ tìm đàn ông đi, còn cần ngày ngày cầu xin tôi dẫn cô đi giao lưu hữu nghị?"

Sắc mặt Chu Tuệ Vinh lúc xanh lúc đỏ, vẻ mặt xấu hổ giận dữ xen lẫn phẫn nộ.

Lúc này, hai lão quỷ kia lại lên tiếng.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com