Chương 15: Bạn không thể tưởng tượng được niềm vui của thần tiên

Bọn họ cũng không điếc, những lời hai người Chu Thuần An nói khi trò chuyện với nhau, bọn họ đều nghe được rất rõ ràng, tiếp tục ở lại trong nước sẽ phải ăn cơm tù.

Nếu như không gặp chuyện quỷ này, người khác nói để bọn hắn ăn cơm tù, tất nhiên bọn họ sẽ cười nhạo đối phương ngây thơ.

Bọn họ không giết người phóng hỏa, cùng lắm chỉ là tốn chút tiền nhỏ để chơi trò chơi ngươi tình ta nguyện với mấy nữ sinh thôi mà, còn có thể bắt bọn hắn hay sao?

Dù sao nhà gái đã thu tiền, nên chơi thì chơi, đừng tỏ vẻ trong trắng liệt nữ gì.

Bọn họ chơi đùa nhiều năm, bạn bè mấy người cùng nhau chơi NP cũng không phải một lần hai lần, có lần nào có thất bại?

Ngồi tù ăn cơm tù?

Buồn cười!

Hiện tại bọn họ lại không dám nghĩ như vậy.

Lam Dĩnh chết rồi, hóa thân thành lệ quỷ còn phạm vào vụ án lớn, bọn họ cũng không thoát thân được.

Một đám nhị thế tổ nơm nớp lo sợ, thần kinh Chu Thuần An cũng căng cứng.

Vì sao?

Bởi vì hiện tại hắn đang lái một chiếc con cừu nhỏ, ngồi sau lưng hắn chính là đoàn sát khí tối như mực kia!

"Hóa ra cô là học sinh của học viện Hộ Lý Ngũ Đạo khẩu, thất kính thất kính."

Chu Thuần An chợt cảm thấy khó có thể tin tưởng được.

Sát khí trên người Bùi Diệp nặng như vậy, kiếp trước nhất định là nhân vật hung ác đã cướp đi vô số mạng người, nhưng không n người này lại có một trái tim của thiên sứ áo trắng.

Bùi Diệp cũng lạnh nhạt trả lời: " Hóa ra các hạ là sinh viên tài cao của 233 X sát vách, thất kính thất kính."

Chu Thuần An không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao tiền bối lại. . . Học hộ lý?"

"Khi điền nguyện vọng thi đại học, người khác nói y tá dễ kiếm việc, cho nên tôi mới học."

Chu Thuần An: "? ? ?"

Một đại lão dùng một điếu thuốc đánh cho lệ quỷ phải kêu thảm thiết cũng lo lắng về vấn đề nghề nghiệp?

Đột nhiên Chu Thuần An cảm thấy may mắn sư phụ mình là lão tiền bối của bộ môn quản lý điều tra đặc thù trị an liên minh Thiên Sư, vì thế mình mới có thể đi theo kiếm chén cơm.

Nếu không đến khi tốt nghiệp sẽ lập tức thất nghiệp, còn phải cạnh tranh đoạt mối làm với một đại lão như Bùi Diệp.

Cuộc sống như thế thật sự là quá gian nan rồi.

"Lúc này chắc là chưa tới thời gia đóng cổng đâu."

Chu Thuần An lái con cừu nhỏ của mình chở Bùi Diệp đến cửa trường học, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại, lúc này mới mười giờ tối.

Bùi Diệp xuống xe, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện.

"Những điều trong tiểu thuyết có thật không?"

Chu Thuần An bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho ngơ người.

"Tiểu thuyết gì?"

"Tiểu thuyết có hồng bao ấy, tôi nói là —— Kiểu người nào đó trùng sinh rồi ngẫu nhiên gia nhập vào nhóm Thần Tiên Thiên Đình, kiểu Thần Tiên phát hồng bao —— chuyện này có thật không? Nếu đã có quỷ quái có Phong Đô có đạo sĩ, thì chắc là cũng có thần tiên? Thần Tiên Thiên Đình có thể cũng dùng công cụ truyền tin của người pham, rất nhanh và tiện lợi hay không?"

Chu Thuần An: ". . ."

Đại lão không chỉ có một trái tim của thiên sứ áo trắng mà còn có một tâm hồn thiếu nữ thích mộng mơ nữa.

"Tiểu thuyết. . ." Chu Thuần An ngồi trên xe con cừu nhỏ, chần chờ nói, " Có một số chi tiết là thật, nhưng có một số chỉ là tưởng tượng của người thường, ví dụ như hồng bao mà tiền bối nói."

Mặc dù không thường đọc truyện ngôn tình kiểu hồng bao nhưng Chu Thuần An cũng đọc được những loại tiểu thuyết tương tự.

Kiểu tiểu thuyết người bình thường sẽ đột nhiên gia nhập vào một nhóm Thần Tiên, đoạt được hồng bao do Thần Tiên phát ra, rồi vì trùng hợp mà người này đi đến đỉnh cao nhân sinh, hắn cũng đã từng đọc một chút.

"Nếu Thần Tiên hạ phàm, tôi cũng không biết họ có biết dùng công cụ truyền tin của người hay không, nhưng Thần Tiên ở trên Thiên Đình thì không khả năng dùng, chớ nói chi là vào nhóm để phát hồng bao."

Bùi Diệp hỏi hắn, "Vì sao lại không thể?"

Vẻ mặt Chu Thuần An cổ quái, "Thiên Đình không phải là ở trên trời, mà là ở một không gian thần bí, độc lập, cao cấp hơn khác. Thần Tiên đợi ở Thiên Đình thìo dùng đồ của người phàm thế nào được?"

Nếu như Thiên Đình không phải ở dị không gian mà là ở trên trời, với trình độ khoa học kỹ thuật thăm dò vũ trụ của người phàm hiện tại, làm sao có thể không phát hiện được sự tồn tại của Thiên Đình?

Nếu là như vậy, bọn họ còn tu luyện cái rắm á, muốn phi thăng cũng không cần tu luyện, ngồi hỏa tiễn là có thể lên trời.

Chu Thuần An rất tiếc nuối nói, " Thật ra bị tiểu thuyết mạng ảnh hưởng, sư phụ tôi đã từng thừa dịp tổ sư gia của Đạo quan cung phụng đưa xuống một sợi phân thân, ông đã dâng lễ qua các loại APP điện thoại, cô đoán xem kết quả thế nào?"

Bùi Diệp rất nể mặt hỏi một câu, "Thế nào?"

Chu Thuần An nhớ tới cảnh sư phụ bị tổ sư gia mắng tới mức không ngẩng mặt được lại muốn cười.

"Tổ sư gia nói sư phụ tu luyện nhiều thêm, bớt làm nằm mơ giữa ban ngày, cuộc sống vui vẻ của Thần Tiên, người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng."

Phàm nhân có thể sống bao lâu?

Bọn họ đều có thể nghiên cứu ra các loại công cụ, vì sao nhất định đám lão bất tử trên Thiên Đình kia không biết, cuộc sống của họ sẽ rất buồn tẻ?

Làm thần tiên rất vui vẻ sao?

Không, sự vui vẻ của người làm thần tiên, người phàm không thể tưởng tượng.

Chu Thuần An nghĩ rằng Bùi Diệp là lão quỷ đã ở ẩn nhiều năm, mấy năm gần đây mới xuống núi, đối với những thứ mới trong xã hội loài người nên đều hiếu kỳ.

"Tiểu thuyết dù sao cũng là phàm nhân dùng trí tưởng tượng để tạo dựng lên thế giới tuyệt đẹp, có chi tiết ảo tưởng cũng là bình thường, không cần coi tất cả mọi chuyện là thật."

Khi Chu Thuần An học cao trung đã từng trầm mê vào tiểu thuyết mạng, cả ngày ảo tưởng mình cũng là nhân vật chính trên người đầy may mắn.

Trời sinh có Âm Dương Nhãn, thể chất Thuần Dương, tiêu chuẩn thấp nhất của nhân vật chính kiểu thiên tài!

Nhưng nhân vật chính thiên tài lưu hành một khoảng thời gian đã bị kiểu nam chính phế vật phản công, chỉ có thể trở thành nam phụ pháo hôi.

Từ lúc ấy Chu Thuần An đã từ bỏ mộng tưởng trở thành nhân vật chính, sợ mình thành bàn đạp cho nam chính vốn là phế vật tăng cấp.

Khó trách nói tiểu thuyết mạng là PIN độc kiểu mới, ngay cả đại lão cũng không thể thoát được.

Bùi Diệp nói, " Hóa ra là thế, cảm ơn cậu đã giải thích."

Đưa mắt nhìn bóng ma sát khí biến mất, Chu Thuần An lại nhảy lên con cừu nhỏ của mình lái trở về trường học, sau khi đỗ xe xong còn gọi điện thoại cho sư phụ.

Hắn kể lại tình huống ngày hôm nay bằng mấy câu đơn giản, trong đó sơ lược quá trình mạo hiểm, để tránh cho lão sư phụ lo lắng cho mình.

Nói chuyện một lát hắn lại nhắc tới Bùi Diệp.

"Người kia dù sát khí nặng, nhưng không phải hạng người tùy ý làm bậy, rất dễ nói chuyện."

Lão đạo nhân bĩu môi, "Trong mắt con thì có ai không phải người tốt? Sát khí nặng như vậy, một khi mất khống chế chắc chắn sẽ rước lấy đại họa, con cũng không sợ bị thải dương bổ âm."

Chu Thuần An nói, " Đồ nhi dự định tạo mối quan hệ với cô ấy, kết giao bạn bè."

Lão đạo nhân: "? ? ?"

Đồ đệ nhà mình muốn làm cái gì?

Chu Thuần An nói tiếp, "Hiện tại linh khí càng ngày càng mỏng, Huyền Môn đạo thống đã xuống dốc, nhưng vụ án do lệ quỷ quấy phá lại càng ngày càng khó giải quyết, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu có thể giữ mối quan hệ tốt với cô ấy, về sau có vụ án gì cũng có thể mời cô ấy tới hỗ trợ. Sư phụ, người không thấy được, cô ấu dùng một điếu thuốc đã đánh cho lệ quỷ kia kêu la thảm thiết. Con biết người này rất nguy hiểm, nhưng cô ấy lại không làm chuyện gì trái pháp luật, chúng ta cũng không thể làm gì, chẳng bằng kết một mối thiện duyên. Cô ấy học ở học viện Hộ Lý tại Ngũ Đạo khẩu, con lại học trường học nga sát vát vách, nếu có động tĩnh gì, con cũng có thể ngay lập tức chạy tới ngăn cản."

Lão đạo nhân bĩu môi.

Đại Sát tinh nếu thật sự là bùng nổ, thân thể yếu ớt của Chu Thuần An có xông lên thì có thể làm cái gì?

Hiến thân à?

Nhưng lời Chu Thuần An nói cũng không phải không có đạo lý, nhiều người bạn nhiều con đường, nói không chừng đến một ngày nào đó sẽ phát huy được tác dụng.

Vận may của đồ nhi nhà mình cũng không tệ, tuy âm vật thích nhất thể chất Thuần Dương, nhưng trước nay hắn tu luyện vẫn bình an, đúng là chuyện lạ.

"Sư phụ, trước tiên đồ nhi sẽ nộp lệ quỷ lên bộ môn để thẩm vấn, con cúp máy nha."

Chu Thuần An tìm một chỗ yên tĩnh, hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa đầy chữ, trong miệng niệm phù chú.

Loại lá bùa là"Triệu âm phù" do Phong Đô và liên minh thiên sư cùng nghiên cứu chế tạo ra, có thể triệu Âm sai đặc thù đến.

"Đi!"

Trong miệng khẽ quát một tiếng, lá bùa bay về tới giữa không trung.

Lá bùa dán trên mặt một bức tường trong suốt nhìn không thấy, khiến từng gợn sóng hình tròn nổi lên.

Nơi này vốn đã âm u hẻo lánh, lúc này âm khí bốn phía lại đột nhiên tăng vọt, một cửa lớn mặt thú buộc xích sắt xuất hiện.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com