"Cô là Lam Dĩnh!"
Chu Thuần An là cán bộ của liên minh Thiên Sư, khi hắn nhận vụ án này đã cẩn thận điều tra những người mất tích gần đây, rồi hắn phát hiện ra trong đó có Lam Dĩnh.
Khi hắn nhìn thấy gương mặt của Lam Dĩnh, hắn lập tức so sánh với bức ảnh mà mình đã từng thấy.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Lam Dĩnh mới mất tích khoảng hai tháng, nói cách khác, cô ta là một con quỷ mới.
Dù oán khí của cô ta ngút trời cũng không có khả năng có thực lực thế này.
Đây là một chi tiết thu hút sự chú ý của Chu Thuần An.
"Ba vụ tai nạn giao thông kia đều là do cô làm?"
"Phải thì thế nào? Mày cũng sắp phải chết rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Lam Dĩnh tham lam liếm môi.
"Ăn một đạo sĩ còn hiệu quả hơn ăn một trăm người bình thường."
Chu Thuần An nghe vậy lập tức biến sắc.
"Ăn thịt người? Ngũ Lôi mãnh tướng, Hỏa Xa tướng quân, đằng thiên đảo địa, khu lôi bôn vân, nghe hiệu lệnh của ta, không được kê ngừng, nhanh chóng nghe lệnh!"
Không thể cầm kiếm thì chuyển sang dùng phù triện vậy.
Trong người Chu Thuần An có không ít hàng tồn.
Chỉ là độc của nữ quỷ quá bá đạo, bình thường chỉ cần đọc mấy câu chú đơn giản là có thể loại bỏ nhưng hôm nay lại khá gian nan.
"Chút tài vặt!"
Nữ quỷ cười gằn thầm lên kế hoạch muốn ăn hết Chu Thuần An thế nào.
Máu thịt của hắn là đồ đại bổ!
"Này, tôi nói hai người có thể đừng mê diễn được hay không? Coi mấy người chúng ta thành phông nền đấy à?"
Bùi Diệp ngậm điếu thuốc đưa tay bắt lấy bàn tay với những ngón tay tím đen nhọn hoắt của Lam Dĩnh
.
Hai kẻ này mê diễn đến nỗi quên cả mình, Bùi Diệp nhịn không được muốn hỏi một câu từ tận đáy lòng.
"Cảm giác tồn tại của tôi thật sự thấp như vậy sao?"
Chu Thuần An vô thức muốn nhắc nhở một câu "Nguy hiểm".
Kết quả ——
Hắn lại nhìn thấy một đoàn sát khí màu đen nồng đậm, biết đi đường? ? ?
Đây không phải là người ban ngày nhìn thấy ở kia sao?
"Không phải cô đứng về phía tôi sao?" Lam Dĩnh nhìn cổ tay phải của mình bị cầm chặt, cố chịu nỗi sợ sinh ra từ sâu bên trong linh hồn, cắn răng hỏi Bùi Diệp, "Vừa rồi tôi muốn giết mấy người kia, cô cũng không có ngăn cản!"
"Ai đứng về phe cô chứ? Đừng nhận loạn trận doanh, tôi và cô có thể là người cùng một đường? Tôi tôn trọng lựa chọn của cô, cho nên cô có thù báo thù, có oán báo oán, tôi không ngăn. Nhưng cô không có nói là trừ kẻ thù của mình, trên người cô còn có tính mệnh của những người vô tội khác." Bùi Diệp cười tủm tỉm nói, "Điều này đã chạm đến ranh giới của tôi. Hơn nữa khi cô muốn ra tay với mấy kẻ rác rưởi kia, tôi cũng không ngăn cản cô."
Chu Thuần An nhìn mắt sắc nữ quỷ Lam Dĩnh lập tức thay đổi, lại nhìn một đoàn sát khí đen đến mức thấy không rõ bên người nữ quỷ kia, im lặng không nói gì.
Hắn nghi ngờ tính chân thật trong lời Bùi Diệp nói.
Khi vừa xông vào phòng bao, hắn thật sự đã nghi ngờ Bùi Diệp là cùn phe với nữ quỷ.
Sợ thì sợ, nhưng trong phòng bao này có người bình thường, dù hắn không đánh lại cũng phải xông tới cứu người.
Hiện tại xem xét ——
Dường như chuyện không phải như hắn nghĩ.
Bùi Diệp có thể khiến nữ quỷ e ngại, vì sao cô lại không nhìn ra số lượng mạng người trên tay nữ quỷ?
Chu Thuần An định không nhúng tay vào chuyện này, thuận tiện cho mình dùng thêm phù chú khử độc.
Gặp quỷ nhỏ bánh bích quy! ! !
Quỷ này rốt cuộc đã luyện độc gì thế, sao lại khó giải trừ như vậy.
Trong mắt Lam Dĩnh lóe lên tia sáng khát máu, cứng rắn tạm thời đè nỗi sợ trong lòng xuống.
"Vậy cô muốn xử lý thế nào? Cái gì mà người vô tội, con người chính là đồ ăn của quỷ, mạnh được yếu thua! Nếu như tôi không ăn những người kia, không mượn máu thịt của bọn hắn, thì sao tôi có thể báo thù được mấy kẻ này?" Lam Dĩnh nói rất hùng hồn, giọng điệu âm u, "A ——Cô chỉ là người bình thường, chỉ có một thân sát khí, ngay cả thiên sư cũng không phải, không làm gì được tôi!"
Hử, người bình thường?
Chu Thuần An kinh ngạc tới mức quên niệm chú, uổng phí một tấm phù triện khử độc.
Một người bình thường sẽ có sát khí nặng như vậy?
Theo như lời sư phụ nói, có thể có được sát khí nặng như vậy, không phải Quỷ Vương không chọc nổi thì chính là lão quỷ đã tu luyện không biết bao nhiêu năm hoặc là binh tướng khi còn sống đã sát phạt vô số.
Người trước mắt này rõ ràng là người sống, nghe giọng thì tuổi cũng không lớn, không thuộc về bất kỳ loại nào vừa liệt kê bên trên.
Trừ phi, cô gái này là Thiên Ma Tinh chuyển thế?
"Cô nói tôi không làm gì được cô?"
Bùi Diệp phu một hơi khói tới nữ quỷ.
Điếu thuốc này không đốt, nhưng Bùi Diệp vừa phun ra một hơi khói thì nữ quỷ đã thét lên vô cùng thê lương, âm khí quanh thân lập tức tản mất hai ba phần!
Bùi Diệp cười tủm tỉm nói, "Em gái, lặp lại lần nữa."
Quỷ ở thế giới này cùng loại với tinh thần thể sinh mệnh mà Bùi Diệp biết, dùng tinh thần công kích cũng đủ cho chúng tan nát.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, dù cô có bệnh nặng hơn nữa, Tinh Thần lĩnh vực còn lại cũng đủ để hành hạ đám người này.
Từ lúc nào mà một tiểu quỷ lại dám đến trước mặt cô diễu võ giương oai?
"Cô xác định được mục tiêu, tôi sẽ không xen vào. Đúng như lời cô nói, những người kia đúng là đáng chết. Chết sớm chết muộn còn không bằng chết trong tay người bị hại, như thế nghe rất hả giận."
Bùi Diệp nhấc Lam Dĩnh lên, nữ quỷ muốn chạy trốn lại hoảng sợ phát hiện ra mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, trên mặt quỷ tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bởi vì cô ta chỉ hơi động một chút, âm khí lại tan mất một chút.
Cứ tan thêm hai lần, còn không phải sẽ hồn phi phách tán.
"Nếu như cô không ra tay, hôm nay tôi cũng sẽ đem phế đám nhát gan này." Bùi Diệp lại nói, " Nhưng ngươi không nên giẫm vào ranh giới cuối cùng của tôi!"
Đám người Đỗ thiếu nghe thấy lời này mà run rẩy, hoa cúc xiết chặt.
Chiến lực của mấy người trong phòng được sắp xếp theo bậc ——
Một đám phàm nhân với lực chiến đấu như cọng bún < đạo sĩ < nữ quỷ < Bùi Diệp.
Là người có lực chiến đấy đỉnh cao, Bùi Diệp nói muốn đánh phế bọn họ, vậy thì khẳng định là không phải nói đùa.
Khi Bùi Diệp nói chuyện, Chu Thuần An đã liên tục dùng mười mấy tấm phù triện khử độc, cánh tay vẫn hơi cứng, nhưng cuối cùng cũng có thể cầm kiếm gỗ đào.
"Vị. . Tiền bối này, muốn xử lý nữ quỷ Lam Dĩnh như thế nào?"
Chu Thuần An đã đề phòng Lam Dĩnh lại càng đề phòng Bùi Diệp hơn.
Không cần niệm phù chú không dùng tới phù triện, một điếu thuốc đã đánh nữ quỷ đến mức âm khí tân mất hai ba phần. ..
Ờ. ..
Đây là kỹ năng làm ra vẻ rất thành thạo.
Hẳn là lão quỷ vạn năm từ dưới đỉnh núi nào đến.
"Quốc có quốc pháp, giết người không nên giết, đương nhiên là giao cho ban ngành có trách nhiệm."
Trong vòng một ngày đã gặp ba con quỷ, còn gặp được cả một đạo sĩ biết hàng yêu phục ma, nghĩ tới thế giới này rất phổ biến đồ chơi này, có lẽ công an cũng sẽ thụ lí loại vụ án như thế này?
Bùi Diệp không dám xác định.
Chu Thuần An thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vào túi lấy ra giấy hành nghề của mình.
Lão quỷ không đáng sợ, chỉ sợ không có học thức.
Có văn hóa lại phân rõ phải trái, điều này có ý nghĩa là có thể nói chuyện.
"Chào tiền bối, vãn bối là Thiên Sư ở tổ 1 thuộc bộ môn quản lý điều tra đặc biệt trị an của liên minh Thiên Sư, trước mắt đang phụ trách vụ án này, có trách nhiệm bắt quỷ có hiềm nghi về quy án."
Bùi Diệp không giao đem Lam Dĩnh cho hắn.
Không phải là cô không tin mà là do cô còn chi tiết muốn hỏi rõ.
"Ngoài mấy người gặp tai nạn giao thông, cô ta còn ăn không ít người, các cậu có điều tra những người mất tích này không?"
Chu Thuần An nói, "Gần đây có khá nhiều người mất tích, trước khi nhận vụ án này, vãn bối đã kiểm tra tất cả những người mất tích, Lam Dĩnh chỉ là một người trong số đó. Ngoài cô ta ra, còn có ba người. Nhưng ba người này hoàn toàn không đủ để thực lực của cô ta đột nhiên tăng mạnh đến mức này. Nhìn mùi máu tươi quanh người cô ta, tính mệnh của những người vô tội trên tay cô ta cũng tuyệt đối không chỉ có ba người."
"Như vậy đã xuất hiện vấn đề rồi, người bị cô ta ăn đâu?"
Sắc mặt Chu Thuần An đột nhiên trầm xuống, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho đồng liêu, để bọn hắn chú ý tới những người mất tích.
Bùi Diệp đợi hắn cúp điện thoại mới nói, " Không cần thiết phiền toái như vậy? Trực tiếp thẩm vấn người trong cuộc không phải sẽ nhanh hơn sao?"
Chu Thuần An: ". . ."
Người bị hại đều đã chết sạch, bọn họ cũng không phát hiện ra những con quỷ mới nào đáng nghi, thẩm vấn người trong cuộc ở đâu?
"Tiền bối nói là. . . Cô ta? Lam Dĩnh?"
Bùi Diệp hỏi lại, "Nếu không thì sao? Chúng ta còn có người trong cuộc thứ hai?"
---------
Người dịch: Thờisênh239
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com