Chương 12: Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều

Đám người Đỗ thiếu run rẩy núp ở một bên, đặc biệt là Đỗ thiếu bị Bùi Diệp giẫm lên, hiện tại hắn chỉ khẽ động đậy một chút đã đau đến mức muốn gào to.

Nhưng so với việc mất mạng thì một chút đau đớn này tính là gì?

"Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa! Chỉ cần cô tha cho tôi lần này, chỉ cần cô tha cho tôi thì ngày lễ ngày tết tôi nhất định sẽ đốt rất nhiều rất nhiều tiền cho cô —— "

Trước kia Đỗ thiếu vốn là kẻ vô thần, lúc này lại tận mắt nhìn thấy Lam Dĩnh vốn đã chết hơn một tháng lại đột nhiên xuất hiện, tóc còn dài ra với tốc độ quỷ dị cuốn chặt lấy đầu của Bạch tỷ, cảnh tượng này căn bản không thể dùng khoa học để giải thích, hắn không muốn tin cũng không được.

Nghe đối thoại giữa Bùi Diệp và Lam Dĩnh, bọn hắn mới biết được tên đồng bọn đen đủi của mình gặp tai nạn giao thông kia là do Lam Dĩnh làm ra, cả đám lập tức không rét mà run.

Tai nạn giao thông không phải ngoài ý muốn, rõ ràng là lệ quỷ lấy mạng!

Hắn còn có rất nhiều thời gian, hắn còn trẻ như vậy, gia sản của lão tử nhà hắn vẫn chờ để hắn tiêu xài, còn có nhiều gái chờ hắn như vậy, hắn không thể chết được.

Lam Dĩnh lạnh lùng cười nhạo, cổ cô ta kéo dài ra giống như cao su vậy, đầu kéo tới kề sát mặt Đỗ thiếu, làm hắn sợ tới mức hai mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Chỉ một lát sau, trong không khí xuất hiện một mùi khai ấm áp.

Lam Dĩnh vươn đầu lưỡi màu nâu xám lạnh lẽo cứng ngắc ra, liếm lên mặt Đỗ thiếu một cái, nhiệt độ lạnh buốt khiến trái tim hắn đập loạn.

"Cầu xin tha thứ?" Lam Dĩnh cười khanh khách nói, trong mắt dần biến thành đỏ tươi, "Ngày đó tao cũng cầu xin chúng mày tha thứ như thế, nhưng chúng mày vẫn không ngừng tay, một kẻ cũng không dừng!"

Đỗ thiếu khóc lóc cầu xin: " Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."

Lam Dĩnh dùng đầu lưỡi lạnh buốt cứng ngắc liếm tai và hai mắt Đỗ thiếu.

"Xin lỗi à? Biết sai á? Đã quá muộn rồi."

Vì trả thù những súc sinh này, cô ta ngậm oán mà chết, tự nguyện hóa thân thành lệ quỷ.

Cô ta tình nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh, nhận lấy tra tấn ở tầng mười tám Địa Ngục, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho những người này.

"Mày có biết sau khi chúng mày làm hại tao xong, tao đã trải qua chuyện gì không?"

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh nhìn xem, thỉnh thoảng đưa tay gạt tàn thuốc một chút.

Cô đột nhiên nhớ tới tai tinh họ Khương nào đó đã từng nói ——

Nhân vật phản diện chết bởi vì nói nhiều.

Ra tay gọn gàng mà dứt khoát mới là vương đạo, lằng nhà lằng nhằng nhớ lại thì nhất định sẽ bị Trình Giảo Kim nửa đường giết ra cắt ngang chuyện muốn làm.

"Tôi nói này —— Hay là cô xuống tay trước rồi hãy nhớ lại quá khứ được không?"

Bùi Diệp chân tình đề nghị nữ quỷ Lam Dĩnh.

Dù sao người đã chết rồi sẽ thành quỷ mà, có lời rác rưởi gì muốn nói thì nói với Quỷ Hồn của Đỗ thiếu cũng được mà.

"Bọn mày ném tiền cho tao, để cho tao cầm hai ngàn kia rồi cút đi, tao cũng cút rồi." Lam Dĩnh ngoảnh mặt làm ngơ không để ý tới Bùi Diệp, cổ lại kéo dài thêm một chút, cuốn vòng quanh cổ Đỗ thiếu hai vòng, mặt dán vào mặt Đỗ thiếu, thâm tình chậm rãi, Đỗ thiếu bị dọa đến mức lệ rơi đầy mặt, dưới đũng quần đã ướt đẫm, "Tao rất đau, rất mê mang, bị một lão già hơn bốn mươi tuổi đuổi theo cướp tiền. Ông ta đoạt tiền của tao, còn kéo tao tới trong ngõ nhỏ, ngõ hẻm kia tối quá tối quá —— không nhìn thấy một chút ánh sáng, bên trong lạnh quá lạnh quá..."

Đỗ thiếu bị dọa vội vàng nhắm mắt lại.

Không nhìn thấy thì xúc cảm lại càng nhạy cảm, cả người hắn cứng ngắc không dám động đậy, nước mắt nước mũi chảy vào miệng cũng không dám đưa tay lau đi.

"Lão già kia đánh tao một trận rồi lại bán tao cho một ông chủ tiệm uốn tóc, ông ta giấu thẻ căn cước, điện thoại của tao, tròng xích sắt vào cổ tao rồi khóa tao dưới giống như một con chó phải hầu hạ hết người này đến kẻ khác... Mày có biết tao đã sống cuộc sống như thế bao nhiêu ngày không?" Lam Dĩnh cười hì hì nói: " Cuối cùng tao cũng chết rồi, nhưng tao cô đơn quá, cho nên tao về thăm đám chúng mày, có vui vẻ hay không? Lá gan của đám đàn ông chúng mày quá nhỏ, khi làm chuyện xấu thì gan to bằng trời, sao đến khi làm chuyện xấu xong lại nhát như chuột rồi? Thật là xấu ~~~ "

Cánh tay Lam Dĩnh lạnh như băng khẽ vuốt ve gương mặt Đỗ thiếu, ngón tay xanh đen giống như tình nhân thì thầm ôm lấy gương mặt của hắn.

Rõ ràng giống như một đôi tình nhân đang hờn dỗi nhau, nhưng đám người sống trong phòng bao nghe xong lại nổi đầy da gà.

Bùi Diệp thấy Lam Dĩnh cứ lằng nhà lằng nhằng, chỉ biết than nhẹ một tiếng.

Hiệu suất làm việc của nữ quỷ này không được rồi.

Ba kẻ gặp tai nạn giao thông lúc trước không phải xử lý rất gọn gàng mà linh hoạt sao?

Khi tên nhóc có tinh thần ba động một trăm kia đang tới gần nơi này, Bùi Diệp biết, kế hoạch báo thù của Lam Dĩnh đã thất bại một nửa rồi.

Giống như để chứng minh "Định luật nhân vật phản diện chết vì nói nhiều ", một tiếng sấm vang, chính phái lóe sáng rồi lên sàn.

"Điện Mẫu Lôi công, nhanh ban thần thông, ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức nghe lệnh."

Tia sét màu lam bắn ra, quỷ đánh tường do nữ quỷ bày ra bị một tiếng chú ngữ này đánh cho ầm ầm sụp đổ.

Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay đánh ra Ngũ Lôi quyết.

Mê chướng đã bị đánh tan, lộ ra tình hình trong phòng.

Nhìn thấy hiện trường lệ quỷ sắp đả thương người, Chu Thuần An giận giữ quát: "Yêu nghiệt! Mau buông tay chịu trói!"

Gương mặt quỷ của Lam Dĩnh lập tức biến thành vẻ dữ tợn, lộ ra hình dạng khi chết bản, thân thể máu me đầm đìa khiến trái tim những người nhìn thấy hoang mang rối loạn.

"Đạo sĩ thối dám làm hỏng chuyện tốt của tao!"

Lam Dĩnh vừa dứt lời, âm khí màu đen quanh thân lập tức tăng vọt, quỷ khí âm trầm, mười ngón tay biến thành trảo đánh thẳng về phía chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng.

"Yêu nghiệt hãy nhận lấy cái chết!"

Sau khi đấu võ mồm một lượt đúng tiêu chuẩn xong, một người một quỷ bắt đầu xông vào đánh.

Bùi Diệp ấn đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn.

Nói thật, cô đã hút xong một điếu thuốc rồi, nếu nữ quỷ thật sự có ý định giết người, không kể lể dài dòng thì thi thể mấy người này đều có thể lạnh ngắt rồi.

Cả quá trình nữ quỷ cứ ở đây lảm nhảm không ngừng, còn không nghe Bùi Diệp nhắc nhở, cuối cùng sao có thể trách đạo sĩ người ta làm hỏng chuyện tốt của nó chứ?

Nữ quỷ mặc kệ người khác muốn làm gì.

Trong logic của quỷ, bọn nó không có sai.

Nữ quỷ thét lên một tiếng gào thét bén nhọn, tiếng thét chói tai không chỉ khó nghe mà còn có thể khiến tâm thần người ta hoảng hốt.

Lam Dĩnh thẳng lao thẳng về phía Chu Thuần An, người sau thoải mái nghênh chiến.

Một người một quỷ không ngừng chuyển động trong phòng bao, bảy nhảy khắp nơi, cô đuổi tôi theo, cô lui tôi tiến.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đánh tới mức thế khó phân thắng bại.

Bùi Diệp nhìn trận chiến một lúc đã thấy chán, trong miệng không ngậm thứ gì lại khó chịu.

"Này —— "

Đỗ thiếu và một đám hồ bằng cẩu hữu thấy chàng trai trẻ áo trắng xuất hiện đánh nhau với nữ quỷ, cả đám lập tức có cảm giác may mắn từ Địa Ngục trở lại nhân gian.

Không chờ trái tim nhỏ của bọn hắn khôi phục lại tần suất đập bình thường, giọng nói Bùi Diệp lại giống như ác quỷ kêu gọi, cứng rắn kéo bọn hắn trở về Địa Ngục.

"Làm, làm gì?"

Bọn họ không thể quên được hành động đầy bạo lực của Bùi Diệp.

Dường như ngay cả nữ quỷ đó cũng phải kiêng kị Bùi Diệp.

Bùi Diệp ghét bỏ liếc mắt nhìn đũng ướt sũng của Đỗ thiếu, đưa tay móc ra một gói thuốc lá từ trong túi một tên hồ bằng cẩu hữu của Đỗ thiếu.

Rút ra một điếu đưa lên miệng ngậm.

Nhìn trận chiến một lát, cô nói " Anh chàng kia sắp thua rồi."

Cô vừa dứt lời, bàn tay nữ quỷ đầy móng tay nhọn hoắt đã cào nát tay áo sơmi của Chu Thuần An.

Dù chỉ để lại ba vết mờ trên cánh tay, nhưng trên móng tay đen tím kia có chứa kịch độc, vết thương kia lập tức tím đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Quỷ khí nhập thể sẽ ăn mòn dương khí.

Loại tổn thương này đối với người bình thường sẽ rất nghiêm trọng, nhưng Chu Thuần An có thể chất Thuần Dương trời sinh, hắn lại là người tu đạo, theo lý thuyết thì hẳn là không ngại.

Chu Thuần An cũng nghĩ như vậy.

"Chỉ là chút độc —— "

Lời còn chưa nói xong, cánh tay cầm kiếm gỗ đào đã không còn cảm giác, kiếm rời khỏi tay, hắc khí dùn tốc độ đáng sợ tiếp tục lan tràn lên phía trên.

Đỗ thiếu và đám hồ bằng cẩu hữu: "..."

Vừa mạnh miệng được nửa câu- Chu Thuần An: "..."

MMP, cái miệng quạ đen!

Lam Dĩnh cười híp mắt, "Tiểu đạo sĩ, cậu phải nói hết lời chứ, chỉ là cái gì?"

Chu Thuần An đột nhiên nhảy lùi lại kéo dài khoảng cách, dùng ghế sô pha để che chắn, móc ra một lá bùa màu vàng ấn lên vết thương, trong miệng lẩm bẩm phù chú khử độc.

Chỉ qua một nhịp thở, lá bùa đã tự cháy, màu sắc trên vết thương chỉ hơi mờ đi một chút.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com