Chương 2: Truyền thừa

Sau khi hai người Thanh Diễm và Thanh Phong đạp kiếm rời đi thì ở phía sau của một tảng đá nhỏ gần đó có một vệt sáng lờ mờ nổi lên , đây là một tia tàn hồn còn sót lại của Dương Thiên .

“ Ta vậy mà còn chưa chết , ta nhớ ta đã tự bạo rồi mà , bỗng dưng sương sáng nổi lên một trận rung động giống như tùy thời có thể hủy diệt sương sáng này “ , “ Không ổn chỉ một cơn gió bây giờ cũng có thể giết ta , bây giờ ta nên làm sao đây , Dương Thiên ta thề nếu có cơ hội phục sinh ta sẽ giết chết hai người giang phu dâm phụ đó “ Dương Thiên gào lên làm màng sáng hơi hơi rung rung

Bỗng Nhiên từ trong màn sáng bay ra một viên đá màu đỏ tinh ở trên viên đá còn thấy mơ hồ vết máu do Dương Thiên tự bạo để lại , viên đá đột nhiên xoay tròn điên cuồng hút thiên địa nguyên khí ngàn dặm xung quanh .

Hòn đá này là Dương Thiên vô tình phát hiện trong một động phủ ở sâu trong Thiên Thú Sơn Mạch chả lẽ đây là bảo vật .

Bỗng nhiên hòn đá dừng lại rồi lao như bay về phía Dương Thiên .

“ Nguy nếu bị đánh trúng ta sẽ hồn phi phách tán mất “ Dương Thiên gào lên muốn chạy trốn nhưng vô lực , trong chóc lát hòn đá đã đánh vào màn sáng sau đó màn sáng và hòn đá đột nhiên biến mất giữa đất trời .

Đại Duyệt Tinh Cầu , Duyên Nam Đế Quốc .

Đây là một quốc gia ở phía Nam đại lục , quốc gia này trải dài nghìn dặm phía đông giáp với Thiên Thú Sơn Mạch và hàng trăm các tiểu quốc lớn nhỏ phụ thuộc, Phía Đông và phía nam giáp với biển cả mênh mong vô bờ bến phía bắc giáp với Trung Thổ , quốc gia này thường xuyên bị các quốc gia khác quấy phá cướp bóc ở các vùng biên giới nhưng quốc lực có hạn cao tầng liền một mắt nhắm một mắt mở cho qua .

Phía Bắc Duyên Nam Đế Quốc trong một hang động sâu trong núi có một nhóm người đang chật vật ngồi ở trong đó , ai nấy đều ăn mặt rách rưới toàn thân đều loang lỗ vếch máu trong đó một thiếu niên tầm 13 tuổi nằm vật ở một góc trên thân có một vết thương thật lớn, người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ tưởng hắn đã chết rồi .

Dương Thiên , liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị đổ chì vào nặng nề vô cùng.

Ngay khi Dương Thiên định kiểm tra một chút cái cơ thể này, một cơn đau khủng khiếp truyền đến não bộ hắn, khiến một người có thần kinh cứng cỏi như hắn cũng phải ôm đầu mà rên lên một cách thống khổ

Cơn đau đầu kéo dài hơn mười phút, ngay khi nó kết thúc, hắn mở mắt ra và nhận ra mình đang ở một nơi kì lạ, xung quanh hắn là một khoảng không gian trống rỗng. Dương Thiên đánh giá xung quanh thì một giọng nói vang lên:

“Khặc Khặc , chúc mừng ngươi thu được truyền thừa của ta!”

“ Ai là ai đang nói chuyện “ Dương Thiên muốn gào thét lên nhưng hữu tâm vô lực , hắn chỉ có thể phát ra từng âm thanh rên rỉ.

Giọng nói to lớn không ngừng vang vọng lên, sau đó một màn sáng chói mắt xuất hiện ở trong đầu Dương Thiên !

Một màn sáng chói mắt như thiên hà rủ xuống ở trong đầu hắn.

“Khặc khặc , tiểu tử hệ thống ta là một đạo tàn hồn của một vị đại năng, ngươi đã thu được truyền thừa của ta là phúc phần của ngươi, hãy đón nhận đi đừng chống cự“ một giọng khàn khàn từ trong đầu Dương Thiên truyền ra.

“ Ầm “

Sau đó một dòng nước ấm từ trong đan điền chảy ra len lỏi khắp thân thể của hắn dường như muốn chữa trị tất cả các vết thương của cổ thân thể này sau đó một đạo thần niệm từ đan điển xông thẳng vào não của hắn .

“A aaaa “ Dương Thiên cảm giác đau đớn từ tận linh hồn truyền đến, sau đó đạo thần niệm đó hóa thành sương trắng chậm rãi tu bổ linh hồn của Dương Thiên , lúc trước Dương Thiên chỉ còn 1 đạo tàn hồn ,bây giờ đã trở lại bình thường

Dương Thiên chầm chậm mở mắt ra rồi từ từ ngồi dậy hít vào và thở ra một hơi thật sâu Dương Thiên quan sát xung quanh, hắn ngạc nhiên vì toàn bộ người trong hang động đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mình, bỗng dưng trong đám người đi ra một trung niên tầm 40 tuổi sau đó ánh mắt nhìn Dương Thiên thật lâu rồi nói .

“ Hiên Nhi ngươi chưa chết ư “

“Chết con bà người không thấy ta đang đứng ở đây à “

“ Ngươi ... ! “ người trung niên nghe Dương Thiên nói như thế thì trừng mắt nhìn hắn rồi phất tay đi ra phía xa.

Dương Thiên cũng lười để ý đi đến một phiến đá bằng phẳng phía xa ngồi xếp bằng tu luyện cố gắng khôi phục lại tu vi của mình

Một lúc sau từ một góc nhỏ có một thiếu niên tầm 15 tuổi đi đến chỗ Dương Thiên đang ngồi xếp bằng, Dương Thiên mở mắt ra nhìn người thiếu niên này rồi hỏi : “ Ngươi muốn gì “.

Khuôn mặt thiếu niên ấy nhăn lại dường như bở vì câu nói của hắn mà bất mãn nhưng nhanh chóng khôi phục rồi nói với giọng ân cần: ” tam đệ ta biết mẫu thân ngươi đã chết trong loạn quân nhưng cũng không cần giận cá chém thớt nói với phụ thân như thế, đối phương là quan binh chúng ta là dân, phụ thân cũng hữu tâm vô lực, dóc hết sức chạy trốn mới chạy được cái mạng nhỏ ,bây giờ gia tộc chỉ còn lại chúng ta , phải buông bỏ đau thương tiếp tục sống , một lát nữa hãy lại xin lỗi phụ thân , ta chắc người sẽ tha thứ đó đệ “.

Nói xong người thiếu niên đi lại phía người đàn ông trung niên lúc nãy .

“ Thì ra hắn là phụ thân của cỗ thân thể này “ Dương Thiên nhìn sang phía người trung niên , trong lúc đó người trung niên cũng đồng thời nhìn sang hắn rồi hừ một tiếng quay sang nơi khác nói chuyện cùng một lão giả , Dương Thiên cũng lười tiếp tục để ý nhắm mắt ngưng thần .

Dương Thiên hít thở đều đều sao đó ngưng tụ thần thức men theo kinh mạch vào đan điền của mình tìm xem giọng nói đó phát ra từ đâu thì hắn phát hiện trong đan điền của mình có một hòn đá màu đỏ đang yên vị ở đó hòn đá này còn đang rung rung nhè nhẹ dường như đang hít ra thở vào vậy .

Dương Thiên truyền một tia thần niệm từ từ đi đến hòn đá màu đỏ đó , thì bỗng dưng hòn đá chuyển động vụt ra khỏi đan điền phóng vút lên mi tâm của hắn sau đó quay tròn rồi yên lặng đứng ở nơi đó , sau đó hòn đá phát ra ánh sáng màu đỏ hình thành một đạo lạt ấn đánh vào trong não của Dương Thiên , rồi hóa thành màn sương ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.

Đạo thân ảnh này có hình hài của một lão giả , tóc bạc ngang eo , mắt phượng mày kiếm , không giận mà uy , hắn nhìn về phía đạo thần niệm của Dương Thiên rồi nói.

“Tiểu tử ta là Thôn Thiên Ma Đế do tao ngộ liên minh chính đạo vây công , may mắn còn một tia ý niệm còn sót lại , ngươi bây giờ tiếp thu được truyền thừa của ta , ngươi có nhiệm vụ báo thù cho ta , thời thế thay đổi ,thế gian ngày nay, chính đạo đang thịnh, ma đạo đang ở thế hạ phong , ngươi mang truyền thừa của ta có trách nhiệm phải biến ma đạo trở về thời đỉnh phong phục hưng Thôn Thiên Đại Ma Tông của ta ! “.

“ Khoan đã , ta có chỗ tốt gì nếu đáp ứng ngươi ? “ Dương Thiên nhìn đạo thân ảnh rồi chậm hỏi .

“Ta có thể cho ngươi sức mạnh mà không ai có thể sánh bằng , ta có thể cho ngươi sức mạnh để trả thù , cho ngươi sức mạnh để nghiền nát tất cả người phản bội ngươi , ta cho ngươi sức mạnh để có tất cả mọi thứ trên thế gian này “. Thân ảnh chậm rãi nói.

Dương Thiên nghe thấy thân ảnh nói thế thì bàn tay nắm chặt lại lòng bàn tay rỉ máu ra, hắn suy nghĩ một chút rồi nói ra.

“ Được ta đáp ứng , Ta Dương Thiên lấy đạo tâm và tính mạng ra thề sau khi tiếp thu truyền thừa sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngươi !”. Dương Thiên mở miệng nói .

“Ha Ha ta tốt tốt Ta không nhìn lằm tiểu tử ngươi , đây là công pháp hảo hảo tu luyện , nếu sau này có vấn đề gì tu luyện cứ hỏi ta !” Thân ảnh cười to rồi đột nhiên biến mất chỉ để lại hòn đá màu đỏ như cũ .

Bỗng dưng đầu của Dương Thiên đau đớn dữ dội sau đó nhanh chóng bình thường trở lại .

Dương Thiên kiểm tra thì phát hiện trong đầu mình có thêm một bộ “ Thôn Thiên Ma Công “ cùng “ Vô Tình Kiếm Quyết “ .

Dương Thiên trơ mắt nhìn một chút rồi bỗng dưng cười tàn nhẫn sau đó trầm giọng nói từng chữ :” Khặc khặc Nguyễn Thanh Diễm , Lý Thanh Phong các ngươi đợi đó cho ta”.