Toàn bộ sự kiện này, từ đầu chí cuối, gã không hề động thủ.
Khi Vô Danh Sát Thủ Nữu Ngọc Khu ám toán Lưu Kiều, gã không xuất thủ, Cố Khúc Châu cứu thoát Lưu Kiều, Liêu Toái, Thủy Tiểu Tình song song tấn công Nữu Ngọc Khu, gã cũng không hề tương trợ, đến khi Nữu Ngọc Khu bị giết, còn Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y thì đột nhiên hạ sát thủ với Cố Khúc Châu, gã cũng không hề có cử động gì. Cho tới khi Lưu Kiều dùng xảo kế đả thương Cố Khúc Châu, nói rõ thân phận, gã mới đứng dậy.
Tới khi Cố Khúc Châu gần chết, chửi mắng Tiêu Phất Ly, gã mới phát ra đao này.
Tiêu Phất Ly cũng không ngờ Vương Khấu sẽ đâm ra một đao này.
Lúc này Vô Danh Sát Thủ Nữu Ngọc Khu và Sát Thủ Chi Vương Cố Khúc Châu đã chết, hiện trường chỉ còn lại Vương Khấu, Tiêu Phất Ly, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y, Thủy Tiểu Tình, tổng cộng năm người.
Tiêu Phất Ly cười cười nói: “Đêm nay có mặt ở đây, đều là các sát thủ danh chấn giang hồ cả.” Y vừa cười, vừa vuốt khẽ chòm râu.
Vương Khấu gật gật đầu: “Phải. Nhưng không biết người nào có thể sống đi ra, kẻ nào phải nằm lại chốn này?”
Tiêu Phất Ly cười khan một tiếng, cặp mắt y hoàn toàn chỉ chăm chú nhìn vào một người: Vương Khấu.
“Trước đây đúng là ta đã đánh giá ngươi quá thấp.”
Vương Khấu không trả lời, dáng điệu, dung mạo, thần thái của gã hoàn toàn giữ nguyên, thậm chí còn có chút cứng nhắc.
Đồng tử Tiêu Phất Ly co lại, y có thể nhận ra gã thanh niên này tuyệt đối không dễ đối phó: “Trước đây ngươi chỉ là một tên sát thủ nhỏ, nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn nữa, nhưng trong chiến dịch “đèn lồng”, những sát thủ lớn hơn ngươi, lớn đến không thể nào lớn hơn nữa cũng đều chết sạch cả, nhưng ngươi lại vẫn sống; ngoài ra, sát thủ còn sống chỉ có Đường Trảm.” Y cười cười rồi lại nói: “Lúc đó ta cứ nghĩ rằng chẳng qua là ngươi may mắn.”
“Hôm nay xem ra, thành công của ngươi đích thực không phải nhờ vận khí.”
Nhưng Vương Khấu lại nói một câu hoàn toàn không liên quan.
“Lúc Tiêu Tiếu cười, hoàn toàn giống hệt như ngươi; ngươi thường hay vuốt râu, y lại không ngừng ve cằm,Cố Khúc Châu đáng lẽ nên sớm nhận ra hai ngươi là phụ tử mới phải.”
Tiêu Phất Ly cười ha hả: “Cố Khúc Châu cũng nên biết rằng, Bối Huyền Y chín lần ám sát ta bất thành bỏ chạy, nếu không phải ta cố ý thả y, để y sớm ngày thành danh, Bối Huyền Y e là đã chết tới chín trăm lần rồi!”
Vương Khấu gật gật đầu nói: “Y thành danh, thì hôm nay mới được ngồi ở bàn tiệc này, giúp ngươi giết Cố Khúc Châu.”
Tiêu Phất Ly cười tít mắt nói: “Đúng vậy, nếu không làm sao con trai ta dám giúp địch nhân của lão tử nhà hắn?” Nói đoạn liền kéo con trai mình qua, vỗ mạnh vào lưng y, cả hai cha con cùng lúc cười phá lên khoái chí.
Thủy TIểu Tình vẫn chưa hết kinh ngạc, đến giờ mới tỉnh táo được phần nào, hoảng hốt kêu lên: “Các ngươi… rốt cuộc là ai? ! Tại sao… tại sao muốn giết Cố lão gia tử!?”
Tiêu Phất Ly và TIêu Tiếu vẫn đang cười.
Nhưng Bối Huyền Y thì lạnh lùng đáp: “Đám lão thất phu Hoàng Hậu Tố, Diệp Hướng Cao thường sai sát thủ ám sát bộ hạ của Ngụy công công. Đám sát thủ này đều nghe theo lệnh của Cố Khúc Châu lão tặc. Không trừ đi hắn, Ngụy công công làm sao ngủ yên được?”
Thủy Tiểu Tình kinh hãi kêu lên: “… thì ra các ngươi là thích khách của tên thái giám!”
Tiêu Tiếu ngưng cười, nói: “Cả bọn người như Diệp Hướng Cao còn dung dưỡng một đám sát thủ, làm sao Ngụy công công lại không có chứ?” Nói xong gương mặt chợt hiện lên nụ cười dâm đãng: “Cô rất đẹp, trước khi chết cho ta hưởng thụ một phen, biết đâu ta lại xin cha tha cho cô cũng không chừng.”
Thủy Tiểu Tình ngoảnh mặt đi gắt giọng quát: “Ngươi là đồ vô sỉ!” đoạn lại chỉ tay vào thi thể Nữu Ngọc Khu dưới đất hỏi: “… còn hắn là ai nữa?”
Tiêu Phất Ly chậm rãi đáp: “Hắn? Hắn à… chỉ là một con quỷ chết oan trong Uổng tử thành. Hắn mới là thủ hạ của Hứa Hiển Đồn, Hứa Hiển Đồn lệnh cho hắn đến thăm dò xem kẻ nào thay đám Diệp Hướng Cao, Hoàng Hậu Tố liên lạc sát thủ, hắn ngỡ là ta, nên mới định lấy mạng ta, hoặc là bắt về quy án, ha ha … sau khi Hứa Hiển Đồn báo cáo chuyện này với Ngụy công công, ngài liền lệnh cho ta lợi dụng trận xung đột này, dẫn dụ Cố Khúc Châu vào bẫy, trừ đi đại họa… bằng không, muốn giết Cố lão tặc cũng đâu dễ như vậy chứ.”
Vương Khấu điềm đạm nói tiếp: “Ngụy công công tự nhiên là không chịu để Hứa Hiển Đồn mất mạng rồi… vì vậy chúng ta ám sát, chẳng qua chỉ là thế thân của hắn, căn bản chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.”
Tiêu Phất Ly cười tít mắt lại nói: “Đương nhiên, cả kế hoạch này vốn là do ta vạch ra mà; một sát thủ vô địch chân chính, là phải biết tá đao sát nhân, đao không dính máu, vậy mới gọi là vô địch.”
Vương Khấu trầm giọng: “Ngươi nói những chuyện này với bọn ta làm gì?”
Tiêu Phất Ly nói: “Bởi vì hiện giờ trước mặt các ngươi chỉ có hai con đường: một, cầm vũ khí lên liều mạng, báo cừu cho Cố lão gia tử; hai, bỏ vũ khí xuống đầu hàng, dốc sức làm việc cho Ngụy công công.”
“Quyền thế của Ngụy công công trong triều, ai có thể bì? Các ngươi đều là người thông minh, đương nhiên phải biết lựa chọn ra sao;” Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt cười nói: “Chúng ta ở đây có ba người, các ngươi chỉ có hai, ngươi lại không phải kẻ ngu;” Y chỉ xác Cố Khúc Châu dưới đất, nói tiếp: “Nếu ngươi ngu, đã không thay ta giết Cố Khúc Châu.”
Ba người đều không nói gì, một lúc sau, Vương Khấu mới cất tiếng: “Chúng ta căn bản không có lựa chọn, đúng không?”
Tiêu Phất Ly gật gù: “Thực ra là không có.”
Vương Khấu nói: “Ngươi nói với bọn ta những chuyện này, tức là không để chúng ta gia nhập với các ngươi mà giữ mạng sống, vì vậy buông vũ khí, chỉ khiến chết nhanh hơn mà thôi.”
Tiêu Phất Ly nói: “Ngươi quả nhiên rất thông minh.”
Ngưng lại một chút, y nói tiếp: “Ít nhất, vai diễn “Lưu Kiều” này của ta còn phải tiếp tục, không bị người ta vạch trần, mới có thể… trừ hết vây cánh của bọn Diệp Hướng Cao được.”
Vương Khấu cười cười: “Nhưng ngươi đã lầm mất một chuyện.”
Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Có thể ta nhìn lầm ngươi, ngươi là một kẻ không thể đoán được!”
Vương Khấu nói rõ ràng từng chữ một: “Điểm ngươi lầm là: ta mới là người bên cạnh Ngụy công công!”
“Là Ngụy công công phái ta đến để xem xét các ngươi có trung thành chấp hành nhiệm vụ hay không, nếu không phải vậy, ta sao lại thay ngươi phát ra đao đó, lấy mạng Cố Khúc Châu?”
Lần này thì đến lượt Thủy Tiểu Tình cũng lẩm bẩm: “Ngươi… ngươi cũng là chó săn của Ngụy Trung Hiền nữa sao!?” Nàng đã không dám cất tiếng hỏi nữa, bởi vì nàng cảm nhận được mình đã bị cô lập: hoàn toàn cô lập.
Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt, nét cười đã hoàn toàn biến mất: “Ngụy công công không tin tưởng bọn ta, phải phái ngươi đến giám thị chúng ta hay sao?”
Vương Khấu lạnh lùng nói: “Thế thân của Hứa Hiển Đồn không dễ tìm chút nào, nhưng lại bị Đường Trảm giết mất, ngươi thân là mật sứ của Ngụy công công, vậy mà lại chẳng có cách ngăn cản chuyện này, Hứa trấn phủ ty cũng nói với Ngụy công công rồi, y cũng bán tín bán nghi các ngươi.”
Tiêu Phất Ly khịt khịt mũi nói: “Ta đã bán mạng vì Ngụy công công mười năm, lão nhân gia sao lại không tin ta được?”
Kế đó lại gượng cười nói: “Nếu thật là như vậy, lão phu đây xem ra cũng nhìn lầm người rồi; có điều, ta cũng muốn xem ấn giám mật hàm của Ngụy công công đưa cho các hạ trước đã.”
Vương Khấu lạnh lùng đáp: “Ngươi không có tư cách xem.”
Tiêu Phất Ly bật cười khan một tiếng, rồi lại thêm một tiếng, cơ hồ như không nén nổi, phun ra một tràng cười khanh khách: “Ta không có tư cách?” Nói tới đây thì hơi trước đã không tiếp hơi sau: “Hay là ngươi căn bản không có thứ đó cho ta xem?”
Vương Khấu nói: “Kỳ thực ngươi đã cười không nổi nữa rồi.”
Tiêu Phất Ly lại càng cười lớn hơn: “Ta cười không nổi hay là ngươi cười không nổi? Ta cười không nổi ư? Tại sao ta lại cười không nổi chứ?”
Vương Khấu nói: “Bởi vì ngươi đã làm chuyện có lỗi với Ngụy công công.”
Tiêu Phất Ly đột nhiên tắc nghẹn không nói ra lời.
Vương Khấu nói tiếp: “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không có chuyện gì là không có nguyên nhân cả. Vừa rồi trên bàn tiệc ngươi làm ra vẻ đau thương thuật lại chuyện trong ngục, lại mắng nhiếc Ngụy công công không tiếc lời. Ngươi hoàn thành sứ mệnh là được rồi, cớ gì còn phải nói ra nhiều chuyện bí mật trong ngục, tiết lộ cho người ngoài biết chứ?”
Tiêu Phất Ly vội cướp lời biện bạch: “Bởi vì ta muốn lấy lòng tin của các ngươi…”
“Lấy lòng tin!” Vương Khấu ngắt lời: “Lấy lòng tin của kẻ khác thì có thể làm nhục Ngụy công công sao?”
Tiêu Phất Ly bất giác run bắn người, Ngụy Trung Hiền là kẻ hơi phật ý một chút, là lập tức lấy mạng người khác ngay, thủ đoạn tru diệt toàn gia của họ Ngụy thế nào, y là người hiểu rõ nhất, liền đánh liều nói: “Đừng quên là, những kẻ nghe được chuyện này, không chắc có thể nói ra được.”
Vương Khấu cười lạnh nói: “Ngụy công công phái ta tới, chẳng lẽ lại không có tiếp ứng?”
Sắc mặt Tiêu Phất Ly xám xịt như tro: “Dù có tiếp ứng, ta cũng giết ngươi trước đã, tử vô đối chứng!”
“Đối chứng?” Vương Khấu cho tay vào ngực, nói: “Đây chính là mật lệnh Ngụy công công giao cho ta!”
Tiêu Phất Ly rúng động trong lòng, mở to mắt ra nhìn, đúng lúc này, tay Vương Khấu hất lên, một đám mây bột màu xám, hất thẳng về phía họ Tiêu.
Bột tiêu !
Tiêu Phất Ly gầm lên giận dữ, vội nhảy lùi ra sau, nước miếng nước mũi cùng trào ra ngoài.
Trong khoảng năm thước xung quanh y, biến thành một vùng kiếm quang mờ mịt.
Y đã rút kiếm khỏi vỏ.
Dù Con cáo già này có bị thương, nhưng cũng không ai có thể tiếp cận được.
Huống hồ thời gian bị thương của y rất ngắn – chỉ cần khôi phục được thị lực và hô hấp, thì không còn đả thương y được nữa!
Vương Khấu rải bột tiêu ra, nhưng không bổ tới Tiêu Phất Ly, mà hét lớn một tiếng: “Ngươi nên xuất thủ rồi đó!”
Đồng thời, gã lao bổ tới chỗ Bối Huyền Y, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y còn chưa kịp trở tay đã bị đánh ngã. Nhưng Tiêu Tiếu thì đã rút kiếm, ánh kiếm bao kín lấy y tựa như một cái thùng sắt vậy.
Lúc y đánh ngã Bối Huyền Y, liền gầm lên tiếng thứ hai: “Mau động thủ !”
Tất cả đều ngỡ rằng tiếng hét này là nhằm vào Thủy Tiểu Tình.
Cả Thủy Tiểu Tình cũng nghĩ như vậy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thủy Tiểu Tình phản ứng, cũng không thể nói là không nhanh, lúc Phi Sách Song Kiếm bắn về phía Tiêu Tiếu, kiếm của y đã đả thương ba chỗ trên người Vương Khấu.
Tiêu Tiếu tiếp lấy song kiếm của Thủy Tiểu Tình, một thanh trường kiếm và hai thanh đoản kiếm quần nhau ác liệt, nhanh đến không sao hình dung nổi, nhưng cũng đẹp mắt vô cùng.
Lúc này Vương Khấu lại phải đối diện với một kình địch khác.
Bối Huyền y đã nhảy lên, mồm y bị đánh rách ra, sống mũi vặn vẹo, nhưng sức chiến đấu thì vẫn còn nguyên vẹn.
Không ngờ lại trúng phải ngụy kế của gã hậu sinh tiểu bối này.
Tiêu Phất Ly nước mắt dàn rụa, thị lực cũng mau chóng phục hồi, chỉ thấy Bối Huyền Ty, Tiêu Tiếu đã cùng Vương Khấu, Thủy Tiều Tình quần nhau ác liệt, kiếm pháp hộ thân liền chậm lại.
Lúc này bỗng lóe lên một đạo đao quang, Liêu Toái nằm dưới đất không ngờ lại bật dậy.
Đao quang hóa thành một tia chớp, kích thẳng xuống người họ Tiêu.
Ánh đao cắt ngọt xớt vào lưới kiếm của Tiêu Phất Ly, cuốn theo kiếm khí, cắt đứt lưỡi kiếm, nghiền nát nó ra!
Kiếm vỡ thành muôn ngàn mảnh, đao quang lóe lên rồi biến mất.
Từ vai trái đến sườn phải của Tiêu Phất Ly, y phục rách toang, y lắc lư lảo đảo, khản giọng nói: “Đường… Trảm…!”
Tiếng hét còn chưa dứt, vết rách trên người bỗng nhiên phun tóe ra một chùm máu tươi, chỉ thấy Liêu Toái “đã chết” thản nhiên nói: “Ngươi giết Cố Khúc Châu, ta giết ngươi.”
Tiêu Phất Ly gầm lên một tiếng như sói tru: “Ngươi… giỏi… lắm!” Thân hình liền tách ra làm đôi, máu bắn tung tóe, chết không nhắm mắt.