Chương 5: Đao của Vương Khấu

“Đúng vậy, vì thế ta phải làm chút chuyện để nổi danh.”

Y bóp chặt cổ Lưu Kiều, một tay đặt lên cán đao, đối mặt với Cố Khúc Châu, Vương Khấu, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y, Liêu Toái, Thủy Tiểu Tình, cả sáu đều là những đại sát thủ, vì vậy y biết rõ chỉ cần hơi sơ thất một chút, không chết mất xác mới là lạ.

Cố Khúc Châu chậm rãi nói: “Muốn nổi danh cũng có rất nhiều cách, nhưng cách này thì không hay lắm.”

Nữu Ngọc Khu điềm đạm nói: “Cách này rất hay.” Sắc mặt trầm xuống, cánh tay khẽ vận lực, gân xanh trên cổ Lưu Kiều lộ hết cả ra, đồng tử trợn trừng trừng, hô hấp khó khăn. “Như vậy y có thể đưa ta bình an ra khỏi đây.”

Bối Huyền Y nhảy dựng lên quát: “Thả Lưu đại nhân ra, bọn ta sẽ cho ngươi một con đường sống!”

“Ngươi quên rồi, ở đây ta là người thắng,” gương mặt Nữu Ngọc Khu nở ra một nụ cười tàn nhẫn, “Người thắng thì mới có quyền lên tiếng.”

Thủy Tiểu Tình chỉ tay vào mặt y quát: “Ngươi… ngươi là người của Ngụy Trung Hiền phái tới?!”

Sắc mặt Nữu Ngọc Khu, hiện lên thần sắc hết sức kỳ quái, tựa như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ kiên quyết nói một câu: “Giờ tính mạng của Lưu đại nhân đang ở trong tay ta, ta muốn rời khỏi đây, chỉ cần bất cứ người nào trong các ngươi động thủ, hoặc giả đi theo, ta đều lấy mạng y, các ngươi có hiểu không?”

Không ai lên tiếng, Nữu Ngọc Khu lại nghiến răng, vận lực vào cổ tay, cả người Lưu Kiều liền như con ngỗng bị vặn cổ: “Các ngươi có nhường đường không?! Có muốn hắn chết không ?”

Cố Khúc Châu vân ngồi đó, ung dung nhàn nhã nói: “Bọn ta không thể thả ngươi.”

Đồng tử Nữu Ngọc Khu co co giật giật, Cố Khúc Châu lại tiếp lời: “Lưu đại nhân lọt vào tay các ngươi, sống không bằng chết, ta thả ngươi đi, chẳng khác gì là hại ông ấy, hơn nữa,” Cố Khúc Châu điềm đạm nói: “Trước khi ngươi vặn được cổ Lưu đại nhân, chúng ta vẫn kịp thời xuất thủ; nếu ngươi dùng đao. Đao của ngươi căn bản không giết được người.”

Lời vừa dứt, Cố Khúc Châu đã đứt phắt dậy, y thân cao bảy thước, uy mãnh vô cùng, gương mặt đỏ bừng bừng, tóc bạc tung bay, trông hệt như thiên thần giáng thế vậy!

Nữu Ngọc Khu đã không còn sự lựa chọn nào khác, đành bạt đao. Y không sao ngờ được đám người này lại mạo hiểm như vậy, giờ Lưu Kiều đã không phải là con tin, mà trở thành gánh nặng, y chỉ còn cách giết họ Lưu trước mà thôi.

Nhưng đao của y vừa rút ra, chỉ có cán, không thấy đao đâu, lưỡi đao vẫn nằm nguyên trong vỏ, phần lưỡi đao đã bị cắt từ miệng.

Trong sát na đó, nỗi kinh hoảng trong lòng Nữu Ngọc Khu, vượt xa so với việc y để mất đao.

Đúng trong sát na ấy, tất cả đã thành định cục.

Liêu Toái, Thủy Tiểu Tình, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y nhất tề lướt tới.

Cố Khúc Châu xuất thủ chậm nhất, nhưng vừa vươn tay ra, đã giật được Lưu Kiều lại, tay kia đã vặn gãy cánh tay đang đặt trên cổ họ Lưu của Nữu Ngọc Khu.

Thủy Tiểu Tình canh chừng mọi động tác và phản ứng của Nữu Ngọc Khu, hàn quang lóe lên trong tay Liêu Toái, đầu họ Nữu đã bay lên cao, nhưng lúc thân thể Nữu Ngọc Khu ngã xuống, Liêu Toái cũng ngã xuống theo, khóe miệng rỉ máu tươi, hơi thở đứt đoạn.

Dù sao bọn họ cũng đều là sát thủ.

Sát thủ hạng nhất.

Chỉ trong sát na ngắn ngủi, hai sát thủ nhất lưu đã ngã xuống.

Khi Thủy Tiểu Tình ngoảnh đầu lại, cục diện đã thay đổi đến mức thậm chí một nữ sát thủ hạng nhất trong các nữ sát thủ như nàng cũng không thể tưởng tượng được.

Cố Khúc Châu cứu Lưu Kiều, nhưng trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó, kiếm của Tiêu Tiếu đã đâm tới mi tâm họ Cố.

Cố Khúc Châu thậm chí có thể cảm thấy luồng khí lạnh xuyên qua xương trán mình.

Cố Khúc Châu là sát thủ chi vương, tay trái của y bảo vệ Lưu Kiều, tay phải đưa lên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đã kẹp lấy mũi kiếm!

Cũng chính cú kẹp đó, trước khi Nữu Ngọc Khu quắp lấy Lưu Kiều, Cố Khúc Châu đã kẹp gãy thanh đao của mới rời vỏ chưa được nửa phân của Nữu Ngọc Khu, tốc độ còn nhanh hơn điện.

Đúng lúc đó, một luồng gió khác bất ngờ bùng lên!

Luồng gió này tạt ngang tới, phảng phất như thứ vũ khí này không cần chạm tới cũng có thể cắt người ta thành hai đoạn!

Lưỡi búa của Bối Huyền Y.

Bối Huyền Y chẳng những thích dùng cây búa lớn giết người, hơn nữa còn thích băm vằm nạn nhân thành thịt vụn nữa.

Cố Khúc Châu gầm lên một tiếng, ngồi sụp xuống.

Tay trái y bảo vệ Lưu Kiều, tay phải kẹp lấy mũi kiếm trí mạng của Tiêu Tiếu, tiến thoái đều không xong, nhưng trong lúc ấy, y lại đột nhiên ngồi thụp xuống.

“Bình! Một tiếng, chiếc ghế gỗ tử đàn bị y ngồi xuống làm vỡ tan thành bốn năm mảnh, tựa như làm bằng giấy vậy.

Thế nên y và Lưu Kiều, bằng như cùng ngã nhào xuống đất.

“Soạt!” lưỡi búa chém vào khoảng không.

Cố Khúc Châu, Lưu Kiều đã lăn dưới đất.

Kiếm của Tiêu Tiếu bị kẹp chặt, búa của Bối Huyền Y chém trượt, tuyệt chiêu sát thủ của hai đại sát thủ đều đã thất bại, mà Cố Khúc Châu lại là sát thủ chi vương.

Chỉ cần y có thể nhảy bật lên, Tiêu Tiếu và Bối Huyền Y đều không có cách gì giết nổi y; còn y muốn giết hai người Tiêu, Bối lại có tới chín phần chắc chắn.

Nếu là lúc y năm mươi tuổi, thì là mười phần chắc cả người.

Nhưng sau khi Cố Khúc Châu ngã xuống, thì không đứng dậy được nữa.

Sắc mặt Cố Khúc Câu biến dạng trở nên cực kỳ cổ quái, dụng lực thở hổn hển, Lưu Kiều đè lên thân thể y, giờ đang chầm chậm đứng lên.

Cố Khúc Châu cười thảm: “Đáng lẽ ta nên sớm nghĩ ra, người bọn chúng… muốn giết không phải ngươi… là ta.”

Lưu Kiều đứng lên, vươn mình duỗi chân tay, phủi phủi quần áo, mỉm cười nói: “Không thể trách ngươi. Bởi vì ngươi không biết ta chính là Tiêu Phật Ly.”

Đồng tử Cố Khúc Châu không ngừng co giật: “Vậy ta chết trong tay ngươi, cũng không đến nỗi uổng… Tiêu Phật Ly vốn luôn xếp trên ta.”

Lưu Kiều cũng gật gật đầu: “Tên ta đúng là luôn xếp trên ngươi.”

Hai mắt Cố Khúc Châu rực lên ngọn lửa cừu hận vĩnh viễn không thể nào lụi tắt: “Nhưng phẩm hạnh sát thủ của ngươi, lại kém xa so với ta.”

Lưu Kiều không ngờ cũng gật đầu đồng ý, có điều y lại nói: “Một sát thủ nếu muốn vô địch, thì không thể có nhân cách được, vì vậy ta mới là “vô địch sát thủ’ ”

Cố Khúc Châu đột nhiên nhảy vụt lên, gầm rú bổ nhào tới tấn công Tiêu Phất Ly!

Một đòn này đã dồn hết sức lực bình sinh của y, phát ra lúc cận kề cái chết, thể không thể ngăn được.

Tiêu Phất Ly giật lùi ra sau, cơ hồ như còn chưa tìm được phương pháp thích đáng để cản chiêu này lại, nhưng đao quang đã lóe lên, đâm tới trước ngực Cố Khúc Châu như một tia chớp, tiếng gầm của họ Cố đột nhiên tắc nghẹn, cả người như con cá rời khỏi mặt nước, sững lại giữa không trung, rồi “bịch” một tiếng, rơi xuống đất, không còn hơi thở nữa.

Tiêu Phất Ly nhìn thi thể Cố Khúc Châu, chăm chú quan sát ngọn trủy thủ trên ngực y, nói: “Hảo đao!”