Chương 51: Có Ngu Dân Muốn Bắt Ta!

“Ngươi, ngươi là ai?” Triệu Bá Hùng vì mới tỉnh dậy nên âm thanh có chút hư nhược.

“Tch, tiểu tử lần này coi như ngươi gặp may, nếu không thì chết cũng biết chết thế nào” Thiên Lâm lúc này có chút ghét bỏ nhìn tiểu tử vì hắn mà bây giờ cậu trông mới thê thảm thế này.

“Chết, chết? Không thể nào! Ta chỉ bị bọn A Báo đánh thôi mà? Sao có thể chết được? Từ nhỏ thể chất ta rất đặc biệt mặc kệ thương tổn thế nào chỉ cần ngủ một đêm thì lại khỏi” Triệu Bá Hùng một mặt mờ mịt nhìn Thiên Lâm.

“Oh! Thể chất đặc biệt nhân sao? Đầu tư không sai ah” Thiên Lâm nói thầm.

“Triệu Bá Hùng đúng chứ? Ta là Chu Thiên Lâm, cứ gọi ta là Thiên Lâm hay Lão Đại điều được” Thiên Lâm đứng lên hào ngôn phách khí chỉ mình giới thiệu.

“Lão đại? Ngươi nhìn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu dựa vào đâu mà ta phải bái ngươi lão đại?” Triệu Bá Hùng không phục nói.

“Rất đơn giản, mạng ngươi là ta cứu, có vẻ như ngươi không biết nhưng ngươi vừa dạo bước tới trước cửa quỷ môn quan ấy! Về sao ư? Ta cũng không rành nhưng nếu ngươi nói thể chất đặc thù như thế thì có thể cái tên Vương Báo đó gọi người dùng hồn kỹ loại tinh thần tính toán cho ngươi cái giáo huấn, nhưng bọn chúng có thể không tính tới việc ngươi vẫn chưa là một hồn sĩ căn bản không chịu nổi cái loại tinh thần công kích đó, mà thể chất ngươi thì chỉ lành được vết thương trên người chứ không phải tinh thần” Thiên Lâm nhanh chóng đưa ra suy luận của mình dựa trên những gì Bá Hùng cũng cấp.

“Ngươi~ ngươi nói ta mới để ý, trước lúc bọn chúng đánh ta có nghe được tiếng kêu nhưng chưa kịp ta nghe ra được tiếng của vật gì thì đầu đã đau như búa bổ, sau đó~ sau đó thì tiếp tục bị đánh, nhưng sao bọn chúng lại biết được bí mật của ta?” Triệu Bá Hùng tận lực hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.

“Ngươi nghĩ thành hồn sư tất cả điều là đồ ngu không tiền đồ ư? Cũng sẽ những tên rất cơ linh, nghe ngươi nói như vậy căn bản cũng không phải lần đầu bị đánh đúng chứ? Nếu ta mà là lão đại của bọn kia thì sợ đã nhìn ra từ lâu! Vì bằng chứng tốt nhất lại là ngươi, ngươi có năng lực nhưng lại không biết che dấu, liệu có ai bị đánh thừa sống thiếu chết, ngay hôm sau lại sinh long hoạt hổ chạy ngoài đường? Dựa vào hai anh em ngươi sống ở căn nhà chòi này căn bản cũng không có tiền mua thuốc hay thuê chữa trị hồn sư, thế là ngươi bị nghi ngờ thôi” Thiên Lâm nhún vai đưa hai tay hai bên.

“Ngươi~ ngươi biết ca ta? Vô Cực?” Triệu Bá Hùng tỉ mĩ suy nghĩ cũng thấy mình dở nên lập tức đổi đề tài.

“Không sai, hắn đang ở ngoài ấy, nhờ ơn ngươi mà không có ai giúp đỡ hắn săn hồn hoàn, nhưng may cho hắn là gặp phải chúng ta, ta thấy hắn có tiềm năng nên muốn hắn theo ta làm thủ hạ, hắn đưa ra điều kiện phải chữa khỏi cho ngươi! Và ta đã làm được!”

“Nhưng bây giờ ta cảm thấy ngươi tiềm lực cao hơn cả ca ca ngươi, nên nảy sinh lòng tham muốn ngươi cũng theo ta luôn, thế nào?”

“Khoan hãy trả lời! Để ta nói trước, vốn phía trước đã có 1 vị hồn thánh chữa trị hồn sư tới đây xem bệnh cho ngươi rồi! Nhưng có vẻ hắn dốt đặc cái mang về mảng tinh thần bị tổn thương vì thế giận bỏ đi rồi, Bá Hùng về tình về lý thì vốn là ta đã mời thực hiện trách nhiệm lời hứa với ca ca ngươi, mặc dù không hốt thuốc đúng bệnh, nhưng vẫn tròn trách nhiệm, vấn đề là ở ngươi! Nhưng hên cho ngươi là ta am hiểu và mảng này, cướp ngươi từ tay diêm vương nếu không thì ngươi không còn ngồi đó mà nói chuyện với ta” Thiên Lâm nhàn nhạt nói làm Triệu Bá Hùng mặt mày xanh mét.

“Tạ~tạ ơn ngài giúp ca ca ta, tạ ơn ngài đã cứu mạng ta” Triệu Bá Hùng nhanh chóng quỳ xuống đất cuối đầu cảm tạ.

“Đứng lên đi, Bá Hùng, ta hỏi ngươi” Thiên Lâm đỡ Triệu Bá Hùng dậy nhìn hắn.

“Ngài nói”

“Ngươi có muốn thành cường giả không? Có muốn cải thiện hoàn cảnh của mình không? Ngươi muốn người người kính trọng mình sao? Ngươi muốn tiếp tục lang bạt kỳ hồ sao?” Thiên Lâm nêu ra từng câu hỏi như mũi tên đâm vào lòng ngực của Triệu Bá Hùng làm thân thể nhỏ bé không tự chủ run lên nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

“Ta~ ta muốn chứ, ta nằm mơ cũng vọng tưởng mình thành cường giả được người người nể phục, nhưng…. nhưng mà ta~ ta không có năng lực đó” Triệu Bá Hùng ủ rũ trả lời.

“Ta có thể giúp ngươi! Nhưng mà ta sẽ không giúp người ngoài” Thiên Lâm quay lưng lại phía Triệu Bá Hùng tiến về phía cánh cửa.

“Lão đại! Từ nay ngài là ta lão đại, tiểu Hùng ở đây xin thề mãi mãi hiệu trung với ngài, ngài bảo ta hướng đông tuyết đối đánh chết ta cũng không hướng tây” Từ trong cõi u minh Triệu Bá Hùng cảm giác việc mình lựa chọn người này làm Lão Đại là chính xác, hắn trong lòng thề sẽ tuyệt đối không cô phụ những gì mà Lão Đại đã làm cho mình.

(P/s: thật chất mà nói cuộc trò chuyện này có thể được viết theo phong cách mấy bộ sảng văn như sau.

Triệu Bá Hùng: “Um~um ta sao, sao thế này?”

Thiên Lâm: “Haha, tiểu tử mạng ngươi là ta cứu từ nay theo ta đi”

Bạch~ bạch

Triệu Bá Hùng quỳ xuống chắp tay cúi đầu: “ Lão Đại, xin nhận tiểu đệ 1 lạy”

P/s: Ewww, thật tệ viết thế thà viết thành rác còn hơn, nói ta câu chương cũng được không sao, ta chỉ không muốn mọi chuyện đơn giản tới mức nhảm Sh*t tới vậy)

…..

Sở dĩ Thiên Lâm quay mặt lại vì giờ đây sắc mặt hắn hoàn toàn không ổn, sắc mặt trắng bệch, xem ra việc tiêu hao tinh thần lực vựa quá hắn tưởng tượng, Thiên Lâm đặt tay lên tấm lưới tơ nhện, âm thanh có chút suy yếu, nói: “Đông~Đông nhi, xong~ xong rồi” nói rồi trước mặt cậu là một mảnh tối đen, trước khi ngã xuống thì cậu thấy được một vết đường đao vạch phá tấm lưới Bỉ Bỉ Đông nhanh chóng đỡ cậu rồi ôm cậu vào lòng.

Nửa đêm, Thiên Lâm mới liền cố gắng đẩy ra mí mắt, mông lung ý thức dần dần hồi tỉnh, đập vào mắt, bóng dáng lờ mờ của một khuôn mặt đang dần hiện lên trong mắt cậu, vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương và ôn nhu nhìn cậu.

“Chào buổi tối, tiểu Lâm” Bỉ Bỉ Đông thấy Thiên Lâm tỉnh dậy liền miều cười chào cậu.

Lúc này Thiên Lâm mới ý thức được mình đang gối đầu nằm lên đùi của Bỉ Bỉ Đông, rất êm ah, “Đông nhi ah! ta ngủ bao lâu rồi?”

“Không nhiều chỉ mới 5 tiếng thôi, nhưng nhìn ngươi ngủ rất sâu ah, bình thường cũng không thấy ngươi không cảnh giác mà ngủ như vậy” Bỉ Bỉ Đông nói đúng là sự thật, mặc dù ở Hoàng Gia Học Viện nhưng hắn không có cảm giác an toàn, lá cây bên ngoài rung động một chút hắn cũng sẽ bị kinh hoàng thức giấc, vào những đêm thế hắn sẽ tiếp tục thức để đề phòng để đổi lại giấc ngủ êm ái cho Tuyết Mai và cô, rồi lại tiếp tục cắm đầu nghiên cứu những phương pháp vận dụng hồn lực khác nhau, cô còn nhớ lần gần nhất đột nhiên trong phòng xuất hiện rất nhiều bong bóng nước có thể tích bằng một nắm tay, cô cũng thấy hắn yên lặng mà trả giá nên nhiều khi đề nghị đổi ca cho cô tiếp tục canh, hắn chỉ nói 1 câu: “Giấc ngủ rất quan trọng với tiểu nữ hài ah! Ngươi mà vì chuyện này mà lớn lên không đẹp coi chừng ta không lấy ngươi” thế là bị hắn hống ảo não quay về

“Hihi, chắc có lẽ do nằm trên đùi ngươi êm nên ta phá lệ ngủ ngon, cảm ơn ngươi Đông nhi” Thiên Lâm ngước mặt nhìn lên mỉm cười.

“Giữa chúng ta còn cần “cảm ơn” 2 từ xa lạ thế này sao?” Bỉ Bỉ Đông cười khổ nói.

“Có gì không được, đó là xuất pháp từ sự biết ơn của ta dành cho ngươi cho nên phải dùng 2 từ “cảm ơn” ah, ngươi nói như thế về sau sẽ chỉ tiếp phần khổ sau này thôi, sau này khi lấy ngươi về rồi ngươi có yên lặng trả giá, thì tâm của ta sẽ không nổi lên bất kỳ nỗi lòng biết ơn nào, sự tôn trọng không có thì tình cảm cũng dần dần phai nhoà, cho nên đừng từ chối sự tôn trọng của ta dành cho ngươi ah! Ngươi xứng đáng được hưởng, về sau không chuẩn nói như vậy” Thiên Lâm lấy tay sờ lên mặt Bỉ Bỉ Đông, da thịt nàng ấm áp và nhu nhu làm hắn không kiềm lòng được lấy tay véo một cái, hành động của Thiên Lâm làm Bỉ Bỉ Đông có chút ngây ngốc, khuôn mặt Thiên Lâm lúc này có chút hồn nhiên ngây thơ, không phải tấm kia lúc nào cũng phải lo trước lo sau, thế là nàng cũng mỉm cười đáp trả.

Không gian của 2 người khó khăn mới có được bỗng nhiên bị quấy rầy, chỉ thấy bỗng nhiên từ đâu một bóng người bị thổi bay phá tường vào căn nhà chòi của họ.

“Đùng”

Bóng người bị tạc bay vào trên người còn dính bụi đá và các mảnh vụn gạch bị phá nhất thời họ cũng không biết đây là ai.

“Là ai?” Ngây lập tới Thiên Lâm đứng lên vào tư thế chiến đấu, dưới chân hồn hoàn cũng nổi lên, nghỉ ngơi 1 đêm, hồn lực của cậu cũng khôi phục thất thất bát bát.

“Khụ~khụ” trong chứng khí bay mù mịt truyền ra tiếng nói.

“Thiên~ Thiên Lâm chạy~chạy mau”

“Triệu Vô Cực? Chuyện gì xảy ra? Là ai đánh ngươi

Bá Hùng đâu? Phạm Vũ đâu?” Nhận ra truyền tới là âm thanh hư nhược Triệu Vô Cực Thiên Lâm có chút chưa hiểu rõ vấn đề.

“Khụ khụ, chạy~ chạy mau, đám người Mãnh Báo biết tụi Hắc Thử không thể quay về nên đã đi điều tra, trong thôn này ngoại trừ chúng ta chỉ có Phạm Vũ lão sư là Hồn Thánh nên hắn đi thu hút sự chú ý của chúng rồi, nhưng mà nhị đương gia của chúng tính tình âm hiểm chúng muốn lợi dụng chúng ta đi uy hiếp Phạm Vũ lão sư liền dẫn theo một nhóm thuộc hạ mai phục xung quanh muốn tóm gọn chúng ta, đệ đệ ta... bị chúng bắt đi rồi!!” Triệu Vô Cực mặt tối sầm nói.

Không bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng nói: “Chúng tiểu nhi, xông vào cho ta”

“Rầm Rầm Rầm”

Tiếng bước chân nhiều tới mức như pháo nã bên tai.

“1,2,3… 20! Có tất cả 20 tên đang xông vào đây, một nửa là hồn sư? Hừm, chỉ là ngu dân mà cũng đòi học bắt ta làm con tin?” Thiên Lâm lập tới mở phong chi kết giới cảm nhận rõ được số lượng địch nhân, giờ phút này hắn sắc mặt phá lệ bình tĩnh vì hắn biết nếu nôn nóng thì chỉ mang thêm vào người.

“Đông nhi, dùng đệ nhị hồn kỹ ẩn thân trước, ngươi phụ trách ám sát từ trong bóng đêm, chúng ta cần tên thủ lĩnh chết thì bọn này mới chết tâm được, nhớ kỹ ta sẽ tạo cho ngươi cơ hội bằng 1 đòn quần công nhớ nắm bắt, không được cũng không sao, ta còn kế hoạch dự phòng” Thiên Lâm đặt tay lên tay lên Bỉ Bỉ Đông nhẹ nhàng nói, vì bây giờ hắn cũng biết Bỉ Bỉ Đông sức mạnh tăng lên là bao nhiêu sau khi có được Hồn Kỹ thứ 2 nên hắn cũng sẽ không trách nếu cô thất bại.

"Uhm" Bỉ Bỉ Đông trên mặt nổi lên hồng nhuận, nhưng vẫn nhận rõ tình hình bây giờ, lời ít mà nhiều.

“Triệu Vô Cực, có 9 tên dân thường cũng muốn xông vào giao cho ngươi, đừng để ta ra tay, ~dơ”

“Rõ~” Triệu Vô Cực lúc này mới cảm nhận khí tràng xung quanh Thiên Lâm bắt đầu thay đổi, sát khí như muốn đóng băng nhân tâm lan tràn bừa bãi.

“Bắt đầu đi!”