Một đoàn người từ trong Ma Hồn Đại Sâm Lâm bước ra, chuyến này vốn định vì thu hoạch đệ nhị hồn hoàn cho Thiên Lâm và Bỉ Bỉ Đông, ngoài ý muốn xuất hiện thêm một tên ngu ngốc cọ cái cái hồn hoàn đầu tiên, Thiên Lâm cũng thật hoài nghi việc mình có Ngoại Phụ Hồn Cốt có phải cọ may mắn của tên này? Trong nguyên tác hắn cũng dẫn Thất Quái đi thu hoạch hồn hoàn, Phong Hào ra vô mỗi ngày không có việc gì, hắn một cái Hồn Thánh vừa dẫn theo mấy cái tiểu quỷ liền trời xui đất khiến thế nào vậy gặp Nhị Minh gần đó cảm nhận được khí tức của Tiểu Vũ liền tức tốc chạy tới, mà có thể người ngốc cũng có người ngốc phúc bị ăn một chửng của Thái Thản Cự Viên vậy mà chỉ hơi thương nhẹ.
Nói về thu hoạch có vượt xa khỏi dữ liệu của Thiên Lâm, cậu vốn dĩ chỉ là muốn thu được một cái đệ nhị Hồn Hoàn mà thôi, không nghĩ tới vậy mà làm ra một cái Ngoại Phụ Hồn Cốt, mấu chốt là Bỉ Bỉ Đông cũng có cho mình cái phòng thân hồn kĩ hắn cũng an tâm phần nào, còn ngoài ý niệm thu được Triệu Vô Cực làm tiểu đệ.
Trước khi bước ra khỏi Ma Hồn Đại Sâm Lâm, hắn cũng thuật lý thành chương xoá bỏ ký ức của Phạm Vũ và Triệu Vô Cực, không nhiều… chỉ là một đoạn nhỏ ký ức về cái gọi là Đệ Nhị Võ Hồn của hắn, và một chút về sắc màu của hồn hoàn đầu tiên của bọn họ, nếu xoá quá nhiều cũng lực bất lòng tâm, Phạm Vũ một hồn lực còn tại đó hắn cũng dám quá mạo hiểm, mặc dù hắn biết xét về lực lượng tinh thần 3 Phạm Vũ thút ngựa theo cũng không bằng hắn, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ không thành công thì hắn và Bỉ Bỉ Đông điều không biết sẽ đối mặt với sự trả thù điên cuồng từ một Hồn Thánh!
Mà kết quả đâu? Triệu Vô Cực và Phạm Vũ điều quên sạch, hắn có hỏi mấy câu đơn giản: “Có thấy cây lông vũ màu trắng ta làm rơi không?” “Lịch sử hiện tại có mấy song sinh võ hồn?” “Còn nhớ ta hồn hoàn đầu tiên màu gì?”(Nói chung là xử lý sạch sẽ, mặc dù đặt câu hỏi sặc mù gây nghi vấn nhưng bỏ qua tiểu tiết đi)
……..
Đoàn người trở về đến thời điểm, đột nhiên có mấy lính canh tới cúi đầu chào họ, một người lính chấp hai tay nói: “Xin hỏi có phải Phạm Vũ tướng quân không?”
Phạm Vũ nghe tên mình liền bước lên phía trước, lấy hai tay làm hàng rào gạt Thiên Lâm, Bỉ Bỉ Đông, và Triệu Vô Cực phía sau mình, có lẽ đây là ông vô thức đứng ra bảo vệ đi, ông mở miệng nói: “Đúng vậy, là ta, có chuyện gì?”
Người lính liền mừng rỡ hồi đáp: “Dạ bẩm, chữa trị hệ hồn sư, ngài kiêu cầu đã tới, không biết ở đây có quý công tử, tiểu thư nào bị thương không?”
Nghe tới Chữa Trị Hồn Sư tới, Triệu Vô Cực kích động đạo: “Thiên Lâm, Thiên Lâm, chuyện~chuyện ngươi hứa với ta…”
Thiên Lâm cũng dở khóc dở cười nhìn Triệu Vô Cực, hắn giống người thất tín lắm ah? Người cũng tới rồi còn gì, cậu mở miệng nói: “Ta biết ngươi sót đệ đệ, ta cũng mong tình hình vẫn còn kịp, ngươi yên tâm ta nói sẽ chữa trị cho đệ đệ, thì sẽ chữa trị hảo cho đệ đệ ngươi, yên tâm đi”
Thấy Thiên Lâm nói ra hứa hẹn, Triệu Vô Cực như được ăn hồi thần đan, nhanh chóng xì xuống bình tĩnh lại.
“Còn ở đó to to nhỏ nhỏ cái gì, không mau dẫn đường! Muốn chúng ta đi lùng từng nhà ah? Còn nghĩ tới cái mạng nhỏ của đệ đệ ngươi không?” Phạm Vũ phía trước hơi không kiên nhẫn quát.
“Vâng vâng hướng này”
……
Đoàn người nhanh chóng đi theo sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực tới 1 khu nhà nhỏ xập xệ, vừa thấy nhà mình thì Triệu Vô Cực đã vội chạy ngay vào quát lớn: “Đệ Đệ!”
Phạm Vũ nhìn kế bên một lão giả, người này chính là Chữa Trị Hồn Sư, dựa theo yêu cầu của Phạm Vũ mà thúc ngựa ngày đêm không nghĩ tới đây, Tống Nghĩa.
“Tống gia, ngài vào xem sao” Thấy Tống Nghĩa có vẻ bình chân như vạ Thiên Lâm liền hối thúc.
“Để lão nạp vào xem” Tống Nghĩa một mặt hiền hoàn gật đầu, hắn võ hồn Sinh Mệnh Đằng, là một loại rất mạnh tính chữa trị võ hồn, đồng dạng cũng là một Hồn Thánh như Phạm Vũ, những có vẻ do tuổi già mà một thân hồn lực đều dừng ở cấp 71.
Tống Nghĩa đi vào bên trong không tới 2 phút, liền bên ngoài điều lờ mờ thấy được xuất hiện một khỏa hư ảo màu xanh biếc đằng thứ, sinh mệnh chữa trị điều có thể cảm giác được.
Bỗng dưng tia sáng xanh bỗng diệu đi, Tống Nghĩa bức ra với sắc mặt thâm trầm, có chút hơi khó coi, Triệu Vô Cực phía sau đuổi tới mở miệng hỏi: “Gia gia, ngài xem tình hình đệ đệ ta thế nào?”
Giống như bị chạm phải dây nào đó, Tống Nghĩa phẫn nộ quát: “Hỗn đãn, còn như thế nào, hắn căn bản không bệnh gì, cái ngươi là cảm nặng căn bản không tồn tại!”
Triệu Vô Cực như thoát lực giống như: “Không~không thể nào, mấy hôm trước đệ đệ ta bị đám Vương Báo đánh nhừ tử, khó khăn mới nhặt về được cái mạng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, gia gia mong ngày coi lại”
Tống Nghĩa hất tay áo khó chịu nói: “Ngươi nghi ngờ ta? Hừm, ta nói cho ngươi biết, ta nghi ngờ việc ngươi nói dối, cố tình lãng phí thời gian của ta, lần này là bán Vũ tướng quân mặt mũi ta mới tới đây, ngươi tưởng thỉnh 1 Chữa Trị Hồn Thánh là chuyện đơn giản? Ngươi nói đệ đệ ngươi bị đánh? Hắn căn bản không có 1 vết xước, còn hắn hiện tại không tỉnh? Thì chắc lại chưa cái chiêu bài gì đó rồi”
Triệu Vô Cực mắt vô thần nhìn xuống miệng lẩm bẩm: “không, không thể được, đệ đệ ta mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng hắn sẽ không nói dối, nhất định không, hắn nhất định có bệnh, xin ngài chữa trị một lần nữa”
Tống Nghĩa nhìn cũng thèm nhìn một mắt, đi về hướng xe ngựa, trước khi đi không quên nhìn Phạm Vũ âm dương quái khí nói: “Vũ tướng quân, lần này là nể mặt ngài, ta không mong lần sau sẽ có chuyện tương tự phí thời gian của ta”
“Đa tạ!”
“Hừm!”
“Gia gia, cầu mong người, cầu xin người” Mắt thấy Tống Nghĩa bước lên xe Triệu Vô Cực không ngừng dập đầu cầu xin nhưng đáp lại chỉ là tiếng ngựa hí rời đi.
“Cầu xin người! Đệ~Đệ” Triệu Vô Cực cuối cùng không cầm nổi nước mắt, đầu vẫn còn chạm đất, nước mắt không người tuôn ra nhỏ trên mặt đất.
Thiên Lâm cũng vô ngữ, hắn thật không biết nói gì, trong thâm tâm hắn vẫn tinh tưởng Triệu Vô Cực sẽ không nói dối việc đệ đệ mình bị đánh rồi nhặt về nửa cái mạng.
“Khoan đã! Nửa cái mạng? Bị sốt bất tỉnh? Không lẽ… là” Từ cõi u minh nào đó Thiên Lâm cảm giác mình hướng mặt đó có lẽ không sai, thế là vì kiểm chứng suy nghĩ của mình hắn đến chỗ Triệu Vô Cực.
“Nam nhi hảo hán đừng vội rơi nước mắt, đệ đệ ngươi còn chưa chết cơ mà, để ta xem sao, Đông Nhi! Đừng cho ai bước vào” Thiên Lâm nhìn xa xa Bỉ Bỉ Đông, dùng ánh mắt chỉ hai người mới biết rồi nhanh bước vào trong căn phòng.
“Thiên…. Thiên Lâm ngươi tính làm gì đệ đệ ta?” Triệu Vô Cực nhanh chóng đứng lên đuổi theo, ngay lập tức hắn bị 1 vòng tròn ma pháp dưới chân sáng lên rồi bị trói lại vô phương di chuyển.
Huyễn Độc Thúc Phược Trận, bản cải tiếng không có hiệu ứng phụ chỉ mang tính trói buộc.
“Yên lặng đi, Tiểu Lâm xem ra đã có manh mối gì rồi nên mới bước vào, ta biết con người hắn không làm chuyện không chắc bao giờ” Bỉ Bỉ Đông âm thanh vang lên, nàng từ bước lại gần cửa ra vào của căn phòng dùng tơ nhện phong khẩu lại.
“Um~um~um”
“Ta nói, Đông nha đầu, các ngươi thần thần bí bí cái gì, haizz, lần này coi như ném mặt mo, lần sau thỉnh tên đó không dễ vậy nữa đâu” Phạm Vũ liên tiếng thở dài, nhưng nhìn lại sắc mặt hắn cũng không có bao nhiêu hối tiếc.
Bên trong lúc này Thiên Lâm đang nhìn chầm chầm vào đứa bé trên giường, đây là đệ đệ của Triệu Vô Cực, Triệu Bá Hùng! Năm nay được 5 tuổi, vì đây là nguyên tác chưa từng xuất hiện nhân vật với lại còn liên quan tới nhân vật nguyên gốc là Triệu Vô Cực nên Thiên Lâm phá lệ tò mò quan sát, càng quan sát thì càng cố kết luận nhà này huynh đệ giống như không cùng huyết thống ah! Triệu Vô Cực thì hậu kì thô lỗ, cục mịch, lùn một khúc, bây giờ vẫn có thể nhìn ra vài nét giống như hậu kì. Nhưng trước mặt Triệu Bá Hùng tên này đệ đệ giống như có điểm soái ah! Hoàn toàn không giống với cái nét thô lỗ của Triệu Vô Cực.
“Topgaler có đó chứ”
“Con người, ngươi đang muốn hỏi chuyện này sao? Gela”
“Đúng vậy, vì tình trạng này khá giống với các nhân vật sẽ xuyên không tới tới thế giới nên ta hoài nghi”
“Ta cũng không biết cái ngươi gọi tình trạng đó là gì, nhưng ta có thể cảm nhận, mức độ tinh thần của đứa trẻ con người này, vựa qua những đứa trẻ cùng tuổi ở thế này, Gela”
“Vậy ta đoán không sai”
“Con người, muốn biết chính xác, không phải trước đây ngươi thức tỉnh cái gọi là Kim Đồng Linh Mâu sao? Dùng nó đi, Gela”
“Sao ta lại quên chuyện này” Nói rồi Thiên Lâm rời khỏi thức hải, hồi lại cơ thể mình, mắt nhắm lại lần nữa, lần nữa mở ra là kim quang từ đôi mắt lóe lên.
Kim Đông Linh Mâu!!! Khai!
Vừa khai Kim Đồng Linh Mâu, Thiên Lâm liền bị tình cảnh trước làm kinh trụ, không dám tin vào mắt mình, hắn thấy cái gì? Một linh hồn đang nằm trên người Triệu Bá Hùng!
Thật gặp người xuyên việt?