Chương 2: Quá khứ của Bỉ Bỉ Đông.

Hương Điền Thôn

Bởi vì trong thôn trồng rất nhiều loài hoa, hương thơm của chúng là nhất tuyệt, có phần bị trong thành quý tộc yêu thích, cho nên trong thôn phần lớn ruộng đất đều trồng trọt hoa, bởi vậy liền gọi tên.

Một căn nhà nhỏ trên một ngọn đồi.

“Con của ta! con ta đâu?” Tuyết Mai từ trong cơn mê, bừng tỉnh, liền ngồi bật dậy bản năng sờ bụng mình, cô ngạc nhiên khi vẫn cảm nhận được sinh mệnh được truyền đến từ bụng mình.

Sống!

Thai nhi còn sống!

“Ngây trước lúc ta bất tỉnh ta cảm nhận được sinh mệnh con ta đã triệt mất nhưng bây giờ ta lại cảm nhận được nguồn sinh mệnh dồi dào hơn…Giống như là” Tuyết Mai lẩm bẩm

“Giống như…. là một cái thai khác đúng không?” Một tiếng nói truyền vào tại chỗ của Tuyết Mai.

“Ông là, ông là Di sư phụ!!” Tuyết Mai bật thốt lên, theo bản năng bảo vệ bụng mình, nếu Anh Hương để đây thì cô sẽ không lạ gì người này đó là vị thầy thuốc ở phủ của cô người mà đã bắt mạch cho Tuyết Mai sau cùng.

“Ông muốn gì?”

“Là ta, đừng sợ chính ta là người đã đưa con tới thôn này….. ở đây là quê hương của ta, nằm rất xa Lôi Điện Bá Vương Tông, có thể tránh cho tai mắt của phu nhân để mắt tới ngươi” Di sư phụ vuốt râu của mình và nói với Tuyết Mai.

“Sao ngài lại giúp ta, ta không có gì để đền ơn cho ngài” Tuyết Mai rụt rè đưa tay lên bụng mình nhìn Di sư phụ.

“Ta không cần con đền ơn, vốn lúc trong phủ ta thấy con là đứa ngoan hiền, lễ phép và thông minh nhất nên mới có hảo cảm với con thôi, còn việc mà ta đưa con tới đây cũng liên quan tới thai nhi trong bụng con”

“Chắc con cũng đã cảm nhận được rồi, con của con đã chết chính ta là người đã bắt mạch cho con để kiểm tra tâm thai nhưng nó đã chết, khi ta đưa con đi ra từ đám người

của phu nhân, chúng tính vụng trộm để đưa con bán cho nhà thổ để kiếm thêm tiền rồi sẽ lặng lẽ nuốt số tiền mà phu nhân cho con, ta vô tình đi ngang qua đó, bọn chúng hoảng sợ liền vứt con qua một bên bỏ chạy….. Ngay lúc ta kiểm tra xem con có bị thương ở chỗ nào nữa không, thì hoảng hồn phát hiện cái thai trong bụng con lại còn!”

“Điều này khiến ta suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể kết luận nó là trời ban cho con, vì con biết đấy ta đã khám và hốt thuốc cho không biết bao nhiêu thai phụ nhà họ Ngọc, việc cảm nhận khí quyết của nhà Ngọc đối với ta đã quá quen thuộc nhưng ta lại không cảm nhận được khí quyết đó từ cái thai này, dựa theo con nói thì nó là con của lão gia, ta cũng không nghĩ là con nói dối….. Từ đó ta kết luận, tuy là có chút vô lý nhưng ta nghĩ đây là một cái thai hoàn toàn mới, là ông giờ ban cho con!” Di sư phụ từ tốn thuật lại mọi chuyện, đồng thời ông cũng không quên nêu lên cảm nhận của mình về cái thai của Tuyết Mai.

“Tốt! Tốt rồi...hức hức, tốt rồi con của ta còn liền tốt, còn liền tốt ô ô, ta cũng không muốn nó họ Ngọc” Nghe được con mình còn sống khiến mục đích sống của Tuyết Mai quay trở những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi xuống, cô nhìn xa xăm ra cửa, một cánh đồng với đủ loài hoa đang tỏa hương thơm ngao ngắt.

……….

6 năm sau!

“Ta tới thế giới này được 5 năm rồi sau? thật là~ thời gian trôi lẹ quá đấy” Một bé trai đứng trên 1 cái cây đang ngắm nhìn khuôn cảnh được bao phủ bởi cánh đồng hoa này.(hoài thai 1 năm)

Đây là nhân vật chính của chúng ta Thiên Lâm, hay nói đúng hơn là Chu Thiên Lâm, không biết là do thiên mệnh hay sao mà kiếp này cậu vẫn có cùng tên như kiếp trước, cậu không biết cha cậu là ai nhưng mẹ cậu lại rất thương cậu và thế là cậu quyết định lấy họ mẹ.

Tới thế giới này 5 năm, ban đầu cậu vô cùng hoang mang không biết mình xuyên qua đâu nhưng rồi cậu vui mừng không tả nỗi khi cậu chứng kiến mẹ cậu triệu hồi ra võ hồn phụ thể, võ hồn của mẹ cậu là Chim Hoàng Yến khi bà dùng để hát cho các đứa trẻ còn lại trong thôn.

Đây là Đấu La đại lục!

Nhìn bao nhiêu bộ đồng nhân, cuối cùng thì chính cậu cũng đã xuyên qua được thế giới này, nhưng có vẻ cậu không được ở tân thủ thôn là Thánh Hồn Thôn như bao người xuyên việt vào thế giới này.

Lúc đầu cậu vô cùng hoang mang khi không biết mình ở thời đại nào là đấu la 1 hay 2, 3 rồi cậu gặp 1 người!

“Tiểu Lâm Lâm xuống đây đi mẹ đệ gọi kìa, giờ cơm rồi” Một tiếng nói trong trẻo gọi Thiên Lâm, là một cô bé rất khả ái, phải nói tuổi còn nhỏ mà cô đã có nét phong phạm của một đại mỹ nhân tương lai.

“Đông nhi, không được gọi ta là đệ chúng ta cùng tuổi mà” Thiên Lâm nhìn xuống cô bé đang ngước mặt phồng má nhìn mình.

Đây chính là Bỉ Bỉ Đông! Chính xác hơn là cô khi chưa bước vào thời kỳ đen tối của mình.

Đây có thể nói là nhân vật đáng thương nhất của cái bộ Đấu La 1 này, nhìn xuyên suốt bộ truyện có thể cảm nhận được sự đáng thương của cô.

Cô có một mối tình với Ngọc Tiểu Cương(Chó Cương) nhưng lúc đó Chó Cương đang chạy xuôi chạy dọc để tìm cách chữa trị cho việc kẹt ở Lv29 của mình, hắn lợi dụng tình cảm của cô để rồi đi vào Thư Viện của Võ Hồn Điện rồi hoàn toàn không để ý tới cô mà chỉ lo ngày ngày vùi đầu ở thư viện của Hồn Điện nhưng cô vẫn đem lòng yêu hắn?(P/s: tới giờ tác cũng không hiểu, sao BBD yêu được Chó Cương, đây là thể loại con gái gì? Yêu ai….yêu chỉ một người? Cả đời chỉ yêu người đó?)

Rồi vì chính tình yêu đó đã khiến cô bị chính Thầy của mình là đương kim Giáo Hoàng bấy giờ Thiên Tầm Tật(Thiên Súc Vật) dùng làm lý do để uy hiếp cô rồi cưỡng bức tới có thai.

Những tưởng những gì cô hy sinh vì người đàn ông mình yêu sẽ có hồi kết, nhưng khi giết Thiên Súc Vật và trở thành Giáo Hoàng mới cô lại nhận được tin Chó Cương kết hôn.

Hận đời, hận tình đã khiến từ một cô gái từ một thôn nhỏ bước ra với ước mơ là sở hữu tình yêu của đời mình đã làm cô điên loạn, muốn kéo cả thế giới này chung yên với mình.

Nhưng cũng có thể nói Bỉ Bỉ Đông đúng là thiên tài, cô là người đầu tiên đồng thời tu luyện được cả hai võ hồn tới cảnh giới phong hào đấu la.

Từ lúc Bỉ Bỉ Đông lên ngôi vị Giáo Hoàng, cô đã làm Võ Hồn Điện từ trước tới nay có đầy đủ nhất năng lực Giáo Hoàng, thủ đoạn của cô đích thật là nhanh chóng quyết đoán cùng thâm bất khả trắc, tại trong tay của cô, Võ Hồn Điện lấy được to lớn phát triển, theo mặt ngoài nhìn, thậm chí có cùng hai đại đế quốc tư thế ngang nhau.

………..

Từ trên nhảy xuống, Thiên Lâm liền đối mặt với Bỉ Bỉ Đông, mắt đối mắt.

“Không cho gọi Đông nhi, phải gọi là Đông tỷ ta lớn hơn đệ 1 tháng lận đó” Bỉ Bỉ Đông khuôn mặt hồng lên nhìn đối diện Thiên Lâm.

“Nhưng ta muốn sau này lấy Đông nhi làm vợ, thì làm sau kêu Đông tỷ được nữa, lỡ tới đó ta gọi quen thì làm sao” Lâm Thiên trêu chọc Bỉ Bỉ Đông.

Có thể nói trong lúc thích ứng với cơ thể từ người trưởng thành trở thành 1 đứa con nít ngay cả việc đi vệ sinh điều không tự chủ được, việc cảm nhận lại từ đầu để điều khiển các chi là điều không dễ dàng gì, giống như trong một cỗ máy mà ngươi điều khiển tay phải nó lại dùng chân trái đá chân phải.

Những lúc như thế thì Bỉ Bỉ Đông luôn xuất hiện để đỡ cậu mỗi khi cậu khó khăn, chăm sóc cậu mỗi khi cậu bị thương, mặc dù con nhỏ nhưng Bỉ Bỉ Đông rất lanh lợi có thể hiểu rõ vị Giáo Hoàng tương lai này có thể làm Vũ Hồn Điện khuếch trương được như vậy, cũng không chỉ nhờ vũ lực.

Từ lúc thấy được Bỉ Bỉ Đông, thấy được nụ cười hồn nhiên của cô, Thiên Lâm đã thề nhất định phải bảo vệ nụ cười ấy, phải thay đổi cái tương lai đen tối ấy của cô.

“Ai..ai thèm gả cho đệ chứ, hứm ta đi về” Bỉ Bỉ Đông ngạo kiều đánh yêu Thiên Lâm 1 cái cái rồi mang theo khuôn mặt đỏ hồng với nụ cười treo trên môi vui vẻ.

“Này, Đông nhi sao lại chạy thế…Không đồng ý gả cho ta có phải chê ta không” Thiên Lâm hô lớn về phía Bỉ Bỉ Đông rồi làm bộ ngồi xuống lấy ngón tay vẽ vòng trong dưới đất.

“Lâm nhi, đừng buồn ta, ta thích đệ mà...Ta chỉ, ta chỉ là” Thấy Thiên Lâm suy sụp Bỉ Bỉ Liền chạy nói mấy câu nhưng khi cô thấy nét tươi cười nhìn vẻ luống cuống của mình.

“Đệ, đệ lừa ta! Hứm...Ta không chơi với đệ nữa” Bỉ Bỉ Đông dù biết mình sẽ bị lừa nhưng cô vẫn không thể không mũi lòng chạy dỗ dành Thiên Lâm và rồi lần nào cậu cũng nhìn cô tươi cười.

“Đông nhi!!” Thiên Lâm gọi lại Bỉ Bỉ Đông ngữ khí nghiêm túc nhìn nàng mắt đối mắt, nói: “ ngươi cũng biết chúng ta sắp 6 tuổi rồi đúng chứ?”

“Uh~”

“ Nghĩa là chúng ta sẽ sắp phải tham gia nghi thức thức tỉnh võ hồn, Đông nhi! Kể từ lúc ta nhận thức được thế giới này, ngươi là mẹ đã luôn ở cạnh ta, cho ta cảm giác ấm áp, ta từng thề sẽ bảo vệ các ngươi, bảo vệ nụ cười của ngươi”

“Cho dù ta có thức tỉnh một cái phế võ hồn đi nữa, hay thậm chí là không võ hồn đi nữa, thì ta cũng sẽ sẵn lòng xả thân vì ngươi” Thiên Lâm chụp 2 vai mỏng manh Bỉ Bỉ Đông mắt đối mắt, nói ra từng lời tính luỹ mà kiếp trước tĩnh động từ mấy chục bộ đọc tới Khúc main giết Bỉ Bỉ Đông.

“Sao~sao lại nói chuyện này” Bỉ Bỉ Đông đỏ mặt ấp úng nói.

“Bởi vì, ta thích ngươi!”

“Lâm nhi” Bỉ Bỉ Đông cảm động nhìn Thiên Lâm, đúng vậy! Kể từ lúc cô cảm nhận được mọi thứ thì đã luôn có một a di lúc nào cũng ôn nhu săn sóc cô, luôn mỉm cười với cô, có một tên ngốc có mỗi việc đi đứng cũng không xong suốt ngày làm mình bị thương nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, cô bị sự cứng đầu đó thu hút rồi không biết từ khi nào cô tự sa mình lưới tình lúc nào cũng chẳng hay.

Thiên Lâm đặt 1 ngón tay lên miệng của Bỉ Bỉ Đông “Lúc nay ngươi không cần đáp ứng ta vì chính ta cảm thấy mình còn không bảo vệ được mình, hãy đợi thời gian rồi ta sẽ chứng minh ta có thể bảo vệ ngươi, đem lại cảm giác an toàn cho ngươi”

Thật chất Bỉ Bỉ Đông là cô nhi không ai biết cha mẹ của ai, cô được đặt trước nhà Thiên Lâm, Tuyết Mai vì đang mang thai cũng là mẫu tính nổi lên liền quyết định thu nhận cô dù không biết mai này sẽ ra sao, lúc nhận Bỉ Bỉ Đông thì chỉ để lại một miếng da thú ghi lại tên của đứa trẻ gọi là “Bỉ Bỉ Đông” và đó là chuyện của tháng trước khi cậu ra đời, nên Tuyết Mai thống nhất lấy ngày mà cô được đến Chu gia làm ngày sinh của cô.

Vốn dĩ chuyện Bỉ Bỉ Đông là con nuôi của Tuyết Mai cô tính giấu cả đời để tránh cho việc sao con bé bị tổn thương, nhưng mà “lá không gói được lửa” từ lúc Bỉ Bỉ Đông biết đi đã phải chịu những lời châm chọc tới từ những đứa trẻ khác là đồ “Không cha, không mẹ” rồi cô lập cô, nhận thấy mình không phải con của Tuyết Mai khiến cô vốn dĩ gọi là “Mama” thành “A di”.

Cảm thấy việc mình đến khiến cho tình cảm Tuyết Mai không tròn vẹn cho Thiên Lâm làm cô cảm thấy tội lỗi và thấy phải có trách nhiệm chăm sóc con của người cưu mang mình, lấy thân phận của một người tỷ tỷ chăm sóc cho đệ đệ mình.

Nhiều đêm trăng tròn, Thiên Lâm thường cảm giác có tiếng khóc thút thít ở ngoài, điều này lại làm cậu là Tuyết Mai đau lòng, vì họ biết kể từ khi biết mình là con nuôi, bị cha mẹ mình bỏ rơi cô thường lâm vào hoàn cảnh bất an, sợ hãi liệu Tuyết Mai có bỏ rơi mình như chính cha mẹ cô, sợ hãi liệu Thiên Lâm có chấp nhận mình nên chỉ với ít tuổi nên Bỉ Bỉ Đông cũng hiểu chuyện khiến cho người đau lòng

Nhiều đêm khóc một mình, những lúc như thế Thiên Lâm liền lặng lẽ ngồi kế bên bồi cô, không thể làm gì hơn ngoài kể mấy câu chuyện cổ tích khi xưa lúc còn bé đọc cho cô nghe thì mới tiếp tục ngủ được.

……

Trở lại hiện tại.

“Còn bây giờ, đi về ăn cơm thôi, ta đói” Thiên Lâm dắt tay Bỉ Bỉ Đông chạy về.

“Thiên Lâm, ta nhất định! nhất định sẽ đợi đệ tới bảo vệ ta…. Vì~ vì đối với ta đệ cũng quan trọng” Đi đằng trước Thiên Lâm không biết những gì Bỉ Bỉ Đông suy nghĩ, vẫn mảy may dắt tay cô đi.