"Mũ đẹp lắm." là tất cả những gì Jake nói khi anh nhìn thấy cô, và Kate thở ra nhẹ nhõm. Vẫn là những người bạn, cô nghĩ. Mình rồi sẽ nhớ anh ta lắm đây. Cô bước vào trong thuyền, và anh lại chèo đến phía dưới những tán lá liễu.
Họ cùng cởi áo sơ mi ra, cắm cần câu và rồi cùng nằm dài ra. Chân họ trải dài trên lòng thuyền song song bên cạnh nhau, và Kate không còn lo lắng gì về chuyện chạm vào anh nữa, cô hoàn toàn lơ đãng thưởng thức hơi ấm tỏa ra từ làn da của anh ở bên cạnh cô trong lúc cô lôi quyển sách ra và bắt đầu đọc.
Jake nhìn cô đọc sách. Anh cảm thấy vui mừng vì cô đã quay trở lại vì nếu không anh sẽ nhớ cô lắm. Sẽ thực sự không có rắc rối gì vì cho dù Kate có hấp dẫn đến mấy thì cô cũng đã thể hiện rõ ràng rằng anh không phải là một phần trong kế hoạch của cô. Không có nguy hiểm gì cả. Và giờ thì cô đã quay trở lại, anh lại cảm thấy thoải mái. Anh đã không mất gì khi nhìn thấy cô trần truồng ngoại trừ một số tế bào não của anh đã bị thiêu cháy hoàn toàn khi anh nhìn thẳng trực tiếp vào ngực cô.
Anh ngẩng lên nhìn vào tán liễu và lắng nghe tiếng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền. Thật là một cuộc sống tuyệt đẹp, anh nghĩ và kéo chiếc mũ phủ lên trên mặt rồi trôi vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau, Kate đang mải chìm đắm trong cuốn sách của mình và không nhận ra dây câu của Jake đang bị kéo mạnh cho đến khi chiếc cần gần như uốn cong xuống mặt hồ.
"Jake!" Cô gọi, và khi anh không trả lời, cô lấy chân đạp mạnh vào chân anh.
Anh thức dậy gắt gỏng. "Gì thế?"
"Có cái gì đó ở dây câu của anh."
Anh đẩy nghiêng chiếc mũ và nhanh chóng ngồi dậy, túm lấy chiếc cần câu trước khi nó bị lôi vào trong lòng nước.
"Chết tiệt." Anh nói, và rồi vật lộn với con cá. Đó là một cá to, nó vẫy vùng nhảy tung qua mặt nước, khoát nước vào đầy người anh khi anh cúi xuống và cố gắng túm lấy nó. Kate ngồi tựa ở phía đầu thuyền của mình và ngắm nhìn Jake vật lộn trong một cuộc chiến gian khổ trong lúc cô ngấu nghiến chén quả táo thứ hai của mình.
Cuối cùng, ướt sũng và cáu kỉnh, anh lôi được con cá ra khỏi lưỡi câu và quăng nó trở lại vào trong hồ. Anh ngồi xuống nhìn cô, cánh tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay đung đưa trước mặt, nước nhỏ xuống ròng ròng từ ngực, cánh tay và bàn tay của anh.
"Cô là một người giúp đỡ tuyệt vời." Anh nói.
"Nếu tôi biết được anh trở nên sung sức thế này," Cô nói, "Tôi sẽ không đem anh theo." Cô quăng lõi táo qua đầu vào trong lòng hồ. "Giờ thì cắt lưỡi câu của anh ra khỏi dây câu đi. Lũ cá quanh đây hình như rất kiên quyết muốn tự tử thì phải."
Jake lắc đầu vì sự ngớ ngẩn của cô. "Điều gì có thể làm cho bọn cá trở nên thất vọng đến thế chứ?"
"Tốt thôi." Kate phẩy tay về phía anh. "Tự tát vào mặt mình bằng một con cá khác đi." Cô nằm xuống lòng thuyền và cầm cuốn sách lên. "Chỉ cần đảm bảo là anh sẽ để tôi chứng kiến chuyện đó thôi. Tôi không muốn bỏ lỡ cảnh đó."
Một vài giây sau đó cô nghe một tiếng click nhẹ nhàng khi con dao của anh cắt qua sợi dây câu, và cô nhăn nhở cười với chính bản thân mình.
"Quăng tôi một quả táo." Jake nói và cô đặt cuốn sách xuống rồi quăng cho anh một quả. Anh nằm xuống phía đầu thuyền của mình và cắn quả táo. "Cô kiếm cái mũ đó ở đâu ra đấy?" Anh hỏi.
"Cửa hàng của Clines."
"Nó trông rất ổn với cô."
"Tôi biết. Tôi nghĩ nó rất sexy."
Anh ngẫm nghĩ về giọng điệu chua cay của cô một lúc. "Không," cuối cùng anh nói, "nó không sexy, nhưng nó trông rất ổn."
Kate cười vẻ tự mãn. "Ồ, tôi cứ nghĩ nó phải sexy lắm. Tôi có một cuộc hẹn chiều nay."
"Ôi, Chúa ơi." Jake nhắm mắt lại. "Lần này đến lượt ai sẽ bị cô hủy hoại đây?"
"Xin lỗi?"
"Cả khách sạn sẽ rất lấy làm cảm kích nếu như cô chỉ quăng lại những anh chàng mà cô không thích mà không làm cho họ trở nên tàn tật."
"Tôi chưa làm ai bị tàn tật cả."
"Cô gần như làm Lance chết đuối, cô dọa Peter lên cơn đau tim, cô đâm Donald bằng một chiếc nĩa, và cô táng vào đầu Brad bằng một chiếc chai." Jake lắc đầu. "Thế mà những anh chàng khác vẫn cứ rủ cô đi chơi."
"Lance đòi được như thế đấy chứ, Peter thì gian lận, Donald thì chỉ là một tai nạn thôi, và, tôi phải chỉ rõ ra là tôi táng Brad là để cứu anh - một hành động mà tôi luôn cảm thấy hối tiếc kể từ lúc đó."
"Họ rủ cô đi chơi, nhưng họ không giữ cô lại. Đã có gã nào thực sự hoàn thành một cuộc hẹn với cô chưa?"
Kate ngồi dậy với vẻ bị xúc phạm. "Nghe này, tôi thực sự có việc phải làm với những gã đàn ông."
Jake khịt mũi. "Chỉ là cần phải có một người đàn ông dũng cảm để có thể ở cùng với cô."
"Anh trải qua tất cả các buổi sáng với tôi đó thôi."
"Đúng thế, nhưng tôi đã đảm bảo là cô phải ở phía đầu bên kia chiếc thuyền. Nếu như cô cố gắng tiến đến gần hơn, tôi sẽ nhảy qua mạn thuyền."
"Anh sẽ an toàn." Kate khụt khịt vẻ khinh bỉ. "Tôi không bao giờ tấn công những kẻ hèn nhát ở trên thuyền."
"Tôi rất lấy làm vui mừng vì cô có một số tiêu chuẩn. Nhân tiện, ai là anh chàng bị kết án ngày hôm nay?"
"Eric Allingham," Kate nói và chờ để nghe Jake nói với cô rằng Allingham là một tên phát xít. Khi mà tất cả những gì anh phản ứng lại là cau mày và cắn một miếng táo nữa, cô bèn lên tiếng. "Sao?"
"Sao gì?"
"Thì có vấn đề gì không ổn với anh ta?"
Jake nhún vai. "Ngoài cái xu hướng muốn tự tử mà hẳn là anh ta đang mang trong người khi hẹn hò với cô thì không có gì tôi biết về người này cả. Dường như đó là một anh chàng tử tế." Anh ngoạm vào quả táo một lần nữa với nhiều sức lực hơn là cần thiết.
"Tôi cũng nghĩ thế." Kate nói với vẻ nghi ngờ.
"Cô nghe có vẻ thực sự nhiệt tình nhỉ." Jake nói.
"Ồ, sau khi trải qua một buổi sáng nhìn anh vật lộn với một con cá hồi, tôi thấy khó tin được chuyện Eric sẽ có thể đọ được với anh về giá trị giải trí." Kate nói. "Anh đã hành động rất khó để người khác có thể bắt chước theo."
Jake lắc đầu. "Hôm nay là đặc biệt thôi. Đừng có tính đến chuyện tôi tự vả mình vào đầu bằng một con cá mỗi khi cô cảm thấy chán chường, bởi vì điều đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu."
"Mai tôi cũng có hẹn." Kate nói. "Kế hoạch của tôi có lẽ sẽ thực sự có tác dụng."
"Cô không thế ngớ ngẩn thế được." Jake nói.
Kate phớt lờ anh. "Một cuộc hẹn thực sự tuyệt vời."
"Được rồi." Jake nói. "Tôi sẽ chờ xem. Ai sẽ là người mà đội cứu thương phải đón vào ngày mai?"
"Rick Roberts, một chuyên viên về môi trường. Chúng tôi sẽ đi bộ đường trường." Khi Jake không nói gì, Kate hỏi. "Anh có biết anh ta không?"
"Có." Jake nói, giọng có vẻ hơi cay cú. "Khẩu vị của cô đã được cải thiện rồi đấy. Anh ta là một anh chàng rất tuyệt."
"Tôi rất vui vì anh chấp thuận."
"Không hề. Hãy tránh xa những vách đá bên bờ biển và những con đường đông đúc." Jake kéo chiếc mũ đậy lên mặt. "Xem xét những nơi cô sẽ đi. Đừng có gây hấn với những con thú hoang. Trên thực tế thì lời khuyên của tôi là hãy ở yên trong khách sạn. Cô sẽ lại gây ra những rắc rối nguy hiểm ột ai đó ở đây ngay thôi. Có lẽ sẽ là tốt nhất nếu cô ở trong khu vực có thể gọi được 911."
"Rất khôi hài." Kate nằm xuống và kéo chiếc mũ lên mặt mình. "Tôi không biết vì sao anh lại thoải mái đến thế. Tôi ở với anh nhiều hơn với bất cứ ai. Theo luật xác suất thì anh sẽ là nạn nhân tiếp theo đấy."
"Không phải tôi." Jake ngáp dài. "Tôi quá già và quá thận trọng để có thể để cho cô chộp được tôi lúc đang chợp mắt."
Anh im lặng hẳn đi và Kate nghe thấy tiếng thở sâu, đều đặn của anh.
Tôi nên đẩy anh ra khỏi thuyền mới phải, cô nghĩ. Quá già và quá thận trọng ư. Như Jessie hẳn sẽ nói, đúng là một con ngựa già yếu.
Rồi cô cũng cảm thấy buồn ngủ và họ cùng nhau gật gà gật gù dưới tán liễu, lăn về phía nhau cho đến khi chân họ ngoắc vào nhau trong lúc họ ngủ.
website: Santruyen