Năm 8137, cuộc chiến giữa vị Nữ hoàng đương nhiệm của vùng đất Yukimura và công chúa tiền triều Yukimura Hikaru nổ ra. Ban đầu chỉ là một cuộc chiến nhỏ, sau đó nhanh chóng lan tràn trên toàn bộ Đại lục. Nhưng đó không phải là tất cả, đến đầu năm 8138, chiến tranh đã hoàn toàn bao trùm cả vũ trụ.
Trung tâm quyền lực của vũ trụ chia làm hai phe đối kháng, những thế lực có quyền lợi gắn liền với Nữ hoàng thành lập “Huyết thệ kị sĩ” do Nữ hoàng đương nhiệm đứng đầu. Còn Hikaru cùng những thế lực ủng hộ nàng thành lập phe Liên Minh có tên “Hỏa Diễm”. Cả hai phe luôn luôn ở vào trạng thái một mất một còn.
Năm 8335, chiến dịch đánh úp đại bản doanh của địch thất bại nặng nề, phe Liên Minh rơi vào thế hạ phong, lui về Thánh quốc cố thủ. Trong cuộc chiến đó Yukimura Hikaru mất đi ba trong bốn Cận vệ thân cận nhất của mình.
Năm 8336, Hikaru âm thầm cùng Thái tử đương nhiệm Yukimura Takemaru bắt tay hợp tác, trong ứng ngoại hợp, chấp nhận thiệt hại lớn để đánh tan hơn hai mươi ngàn vạn quân Huyết thệ kị sĩ.
Đầu năm 8337, thắng lợi thuộc về phe Liên Minh. Sau sự kiện Pháo đài Taylor, phe địch bị tiêu diệt hoàn toàn. Nữ hoàng thần hồn bị giam cầm, cùng đó những tinh cầu lâu nay bị chèn ép cũng giành lại tự do, và tất nhiên quyền lực một lần nữa bị Hikaru thu hồi. Sau này, cuộc chiến có tên gọi là “Đại chiến vũ trụ lần thứ nhất”.
Tuy rằng Hikaru dành chiến thắng, nhưng hậu quả mà chiến tranh để lại thực sự rất lớn. Hơn ba vạn tinh hệ bị xóa sổ, trăm ngàn vạn người trên vũ trụ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, số lượng người chết và thương tích ước tính lên tới mười con số. Những điều đó đã ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của toàn vũ trụ.
Ngoài ra mẹ ruột của Hikaru thần hồn bị tiêu diệt, bản thân nàng cũng bị phong ấn sức mạnh, tuổi thọ bị rút ngắn. Hikaru quyết định đề ra một loạt quyết sách nhằm nhanh chóng khôi phục lại sự phát triển của vũ trụ.
Nàng bất chấp sự phản đối kịch liệt của dân chúng, của thuộc hạ, chiến hữu đưa em họ là Yukimura Takemaru lên ngôi, lấy hiệu Tân Vương. Tiếp đó nàng điều động toàn bộ binh lực dưới quyền của nàng phân tán ra khắp nơi, sau đó dẫn Kayagaki lặng lẽ rời đi. Sở dĩ Hikaru làm vậy bởi nàng biết, chỉ cần vũ trụ một lần nữa khôi phục, Kayagaki bọn họ chính thuốc dẫn của chiến tranh.
Tranh đấu quan trường hết thảy chưa bao giờ chấm dứt, mà Kayagaki lại đích thị là mồi dẫn tốt. Kayagaki tuy chỉ mười mấy cái nhân, nhưng lại là tụ hội tinh hoa vũ trụ nơi, bất kể là ai trong Kayagaki đều đích thị là thiên tài trong thiên tài, sức chiến đấu cường hãn, trong Đại chiến vũ trụ hệ lần I đã đóng góp phần lớn công lao, chỉ cần Kayagaki còn lưu lại chính trị, đích thị là tai họa ngầm cho vũ trụ nhân tương lai.
Quyết sách nàng để lại năm đó được Tân Vương chỉnh lý và đưa vào áp dụng, dưới sự cai trị của y, không tới 30 năm, vũ trụ phát triển thần tốc, hội so trước kia còn muốn vượt xa. Dần dần, những thế lực chống đối việc Takemaru thượng vị không phải bị đàn áp xuống thì cũng là từ bỏ ý định.
Yukimura vùng đất ngày càng phát triển, người người ấm no, hạnh phúc, cuộc sống so với nơi khác nhân chính là xa hoa. Nhưng bọn họ không quên bọn họ có được này cuộc sống là nhờ ai, họ nhờ Hikaru mới thoát khỏi ma trảo của vị kia Nữ hoàng, nhờ vào vị này Tân Vương mới có cuộc sống sung túc. Họ đối Takemaru chính là ngợi ca, họ đối với nàng lại là thần phục, tín ngưỡng, đâu chỉ ở tại này vùng đất mà đích xác là trên toàn bộ vũ trụ.
Năm đó sự, công chúa Yukimura tông gia huyết thống cuối cùng nhân truyền ngôi cho Thái tử điện hạ Yukimura Takemaru đã trở thành đề tài bàn luận của này những nhân. Bởi vì đối cái giá mà nàng phải trả để có được chiến thắng ngoại trừ nội bộ cấp cao thì không ai biết, liền như vậy sinh ra nhiều phỏng đoán. Cấp cao đất nước cũng biết nếu chuyện này lộ ra đối Yukimura vùng đất chính là trăm phần có hại, dù sao nơi này chỉ đứng sau Thánh quốc của Thánh Mẫu Maria đều nhờ vào danh vọng của nàng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua 50 năm, lúc này vũ trụ nơi nơi phồn hoa, không còn lại tái thấy cảnh nghèo đói, tiêu điều. Hikaru tiều tụy đứng tại mảnh đất rộng lớn trải thảm cỏ xanh, làn gió hiu hiu thổi qua lay động nàng một thân bạch y, mái tóc màu bạch sắc nhẹn nhàng bay bay, một vài sợi còn vương vào khuôn mặt tái nhợt. Nàng vẫn vậy, một dung nhan thập thất tuế (17 tuổi) kinh diễm động lòng người, thịnh thế mỹ nhan chẳng qua giờ đây trở nên tái nhợt bệnh trạng. Nàng lặng yên đứng đó, đưa mắt nhìn về Yukimura vùng đất phương hướng, lâm vào suy tư.
"Đến lúc trở về rồi.” Nàng cười nhạt lẩm bẩm đạo.
“Ngươi như thế hội trở về? Thực sự không sợ ngươi tại đó tử sẽ gây bạo loạn sao?” Một thiếu niên tuấn mỹ bạch sắc lam quang màu tóc tiến tới lo lắng nói.
“Sinh tử đối ta vốn không còn cái gì trọng yếu. Ta tại thế bất quá cũng không lâu, rất nhanh liền muốn trở về nơi đó Yukimura tộc nhân nơi yên nghỉ. Chẳng qua, ta còn vài thứ canh cánh. Đệ nhất sở muốn quay lại ngắm nhìn cố hương. Đệ nhị giúp ta biểu đệ dọn dẹp cản đường vật, để y an an ổn ổn đi trên con đường Đế Vương.” Hikaru đối kia thiếu niên mỉm cười đạo.
Kia thiếu nhiên nhìn nàng ánh mắt thần tình phức tạp, có đau thương, có xót xa, có si mê, lại phảng phất có chút không nỡ nhưng trung thủy vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
Hai tay giấu dưới ống tay áo rộng lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
“Ngươi cứ vậy tin tưởng hắn sao? Dù sao đó cũng là ngươi cừu nhân hài tử…”.
Lời chưa nói hết đã bị Hikaru đánh gãy, nàng đưa mắt nhìn vào cái kia vô định bầu trời, nhượng không ai thấy thấy cảm xúc trong mắt nàng cái này thời điểm. “Đó là ta biểu đệ, không là ta cừu nhân đích hài tử…”. Ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp: “Ta đối nhân đều là công tư phân minh. Kia Mẫu hậu hắn có với ta thâm thù đại hận nhưng vốn chuyện này đối hắn không có quan hệ. Takemaru tuy thân là Yukimura phân gia gia tộc nhân nhưng tư chất hơn người, thiên phú trác tuyệt, có đủ tố chất quân vương, chỉ là cần có thời gian rèn giũa, thân làm người bảo hộ gia tộc hết thảy đều là ta cấp thiết đi làm.”
“Hikaru, ngươi đối với nơi đó, ngươi đối với cái này vũ trụ mấy trăm năm nay đã muốn dốc hết sức lực, ngươi vì tất cả những thứ đó đã chôn vùi tất cả bản thân ngươi hạnh phúc, ngay cả khi gần đất xa trời vì cái gì ngươi vẫn cố chấp vì chúng mà hi sinh!” Thiếu miên bất mãn, hận rèn sắt không thành thép.
“Già thủ lĩnh, đối ngươi cái gì là trọng yếu sự?”
“…” Đối ta, ngươi chính là trọng yếu.
Vị kia thiếu niên Già thủ lĩnh không đáp, nàng tự cho là ngầm thừa nhận, nói tiếp:
“Ta là đoán, đối ngươi chính là Già bộ tộc đâu. Mỗi nhân đều có một cái trọng yếu sự tình, đối ta đích thị là nơi này vũ trụ. Từ khi xuất hiện tại nơi này vũ trụ, chính là ta đã mang sẵn này vận mệnh, mang trên vai này gánh vác. Ta không tin thiên đạo, nhưng tin vào bản thân suy nghĩ, ta tưởng muốn Yukimura gia tộc lần nữa Đông Sơn tái khởi, ta tưởng muốn cấp nhân vũ trụ cuộc sống an lành, ta tưởng muốn bản thân có chút giá trị…”
“Già thủ lĩnh, ta biết tâm ý của ngươi, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu. Cảm tạ ân tình của Già nhân đối với bọn ta Kayagaki lâu nay, ta có chí hướng của ta, các ngươi có chí hướng của các ngươi, chúng ta vẫn là chia tay đi thôi.”
“Hikaru, thật sự quay về không sao?” Loyal vừa thu thập đồ đạc vừa hướng người nào đó sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế. Họ không phải không muốn quay về, nhưng với tình trạng của Hikaru hiện tại thực sự có thể vượt qua hơn nửa già cái kia vũ trụ sao?
“Không sao. Mau thu thập đi! Có kẻ nhịn không được muốn rục rịch.” Hikaru cau mày nói, nàng cố đè ép kia cỗ tanh tưởi trong lồng ngực xuống. Lần này trở về chính là thanh trừ phản loạn, đem đại lục thu về một mối, sau đó giao lại cho biểu đệ điều hành, nàng căn bản thời gian không còn nhiều, tất cả nàng đã sắp xếp chu toàn, lần này trở về chính là phát động chiến tranh. Nếu tay đã nhuốm máu, không bằng để nó nhuốm tới cuối cùng.
“Nếu đã quyết, ta cũng không ngăn cản. Sau này chỉ cần ngươi cần, Già lực lượng tuyệt không từ chối.” Già thủ lĩnh thiếu niên giọng nói còn vang bên tai, đôi mắt nàng lộ ra tiếu ý.
Kinh đô của Yukimura ngày càng hoa lệ, nhộn nhịp, các con đường đông người qua lại cười nói vui vẻ, ở đây có đủ chủng tộc: con người, tinh linh, rồng, phủ thủy, tiên vương,...phía xa xa là một tòa lâu đài lớn nguy nga. Hikaru khoác lên người chiếc áo choàng màu đen đường vệ tiến tới tòa lâu đài ấy không chút do dự. Tân Vương đang ngồi xử lí công văn thì chợt cảm thấy bóng dáng nàng liền vội vàng chạy ra cửa lâu đài đợi sẵn, lòng vui mừng khôn xiết. Suốt 50 năm nay y không một ngày nào không nhớ tới vị tỷ tỷ này, luôn mong ngóng nàng trở về tiếp quản vùng đất. Takemaru chưa bao giờ có ý nghĩ lấy đi vị trí này của nàng, y chỉ coi mình như một người nhận ủy thác của nàng mà tận sức. Hikaru đi tới trước mặt Takemaru mỉm cười thân thiện hành lễ.
"Ngài phải chăng là quan gác cổng? Làm ơn vào báo với Tân Vương có người muốn diện kiến!".
Câu nói của nàng làm Takemaru chết đứng người, sắc mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, hắn nhìn nàng một hồi, đoạn giọng run run như sắp khóc nói.
"Tỷ không nhận ra người đệ đệ này sao?".
Rõ ràng Hikaru biết người trước mặt là ai nhưng lại cố tình như không quen biết, nhìn thái độ của hắn nàng cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ mặt thản nhiên không quen biết mà đáp:
"Chắc đại nhân nhầm lẫn đâu đó rồi. ta và ngài vốn đâu có quen biết".
Nghe nàng đáp vậy Takemaru đành gượng nở một nụ cười trên gương mặt đầy đau khổ.
"Chắc ta nhầm lẫn đâu đó rồi, thành thật xin lỗi!" Takemaru nắm chặt tay tới mức chảy máu, trong bụng đã làm tới mấy cái mặt quỷ, thầm chửi Kasuga: "Tên súc sinh Kasuga, ngươi chăm sóc tỷ tỷ ta thế này đấy à? Ta mà bắt được sẽ lột da ngươi!" đoạn nói với Hikaru.
"Ngài có thể báo danh tính để ta tiện bẩm báo." Hikaru chắp tay đáp. "Ta tên Hoàng Băng."