Chương 18: Sai Thế (bản dịch)

Cơ Ngọ Thất còn muốn nói nữa, nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại kéo ống tay áo của hắn: "Đại sư huynh, chớ tranh. Cho dù chôn cũng không thể cam đoan phụ nhân kia nhập thổ vi an."

Thật ra Cơ Ngọ Thất rất thông cảm với tao ngộ của phụ nhân kia, y ấm ức nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ ném thi cốt ở bãi tha ma như vậy sao?"

Thôi Tiểu Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ cần quy về Ngũ Hành, chính là nhập thổ vi an. Đại sư huynh có lẽ phải phiền huynh sử dụng Hỏa quyết để hỏa táng cho nữ tử này rồi."

Cơ Ngọ Thất nghe rõ, hắn cảm thấy đây cũng là một biện pháp, cho nên vung Hỏa phù lên, luyện hóa cho nữ tử này.

Ngọn lửa tù hỏa phù mang theo chân khí, thế nên có sức nóng đến kinh người, là thứ mấy ngọn lửa được tạo ra từ cách bình thường bình thường không thể tranh phong nổi, dùng nó để hỏa táng vừa tiết kiệm thời gian vừa tránh gây ra những phiền nhiễu không đáng có như kiểu khói độc hay là mùi khó chịu.

Rất nhanh, tất cả ưu phiền trên thế gian đều tiêu tán trong ngọn lửa, cuối cùng đều bỏ vào trong một bình sứ nho nhỏ.

Thôi Tiểu Tiêu mang tro cốt trong bình này rải ra Thông hà của Phí huyện, con sông này chảy vòng vèo uốn lượn quanh huyện là nguồn cung cấp nước chính cho cả huyện này.

Nước sông này kéo dài chảy vào đồng ruộng phì nhiêu. Nếu có vài người không thể tha cho nử tử số khổ này thì để tro cốt của cô ấy trải rộng trên những mảnh ruộng bậc thang của Phí huyện đi.

Sau khi A Nghị hiểu rõ tao ngộ của phụ nhân này, trong lòng cũng không thoải mái, không phục nói: "Người vô tội bị ép thành ma. Thế nhưng những tên làm xằng làm bậy sau lưng kia lại không lo ăn mặc, yên tâm thoải mái sinh hoạt, đạo lý gì đây?"

Thôi Tiểu Tiêu lại đối diện với dòng sông quanh co chảy xuôi, thả bột xuống, sau đó nàng miễn cưỡng cười nói: "Chuyện này có là gì, chuyện bất bình trên thế gian ở đâu cũng có. Sư phụ đã nói, tu chân thành tiên không khó, khó chính là lúc làm người, có thể tùy tâm sở dục mà không vượt qua khuôn phép. Nếu là làm người đều phải vi phạm bản tâm dối trá sống qua ngày, thành tiên cũng không vui vẻ nổi. . . Các ngươi có muối đi khoái hoạt vui sướnɠ với ta không?"

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bởi vị khi sự phụ bọn họ còn sống đích thật là giọng điệu này. Lão nhân gia ông ta luôn nói tu tiên không khó, nhưng bình sinh lão thích rất nhiều thứ, thế cho nên đã quá mức phân tâm, khó có thể tu chân chính đạo, thế nhưng tu chân chính đạo mà phụ nhân tâm mà không được khoái hoạt thì tu chân có ích gì nữa.

Nhưng mà vị tân tông chủ này nói khoái hoạt, đến tột cùng là cái gì?

Rất nhanh, bọn họ đã rõ ràng tiểu sư muội tông chủ khoái hoạt là ý gì.

Một đêm, rõ ràng là Tấn Hữu Đức đang ở trong nhà ôm tiểu thϊếp ngủ say sưa, lại quần áo không chỉnh tề nằm trên giường của Tri Châu đại nhân cách đây mấy trăm dặm.

Tựa hồ vị Tấn lão gia này cũng mất đi tâm trí, ôm Tri Châu đại nhân mặt đầy râu trên dưới lên tay, dính nhau không ngừng.

Lúc ấy, người hầu nghe được tiếng kêu cứu của Tri Châu đại nhân chỉ nhớ lại hình tượng lúc ấy đã sửng sốt buồn nôn ăn không ngon.

Mặc dù Tấn Hữu Đức ở Phí huyện một tay che trời, thế nhưng lần này gã lại ngủ với Tri Châu đại nhân.

Tri Châu đại nhân mất hết mặt mũi, ghê tỏm không chịu nổi, gọi người mang tên cuồng đồ này để trong đình viện hầu hạ một trận côn bổng.

Cho dù Tấn Hữu Đức giải thích thế nào, cũng bị đánh đến gần chết, xương đùi cũng gãy. Lúc người nhà rất vất vả mới đưa được gã về nhà lại phát hiện trong vòng một đêm mà vàng bạc trong kim khố của Tấn gia giàu nhất Phí huyện đã biến mất không thấy gì nữa, ngay cả khế đất cũng hóa thành tro.

Tấn Hữu Đức sửng sốt đến trợn mắt hốc mồm, con mắt đảo một vòng ngất đi. . . Sự tình quỷ quái bực này, không thể không khiến lòng người nghi ngờ là phụ nhân Bạch gia đã chết kia đến đây quấy phá.

Chờ gã tỉnh lại, lúc cuống quít sai người đi mời tiên cô họ Thôi lại biết được họ đã tiên tung dã hạc, chẳng biết đi đâu. Mà nghe nói đơn kiện liên quan tới bản án cũ của Bạch gia lại không biết ai đã đưa đến chỗ Tri Châu đại nhân còn chưa hết giận.

Tấn Hữu Đức vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã bị sai dịch bắt lên xe ngựa.

Lại nói lúc nhóm người Thôi Tiểu Tiêu rời khỏi Phí huyện, mấy vị đồng môn đều đang lắc lư cánh tay mệt mỏi tê dại.

Dù sao hơn nửa đêm muốn tìm ra vàng bạc châu báo trong kim khố của Tấn gia cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Lúc trước sư phụ hạ cho bọn họ Tiêu Kim Chú không ngờ lại có diệu dụng bực này.

Vàng bạc thành tro, cũng là chuyện rất thú vị. Nếu họ Tấn lập nghiệp bất nghĩa, vậy cũng đừng trách tiền tài bất nghĩa trong một đêm đã biến mất.