Chương 17: Sai Thế (bản dịch)

Lại nói mấy vị sư huynh muội Phù Tông kinh lịch tằm trận kinh hồn cũng miễn cưỡng xem như toàn thân trở ra.

Chỉ là Cơ Ngọ Thất hơi thê thảm, toàn thân là bọng máu do bị lửa đốt. Cho dù sau đó y niệm Thuyên Quyết cũng chỉ tạm hoãn chút đau đớn.

Nhưng mà so đau đớn trên người thì tiểu lừa gạt luôn bị hắn xem thường đã khiến y kinh ngạc.

Ai mà biết được một người tầm thường nhất trong đám lại có thể dùng một cách cũng tầm thường không kém để cứu người khỏi tình huống đến tiên nhân cũng phải luống cuống chứ?

Chẳng ai ngờ rằng mấy chuyến mạo hiểm đêm nay, cuối cùng lại dựa vào gà mờ Thôi Tiểu Tiêu biến nguy thành an.

Từ trước đến nay thiếu niên A Nghị không che giấu hỉ nộ của bản thân, chỉ một mặt khâm phục nói: "Tông chủ sư muội, ngươi chỉ dựa vào vài câu nói của người khác lại có thể cân nhắc ra chân tướng, quả nhiên là lợi hại! Ta nhìn ngươi họa phụ, thật ra đều vẽ sai. Thế mà cũng có thể hàng ma, thật sự là quá kinh ngạc."

Nghe sư đệ nhắc nhở, Thôi Tiểu Tiêu vội vàng nhìn lại tấm phù mà nàng đã nhặt về cất vào trong ngực - ôi, còn không phải sao! Vốn là nàng định vẽ Khu Tà Thối Tán Phù, nhưng bởi vị vội vàng vẽ nên đã có vài nét vẽ sai. . .

Đợi nàng lật sách ra đối chiếu. . . Ai nha, phù này là. . . Là Mê Tình Phù!

Theo ghi chép trong bí tịch của sư phụ truyền xuống, phù này chính là hàng nóng nhất mà trước kia sư môn đã bán, cho dù là lão hữ già nua có được nó cũng có thể ngày ngày tân lang.

Chỉ là sản xuất thần phù không cao, trong một năm sư phụ cũng chỉ có thể luyện ra hai tấm mà thôi, nhưng cũng có thể kiếm được đầy bồn bằng bát, nuôi sống đệ tử trong môn, có thể xem là côi bảo chấn hưng Linh Sơn Phù Tông.

Lúc này lại nhớ tới lão cẩu Cát Tường vội vàng cắn cổ ma vật,còn muốn cứng rắn tiến lên trên. . .

Bây giờ Thôi Tiểu Tiêu mới hiểu được, vì sao ma kia lại bất ngờ mất đi tâm trí, vẻ mặt mê ly ôm lấy Cát Tường, sau đó lại xấu hổ giận dữ đến nổ tung ra. . .

Khó trách Ma Châu sẽ bị làm bẩn, thật sự là do nàng. . . Phù này cũng quá tà tính rồi!

Đến khi nàng muốn chân thành giải thích với các các bạn đồng môn, một tiểu cô nương như nàng tuyệt đối sẽ không cố ý vẽ phù lục hạ lưu như vậy, lại phát hiện lão cẩu trong viện còn chút dư tình, đang vẫy đuôi chọc ghẹo một con chó cải trong viện. . .

Nhìn Thôi Tiểu Tiêu nắm đuôi ngựa dài, bộ dáng cười xấu hổ, trong lòng Giang Nam Mộc cũng hơi kích động.

Cả đời cố sư phụ Đường Hữu Thuật dốc sức chấn hưng Phù Tông.

Thế nhưng lão thường tự nói, bởi vì trời sinh tư chất không cao, cho dù cùng cực cả đời cũng không chạm đến cảnh giới Phù chí cao.

Thậm chí đến cuối cùng đến cuối cùng, Đường Hữu Thuật cũng không thể đạt đến cảnh giới độ kiếp phi thăng, chỉ với hai trăm linh hai tuổi đã đi về cõi tiên.

Nhưng sư phụ đã khám phá thế sư từ lâu lại mừng rỡ như điên khi gặp được Thôi Tiểu Tiêu, như là người kiếm tiền phát hiện được vàng trong đất cát, lão nói thẳng thiếu nữ này là người trời ban để chấn hưng Phù Tông.

Trước kia Giang Nam Mộc không hiểu lời nói của sư phụ, nhưng một màn hàng phục đại tằm bị ma hóa đêm nay lại khiến cho cô ta đối với những lời nói của sư phụ đã mất tin thêm ba thành.

Thôi Tiểu Tiêu này lại không phân biệt nhân phẩm, nàng chỉ dựa vào một bản sách nát nhập môn mà có thể vẽ ra được bảo vật trấn môn năm xưa của sư môn, có thể không phải là người có thiên phú dị bẩm với phù văn sao?

Có lẽ như lời sư phụ nói, tất cả hi vọng của Linh Sơn Phù Tông đều phải ký thác trên người tiểu cô nương trẻ tuổi này.

Tối thiểu nhất, chén cơm của người ở Linh Sơn xem như đã miễn cưỡng giữ được.

Bởi vì có tắm da trùng to lớn kia, trên dưới toàn huyện đều xem Thôi Tiểu Tiêu và bọn họ như tiên nhân từ trên trời rơi xuống.

Hơn nữa những tiên trưởng này thật sự có đạo đức tốt, xem tiền tài như cặn bã, lại có thể từ chối tiền thưởng, chỉ xin cung ứng đồ ăn hơn tháng, ngoài ra còn xin một khối mộ địa, để cho nữ tử bất hạnh kia nhập táng.

Chỉ là lúc hạ táng nữ tử kia thì gia phó của Tấn gia lại đến ngăn cản, trừng mặt trừng máy nói là nếu hạ táng nữ tử tà ma này ở Phí huyện thì bách tính ở đó sẽ không được sống yên ổn.

Cơ Ngọ Thất rất không quen nhìn những người này, liền nói đây là Huyện thừa cho, bọn họ không xen vào.

Nhưng tên gia phó kia lại cần theo quan văn của Huyện thừa: "Đại nhân mới biết người mà các ngươi muốn an táng lạ là nữ tử thương phong bại tục kia nên đã hạ lệnh thu hồi đất thổ. Ai không biết, lúc trước phụ nhân này không tuân thủ phụ đạo câu dẫn lão gia nhà ta, bây giờ cô ta lại hại chết nhiều người như vậy, cho dù các ngươi muốn chôn chúng ta cũng phải đào lên nghiền xương thành tro."