Vệ Quốc Công phủ, sau khi từ Vọng Vân Lâu trở về, Tống Gia Ninh tựa như hiến vật quý xách cây tể thái nàng tự tay đào đến trước mặt mẫu thân.
Lâm thị đang mang thai tháng thứ ba, đã qua giai đoạn nôn nghén khó chịu nhất, nhưng vẫn không có khẩu vị, thấy một rổ cây tể thái xanh mướt tươi ngon, con sâu thèm ăn của Lâm thị thật đúng là bị câu dẫn ra rồi, lên tiếng khen tặng nữ nhi, sau đó bảo nha hoàn đưa cây tể thái đến phòng bếp, buổi tối làm mì hoành thánh.
Đại phòng một nhà năm miệng ăn, Đình Phương ở Sướng Tâm Viện cùng Thái phu nhân, một ngày ba bữa cũng dùng ở bên kia, Quách Kiêu từ khi mười ba tuổi chuyển vào Di Hòa Cư của hắn liền dùng bữa một mình, cho nên Lâm Vân Đường bên này, cũng chỉ có Tống Gia Ninh đi theo kế phụ, mẫu thân dùng bữa. Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn trở về, thấy Lâm thị khí sắc không tệ, hắn cũng cao hứng theo, cười hỏi: "Hôm nay sao chịu nở nụ cười?"
Tống Gia Ninh rũ mắt cười.
Hắn ở trước mặt con gái nói lời nói dí dỏm, Lâm thị hai gò má phiếm hồng, không có trả lời.
Quách Bá Ngôn đổi thành hỏi nữ nhi .
Tống Gia Ninh hé ra một chút thông tin: "Chút nữa trên bàn cơm có món ăn nương con thích ăn, phụ thân đoán xem?"
Quách Bá Ngôn mắt nhìn Lâm thị, hứng thú: "Được." Cao giọng dặn dò nha hoàn dọn cơm.
Cơm tối tương đối đơn giản, trước mặt ba người chia ra đặt lên một chén mì hoành thánh, lại bày năm loại thức ăn, có mặn có chay, màu sắc hương vị đủ cả. Quách Bá Ngôn hai tay đặt ở trên đầu gối, cúi đầu quét mắt khắp mặt bàn, biết rõ Lâm thị không thích món ăn mặn, liền chỉ vào đĩa rau măng mùa xuân xào nói: "Cái này?"
Lâm thị qua loa gật đầu, không muốn cho hắn đoán.
Vừa đoán liền trúng, Quách Bá Ngôn rất đắc ý, lập tức gắp cho kiều thê một đũa.
Phu thê thoạt nhìn thập phần ân ái, Tống Gia Ninh cúi đầu im lặng ăn cơm.
Lâm thị ăn miếng măng Quách Bá Ngôn gắp cho, đối với đồ ăn khác không có khẩu vị, từng chút một ăn hoành thánh trong bát. Quách Bá Ngôn vừa ăn vừa lưu ý thê tử, thấy nàng liên tục ăn sáu viên hoành thánh nhỏ, đây chính là lần ăn nhiều nhất sau lần đầu tiên nôn oẹ, Quách Bá Ngôn vừa mừng vừa sợ, sau đó rốt cuộc phát hiện không đúng: "Hoành thánh của nàng nhồi nhân gì?"
Hắn là bánh nhân thịt mà.
Lâm thị buông thìa, nhìn nữ nhi cười: "An An tự tay đào cây tể thái, ăn thật ngon."
Quách Bá Ngôn chưa từng ăn, không câu nệ tiểu tiết từ trong bát thê tử gắp một miếng, ăn một miếng, đỉnh lông mày chớp chớp, sau nửa ngày mới nói: "Ừ, ngon lắm."
Lâm thị nhìn ra hắn không thích ăn, cười cười, tự mình ăn bảy phần no bụng.
Sau khi ăn xong Tống Gia Ninh lập tức rời đi, Quách Bá Ngôn đỡ Lâm thị trở về phòng. hai tháng trước Lâm thị nôn oẹ nghiêm trọng, nôn quá trời quá đất cả người gầy đi một vòng, Quách Bá Ngôn lo lắng nàng cũng lo lắng cho hài tử, không rảnh nghĩ việc khác, đêm nay Lâm thị ăn ngon, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khôi phục phong tình động lòng người, dục hỏa của Quách Bá Ngôn một lần nữa sống lại, trong đêm ôm lấy Lâm thị hôn môi.
Trước kia hai người cũng hôn qua, đơn giản hôn xong lập tức buông ra ngủ, càng giống một loại an ủi, Lâm thị vốn tưởng rằng đêm nay cũng như thế, không ngờ Quách Bá Ngôn dính vào liền luyến tiếc nhả ra, bàn tay to bốn phía lộn xộn kéo trung y của nàng. Lâm thị quá sợ hãi, thừa dịp lúc Quách Bá Ngôn hôn vành tai nàng bối rối nói: "Quốc Công gia, ta, ta thân thể yếu đuối, người. . ."
Động tác Quách Bá Ngôn ngừng lại, hơi thở nóng rực phun lên cần cổ nàng, như mãnh thú bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị săn mồi, mắt nhìn chằm chằm.
Lâm thị đã cảm nhận được bức thiết của hắn, ngẫm lại còn có tới một năm, mà Quách Bá Ngôn lại là nam nhân huyết khí phương cương, nàng một tay đặt ở trên bụng, chờ một lát thấy Quách Bá Ngôn chậm chạp không chịu nằm xuống lại, Lâm thị rốt cuộc lấy hết dũng khí, đôi mắt nhìn một bên màn, thăm dò nói: "Quốc Công gia, người, trong nội viện người có nha hoàn nào hợp mắt không? Ta hiện tại có mang, hầu hạ người không được, không bằng, chọn nha hoàn chải tóc?"
Lâm thị sống ở nhà phú thương, đám bà lớn có tiền mang thai đều an bài thông phòng cho lão gia, Quốc Công Phủ quyền quý như vậy, làm sao có thể chịu được ủy khuất? Thay vì đợi Quách Bá Ngôn chủ động mở miệng, không bằng nàng trước an bài, miễn cho Quách Bá Ngôn hiểu lầm nàng ghen tị, hơn nữa Quách Bá Ngôn có nơi để ngủ, nàng cũng có thể an tâm dưỡng thai.
Trong trướng tối thui, Lâm thị nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ chờ hắn trả lời.
Một hồi lâu sau, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói châm chọc: "Lúc nàng hoài An An, cũng an bài nha hoàn cho họ Tống hả?"
Một quả phụ tái giá, điều lo lắng nhất chính là trượng phu để ý chuyện trong phòng của nàng và chồng trước.
Lâm thị là bị ép tái giá, nàng không muốn trái tim Quách Bá Ngôn, thậm chí cảm thấy Quách Bá Ngôn lấy nàng chỉ là tham lam sắc đẹp của nàng, có lẽ sẽ coi nàng như ca cơ hèn hạ. Trước khi xuất giá nàng đều chuẩn bị xong, chuẩn bị thừa nhận các loại lời nói nhục nhã của Quách Bá Ngôn, nhưng khi nàng chuẩn bị đủ rồi, Quách Bá Ngôn ngoại trừ tương đối tham luyến loại chuyện đó, trong lời nói cũng không khi dễ nàng.
Ngay khi nàng chậm rãi buông lỏng phòng bị, cảm thấy hai người thật có thể làm một đôi phu thê tương kính như tân, hắn lại nhắc tới chồng trước của nàng.
Nàng ở dưới người hắn, tư thế hai người như vậy, thế nhưng hắn lại muốn nàng nhớ tới chồng trước.
Đôi mắt Lâm thị ẩm ướt, tận lực giấu chuyện cũ dưới đáy lòng. Khi nàng hoài nữ nhi, chồng trước săn sóc khắp nơi, ở tòa tiểu viện Giang Nam tường trắng ngói xám khắp nơi đều có bóng dáng của bọn họ, hắn đỡ cánh tay nàng đi thong thả, hắn ngồi ở bên giường giúp nàng đong đưa cánh quạt, mãi cho đến khi nàng ngủ say, hắn đã từng khát vọng khó nhịn, nhưng sợ làm bị thương hài tử, tối đa chỉ là hôn nhẹ, nam nhân tuấn nhã giống như trúc xanh, cũng không xem trọng dục vọng.
Nàng không muốn nhớ lại, nhớ lại sẽ thương tâm, sẽ áy náy, nhưng Quách Bá Ngôn, lại nhắc nhở nàng.
Lâm thị nước mắt rơi như mưa, cắn chặt bờ môi gắt gao chịu đựng.
"Nói chuyện." Quách Bá Ngôn lạnh giọng hỏi.
Lâm thị hít sâu, tận lực bình tĩnh nói: "Chưa từng, hắn. . ."
Nam nhân xùy một tiếng, cắt ngang nàng nói: "Xem ra Bản Quốc Công so với hắn càng hợp toan tính của nàng hơn, có thể làm cho ngươi hiền huệ đến thế."
Lâm thị không rõ hắn quái gở châm chọc cái gì, chuyện cũ trong lòng bắt đầu trỗi dậy, nàng cũng vô tâm đi suy đoán, đang cố gắng ngừng nước mắt, trên mặt thình lình thêm một cái tay. Cả người nàng cứng ngắc, tay kia chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nàng, lau đi tất cả nước mắt. Động tác của hắn có thể nói ôn nhu, nhưng Lâm thị sợ đến cả người phát run, quả nhiên sau một khắc chợt nghe hắn hỏi: "Nhớ hắn rồi hả?"
Lâm thị phủ nhận, nhưng cũng không khiến đối phương tin phục.
Nam nhân lần nữa phát ra một tiếng hừ lạnh, chợt nhảy xuống giường, ngoại bào cũng không mặc, chỉ mặc trung y nghênh ngang rời đi.
Lâm thị ngơ ngác nằm đó, nước mắt chậm rãi đã ngừng lại, tâm tình bình tĩnh trở lại. Nàng tưởng niệm vong phu rơi lệ, Quách Bá Ngôn phẫn nộ là nhân chi thường tình, nhưng nếu như không phải Quách Bá Ngôn nhắc tới vong phu trước, nàng như thế nào lại như thế? Cuối cùng, vẫn là Quách Bá Ngôn nổi giận trước, hắn vì sao phải tức giận?
Lâm thị cẩn thận nghĩ lại đêm nay, nàng chỉ làm hai chuyện, một là cự tuyệt hầu hạ hắn, hai là đề nghị an bài thông phòng. Chẳng lẽ, Quách Bá Ngôn bởi vì nàng mang hài tử không chịu cùng hắn hồ đồ, sinh ra tức giận? Chẳng lẽ hắn cảm thấy, nàng chưa an bài thông phòng cho chồng trước, liền đánh đồng với nàng nguyện ý mang hài tử cho chồng trước?
Lâm thị bỗng nhiên muốn cười, Quách Bá Ngôn đại khái sẽ không tin tưởng, có nam nhân, vì thê nhi mạnh khỏe, thà rằng quanh năm từ bỏ dục vọng.
Tiền viện Lâm Vân Đường.
Bởi vì sau khi Quách Bá Ngôn đại hôn vẫn ngủ ở hậu viện, hai nha hoàn Xuân Bích, Hạnh Vũ bình thường trời tối liền trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi, nhưng lúc này đêm chưa khuya, hai nữ nhân ngủ rất nông, mơ mơ màng màng nghe được một chút động tĩnh, liền lập tức thức dậy, nhanh chóng lên phòng trên hầu hạ, nhưng vừa chạy tới ngoài cửa nhà chính, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng quát to: "Cút!"
Hai nữ nhân đồng loạt run cầm cập, lúc này cũng không dám đi vào trong, nhưng cũng không thể thật sự cút đi, nơm nớp lo sợ đứng ở trong sân, để có thể hầu hạ bất cứ lúc nào khi được gọi tới.
Ở trong phòng, Quách Bá Ngôn không đốt đèn, một mình một người ngồi ở trên giường, một tay nắm chặt thành quyền, một tay mở ra, phía trên còn lưu lại nước mắt trong suốt của nàng, đó là nước mắt nàng chảy vì một người đàn ông khác. Quỷ đoản mệnh họ Tống, Quách Bá Ngôn phái người điều tra, chính là một thư sinh lớn lên hơi tuấn tú một chút, Tiến Sĩ cũng không có thi đậu, chỗ nào so được với hắn? Vậy mà khiến Lâm thị nhớ nhung như thế, nói một chút cũng khóc?
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Quách Bá Ngôn nện một quyền trên giường, một tiếng đông vang lên, chấn động hai nữ nhân đang run rẩy trong nội viện.
Đêm khuya yên tĩnh, thẳng đến canh ba, bên trong chủ tử cũng không có gọi đến.
Xuân Bích, Hạnh Vũ đứng không yên, nhỏ giọng thương lượng vài câu, cùng nhau trở về phòng hạ nhân, nhưng ai cũng không dám ngủ, ôm chăn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vừa lưu ý động tĩnh phòng trên, vừa thấp giọng suy đoán: "Có phải phu nhân đắc tội Quốc Công gia hay không?"
"Khẳng định vậy rồi, bằng không thì sẽ không phát hỏa lớn như vậy."
"Thật là kỳ quái, Quốc Công gia cưng chìu nàng như vậy, sau khi có thai cũng luôn ở bên nàng, sao cam lòng phát cáu được ?"
"Không biết, ngày mai cẩn thận một chút." Xuân Bích ngáp một cái, không muốn nói nữa, nhắm mắt lại ngủ gật.
Hạnh Vũ không buồn ngủ chút nào, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần. Lâm thị mang thai hài tử hơn hai tháng, nói rõ Quốc Công gia đã ngủ chay hơn hai tháng, Lâm thị vội vã ở Quốc Công Phủ đứng vững gót chân, tuyệt đối không dám lấy cốt nhục trong bụng mạo hiểm, chẳng lẽ Quốc Công gia nổi giận, là vì không chiếm được thỏa mãn?
Hạnh Vũ bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, có lẽ, cơ hội nàng một lần nữa được sủng đã tới.