Gần một canh giờ du sông, thì Tống Gia Ninh đã ngủ gần nửa canh giờ, lúc bị Đình Phương đánh thức cánh tay cũng gối đến tê rần, bên phải khuôn mặt nhỏ nhắn bị hằn dấu, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, mắt hạnh sương mù, tóc cũng rối loạn. Đình Phương nhẹ nhàng gõ cái trán muội muội, mắt nhìn đầu thuyền nói: "May mắn đại ca đã mời hai vị Vương Gia đi ra bên ngoài, bằng không thì bộ dạng này của muội sẽ bị người nhìn thấy, sẽ bị chê cười."
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn thụ giáo.
Đình Phương một lần nữa giúp muội muội chải đầu, Tống Gia Ninh vẫn ngồi không nhúc nhích, cả người chậm rãi tỉnh táo lại, ánh mắt đảo quanh, thấy Phùng Tranh khẽ cúi đầu ngồi ở sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bợt, hàm răng bất an cắn môi. Tống Gia Ninh không khỏi khó chịu theo, đầu không khỏi hướng sang bên cạnh Phùng Tranh, mới động, đã bị Đình Phương đè xuống.
Tống Gia Ninh quay đầu lại nhìn, Đình Phương khẽ lắc đầu, nhưng vì nàng cũng thương tiếc Phùng Tranh, nên nhỏ giọng đề điểm một câu: "Phùng tỷ tỷ đừng lo lắng, Vương Gia tính tình ngay thẳng, chưa bao giờ truyền ra cái gì. . ."
Nói một chút rồi dừng.
Phùng Tranh nhìn nhìn nàng, nhớ lại Sở Vương cho đến bây giờ cũng không có cử chỉ gì quá giới hạn đối với nàng, mới hơi chút yên tâm.
Tới gần buổi trưa, trên bờ sông Đán đại đa số dân chúng cũng trở về nhà ăn cơm, thuyền hoa vững vàng ngừng trên bờ, một đoàn người dựa theo trình tự từ trên thuyền lên bờ. Phùng Tranh lần nữa bị Sở Vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Tống Gia Ninh sớm ôm lấy cánh tay Đình Phương, hai tỷ muội song song đứng ở dưới thuyền. Tống Gia Ninh trốn ở bên trái Đình Phương, nên không có nhìn thấy ánh mắt yếu ớt Quách Kiêu quăng tới, ngược lại đứng ở trên bờ, chú ý tới khác thường giữa Tống Gia Ninh và Quách Kiêu, ánh mắt Triệu Hằng khẽ động.
Xe ngựa Quách gia, Phùng gia đã chờ ở bến đỗ, năm vị cô nương chia ra đi về hướng xe ngựa nhà mình, Sở Vương lấy danh nghĩa đỡ Phùng Tranh lên xe, lại cầm tay Phùng Tranh, nhưng lần này, hắn buông tay trước, âm thầm nhéo nhéo ngón tay mảnh khảnh của con gái người ta. Khuôn mặt Phùng Tranh từ đỏ chuyển sang xanh, vừa thẹn vừa tức, mãnh liệt hất tay hắn ra, nhanh chóng tiến vào xe ngựa.
Sở Vương đối với màn xe lắc lư cười cười, trở mình lên ngựa, cố ý đi theo bên cạnh xe ngựa Phùng gia.
Triệu Hằng không muốn xen vào chuyện tình yêu của huynh trưởng, rớt lại phía sau vài bước, đi ở chính giữa xe ngựa hai nhà Phùng, Quách.
"Ôi, Thọ vương điện hạ lớn lên thật là đẹp mắt, trước kia ta sao không có phát hiện?" Vân Phương núp ở góc xe, xuyên qua khe hở mành che vụng trộm nhìn ra phía ngoài. Nàng vào cung mấy lần, nhưng Thọ vương không thích khoe mẽ, bình thường cơ bản cũng không nhìn thấy, hôm nay mọi người đồng hành lâu như vậy, cộng thêm Thọ vương mười sáu tuổi mặt mày nẩy nở, Vân Phương luôn luôn nhận định đại ca nhà mình là kinh thành đệ nhất công tử, sau khi gặp mới chú ý tới phong thái của Thọ vương, trước đó, ấn tượng sâu nhất nàng đối với Thọ vương, là tật miệng của hắn, có lẽ cũng chính bởi vì điểm này, trước kia tiến cung mới không có để ý Thọ vương quá nhiều.
Thọ vương tuấn mỹ, Tống Gia Ninh và Đình Phương, Lan Phương cũng đồng ý.
Vân Phương còn muốn nhìn thêm một chút, tầm mắt đột nhiên bị Quách Kiêu chặn lại, thì ra thiếu niên đang đi song song với xe ngựa, không hề báo trước đi nhanh hai bước, vừa vặn che khuất cửa sổ bên này. Vân Phương chu môi, thất vọng buông rèm. Lan Phương nhìn thấy, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Muội muội sẽ không thích Thọ vương điện hạ chứ?"
Vân Phương trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Làm sao có thể, hắn. . ."
Đình Phương kịp thời che miệng Tam muội muội, thấp giọng giáo huấn: "Cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Thọ vương có tật miệng, trong lòng mọi người biết rõ, nói ra để chính chủ nghe được sẽ không tốt.
Vân Phương nghĩ lại mà sợ hãi gật đầu, rụt rụt bả vai.
Tống Gia Ninh yên lặng nhìn nhìn, nhớ lại Thọ vương luôn nói hai chữ hoặc ba chữ, lại nhớ lại thiện ý Thọ vương đối với nàng, chưa bao giờ biểu lộ đùa cợt, tâm tình nàng không khỏi có chút nặng nề.
Bất tri bất giác, xe ngựa đi tới trước cửa thành, bốn cô nương Tống Gia Ninh đang nói chuyện phiếm, ngoài xe bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm dồn dập: "Cô nương, cô nương không xong rồi, bệnh đau đầu của phu nhân lại tái phát, người mau hồi phủ nhìn một chút!"
Giọng nói cách quá gần, Vân Phương tò mò đẩy màn xe ra, bốn cô nương cùng nhìn ra đằng sau, chỉ thấy một nha hoàn mặc quần vải mỏng đứng ở trước xe ngựa Phùng gia, vẻ mặt lo lắng. Một lát sau, Phùng Tranh mới thò người ra khỏi xe ngựa, bất an cáo từ các nàng. Huynh muội Quách gia đương nhiên không có ý kiến, Sở Vương nhíu mi, thoải mái thả người.
Phùng Tranh liền đi mất.
Tống Gia Ninh thay Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, nếu như Sở Vương chỉ là tạm thời nảy lòng tham, sau khi hồi cung liền quên Phùng Tranh, Phùng Tranh liền sẽ tránh được lo âu về sau.
Hào hứng của Sở Vương không còn, trầm mặt nói với Quách Kiêu: "Không khéo, bổn vương bỗng nhiên nhớ lại trong cung còn có việc, chúng ta ngày khác rỗi rãnh lại tụ họp."
Quách Kiêu cầu còn không được, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối.
Triệu Hằng mắt nhìn huynh trưởng, cái gì cũng chưa nói, thúc mã đi theo sau lưng huynh trưởng, lạnh nhạt rời khỏi.
Quách Kiêu quay đầu ngựa lại trở lại trước xe nhà mình, vén màn hỏi bọn muội muội bên trong: "Hồi phủ, hay là đi Vọng Vân Lâu?" Ánh mắt theo thứ tự đảo qua bốn cô nương, cuối cùng dừng lại trên mặt Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh nhếch miệng, muốn nói lại thôi.
Ba cô nương Đình Phương nào có không hiểu, cùng nhau cười ra tiếng, Quách Kiêu cũng không cần hỏi lại, dặn dò xa phu đi tới Vân Lâu.
Vọng Vân Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, các đại sư phụ phòng bếp mỗi người đều có trù nghệ tuyệt đỉnh, cây tể thái bình thường rơi vào trong tay bọn họ cũng thành sơn trân hải vị, sủi cảo làm vỏ mỏng nhân thịt thơm ngon. Tống Gia Ninh ăn liền quên hết thảy phiền não, huynh muội Quách Kiêu nhìn nàng ăn ngon lành, tuy rằng không quen hương vị cây tể thái, nhưng ít nhiều cũng ăn vài cái.
Ngay khi Tống Gia Ninh suy nghĩ có nên mang một ít sủi cảo trở về cho mẫu thân hay không, thì Phùng gia ở Thành Tây, Phùng Tranh đang kể khổ với mẫu thân: "Nương, may mắn Lý thúc sai người gởi tin cho người, bảo người nghĩ ra một chiêu giả bộ bệnh này, bằng không thì lúc này ta tám phần đang bồi rượu cho Sở Vương rồi, người không biết, Sở Vương kia quá. . ."
Phùng phu nhân điểm bờ môi nữ nhi, không cho phép nữ nhi nói bậy sau lưng quý nhân: "Ngày hôm nay tránh khỏi, không có nghĩa là sau này sẽ không xảy ra chuyện, nghe lời của nương, gần đây cũng đừng đi ra ngoài đi dạo, thành thành thật thật ở nhà luyện nữ công, ta với cha con tuy rằng luyến tiếc con, nhưng cũng không có thể liên tục giữ con ở bên người, trễ nhất sang năm, nói cái gì cũng phải tìm một nhà khá giả cho con."
Phùng Tranh không muốn lập gia đình, cười đùa cợt nhả chạy mất, quay về trong phòng mình, trong đầu lại ma xui quỷ khiến lại hiện ra một thân ảnh khôi ngô. Phùng Tranh cắn cắn bờ môi, không phải không thừa nhận, Sở Vương tuy rằng vô lại, nhưng dáng vẻ đường đường, quả thật là không phụ bốn chữ long chương phượng tư [1] . Nhưng cho dù xinh đẹp thì như thế nào, hai người một trời một vực, tám gậy tre cũng đánh không đến.
[1] long chương phượng tư: Uy phong như rồng, tư thái như phượng
Nàng âm thầm bình luận Sở Vương, Sở Vương cũng đang nhớ thương mỹ nhân, uống xong một ngụm rượu, hỏi đệ đệ ở bàn ăn đối diện: "Cái Phùng cô nương kia, ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn đã gặp nhiều người đẹp, nhưng không biết vì sao, chỉ có Phùng Tranh với đôi mắt đào hoa kia câu dẫn hắn, khiến hắn không bỏ xuống được. Tháng giêng phụ hoàng còn thương lượng chuyện chọn phi với hắn, Sở Vương có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bây giờ cảm thấy, hắn cũng nên lấy Vương Phi rồi.
Bản thân nghĩ đến xuất thần, Sở Vương sau một lát mới phát hiện sự lãnh đạm của thân đệ đệ, kinh ngạc nói: "Khuôn mặt sao khó coi như vậy?"
Triệu Hằng giương mắt, trên mặt lộ vẻ thắc mắc.
Sở Vương nhìn đệ đệ chằm chằm. Người đệ đệ này của hắn không thích cười, nhưng cũng sẽ không tức giận, vẻ mặt luôn nhàn nhạt, dường như trong cung phát sinh cái gì cũng không liên quan đến hắn, nhưng giờ này khắc này, Sở Vương ở trên người thân đệ đệ cảm nhận được một tia lãnh ý, cẩn thận nhớ lại, dường như sau khi hồi cung, đệ đệ vẫn luôn là sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
"Ai đắc tội ngươi vậy hả?" Sở Vương thật sự khó hiểu.
Triệu Hằng nói: "Không có."
Nói xong để đũa xuống, đứng lên nói: "Đại ca từ từ dung bữa." Vứt lại huynh trưởng, hắn đi thẳng quay về nội thất nghỉ trưa.
Sở Vương nghi ngờ đưa mắt nhìn đệ đệ, nhìn lại đồ ăn gần như không động tới một chút trước mặt đệ đệ, Sở Vương bỗng nhiên hiểu rõ, nhất định là hương vị đồ ăn hôm nay không đúng, chọc phải đệ đệ, trách không được hắn cũng không đói bụng, thì ra thật sự là vấn đề đồ ăn.