Sở Vương một đường bay nhanh trở về Vương Phủ của mình.
Trong hậu viện, Phùng Tranh đang dỗ hài tử, trong ngực ôm Thành ca nhi hơn ba tháng, ngồi bên cạnh là Thăng ca nhi sắp bốn tuổi. Thăng ca nhi vừa mới cùng đệ đệ chơi trong chốc lát, bây giờ đang chơi cửu liên hoàn, thằng bé cúi đầu, để lộ ra gương mặt mập mạp, miệng nhỏ chu chu, ngón tay béo không ngừng đẩy tới đẩy lui, trông cực kỳ chăm chú.
Phùng Tranh nhìn trưởng tử của mình không chớp mắt. Đầu tháng chạp năm trước, nàng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tiến cung chuyển tin cho Lý hoàng hậu, sau đó qua nửa tháng, Lý hoàng hậu liền bị bệnh. Phùng Tranh cho rằng Lý hoàng hậu sẽ trong lúc mang bệnh cầu Hoàng Thượng gọi Thăng ca nhi tiến cung, kết quả trong cung chậm chạp không có tin tức, mà bệnh của Lý hoàng hậu cũng đã tốt lên.
Lý hoàng hậu rốt cuộc chuẩn bị khi nào mở miệng, hay là, bà ta cảm thấy mở miệng rất khó khăn, cho nên tạm thời buông tha?
Phùng Tranh rất hy vọng là vế sau, nếu như Lý hoàng hậu tự mình buông tha, thì không thể coi là bọn họ đắc tội Lý hoàng hậu, sau này Vương Gia xảy ra chuyện gì, ít nhất Lý hoàng hậu cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng, nàng cũng sẽ cố gắng thuyết phục Vương Gia sửa đổi một chút tính tình. Trước kia chỉ có hai vợ chồng bọn họ, Vương Gia đùa vui ồn ào, cùng lắm thì nàng và Vương Gia cùng bị phạt, nhưng bây giờ. . .
"Nương, người xem!" Là Thăng ca nhi thành công tháo bỏ vòng thứ ba, cao hứng khoe khoang với mẫu thân.
"Thăng ca nhi thật thông minh." Phùng Tranh cười khen.
Thăng ca nhi toét miệng nhỏ, sau đó cúi đầu, lắc lắc cửu liên hoàn với đệ đệ trong ngực mẫu thân, ý là bảo đệ đệ cũng nhìn xem. Mấy cái vòng đụng nhau phát ra tiếng vang leng keng, Thành ca nhi nhìn cửu liên hoàn của ca ca không chớp mắt, bỗng nhiên duỗi ra bàn tay nhỏ bé, cũng muốn chơi. Thăng ca nhi không chút do dự nhét cửu liên hoàn vào trong tay đệ đệ, Thành ca nhi cười hắc hắc, hai tay nắm lấy cửu liên hoàn muốn đưa vào trong miệng.
"Không thể ăn!" Thăng ca nhi vội vã ngăn cản.
Phùng Tranh cười nhìn bọn nhỏ, nhưng vào lúc này, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nha hoàn hành lễ, Vương Gia đã trở về. Trái tim dường như đột nhiên bị cái gì bóp chặt, khuôn mặt Phùng Tranh lập tức trắng bợt, theo bản năng thả Thành ca nhi lên trên sập, muốn ôm lấy trưởng tử, thế nhưng Thăng ca nhi không biết tâm tư mẫu thân, quay đầu chuyển tới bên cạnh đệ đệ, tiếp tục dỗ dành đệ đệ, ngồi đưa lưng về phía mẫu thân.
Phùng Tranh chỉ có thể sờ sờ bả vai nhỏ của nhi tử, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phùng Tranh nhanh chóng véo véo hai gò má, đau đến hai má nóng bừng, chỉ có như vậy, mặt nàng mới có thể có màu đỏ, mới có thể không khiến Vương Gia sinh nghi, về phần Vương Gia vì sao trở về sớm. . . Phùng Tranh quay đầu nhìn cửa ra vào, lại nghe tiếng bước chân vội vàng này đứng ở sau màn cửa, dường như đang do dự cái gì, sau một lát người mới tiến vào. Phùng Tranh kịp thời lộ ra nụ cười vui vẻ, hỏi: "Vương Gia sao lại về sớm như vậy?"
Nàng mặc bối tử màu hồng cánh sen, cười dịu dàng ngồi ở bên cạnh hai hài tử, trông không có gì khác với ngày thường. Sở Vương chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thê tử, dời về phía trưởng tử, Thăng ca nhi vừa kịp phản ứng phụ vương sớm về nhà, lập tức vứt bỏ đệ đệ còn chưa biết bò, cao hứng chạy tới trước giường: "Phụ vương!"
Sở Vương ôm cổ trưởng tử của mình, hơn một năm, trưởng tử sẽ bốn tuổi, Sở Vương sớm đã nhớ không rõ mình đã ôm qua nhi tử bao nhiêu lần, nhưng hắn biết rõ, đời này, hắn cũng sẽ không quên ngày hôm nay. Thằng bé nho nhỏ, hắn vốn dự định trưởng tử qua sinh nhật năm nay sẽ bắt đầu vỡ lòng, nhưng đạo ý chỉ này của phụ hoàng, trưởng tử lập tức bị bức bách phải trưởng thành sớm.
Sở Vương rất khó chịu, trong lòng khó chịu, hắn mà là phụ vương cái gì chứ, ngay cả con của mình cũng không thể giữ ở bên người.
Nhưng hắn không có cách nào, ai bảo hắn cũng là nhi tử của người ta? Cha hắn đoạt nữ nhân của hắn, hắn có thể tranh giành, cha hắn muốn tôn tử, hắn không có đạo lý không cho.
Phùng Tranh vừa nhìn vẻ mặt trượng phu, trong lòng lập tức hiểu rõ, thanh kiếm nàng luôn treo trên cao kia rốt cuộc cũng rớt xuống, nhưng không hiểu vì sao, nàng vậy mà lại nhẹ nhàng thở ra. Từ năm trước Lý hoàng hậu mở miệng thương lượng với nàng, đã trọn vẹn 76 ngày, 76 ngày này, lúc nào nàng cũng lo lắng không yên, không nỡ bỏ nhi tử, một hồi thì cảm thấy nên cho đi, một hồi lại muốn nghĩ biện pháp giữ lại nhi tử, còn phải cẩn thận khống chế tâm tình, không dám để cho trượng phu phát hiện.
Hơn hai tháng này, Phùng Tranh không có một đêm nào ngủ được an ổn, nằm mơ đều là Lý hoàng hậu hoặc các loại yêu ma quỷ quái đoạt nhi tử của nàng, là sau khi nhi tử tiến cung xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Hiện tại thì tốt rồi, Thăng ca nhi của nàng phải tiến cung, nàng không cần phải hai bên khó xử nữa, nàng chỉ cần phải khóc, chỉ cần không nghĩ tới là được rồi.
Nhưng nàng còn cần một cái lý do, một lý do để khóc.
Trong lòng sớm đã đổ mưa, trên mặt Phùng Tranh không chê vào đâu được, thúc giục hỏi trượng phu: "Vương Gia? Có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Sở Vương ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nghi hoặc mờ mịt của thê tử, hắn một tay ôm nhi tử, một tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thật lâu mới khó nhọc nói: "Tảo triều, phụ hoàng hạ chỉ, muốn Thăng ca nhi tiến cung, ông tự mình dưỡng dục."
Phùng Tranh sửng sốt, Hoàng Thượng tự mình dưỡng dục?
Quá bất ngờ, Phùng Tranh lập tức chuyển xoay, Hoàng Thượng một ngày kiếm tỷ bạc làm sao có thời giờ chiếu cố tiểu tôn tử, còn không phải muốn giao cho Lý hoàng hậu nuôi dưỡng thay? Đến lúc này, Phùng Tranh không còn chút hoài nghi nào đồi với Lý hoàng hậu, một hoàng hậu trẻ tuổi như thế, chỉ lớn hơn nàng ba bốn tuổi, nhưng sau khi bị bệnh một trận, đã có thể dỗ dành Hoàng Thượng thượng triều hạ chỉ, còn dùng danh nghĩa Hoàng Thượng của mình, sủng ái như vậy, Ngô quý phi, Huệ phi, chính là cộng thêm Thục phi, cũng không thể sánh bằng.
Phùng Tranh nở nụ cười, Lý hoàng hậu có thể dễ dàng chi phối Hoàng Thượng, đây đối với nàng mà nói là chuyện tốt, tương lai trượng phu gây họa, trong cung sẽ có thêm một người nói giúp cho trượng phu.
Sở Vương nhìn thấy Vương Phi của mình nở nụ cười, vừa cười vừa khóc, đôi mắt thanh tịnh kia như biến thành hai đầm nước, nước mắt liên tiếp không ngừng chảy ra ngoài. Sở Vương đau lòng như đao xoắn, vừa muốn đi trấn an thê tử, đi về phía thê tử bồi tội cho sự bất lực của hắn, trong ngực bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu khóc om trời: "Con không vào cung. . ."
Thăng ca nhi còn nhỏ, cha mẹ nói chuyện, rất nhiều thứ nó cũng nghe không hiểu, nhưng nó nghe hiểu được "Tiến cung dưỡng dục" là có ý gì, tựa như thím muốn nó ở bên cạnh nàng vậy, Hoàng tổ phụ cũng muốn nó tiến cung. Thăng ca nhi không muốn đi, dù thế nào nó cũng không muốn đi, nó chỉ muốn ở trong nhà mình, mỗi ngày đều ở bên cạnh nương thôi!
"Nương, con không vào cung!" Đẩy phụ vương xấu muốn đưa nó tiến cung ra, Thăng ca nhi bổ nhào vào trong ngực mẫu thân khóc, ôm chặt mẫu thân, giống như muốn lần nữa chui lại vào trong bụng mẫu thân, như vậy sẽ không người nào có thể cướp nó đi. Phùng Tranh ôm nhi tử đang khóc rần, cúi đầu chôn trên bả vai nhi nho nhỏ của nhi tử, rốt cuộc có thể khóc ra hết những nhẫn nhịn suốt hơn hai tháng qua ra ngoài.
Hai mẹ con một người gào khóc, một người khóc không thành tiếng, Sở Vương ngửa đầu, nhưng đã muộn một bước, hai bên cũng có cái gì lăn xuống. Sở Vương lung tung lau một cái, ôm lấy Thành ca nhi bị mẫu thân và ca ca làm cho khóc theo, đi phòng bên cạnh tự mình dỗ dành nhi tử. Nhưng người dù ở phòng bên, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của trưởng tử, mỗi một âm thanh đều giống như dao găm cắm ở trong lòng hắn.
Tiếng khóc kia đứt quãng, giằng co hai khắc đồng hồ, mới hoàn toàn dừng lại.
Sở Vương biết rõ, thê tử khẳng định đang dỗ dành Thăng ca nhi, nàng vẫn luôn biết dỗ hài tử, nhi tử nghe lời nàng, mặc kệ bao nhiêu ủy khuất, ngồi ở trong ngực mẫu thân nghe mẫu thân dịu dàng nói chuyện, nhi tử sẽ ngừng khóc. Hiện tại nàng đang nói cái gì với nhi tử? Sở Vương kinh ngạc nhìn qua cửa sổ, lần đầu tiên, không hề vui mừng bởi vì nàng biết dỗ nhi tử, hắn thôi thúc hi vọng nàng dỗ dành không tốt, hi vọng nhi tử khóc suốt, đến trước mặt Hoàng tổ phụ cũng khóc, khóc đến mức Hoàng tổ phụ phiền chán thằng bé, không muốn. . .
Ý niệm mới vừa nhuốm, Sở Vương chấn động trong lòng, rủ mắt nhìn tiểu nhi tử trong ngực được nhũ mẫu dụ dỗ. Phụ hoàng thích tôn tử, hiện tại hắn có hai nhi tử, không muốn lớn, hơn phân nửa cũng sẽ muốn nhỏ, Thăng ca nhi tốt xấu gì cũng nhớ được cha mẹ, biết rõ cha mẹ mới là người thân nhất, nếu là đổi thành Thành ca nhi mới hơn ba tháng . . .
Sở Vương nhắm mắt lại, nhận thức được rõ ràng.
Phòng trên, đôi mắt Thăng ca nhi vì khóc mà trở thành hạt đào, Phùng Tranh cũng không có tốt hơn nhi tử bao nhiêu, chỉ có điều nàng đã sớm có chuẩn bị, khóc một trận lại thông suốt, oán khổ phai nhạt, lý trí sẽ trở lại. Thánh chỉ đã hạ, khóc có hữu dụng gì đâu, việc cấp bách, là giảng đạo lý cho nhi tử. Cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nhi tử hôn một chút, Phùng Tranh vừa ôm nhi tử vừa khe khẽ đung đưa, vừa ôn nhu nói: "Thăng ca nhi, phụ vương của con có con có đệ đệ, nhị thúc Tam thúc đều có nữ nhi, bên cạnh Hoàng tổ phụ không có tiểu hài tử đáng yêu, có phải hay không?"
Thăng ca nhi nháy mắt mấy cái, nhắc nhở mẫu thân nói: "Tứ thúc cũng không có."
Phùng Tranh cười: "Cho nên Tứ thúc cũng thích con mà, cũng muốn ôm con đi nhà bọn họ."
Thăng ca nhi mất hứng, một lần nữa chui vào trong ngực mẫu thân.
Phùng Tranh chịu đựng không nổi, tiếp tục nói: "Hoàng tổ phụ có bốn nhi tử, hiện tại bốn nhi tử đều không ở cùng ông ấy, bên cạnh Hoàng tổ phụ không có con cháu hiếu kính, sẽ không đói bụng ăn cơm, ăn cơm không ngon sẽ dễ dàng sinh bệnh, Thăng ca nhi nguyện ý để Hoàng tổ phụ sinh bệnh sao?"
Thăng ca nhi lập tức lắc đầu, nó thích Hoàng tổ phụ, nếu như Hoàng tổ phụ không cướp nó đi, nó sẽ càng thích hơn.
"Chỉ cần Thăng ca nhi tiến cung ở với Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ phụ sẽ không ngã bệnh." Phùng Tranh hôn đôi mắt khóc sưng to của nhi tử, nhẹ giọng nói, "Đi vào cung, Thăng ca nhi ngoan ngoãn nghe lời Hoàng tổ phụ, con nghe lời, Hoàng tổ phụ sẽ cho con mười ngày về nhà một lần, đến lúc đó nương sẽ làm món thịt giò dầm tương con thích ăn nhất, hết thảy đều cho con, không cho phụ vương của con giành với con."
Hai mắt Thăng ca nhi sáng lên, nó thích ăn giò, thế nhưng mỗi lần ăn một chút mẫu thân sẽ không để cho nó ăn, còn dư lại đều bị phụ vương giành hết.
"Nương cũng sẽ mang đệ đệ tiến cung thăm con, cho con và đệ đệ cùng nhau chơi đùa." Phùng Tranh cười nói, thừa dịp lúc hôn đỉnh đầu nhi tử, vụng trộm gạt lệ.
"Còn có muội muội!" Thăng ca nhi khẩn trương nói, nó cũng thích Chiêu Chiêu muội muội nhà Tam thúc.
Phùng Tranh liên tục gật đầu: "Thăng ca nhi không để Hoàng tổ phụ sinh bệnh, chính là lập công lớn, so với phụ vương của con mang binh đánh giặc còn có công lao lớn hơn, Thăng ca nhi mới bốn tuổi đã lợi hại như vậy, đệ đệ muội muội sẽ càng thích con."
Thăng ca nhi nhìn qua mẫu thân, tưởng tượng dáng vẻ đệ đệ muội muội cùng nhau hâm mộ mình, liền càng ngày càng chờ mong tiến cung cùng Hoàng tổ phụ.
Nhi tử còn nhỏ, dễ dụ, đi vào cung, Lý hoàng hậu khẳng định sẽ có càng nhiều biện pháp dỗ dành nhi tử vui vẻ, Phùng Tranh ôm chặt nhi tử, tiền đồ gì đó nàng đều không để ý, chỉ cầu nhi tử trong cung sống vui vẻ, chỉ cầu nhi tử vô bệnh vô tai, chỉ cầu, nhi tử có thể sớm ngày quay về bên cạnh mình, đừng quên người mẫu thân này thôi.
Đêm đó, Thăng ca nhi và phụ vương mẫu thân cùng nhau ngủ, cùng phụ vương chơi mệt rồi, thằng bé dựa vào ở trong ngực mẫu thân, ngọt ngào thiếp đi.
"Thật xin lỗi." Sở Vương từ phía sau ôm lấy thê tử, khàn giọng nói, " Là ta vô dụng."
Phùng Tranh làm sao sẽ trách trượng phu? Nàng chỉ cầu trượng phu vĩnh viễn mơ mơ màng màng, vĩnh viễn đừng biết rõ Lý hoàng hậu sau khi ra tín hiệu cho nàng mới "phát bệnh".
Hai vợ chồng bởi vì một người giấu giếm mà cảm thấy tự trách, bởi vì một người không thể giúp nàng lưu lại nhi tử mà áy náy, tuy cả hai đều không nỡ bỏ nhi tử, nhưng đều không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cả hai. Mặt khác ba tòa Vương Phủ liền không giống nhau, Tứ hoàng tử Cung Vương phủ, Cung Vương và Vương Phi Lý Mộc Lan vẫn ghét nhau như thường, nhưng bị chuyện tảo triều kích thích, Cung Vương bỗng nhiên cũng muốn môt đứa con trai, không cầu phụ hoàng dưỡng dục, chỉ là không muốn thua bất kỳ một vị huynh trưởng nào, đáng tiếc hắn muốn nhi tử, Lý Mộc Lan lại không muốn sinh, ngược lại ghét bỏ Cung Vương đêm nay lại có thể xúc động muốn hai lần, hại nàng phải tắm nhiều hơn một lần.
Duệ Vương Phủ, Duệ Vương lần nữa bước vào chính viện Vương Phi, hắn cũng muốn nhi tử, Duệ Vương phi cũng muốn, hai vợ chồng hiếm thấy hòa hài một lần.
Thọ vương phủ, đêm khuya yên tĩnh, Tống Gia Ninh vừa thay chị dâu Phùng Tranh khó chịu, vừa lo lắng cho chính bản thân mình, tựa ở trong ngực nam nhân nhà mình, thấp thỏm nói: "Phụ hoàng, giống như rất thích Chiêu Chiêu. . ." Nữ nhi lớn lên xinh đẹp như vậy, hồi tưởng lại dáng vẻ Tuyên Đức Đế ôm nữ nhi yêu thích không buông tay, Tống Gia Ninh sợ hãi ngày nào đó Tuyên Đức Đế cũng hạ chỉ đoạt Chiêu Chiêu của nàng.
Tiểu vương phi vừa ngốc vừa đáng yêu, Triệu Hằng im lặng, cuối cùng trấn an mà sờ sờ đầu nàng: "Sẽ không, yên tâm."
Phụ hoàng không có rãnh rỗi như vậy, thật sự muốn nuôi Thăng ca nhi, là Lý hoàng hậu chỉ lớn hơn hắn một tuổi.
Nghĩ đến Lý hoàng hậu, ánh mắt Triệu Hằng dần chuyển sang lạnh lẽo.