Chương 146: Sắc Nước Hương Trời (Bản Dịch)

Dưới tình huống song thân còn tại thế, thì chuyện tổ phụ tổ mẫu muốn nuôi tôn tử tôn nữ cũng không phổ biến, nhưng cũng không phải là không có, ví dụ như phụ thân vô năng, tổ phụ lại ký thác kỳ vọng với tôn bối, hoặc là phẩm hạnh của mẫu thân có thiếu sót, thân thể ốm yếu, tổ phụ tổ mẫu tiếp quản việcgiáo dưỡng tôn tử tôn nữ sẽ thông tình đạt lý hơn.

Thế nhưng hôm nay, muốn nuôi tôn tử lại là Tuyên Đức Đế, là Đế Vương Đại Chu, phu thê Sở Vương sống rất tốt, thân thể khoẻ mạnh, Hoàng Thượng bỗng nhiên muốn gọi Hoàng Trưởng Tôn vào trong cung tự mình dưỡng dục, thâm ý trong đó sâu xa biết bao. Ánh mắt đám văn võ đại thần, lần lượt rơi xuống trên người hoàng thúc Tần vương, đại hoàng tử Sở Vương, nhị hoàng tử Duệ Vương.

Tần vương vẻ mặt như thường, thành thành thật thật, sau khi hơi kinh ngạc một chút thì lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Duệ Vương cũng đang gượng cười, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ giống Tuyên Đức Đế có hơi trắng bệch. Duệ Vương quả thật rất mất hứng, hắn tìm không ra lý do để cao hứng, từ khi hắn hiểu chuyện, phụ hoàng đã thiên vị đại ca, bất kể đi đến nơi nào đều muốn mang theo đại ca, huynh đệ bọn họ bằng tuổi nhau, lúc học cưỡi ngưỡi, phụ hoàng tự mình dạy đại ca, lại ném hắn cho Mã sư phó. Hiện tại phụ hoàng lại muốn đón Thăng ca tiến cung, chỉ thiếu nước hạ chỉ phong đại ca làm Thái Tử thôi!

Thật vất vả đè xuống ghen ghét và bất bình trong lòng, Duệ Vương ghé mắt nhìn huynh trưởng đối diện.

Sở Vương vốn chỉ là màu da hơi đen, lúc này lại trở thành khuôn mặt đỏ sẫm, giống như uống rượu say, cả khuôn mặt ngay cả cần cổ đều đỏ, hổ mâu không cam lòng trừng mắt nam nhân trên long ỷ, hai nắm đấm siết chặt bờ môi rung rung, đó là vẻ mặt phẫn uất muốn nói cái gì lại cứng rắn kiềm nén. Tuyên Đức Đế biết rõ lão đại muốn nói gì, thừa dịp trước khi lão đại không khống chế được, liếc mắt ra hiệu Vương Ân.

Vương Ân ngầm hiểu, cất giọng nói: "Bãi triều. . ."

Văn võ bá quan hành lễ cáo lui, Tần vương, Duệ Vương, Cung Vương đều rời đi, chỉ có giữ lại hai huynh đệ Sở Vương, Thọ vương.

"Phụ hoàng, người đây là có ý gì?" Cửa điện màu son phía sau lưng vừa mới đóng, Sở Vương bước đến phía dưới long ỷ, giận đùng đùng chất vấn, ngẩng đầu phàn nàn với Tuyên Đức Đế: "Thăng ca nhi còn nhỏ, phụ hoàng nếu muốn dạy bảo thằng bé, chờ Thăng ca nhi sáu bảy tuổi, nhi thần lại cho nó tiến cung đọc sách, buổi tối đón nó lại Vương Phủ, cũng đỡ cho nó còn nhỏ tuổi đã nhớ nhà."

Lông mày Triệu Hằng khẽ buông lỏng, đại ca coi như lý trí, còn biết nói đạo lý, nếu như há miệng trực tiếp cự tuyệt phụ hoàng, vậy sẽ khó kết thúc chuyện này.

Trưởng tử tức giận, trong mắt cũng có oán khí, Tuyên Đức Đế có thể hiểu được, nếu như trưởng tử vô cùng vui vẻ đưa Thăng ca nhi cho ông, Tuyên Đức Đế ngược lại không cách nào an tâm nổi. Nhắc tới cũng vô cùng mâu thuẫn, ông hài lòng trưởng tử xử trí theo cảm tính, vừa hy vọng trưởng tử có thể hiểu được nổi khổ tâm của ông, ông đón tôn tử tiến cung, mặc dù là vì để cho hoàng hậu có bạn, nhưng ông làm như vậy, không phải là ban thưởng cho trưởng tử sao? ban thưởng cho trưởng tử một viên thuốc an thần, ban thưởng cho trưởng tử giang sơn mà ông đã phí hết tâm tư mới có thể ngồi vững.

Có mấy lời chỉ có thể ám chỉ, không thể nói rõ ra, mắt nhìn lão Tam bởi vì không yên tâm huynh trưởng mới lưu lại, Tuyên Đức Đế sờ sờ râu, nhíu mày nói với trưởng tử: "Ba tuổi nhìn nhỏ, bảy tuổi nhìn lớn, ba tuổi đến bảy tuổi chính là thời kỳ mấu chốt dưỡng nên tính tình một đứa bé. Trẫm vì sao phải nuôi dưỡng Thăng ca nhi, cũng bởi vì con làm phụ thân mà tính tình xúc động nóng nảy, Thăng ca nhi là trưởng tử của con, còn là trưởng tôn của trẫm, sao, trẫm nuôi dưỡng trưởng tôn của trẫm, còn cần con đồng ý hay sao?"

Bất kể bình dân bách tính hay là hoàng thân quốc thích, cha mãi mãi đều có thể quản giáo nhi tử, đây là đạo lý khắp bốn bể đều phải tuân theo, ai dám làm trái ý cha, đó chính là bất hiếu, Sở Vương dám nói thẳng, nhưng cũng không dám nói phụ hoàng không có tư cách thay hắn quản giáo nhi tử. Lời nói bị ngăn chặn, Sở Vương nhìn đệ đệ đối diện, Triệu Hằng khẽ gật gật đầu mà người khác không thể nhận ra

Làm một đệ đệ, Triệu Hằng cũng không hy vọng huynh trưởng bị tước đoạt quyền lợi giáo dục chất tử, nhưng Triệu Hằng cũng rõ ràng, nếu như phụ hoàng hạ chỉ, vậy chuyện này tuyệt đối không thể sửa đổi được, khi không làm phụ hoàng tức giận, không bằng thuận theo ý tứ phụ hoàng, tránh cho quan hệ phụ tử biến thành bế tắc.

Sở Vương làm sao không biết tính tình lộng quyền của phụ hoàng trên long ỷ? Nhưng hắn không nỡ bỏ, bản thân không nỡ bỏ, cũng thay Phùng Tranh không nỡ bỏ. Hắn là nam nhân, hắn có việc phải làm, ban ngày cũng không nhìn thấy các con, Thăng ca nhi thật sự tiến cung, hắn ở trong cung, phụ tử không lo không có cơ hội gặp mặt, nhưng Phùng Tranh cũng chỉ có thể mỗi tháng gặp ba lần, nhi tử là thịt trên người nàng rơi xuống, thật sự đưa con tiến cung, Phùng Tranh không khóc chết mới lạ?

Đạo lý nói không thông, Sở Vương chợt vung vạt áo lên quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần biết rõ ngài có ý tốt, nhưng Thăng ca nhi còn quá nhỏ, nhìn không thấy mẫu thân nó khẳng định sẽ khóc, còn sẽ cho rằng cha mẹ không cần nó nữa, nhi thần. . . Không đành lòng." Nói xong lời cuối cùng, tưởng tượng tình hình Phùng Tranh và nhi tử chia cắt, Sở Vương đôi mắt cay mũi, quay đầu nhìn một bên.

"Cầu phụ hoàng, thương cảm." Triệu Hằng cũng quỳ xuống.

Hai đứa con trai quỳ ở đó, một người là vì tình cảm phụ tử, một người là vì tình cảm huynh đệ tay chân, Tuyên Đức Đế không hề tức giận, nhưng vẫn ra vẻ giận dữ nói: "Tôn tử của trẫm, trẫm sẽ dạy nó đạo lý, đường đường là hoàng trưởng tôn, làm sao có thể bởi vì lòng dạ đàn bà làm trễ nải giáo dục? Ý trẫm đã quyết, các ngươi trở về đi, sáng mai đón Thăng ca nhi tiến cung."

Nói xong lập tức rời khỏi long ỷ, phẩy tay áo bỏ đi.

Sở Vương đứng dậy muốn đuổi theo, bị Triệu Hằng nửa đường ngăn lại, Sở Vương bắt lấy cánh tay đệ đệ kéo qua một bên, vốn tưởng rằng đệ đệ nho nhã yếu ớt thế nào cũng chịu không nổi khí lực của hắn, không ngờ đệ đệ vậy mà không chút sứt mẻ. Sở Vương lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhéo nhéo cánh tay đệ đệ, lúc này mới phát hiện đệ đệ nhìn gầy, trên cánh tay vậy mà ẩn giấu nội lực, cứng rắn như sắt.

"Tránh ra." Sau khi ngạc nhiên trong phút chốc, tâm tư Sở Vương lại trở về chuyện cha hắn muốn cướp con của hắn.

"Đại ca, huynh mà dây dưa nữa, phụ hoàng nhất định nhắc tới chị dâu." Triệu Hằng bắt ngược cánh tay huynh trưởng, thấp giọng nhắc nhở. Hắn có thể đoán được huynh trưởng cố kỵ nhất chính là chị dâu, phụ hoàng khẳng định cũng có thể đoán được, đến lúc đó phụ hoàng sẽ không trách huynh trưởng, chỉ biết chị dâu khóc sướt mướt giật dây huynh trưởng muốn đòi nhi tử.

Sở Vương sắc mặt đại biến, đột nhiên nhớ lại phụ hoàng từng muốn tặng hắn mấy mỹ nhân, khuyên giải hắn đừng chuyên sủng một nữ nhân. Phụ hoàng vốn cũng không vừa lòng Phùng Tranh chiếm toàn bộ sủng ái của hắn, nếu như hắn tiếp tục đối nghịch phụ hoàng, phụ hoàng tặng nữ nhân hắn có thể không động vào, nhưng nếu vì vậy mà phụ hoàng chỉ trích Phùng Tranh, Phùng Tranh khẳng định sẽ lo lắng hãi hùng. . .

Nhìn ra huynh trưởng nghĩ thông suốt, Triệu Hằng vỗ vỗ bả vai huynh trưởng, ra hiệu huynh trưởng theo hắn rời khỏi đại điện.

Sở Vương vội vã quay về Vương Phủ thông báo cùng trấn an thê tử, đi rất nhanh chóng, Triệu Hằng đưa mắt nhìn huynh trưởng bước nhanh đi xa, sau đó từng bước một từng bước hạ xuống. Tết Nguyên Tiêu vừa qua, kinh thành vẫn lạnh lẽo như trước, hoàng cung to như vậy dường như cũng lạnh hơn một chút, gió bắc một hồi lại một hồi từ phía dưới thổi tới, thổi trúng áo bào bay phất phới của hắn. Triệu Hằng mặt không biểu tình, đi hết bậc thềm cuối cùng, hắn mới nghiêng người nhìn lại.

Phía sau hắn, là cung điện nguy nga, đế vương tảo triều nghị sự, long ỷ trong đại điện, tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng trên đời này.

Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào góc mái hiên đại điện cao cao, trong đầu liên tiếp hiển hiện dung nhan uy nghiêm của phụ hoàng ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, hiển hiện thân ảnh huynh trưởng hèn mọn quỳ xuống khẩn cầu, hiển hiện khuôn mặt nhỏ nhắn không buồn không lo của chất tử Thăng ca nhi, cuối cùng biến thành Quách Kiêu hiên ngang tư thế oai hùng thân mặc y phục Mã Quân Đô Ngu Hậu, biến thành Vương Phi mắt hạnh đơn thuần ỷ lại.

Đối phó Quách Kiêu, thân phận Vương Gia đã đầy đủ, đáng ngưỡng mộ vì Vương gia, nhưng vẫn có thời điểm không thể không thỏa hiệp.

Triệu Hằng ngửa đầu, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh trong, phóng tầm mắt trông về phía xa, nhìn không thấy phần cuối, so sánh lại, có thể đụng tay đến, là. . .

Nhắm mắt lại, một tia bất bình cuối cùng nơi đáy lòng Triệu Hằng, theo gió bắc cùng nhau bay mất.