Vào một buổi chiều mùa đông, bên ngoài gió lạnh trời đông giá rét, trong phòng đốt địa long nên rất ấm áp.
Bên tai truyền đến hai tiếng rầm rì rất nhỏ Tống Gia Ninh miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy nhũ mẫu cúi người, đưa tay sờ tiểu nữ nhi trong chăn. Tống Gia Ninh nhìn nhũ mẫu, nhũ mẫu cười gật gật đầu với nàng sau đó xốc chăn nhỏ của nữ nhi lên, nâng hai cái chân ngắn nhỏ mặc váy lụa hồng nhạt của nữ nhi lên, thay tã sớm đã ẩm ướt ra.
Thu thập xong, nhũ mẫu ngồi chồm hỗm trước giường, tiếp tục trông coi Tiểu Quận Chúa. Tống Gia Ninh nhìn nhìn nữ nhi, không bao lâu lại ngủ mất, nhưng mà cũng không được bao lâu, thì đã bị tiếng khóc của nữ nhi làm bừng tỉnh, lần này là đói. Tống Gia Ninh cũng đã ngủ đủ, tinh thần không tệ, ôm tiểu nha đầu trắng trắng mập mập vào trong ngực, xốc vạt áo lên cho bú.
Kiếp trước Tống Gia Ninh muốn nhất chính là đứa bé, nhưng luôn không thể như nguyện, đời này lần đầu làm mẹ, Tống Gia Ninh muốn dành tất cả cho nữ nhi, vừa sinh xong mấy ngày thân thể nàng suy yếu, đành phải để nhũ mẫu cho nữ nhi ăn, về sau nghỉ ngơi đủ, Tống Gia Ninh liền tự mình cho nữ nhi bú sữa. Tiểu nha đầu đặc biệt tham ăn, may mắn Tống Gia Ninh sữa đủ nhiều, không cần ủy khuất nữ nhi lại đi ăn của người khác, hai nhũ mẫu chủ yếu là hầu hạ nữ nhi đi ngủ.
Đút được một nửa, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bọn nha hoàn gọi Vương Gia, Tống Gia Ninh trái tim hoảng hốt, vô thức nhìn nhũ mẫu. Nhũ mẫu đứng ở trước giường, cũng ngơ ngác nhìn nàng, kịp phản ứng là Vương Gia thật sự trở về phủ sớm hơn, nhũ mẫu lập tức đứng dậy, nhìn Vương Phi còn đang ôm Tiểu Quận Chúa, nhũ mẫu do dự nói: "Vương Phi..."
Vương Phi ngài là tự mình cho ăn, hay là để nô tài ôm đi ạ?
Tống Gia Ninh biết rõ ý tứ nhũ mẫu, nhưng cảm nhận được động tác tham lam của nữ nhi, miệng nhỏ ăn vô cùng nhiệt tình, giống như sữa của mẫu thân mới là thứ nàng thích ăn nhất, Tống Gia Ninh liền không nỡ để nữ nhi thay người nửa chừng, cho nhũ mẫu ánh mắt, Tống Gia Ninh trước ôm nữ nhi vào bên trong. Chiêu Chiêu đang ăn hăng say, mẫu thân bỗng nhiên không cho nàng ăn nữa, tiểu nha đầu còn chưa nằm xuống giường liền rầm rì, Tống Gia Ninh vội vàng nằm xuống, một lần nữa bế nữ nhi vào trong ngực, Chiêu Chiêu lúc này mới giãn chân mày ra, tiếp tục vui vẻ bú sữa.
Tống Gia Ninh nghe tiếng bước chân bên ngoài, đỏ mặt khép vạt áo lại, kéo chăn lên. Sau khi sinh nữ nhi, Tống Gia Ninh đều là ban ngày chăm sóc nữ nhi, buổi tối để nữ nhi ngủ với nhũ mẫu, ngày Vương Gia nghỉ ở nhà, nàng cũng không tự mình cho bú sữa, cho nên ngày kia là ngày tiểu nha đầu đầy tháng rồi, mà Tống Gia Ninh chưa từng để cho Vương Gia nhìn thấy dáng vẻ khi nàng cho hài tử ăn. Nghĩ đến Vương Gia lập tức liền vào tới, Tống Gia Ninh đặc biệt khẩn trương.
Nhũ mẫu đi ra khỏi giường bạt bộ, cúi đầu hành lễ với nam nhân đang vòng qua bình phong: "Vương Gia."
Triệu Hằng nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nhũ mẫu lui qua một bên, không dám đi quá xa, sợ không nghe thấy các chủ tử dặn dò, dù sao Tiểu Quận Chúa lúc nào cũng có thể được đưa qua.
Triệu Hằng đẩy màn lụa ra, nhìn thấy nàng nằm đưa lưng ra phía ngoài, không thấy nữ nhi, mơ hồ có âm thanh ừng ực ừng ực nuốt truyền tới. Triệu Hằng kinh ngạc đi tới, chỉ thấy nữ nhi được nàng ôm vào trong ngực, đang...
Triệu Hằng giữ lễ dời tầm mắt, rơi vào trên mặt đỏ bừng của nàng, nàng mắt hạnh sương mù mông lung liếc hắn một cái, lập tức lại cụp xuống, nhỏ giọng giải thích rõ: "Thiếp vừa mới ôm Chiêu Chiêu ngủ, sợ con bé lạnh nên chưa đưa cho nhũ mẫu, mới cho ăn xong Vương Gia đã tới rồi, Chiêu Chiêu không chịu buông..." Càng thêm xấu hổ nói.
Triệu Hằng ừ một tiếng, đưa lưng về phía nàng ngồi ở bên giường.
Tống Gia Ninh thấy hắn ngồi như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sợ nếu hắn nhìn, tuy rằng đã sớm bị nhìn qua không biết bao nhiêu lần.
Hai vợ chồng cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng Chiêu Chiêu say sưa bú sữa, ở trước mặt vương gia cho con bú, Tống Gia Ninh không khỏi cực kỳ xấu hổ. Trong màn vô cùng an tĩnh, Tống Gia Ninh không nhịn được vụng trộm quay đầu lại, không ngờ hắn cũng đồng thời nhìn lại, ánh mắt hai người liền chạm nhau. Nàng mắt hạnh thủy nhuận, trong mắt của hắn như ủ mây mù, hơi nước tràn ngập, quấn triền lẫn nhau.
Cuối cùng Tống Gia Ninh tránh đi trước, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Triệu Hằng nhìn khuôn mặt phiếm hồng của nàng, im lặng cởi giày, nghiêng người nằm bên cạnh người nàng, khuỷu tay trái chống người, tay phải giữ lấy khuôn mặt nóng bừng của nàng. Tống Gia Ninh đã sớm nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác hắn đang ở gần, càng ngày càng gần, cuối cùng môi mỏng quen thuộc đè lên. Ở trong lòng Tống Gia Ninh, Vương Gia là một người có ham muốn cao, lúc hào hứng cao một đêm có thể tới ba bốn lần, cơ bản nàng không có bao nhiêu thời gian ngủ, nhưng Vương Gia cũng là người không có ham muốn, mỗi tháng cũng sẽ ở tiền viện ở mấy đêm, đoạn thời gian nàng mang thai kia, Vương Gia càng thường xuyên ở Tiền viện, cũng không gọi nha hoàn hầu hạ, dường như cho dù vài năm không được động vào nữ nhân cũng không hề gì.
Tháng này Tống Gia Ninh ở cữ, Vương Gia sợ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi, chỉ bồi nàng ba buổi tối, hai vợ chồng giống như đã thật lâu không có hôn như vậy rồi. Tống Gia Ninh nhớ Vương Gia, nàng nghĩ giống như trước đây vòng quanh cổ Vương Gia hảo hảo hôn một cái, nhưng nàng không phải một mình, nàng còn phải ôm nữ nhi, bởi vậy Tống Gia Ninh chỉ có thể dùng tư thế không được tự nhiên mà nghiêng cổ, chỉ có thể động chút lưỡi nhỏ.
Chỉ như thế, cũng hoàn toàn câu dẫn được Triệu Hằng đã nhốt lại dục vọng hơn nửa năm, bờ môi đè nặng miệng của nàng mà càng hôn càng sâu, tay phải dọc theo khuôn mặt nóng lên của nàng chuyển đến trên cổ thon dài của nàng, lại chuyển xuống một chút. Hắn biết rõ nữ nhi đang bú bên nào, cẩn thận mà chiếm giữ một bên, không ngờ vừa đụng, trong lòng bàn tay liền ướt.
Triệu Hằng kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn vừa mới hôn quá ác liệt, Tống Gia Ninh từng ngụm từng ngụm thở gấp. Tức giận, mở đôi mắt hạnh, lại thấy Vương Gia của nàng gia đang nhìn tay phải của hắn. Tống Gia Ninh vô ý mà nhìn sang, đợi thấy rõ dòng nước sữa trắng trong lòng bàn tay hắn, Tống Gia Ninh lúc này mới nhớ tới hắn mới nãy giống như đụng phải thứ đó, trên mặt lập tức ửng hồng.
Triệu Hằng rũ mắt, thấy nàng vội nhắm chặt hai mắt, hắn quỷ thần xui khiến, cực kỳ nhanh nếm trong lòng bàn tay, nhàn nhạt, không có mùi vị gì, sữa không nhiều lắm, Triệu Hằng tiện tay bôi trên vạt áo rộng mở của nàng, một chút động tác như vậy, làm kinh sợ Tiểu Quận Chúa đang say mê bú sữa. Miệng Chiêu Chiêu không ngừng bú, mà đôi mắt to đen nhánh trong veo đảo qua đảo lại chuyển hướng sang phụ vương.
Tiểu Quận Chúa sắp đầy tháng, khuôn mặt so với lúc vừa ra đời trắng hơn nhiều, mập mạp mũm mĩm, mặt mày cực kỳ giống mẫu thân. Thấy nữ nhi nhìn mình, Triệu Hằng cười cười, thấp giọng gọi nữ nhi: "Chiêu Chiêu."
Chiêu Chiêu vừa đối mặt phụ vương, vừa bú. Tiểu nha đầu rất ham ăn, Triệu Hằng cúi đầu, cổ cũng mỏi rồi, tiểu nha đầu còn chưa có ăn đủ, tâm tư Triệu Hằng cũng chậm rãi quay trở về trên người Vương Phi trong miệng nữ nhi. Không quấy rầy nữ nhi bú sữa, Triệu Hằng nằm lại bên người nàng, ôm bả vai nàng hỏi: "Có đau hay không?"
Trước kia hắn hơi bú mạnh một chút, nàng liền vội vã đẩy hắn ra, nhẹ giọng kêu đau, hiện tại nữ nhi bú đã lâu như vậy, Triệu Hằng có chút lo lắng.
Tống Gia Ninh nào biết được Vương Gia nhà mình sẽ nghĩ những thứ này đâu, kéo vạt áo che lại một bên tạm thời nhàn rỗi, nghi hoặc hỏi: "Cái gì đau hay không?"
Triệu Hằng nhìn xuống.
Tống Gia Ninh rốt cuộc đã hiểu, nhắm mắt lại lắc đầu, đôi má như thoa son.
Triệu Hằng không tin lắm, xác nhận nói: "Nói thật?"
Tống Gia Ninh vì sao phải lừa hắn? Lại gật gật đầu.
Triệu Hằng ánh mắt khẽ nhúc nhích, tiếp tục nhìn nữ nhi bú sữa. Tống Gia Ninh vụng trộm mở to mắt, thấy một bên mặt Vương Gia chuyên chú, thần tình kia cùng với lúc hắn vẽ tranh không sai biệt lắm, không mang theo bất kỳ sắc khí gì, lập tức cảm thấy Vương Gia nhà mình càng giống thần tiên, loại thời điểm này còn có thể quân tử như vậy, không bị thân thể nàng mê hoặc.
Chiêu Chiêu rốt cuộc ăn no rồi, Triệu Hằng ôm lấy nữ nhi, thuần thục bế lên cho tiêu sữa. Ăn no là lúc Chiêu Chiêu đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực phụ vương, không khóc không làm khó, mắt hạnh ngập nước không chớp mắt nhìn phụ vương. Nhũ mẫu nói hài tử lớn như vậy nhưng vẫn chưa thấy rõ, Triệu Hằng thấy nữ nhi khi nhìn mình thỉnh thoảng vểnh lên khóe miệng phảng phất như đang cười, lại cảm thấy nữ nhi đã có thể nhìn thấy.
Màn đêm buông xuống, nhũ mẫu ôm Tiểu Quận Chúa đi qua phòng bên ngủ, Triệu Hằng ở nội thất cùng Tống Gia Ninh dùng cơm tối, sau khi ăn xong thì nghỉ ở bên này.
Song nhi lưu lại một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, cùng Lục nhi lui xuống.
Triệu Hằng cởi ngoại bào, leo lên trên giường, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp chống trên người Tống Gia Ninh. Hắn vốn nói ít, Tống Gia Ninh đã quen Vương Gia trầm mặc, nhất là hắn không nói một lời lại cởi vạt áo nàng, Tống Gia Ninh ngược lại cảm thấy càng luống cuống, toàn thân cũng đang mong đợi hắn như vậy.
Nhưng. . .
"Vương Gia, đợi hai ngày nữa nhé?" Cho là hắn sốt ruột khó nén, Tống Gia Ninh một tay túm lấy vạt áo, một tay túm quần, nhỏ giọng cầu xin. Nàng vẫn chưa đủ tháng, cả người tuy rằng chà lau qua mấy lần, nhưng cũng không hoàn toàn, rất lâu không có tắm rửa rồi, Tống Gia Ninh sợ mình có mùi khó ngửi.
"Ta có chừng mực." Triệu Hằng nhìn ánh mắt của nàng nói, sau đó không cho cự tuyệt mà lấy tay nàng ra.
Tống Gia Ninh vừa khẩn trương vừa u mê, hiếu kỳ hắn rốt cuộc muốn làm gì, sau đó liền nhìn thấy Vương Gia cúi đầu xuống, cái đầu đen thui che đi khuôn mặt hắn, nhưng hắn đang làm cái gì, Tống Gia Ninh tự cảm nhận được. Chuyện như vậy, nữ nhi và phụ vương nữ nhi làm hoàn toàn khác nhau, Tống Gia Ninh nhắm chặt đôi mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt đệm giường, không khống chế nổi phát ra tiếng.
Triệu Hằng lập tức nhả ra, nhíu mày hỏi nàng: "Đau?"
Tống Gia Ninh cắn môi, xấu hổ lắc đầu.
Nếu như không phải đau mà kêu, Triệu Hằng liền hiểu, biết rõ nàng thích, hắn không cố kỵ nữa, nỗ lực khoe khoang bản lãnh hôm nay mới học được từ nữ nhi. Tống Gia Ninh thoải mái lại lo lắng, thấy hắn tham ăn giống như không biết đủ, Tống Gia Ninh nhịn lại nhịn, cuối cùng tấm lòng yêu thương ái nữ vẫn chiếm được thượng phong, hai tay ôm lấy đầu hắn, như khóc mà không phải khóc cầu xin: "Vương Gia, Vương Gia chừa cho Chiêu Chiêu chút..." Hắn cũng ăn, ngày mai nữ nhi ăn cái gì?
Triệu Hằng làm sao mà tham chút vật giải khát này? Hắn tham chính là thân thể mềm mại của Vương Phi, là nàng hừ nhẹ câu dẫn người, là nàng phong tình ở dưới người hắn. Nếu như Vương Phi không cho hắn ăn, Triệu Hằng lật người nằm nghiêng, sau đó ôm nàng vào trong ngực, không kịp chờ đợi mà ăn đôi môi đỏ mọng của nàng.
Bờ môi kề nhau, Tống Gia Ninh nếm vị ngọt nhàn nhạt, ý thức được đó là cái gì, Tống Gia Ninh mắc cỡ muốn tránh, lại bị nam nhân ôm chặt vào trong ngực, cho nàng cảm thụ thân thể yên lặng quá lâu của hắn.
Tống Gia Ninh cảm giác được, nghĩ đã thấy sợ, lại có chút sợ hãi. Một năm nay nàng cao lớn hơn, nơi vốn mập cũng càng mập, Vương Gia không có mang thai hài tử, lại có thể cũng cao lớn theo, so với lúc thành thân năm trước càng cao lớn cao ngạo hơn, bảo vật đã từng giày vò xương sống thắt lưng nàng đau xót, cũng càng thêm làm người sợ hãi.
Nàng nghĩ, lại sợ thân thể mình mang thai, không chịu nổi.
~
Mười lăm tháng mười một, Tiểu Quận Chúa Thọ vương phủ đầy tháng.
Nữ nhi đầy tháng, Tống Gia Ninh sớm đã thức dậy, thay một kiện bối tử đỏ tươi thêu hoa văn tường vân, ngồi ở trên noãn tháp dỗ dành nữ nhi. Triệu Hằng ngồi chờ cùng nàng một lát, xem chừng khách khứa lục tục đến mới đi Tiền viện. Hắn xưa nay không thích xã giao, cũng không kết giao với bất kỳ đại thần triều đình nào, ngoại trừ thân huynh trưởng Sở Vương, trừ phi việc vui chuyển nhà, đại hôn, sinh tử lớn như vậy, ngay cả mấy vị huynh đệ cũng rất ít lui tới, cố tình hôm nay mời tất cả đều là thân thích, không có quan viên bình thường.
Điểm tâm dùng không lâu, Sở Vương là người thứ nhất đến, Sở Vương cưỡi ngựa, sau khi xuống ngựa bước đến trước xe ngựa, trước ôm trưởng tử Thăng ca nhi đã không thể chờ đợi nổi nữa xuống xe. Thăng ca nhi thường thường đi theo mẫu thân đến nhà Tam thúc chơi, không sợ người lạ chút nào, lúc phụ vương tiếp mẫu thân, Thăng ca nhi đã hưng phấn chạy vào bên trong rồi.
"Tam thúc!" Nhìn thấy Tam thúc tuấn mỹ mặc trường bào màu đỏ thẫm, Thăng ca nhi giòn giã kêu lên
Thăng ca nhi là tiểu bối đầu tiên của quý phủ hai huynh đệ, Triệu Hằng rất yêu thích chất tử đã biết chạy biết nhảy này, cúi người bế thằng bé chạy đến bên cạnh lên, chuẩn bị tiếp tục đi ra bên ngoài nghênh đón anh trai và chị dâu. Thăng ca nhi lại không muốn, quay đầu nhìn qua hướng hậu viện, vội vã nói: "Tam thúc, con đi tìm muội muội!"
Thăng ca nhi đã từng hy vọng đệ đệ, nhưng sau khi mẫu thân sinh ra đệ đệ, Thăng ca nhi phát hiện đệ đệ chơi không vui gì hết, cả ngày chỉ có biết bú sữa thôi, ngay cả nói cũng không nói, cho nên Thăng ca nhi liền đổi thành thích muội muội nhà Tam thúc, muội muội trắng nõn xinh đẹp, chỉ là nhìn bao nhiêu cũng không đủ, chỉ muốn lưu lại ở bên cạnh muội muội.
Chất tử có chỗ cầu, Triệu Hằng cười buông thằng bé xuống.
Thăng ca nhi một đường chạy đến hậu viện, bước vào noãn các lập tức nhìn lên trên giường, chỉ thấy tam thẩm xinh đẹp ngồi ở phía trên, ôn nhu cười với hắn. Thăng ca nhi cũng thích vị thím này, cười hắc hắc: "Tam thẩm, muội muội đầy tháng!" Tiểu gia hỏa không hiểu cái gì gọi là đầy tháng, chỉ biết là đây là ngày tốt của muội muội.
Tống Gia Ninh cười nói: "Đúng vậy, qua mấy tháng nữa, muội muội sẽ biết ngồi."
Khi đang nói chuyện, Song nhi ôm Thăng ca nhi lên trên sập, giầy vừa cởi xong, Thăng ca nhi liền bò vào bên trong nhìn muội muội. Thấy muội muội nhắm mắt lại, Thăng ca nhi kinh ngạc nhìn thím: "Muội muội ngủ rồi."
Tống Gia Ninh gật đầu, dịu dàng dụ dỗ nói: "Ừ, chúng ta cũng đừng nói chuyện lớn tiếng, chớ quấy rầy làm muội muội tỉnh."
Thăng ca nhi hiểu chuyện gật đầu.
Tống Gia Ninh nhìn chất tử một lát, sau đó nhìn cửa ra vào, cũng không bao lâu, Phùng Tranh đi vào trước, phía sau Sở Vương ôm một bọc tã lót, Thọ vương gia nhà mình và Sở Vương phía sau khôi ngô hào sảng, vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng Tống Gia Ninh bén nhạy phát hiện, Phùng Tranh giống như gầy hơn, trên mặt mặc dù đang cười, nhưng bộ dạng so với ôn nhu sáng sủa lúc bình thường không giống nhau lắm.
"Đại ca, đại tẩu." Đè xuống nghi hoặc, Tống Gia Ninh trước kêu lên.
Mùa đông lạnh lẽo, nàng mới ra tháng, không nên xuống đất đi đi lại lại, bởi vậy không có xuống đất chiêu đãi, nhưng hôm nay yến thỉnh đều là thân thích nhà mình, cũng không cần chú ý như vậy. Sở Vương không câu nệ tiểu tiết, Phùng Tranh càng cười ngồi lên noãn tháp, tiến đến bên cạnh Tống Gia Ninh, nhìn tiểu chất nữ đang ngủ, Phùng Tranh thích mà trêu ghẹo nói: "Chiêu Chiêu càng ngày càng đẹp, trách không được Đại Bá Phụ nàng nhớ mãi, còn muốn vụng trộm ôm đi đó."
Đây là nói đùa, Tống Gia Ninh không cho là thật, nhưng Thăng ca nhi miệng nhỏ lại cười toe toét nhìn về phía phụ vương, vẻ mặt tán thành phụ vương trộm muội muội.
Nhi tử ngốc nghếch, Sở Vương quét mắt đệ đệ bên cạnh, trêu chọc nhi tử: "Hỏi Tam thúc con một chút, chúng ta dùng đệ đệ đổi với hắn, hắn đổi không."
Thăng ca nhi thích đệ đệ, nhưng hắn càng ưa thích muội muội hơn, thật hưng phấn chạy tới thương lượng với Tam thúc.
Triệu Hằng sờ sờ chất tử đầu, nói: "Tam thẩm không đổi."
Thăng ca nhi nghe vậy, thất vọng chuyển hướng sang thím.
Vương Gia lấy nàng làm cớ, Tống Gia Ninh lại không thể không tiếp, cười dịu dàng mà dỗ dành Thăng ca nhi: "Muội muội còn nhỏ, không thể ra cửa, Thăng ca nhi thích nói chuyện với muội muội, sau này theo chúng ta ở đi, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy muội muội."
Triệu Hằng nghe xong, liếc nhìn huynh trưởng, phi thường hài lòng lời đáp lễ của tiểu vương phi hắn.
Sở Vương biết rõ đệ đệ lòng dạ hẹp hòi đang nhìn hắn, khẩn trương nhìn chằm chằm vào nhi tử, sợ Xú tiểu tử thật sự đáp ứng, như ý của đệ đệ.
Thăng ca nhi ngó ngó thím và muội muội xinh đẹp, lại nhìn mẫu thân và đệ đệ hắn cũng không thích lắm một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu, ngại ngùng chạy đến bên cạnh mẫu thân, mở hai cánh tay nhỏ ôm lấy mẫu thân. Trưởng tử cử chỉ vô tâm, lại làm cho Phùng Tranh đỏ mắt lên, sợ bị người nhìn ra, nàng kịp thời quay đầu, giả bộ trêu chọc nhi tử: "Không phải thích muội muội sao?"
Thăng ca nhi nhìn mẫu thân cười.
Hắn thích muội muội, nhưng hắn thích nương hơn.