Chương 140: 140

Lý Hoàng Hậu đau lòng mà òa khóc, Phùng Tranh đồng tình thì đồng tình, nhưng tìm không ra lời gì có thể an ủi cả, vết thương và nỗi đau nhỏ thì còn có thể trấn an, nhưng trước nỗi đau xót mất con, thì bất kỳ lời nói nào cũng không hiệu quả. Ánh mắt dời xuống, thoáng nhìn Thành ca nhi chẳng biết lúc nào đã mở mắt, không phải đói bụng thì chính là muốn xì xì rồi, Phùng Tranh lại nhìn Lý Hoàng Hậu, nàng hơi mím môi, cố gắng hết sức nhẹ nhàng ôm lấy nhi tử.

Lý Hoàng Hậu không có ngăn cản, xoay người lau nước mắt.

Phùng Tranh giao Thành ca nhi cho nhũ mẫu mang theo vào cung, nhũ mẫu mang sang phòng bên cạnh để cho ăn. Nhìn nhũ mẫu rời khỏi, Phùng Tranh nắm nắm tay, một lần nữa trở lại trước noãn tháp, thấy Lý Hoàng Hậu tuy rằng vẫn xoay lưng về phía nàng, nhưng không có tiếng khóc, chỉ có bả vai còn khẽ run, Phùng Tranh thở dài, chẳng quan tâm đúng hay sai, chỉ có thể tận lực nói: "Mẫu hậu nếu không chê, con dâu nguyện thường tiến cung với người."

Hoàng Cung to như vậy, giữa phi tần và phi tần phải tranh giành một mình Hoàng Thượng, chính là ngoài mặt hòa hòa khí khí, nhưng trong lòng cũng không thích nhau. Hoàng Thượng lại là người cần chính, mỗi ngày buổi tối còn có thể bồi Lý Hoàng Hậu, một tháng còn phải phân ra nửa tháng cho các phi tần khác, Phùng Tranh có thể hiểu được Lý Hoàng Hậu cô độc, nhìn ra được Lý Hoàng Hậu rất thích Thăng ca nhi, Phùng Tranh chỉ có thể đưa bọn nhỏ tiến cung mấy lần, trò chuyện tỏ tâm ý thôi.

Lý Hoàng Hậu ngoài ý muốn quay lại, trong mắt còn hiện ra lệ quang, kinh hỉ nói: "Thật vậy chứ?"

Phùng Tranh cười gật gật đầu.

Lý Hoàng Hậu trên mặt lập tức thấy ý cười, cao hứng giữ chặt bàn tay Phùng Tranh: "Thật ra chúng ta tuy là mẹ chồng nàng dâu, nhưng ta chỉ lớn hơn ngươi ba bốn tuổi, ngươi vừa là người thứ nhất gả vào, mấy người chị em dâu các ngươi, ta với ngươi rất hợp ý, vẫn luôn xem ngươi trở thành tỷ muội ở chung, có cái lời gì trong lòng ta cũng không gạt ngươi, hiện tại ngươi thương tiếc ta như vậy, ta thật sự là không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào."

Hai người tuổi gần nhau là sự thật, nhưng Phùng Tranh cũng không dám đi quá giới hạn, lúc này Lý Hoàng Hậu trong lòng khó chịu, tạm thời đã quên thân phận, chờ thương tâm nhiệt tình đi qua, uy nghi Lý Hoàng Hậu nhất định sẽ trở về, vội nói: "Mẫu hậu nói quá lời, ta là tiểu bối, vốn là nên tiến cung ở trước mặt mẫu hậu tẫn hiếu."

Nhưng Lý Hoàng Hậu nói hợp ý nàng nhất, cái này thì Phùng Tranh tin, dù sao mẹ chồng ruột của nàng đã sớm mất, Duệ Vương phi, Cung Vương phi có Ngô quý phi, Huệ phi muốn hiếu kính, Lý Hoàng Hậu không có khả năng đi thân cận với hai người này, về phần Tống Gia Ninh, suy cho cùng gả tới muộn hai năm, so ra tình cảm kém nàng và Lý Hoàng Hậu.

Nhưng Phùng Tranh cũng chưa từng lấy điều này làm kiêu ngạo, ngay cả khi Lý Hoàng Hậu thân cận nàng, nàng cũng lấy thật tình mà đáp lại.

"Nhưng, ngươi phải chăm sóc vương gia, phải chăm sóc Thành ca nhi, nhìn tình cảm Vương Gia sủng ngươi, qua không được bao lâu khẳng định lại sẽ mang thai, nào có bao nhiêu rảnh rỗi tiến cung bồi ta đâu." Lý Hoàng Hậu đột nhiên nói, nụ cười trên mặt thoáng không còn, lần nữa khôi phục khuôn mặt hối hận u sầu.

Phùng Tranh hoàn toàn câm nín rồi. Nàng có thể an ủi đều đã an ủi, nếu như lại cam đoan mình lớn bụng cũng sẽ tiến cung, thì quá giả dối đi.

Lý Hoàng Hậu giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui mừng nói với Phùng Tranh: "Thế này thì sao? Ngươi để Thăng ca nhi lại chỗ này, ta trông giúp ngươi, cũng miễn cho ngươi vừa phải chiếu cố người lớn vừa phải chiếu cố người nhỏ, hai đầu vất vả."

Ngực Phùng Tranh đột nhiên co mạnh lại, vừa nãy còn cảm thấy Lý Hoàng Hậu đáng thương, còn đang nỗ lực tìm vài lời an ủi, lúc này đối mặt với đôi mắt sáng ngời quá mức của Lý Hoàng Hậu, Phùng Tranh chỉ cảm thấy kinh khủng, không khí lạnh như thủy triều lập tức từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân. Thân thể cứng ngắc, trong đầu hiển hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hoạt bát của trưởng tử, Phùng Tranh theo bản năng từ chối nói: "Hảo ý của mẫu hậu ta xin lĩnh, nhưng Thăng ca nhi quá nghịch ngợm, con dâu không dám làm phiền mẫu hậu."

Vừa nói chuyện, vừa định rút tay đang bị Lý Hoàng Hậu nắm chặt về.

Lý Hoàng Hậu không chịu buông tay, cảm thụ được bàn tay Phùng Tranh nhanh chóng lạnh lẽo, nàng ta có chút không đành lòng, nhưng nàng ta thật sự không có biện pháp. Thâm cung cô đơn lạnh lẽo, nàng ta hiện tại có Hoàng Thượng sủng ái, tạm thời còn có thể chịu đựng được, nhưng Hoàng Thượng mắt thấy một năm so với một năm già đi, nói không chừng lúc nào đó liền đi mất, nàng ta mới hơn hai mươi, nếu như không thể thừa dịp lúc Hoàng Thượng sủng ái nàng ta lưu lại Thăng ca nhi, chờ Hoàng Thượng đi về cõi tiên, chờ Sở Vương hoặc là bất luận một vị Vương Gia nào đăng cơ, nghênh đón nàng ta, chính là hậu cung buồn chán tĩnh mịch, không có tôn vinh của Hoàng thái hậu, không có bất kỳ thực quyền nào.

Nuôi Thăng ca nhi, có ý chỉ của Tuyên Đức Đế ở đây, Sở Vương lên ngôi cũng không thể mang Thăng ca nhi đi, hắn phải vì nhi tử kính nàng ta. Lý Hoàng Hậu muốn không nhiều lắm, nàng ta đối với triều đình chính sự cũng không có dã tâm, nàng ta chỉ cần bên cạnh có một hài tử lanh lợi giải buồn, chỉ muốn Sở Vương sau khi đăng cơ coi nàng là người, hậu cung làm chuyện gì đều nhớ nàng ta, mà không phải một Thái hậu chỉ có hư danh.

"A tranh, tình cảnh của ta ngươi còn không biết sao? Đừng nói Thăng ca nhi nhu thuận hiểu chuyện, chính là hắn thật sự tinh nghịch, ta cầu còn không được, như thế nào lại cảm thấy vất vả?" Nước mắt lần nữa lăn xuống, Lý Hoàng Hậu lôi kéo bàn tay Phùng Tranh, nghẹn ngào cầu nàng: "A tranh, bảo Thăng ca nhi lưu ở bên cạnh ta đi, nếu không ta thật sự không chịu nổi, ban ngày luôn nghe thấy Tiểu Ngũ khóc, buổi tối trong mộng cũng là tiếng khóc của Tiểu Ngũ, lòng ta đều đau muốn chết..."

Phùng Tranh cũng khóc, giãy khỏi bàn tay Lý Hoàng Hậu, quỳ gối trước mặt nàng ta, nước mắt giống như hạt châu đứt dây rơi xuống: "Ngũ đệ rời đi, ta biết mẫu hậu khó chịu, nhưng nhi tức cũng xin mẫu hậu thông cảm cho ta, Thăng ca nhi là ta hoài thai mười tháng vất vả khổ cực mới sinh ra, chỉ một lúc không thấy con dâu đã nhớ thương, nếu như giao cho mẫu hậu, con dâu..."

Nàng khóc không thành tiếng, không thể nói được gì nữa, chỉ quỳ xuống đất dập đầu: "Con dâu cầu mẫu hậu."

Nhìn Phùng Tranh quỳ trên mặt đất, con dâu của nàng ta Sở Vương phi, đến tận đây, Lý Hoàng Hậu rốt cuộc đã minh bạch, chỉ dựa vào giao tình mẹ chồng nàng dâu, chỉ dựa vào Phùng Tranh thiện tâm, nàng ta căn bản là không có cách nào lưu lại Thăng ca nhi. Con đường tình cảm này đi không thông, Lý Hoàng Hậu hít một hơi thật sâu, ngửa đầu, hai tay lau nước mắt, chờ không còn nước mắt trào ra nữa, nàng ta thấp giọng nói: "A tranh, ta đã nói với ngươi vài lời thật lòng, lời này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi chớ nói cho bất kỳ kẻ nào, Vương Gia cũng không được."

Phùng Tranh khiếp sợ ngẩng đầu.

Lý Hoàng Hậu vỗ vỗ bên cạnh, nhìn thẳng nàng nói: "Ngồi lại đây, việc này quan hệ tới Vương Gia, bị người nghe qua, ta và ngươi cũng đảm đương không nổi đâu."

Nếu là việc khác, đều có nguy hiểm phía sau, Phùng Tranh quyết sẽ không nghe những gì Lý Hoàng Hậu nói, thà rằng không biết, nhưng có quan hệ tới Vương Gia nhà mình, Phùng Tranh do dự một chút, cuối cùng vẫn lau lau đôi mắt, lo lắng bất an ngồi xuống bên cạnh Lý Hoàng Hậu. Nàng tận lực giữ khoảng cách, Lý Hoàng Hậu chủ động chuyển qua bên cạnh nàng, quỳ gối sau lưng Phùng Tranh, gỡ búi tóc của nàng, sau đó giả bộ thay Phùng Tranh chải đầu, vừa chải vừa trầm thấp nói: "Lúc Vũ An Quận vương mất, Vương Gia có oán trách Hoàng Thượng?"

Phùng Tranh trong lòng run mạnh. Người bên ngoài có lẽ không biết, nàng là người bên cạnh Sở Vương, tự nhiên nhớ tinh tường, đêm Vũ An Quận vương tự sát, Vương Gia ở bên ngoài coi như bảo trì bình thản, trở về bắt đầu oán trách Hoàng Thượng, đỏ mắt chỉ trích Hoàng Thượng bức tử Vũ An Quận vương, nếu không có nàng giả bộ động thai khí làm cho Vương Gia câm miệng, làm cho Vương Gia cam đoan sẽ không bao giờ mở miệng oán hận nữa, chuyện truyền đến trong tai Hoàng Thượng, không chừng tạo thành hậu quả xấu gì cũng không biết.

Thế nhưng chuyện mà nàng cho rằng giấu giếm không chê vào đâu được, Lý Hoàng Hậu vậy mà lại biết? Vậy Hoàng Thượng...

Lòng Phùng Tranh lần nữa cảm thấy ớn lạnh, lạnh lẽo thấu xương, còn lo hơn cả chuyện nhi tử bị đoạt đi.

"Không thể nào, kính xin mẫu hậu đừng tin lời tiểu nhân gièm pha." Phùng Tranh miễn cưỡng trấn định nói.

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ hàm xúc không rõ ý tứ, như một tiếng mèo kêu yếu ớt ngoài cửa sổ đêm khuya, rõ ràng rất nhẹ, lại làm người sợ hãi cực kỳ. Phùng Tranh bất an, muốn quay đầu nhìn vẻ mặt Lý Hoàng Hậu, nhưng Lý Hoàng Hậu nắm mái tóc dài đen nhánh trơn bóng của nàng, tiếp tục chậm rãi chải tóc, giọng nói bình tĩnh nhu hòa: "A tranh đừng lo lắng, không ai nói với ta Vương Gia nói bậy, là tự chính mình đoán, đoán đúng hay không, ngươi so với ta rõ ràng. Nhưng, chuyện ta có thể đoán được, Hoàng Thượng so với ta hiểu rõ Vương Gia hơn, Hoàng Thượng có phỏng đoán hay không, có phái người đi thăm dò hay không, ta liền không dám hứa chắc."

Phùng Tranh hai má tái nhợt, nhịn không được mà phát run.

Lý Hoàng Hậu tạm thời đè bả vai nàng lại, mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phùng Tranh, nàng ta kịp thời trấn an nói: "Không cần sợ, Hoàng Thượng rất thương Vương Gia, Hoàng Thượng sẽ không vì một hai lần phàn nàn liền lạnh nhạt Vương Gia, nhưng Vương Gia nóng nảy, Hoàng Thượng mới ra tay với đường huynh hắn, hắn liền oán trách, ngày đó khi Hoàng Thượng đối phó thúc phụ thân cận nhất của Vương Gia..."

Phùng Tranh hoảng hốt, khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn nàng ta.

Lý Hoàng Hậu cái gì cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng đối mặt với Phùng Tranh, chờ toàn bộ khiếp sợ trong mắt Phùng Tranh biến thành sợ hãi, Lý Hoàng Hậu mới nhìn cửa đại điện, dùng giọng nói yếu ớt chân thành mà Phùng Tranh cũng không thể nghe được nhắc nhở: "Long Ỷ của Hoàng thượng là từ trong tay ca ca ông ấy nhận lấy đó, huynh chết đệ đến, Hoàng Thượng trước mở quy củ này, tuy rằng Hoàng Thượng không có nói rõ, nhưng trong dân chúng vẫn luôn có lời đồn đãi, thậm chí bản thân Vương Gia cũng cảm thấy, Hoàng Thượng cuối cùng sẽ giao Long Ỷ vào tay thúc phụ hắn đúng không?"

Phùng Tranh toàn thân phát run. Vị Vương Gia tốt kia của nàng, đúng là nghĩ như vậy, tháng giêng Hoàng Thượng lâm triều nhục nhã Thọ vương, trong đêm Vương Gia còn cùng nàng càu nhàu, phàn nàn Hoàng Thượng đối với Thọ vương có nhiều bất công, sau đó lại nhắc tới Thọ vương đang ở Vương Phủ ngoại thành, còn nói cái gì đợi thúc phụ Tần vương lên ngôi, hắn nhất định phải cầu thúc phụ ban thưởng phủ đệ khác cho Thọ vương.

Lúc đó Phùng Tranh đã cảm thấy không ổn lắm, hỏi tại sao lại là Tần vương đăng cơ, Vương Gia của nàng liền nói đạo lý huynh chết đệ đến mà Lý Hoàng Hậu vừa nói. Phùng Tranh chỉ muốn sống yên ổn với Sở Vương, nếu như Sở Vương không có dã tâm làm Hoàng Thượng, nếu như Sở Vương nói quy củ Đại Chu là huynh chết đệ đến, nàng sẽ tin.

"U Châu chiến bại, vì sao Diêu Tùng, Lữ Vân đầu tiên muốn ủng hộ chính là Vũ An Quận vương mà không phải Tần vương? Bởi vì bọn họ cũng không đồng ý huynh chết đệ đến, cảm thấy ngôi vị hoàng đế hẳn là phụ tử tương truyền. Vì sao hai thần tử nói bừa, Hoàng Thượng liền nghi kỵ Vũ An Quận vương, còn... Bởi vì ông ta là Hoàng Thượng, vì ông ta không cho phép ngôi vị Hoàng đế có bất kỳ bất ổn nào, ông ta ngay cả chất tử cũng không cho, lại cam tâm tình nguyện truyền ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ? Vừa là thân nhi tử, vừa là đệ đệ, a Tranh, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ làm như thế nào?"

Phùng Tranh không hiểu, trong đầu giống như chất đống một tầng lại một tầng mây đen, nặng trịch. Nàng không rõ, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, là người có quyền thế nhất trên thế gian, cho dù ông ta muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử, thì trực tiếp cho là được, triều thần dân chúng còn dám phản đối hay sao? Vì sao Lý Hoàng Hậu chắc chắc như vậy, Hoàng Thượng sẽ đối phó Tần vương?

"Lời người đáng sợ, Hoàng Thượng cố kỵ dân chúng trước mắt, cũng cố kỵ sau này ngàn vạn năm sau dân chúng bình luận ông ta như thế nào, ông ta muốn nhi tử của mình quang minh chánh đại kế thừa ngôi vị Hoàng đế, trước hết nhất định phải để cho đệ đệ của ông ta mất đi lòng dân, mất đi tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế." Lý Hoàng Hậu một lần nữa nâng tóc Phùng Tranh lên, hai tay linh hoạt giúp Phùng Tranh búi tóc, sau đó mới tiến đến bên tai Phùng Tranh, buồn bã nói: "Đến lúc đó, Vương Gia sẽ trơ mắt nhìn thúc phụ của hắn rơi vào kết quả giống Vũ An Quận vương sao?"

Phùng Tranh toàn thân rét run, nàng hiểu rất rõ Sở Vương, đối với thúc phụ Tần vương kính trọng so với cha ruột Hoàng Thượng còn sâu hơn, thúc cháu tình như phụ tử, người giống như phụ thân gặp chuyện không may, Sở Vương...

"Nếu như ngươi nguyện ý giao Thăng ca nhi cho ta, ta thề sẽ chiếu cố Thăng ca nhi như cháu trai ruột, vậy Sở Vương liền ngang ngửa với nhi tử của ta, ngày nào đó hắn xúc động chống đối Hoàng Thượng, ta sẽ dốc hết toàn lực thay hắn ở trước mặt Hoàng Thượng xin tha."

Nói đến đây, không cần tiếp tục che che giấu giấu, Lý Hoàng Hậu đỡ lấy bả vai Phùng Tranh, thành khẩn nói cho nàng lợi hại được mất: "A Tranh, chúng ta gả vào hoàng gia, mỗi người đều có khó xử, hôm nay ta nói thiệt cho ngươi biết, hoàng thúc tất có một kiếp, Vương Gia tất sẽ không đứng ngoài quan sát, khi đó chính là lúc Hoàng Thượng rất phiền muộn hắn, cũng là thời cơ tốt nhất cho người bên ngoài bỏ đá xuống giếng. Hoàng Thượng muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử, nhưng ông ta cũng không phải chỉ có một mình Vương Gia, một khi Vương Gia làm cho hoàng thượng hiềm nghi, Thọ vương có tật miệng, vậy liền chỉ còn Duệ Vương, Cung Vương. Mặc kệ hai người này là ai kế vị, ngươi cảm thấy, bọn họ sau khi đăng cơ, sẽ đối đãi với đại ca đã từng được phụ hoàng bọn họ coi trọng như Thái Tử ra sao? Mà Vương Gia thất bại, mấy mẹ con các ngươi sẽ gặp hoạ thế nào."

Phùng Tranh khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Lý Hoàng Hậu nắm chặt tay nàng, mắt sáng như đuốc: "Chỉ cần ngươi giao Thăng ca nhi cho ta, ta chính là dốc sức liều mạng cũng sẽ bảo vệ cha con bọn họ. A Tranh, ta làm như vậy tuy có tư tâm quấy phá, nhưng thật sự là thay một nhà các ngươi tính toán, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, lại tiến cung. Nếu như cuối cùng ngươi vẫn không muốn, ta tuyệt sẽ không miễn cưỡng ngươi, tương lai Vương Gia có việc, ta cũng sẽ nhìn ở tình cảm chúng ta, cố gắng giúp đỡ, dù sao, hai nhà kia đều có mẹ chồng ruột, ta cho dù muốn giao hảo, cũng chỉ là tự chuốc nhục nhã."

Nàng liên tục nói rồi nói, nói thật nhiều đạo lý, Phùng Tranh cũng nghe thấy được, nhưng nàng còn đang đắm chìm trong những uy hiếp và sự thật ở bên trong kia, nên không cách nào phản ứng.

Lý Hoàng Hậu cũng không nóng nảy, chỉ liên tục nhắc nhở nàng một việc: "Sau khi xuất cung, ngươi coi ta như cái gì cũng chưa nói qua, không được khiến Vương Gia nhìn ra manh mối, nếu bị Vương Gia biết rõ, hắn nhất định sẽ tiến cung tìm ta ồn ào, hoặc là dứt khoát sẽ đi chất vấn Hoàng Thượng, nếu thật như vậy, ta với các ngươi một nhà, đều sẽ bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ."

Lời cảnh báo ấy, khiến Phùng Tranh mãnh liệt hoàn hồn, nhìn Lý Hoàng Hậu, nàng tâm tình phức tạp gật gật đầu

Càng là quan tâm một người, càng không muốn đưa người kia vào cảnh ngộ nguy hiểm, Lý Hoàng Hậu tin tưởng Phùng Tranh là người thông minh, nên nói đều nói rồi, nàng ta cười vỗ vỗ tay Phùng Tranh, vừa khôi phục ngữ khí ân cần yêu thương: "Nhìn ngươi, ta chỉ là nghĩ đến Tiểu Ngũ đáng thương trong mộng nhịn không được khóc một lát, làm sao ngươi khóc so với ta còn lợi hại hơn? Nhanh đi rửa mặt đi, miễn cho Vương Gia trông thấy, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi."

Phùng Tranh rũ lông mi, miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng càng rõ ràng, đây là Lý Hoàng Hậu kiếm cớ cho nàng, sắc mặt nàng không hợp, nhất thời một lát là khôi phục không được, không có khả năng giấu giếm được Vương Gia. Lý Hoàng Hậu ngay cả chuyện này đều đã nghĩ đến, đủ thấy bụng dạ thâm sâu nhường nào, chỉ sợ sớm đã nhắm đến Thăng ca nhi của nàng.

Nhưng, càng nhìn thấu tâm cơ Lý Hoàng Hậu, Phùng Tranh càng thêm lo lắng, chỉ cảm thấy những nhắc nhở kia của Lý Hoàng Hậu, đều là chuẩn xác.

Nếu thật như thế, một bên là Thăng ca nhi, một bên là cả nhà bọn họ...

Nhận khăn ấm cung nữ đưa tới, Phùng Tranh phủ kín khuôn mặt, cũng phủ lên nước mắt mới rơi trên mặt. Rửa mặt hết một khắc đồng hồ, Phùng Tranh quay trở lại nội điện, chỉ thấy Lý Hoàng Hậu ngồi xếp bằng ở trên noãn tháp, trong ngực ôm Thành ca nhi của nàng. Lý Hoàng Hậu cười rất ôn nhu, giống như mẫu thân ôm con ruột dỗ dành, Phùng Tranh lại như bị rắn độc quấn thân, cả người lạnh toát, cố gắng khắc chế đi qua, cúi đầu hành lễ nói: "Quấy rầy mẫu hậu lâu như vậy, mẫu hậu nghỉ ngơi đi, con dâu cáo lui trước."

Lý Hoàng Hậu không có ép, nhìn chằm chằm Phùng Tranh, đưa Thành ca nhi qua.

Nhũ mẫu muốn tiếp, Phùng Tranh không chịu, tự tay ôm nhi tử, giống như chạy trốn rời đi Trung cung, nửa đường nhìn thấy Sở Vương cõng trưởng tử đi về phía này. Thăng ca nhi mới ba tuổi, dạng chân ngồi trên vai phụ vương, hai tay ôm đầu to của phụ vương, cao hứng gọi mẫu thân. Phùng Tranh đôi mắt đau xót, thiếu chút nữa liền rơi lệ.

"Khóc?" Một nhà bốn người cách rất gần, Sở Vương lập tức nhìn ra thê tử không đúng.

Phùng Tranh trái tim đau khổ, có mấy lời dừng ở đầu lưỡi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Mẫu hậu nói nàng mơ thấy Ngũ đệ, ta nghe khó chịu."

Sở Vương biết rõ nàng thiện tâm, quét mắt phương hướng Trung cung, có chút bất mãn Lý Hoàng Hậu, trách Lý Hoàng Hậu khiến vợ hắn thương tâm.