Cuối tháng ba, Tuyên Đức Đế đích thân đến Tấn Dương thành đôn đốc tác chiến, tướng sĩ Đại Chu sĩ khí đại chấn, công thành càng thêm dũng mãnh. Tấn Dương thành đã tử thủ hai tháng, Liêu quốc viện binh là không trông cậy vào được rồi, hôm nay cửa thành tùy thời có thể phá. Nếu như bại cục đã định, để tránh sau khi Đại Chu phá thành đồ sát dân chúng, Tấn Đế Lưu nghiệp rốt cuộc đầu hàng, đến tận đây, sáu châu Tấn quốc quản lý nhập vào Đại Chu, trừ mười bốn châu U Vân phía bắc bị hôn quân tiền triều chủ động hiến cho Liêu quốc, giang sơn Trung Nguyên đã châu về hợp phố [1] cho Đại Chu Triệu thị.
[1] châu về hợp phố: những cái quý giá không mất được, sớm muộn cũng sẽ quay trở về với chủ của nó.
Tuyên Đức Đế Long nhan cực kỳ vui mừng!
Đám đại thần đều khen ngợi huynh trưởng Cao Tổ Hoàng Đế hùng thao vũ lược chinh chiến thiên hạ, nhưng Cao Tổ Hoàng Đế không thể đánh Tấn quốc, đệ đệ ông ấy tuy không được các thần tử để vào mắt lại đánh thắng được! Từ nay về sau, xem ai còn dám coi thường ông ta, Hoàng Đế văn nhân thì như thế nào, văn nhân bày mưu nghĩ kế, vẫn có thể giành chính quyền!
Giải quyết xong một kiện tâm sự, Tuyên Đức Đế đứng ở trên tường thành Tấn Dương, nhìn ra phương Bắc phía Liêu quốc xa xa, trong mắt tinh quang lập loè.
Trở lại kinh thành, Tuyên Đức Đế trước triệu kiến Lễ bộ, quan viên Tông Chính tự, hỏi thăm chuyện chuẩn bị đại hôn của lão tứ Cung Vương. Lão đại, lão nhị, lão Tam đều đã cưới Vương Phi, ba nàng dâu năm nay cũng đều có thai rồi, chỉ chờ lão tứ thành gia lập nghiệp, Tuyên Đức Đế liền có thể một lòng mưu đồ giang sơn, về phần nữ nhi duy nhất Đoan Tuệ công chúa, năm nay mới mười bốn, Tuyên Đức Đế cũng không gấp gáp, lưu lại vài năm rồi tính.
Mười sáu tháng tư, Cung Vương đại hôn.
Tống Gia Ninh, Triệu Hằng sớm tinh mơ liền đi qua, đám nam khách ở tiền viện náo nhiệt, Tống Gia Ninh và nhóm người Tần vương phi đã quen thuộc ở tại hậu viện nói chuyện. Bụng Duệ Vương phi là lớn nhất, đã sáu tháng rồi, nhưng nàng chỉ lộ bụng, khuôn mặt không béo, Tống Gia Ninh nhìn mà không ngừng hâm mộ. Nàng tháng này khẩu vị rõ ràng chuyển biến tốt, thịt trên mặt cũng đã khôi phục lại vẻ đẫy đà như hồi lễ mừng năm mới. . .
Phùng Tranh bốn tháng rồi, quần áo rộng thùng thình tạm thời nhìn không ra, nhưng khí sắc nàng hồng nhuận phơn phớt, vừa nhìn là biết cuộc sống gia đình yên ổn, trôi qua rất tốt.
Tống Gia Ninh cùng nàng thân nhất, hai chị em dâu thủ thỉ thù thì trò chuyện vụn vặt khi mang thai hài tử, chủ yếu là Phùng Tranh truyền thụ kinh nghiệm cho Tống Gia Ninh.
Duệ Vương phi âm thầm lắng nghe, thấy Phùng Tranh, Tống Gia Ninh đều là thần sắc tựa như hoa đào, lại nghĩ tới từ sau khi nàng ta mang thai, Duệ Vương ngoại trừ mồng một, mười lăm mỗi tháng qua loa đến chỗ nàng ta, thời gian khác đều ở trong phòng Trương Thị hồ ly tinh kia, trong lòng Duệ Vương phi liền dâng lên một cỗ chua xót, cười hỏi Tống Gia Ninh: "Đệ muội mang thai ba tháng rồi à? Có an bài thông phòng cho Tam điện hạ chưa?"
Tống Gia Ninh cùng nàng ta quan hệ không thân, nghe Duệ Vương phi há miệng liền hỏi thăm loại chuyện này, Tống Gia Ninh hơi kinh ngạc, sau đó nghi ngờ hỏi ngược lại: "Nhị tẩu vì sao hỏi như vậy?" Nàng cũng không thể nói không có, lộ ra nàng ghen tị, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu nàng không an bài, là Thọ vương gia của nàng không gần nữ sắc, ít nhất không có nảy ra ý tứ muốn thông phòng, lúc không bồi nàng chỉ có một người ở Tiền viện, lại đứng đắn cực kỳ.
Tống Gia Ninh tướng mạo trung thực, nhìn cũng giống như không có tâm cơ, Duệ Vương phi còn tưởng rằng nàng ta hỏi cái gì Tống Gia Ninh sẽ đáp cái nấy, hôm nay Tống Gia Ninh hỏi ngược lại, Duệ Vương phi liền nhìn nhìn Sở Vương phi, giống như trêu ghẹo nói: "Nghe nói Đại Điện hạ vô cùng sủng ái chị dâu, thông phòng lúc đầu cũng đuổi đi rồi, ta đã nghĩ đệ muội có phải cũng từ chỗ đại tẩu học được biện pháp ngự phu hay không, cũng làm cho Tam điện hạ chỉ có canh giữ một mình muội."
Nàng ta cười đến thân mật, nhưng lời nói không thế nào nghe nổi, Tống Gia Ninh, Phùng Tranh biết rõ Duệ Vương phi sống không thư thái, hai chị em dâu cũng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhìn nhau, do Phùng Tranh trả lời: "Lời này của Nhị đệ muội thật sự khiến ta ngại chết, chúng ta đều là phục vụ Vương gia, đều nghe Vương Gia dặn dò làm việc, nào dám nghĩ cái gì mà biện pháp ngự phu?"
Phùng Tranh nói một chút liền dừng, Duệ Vương phi sắc mặt khẽ biến, nhận định Phùng Tranh đang châm chọc nàng ta, châm chọc nàng ta không thể lọt vào mắt Duệ Vương, cho nên Duệ Vương mới đi sủng ái thiếp thất, Phùng Tranh, Tống Gia Ninh được nam nhân thích, liền có thể độc sủng tại Vương Phủ của mình. Nhưng sự thật rõ ràng là ả Trương Thị ti tiện, chuyên dùng Hồ Mị Thuật, mê hoặc Duệ Vương!
Qua loa cười cười, Duệ Vương phi quay đầu, tự sinh hờn dỗi, nhìn lướt qua phòng tân hôn của Tứ hoàng tử Cung Vương, tâm nguyện hiện tại của Duệ Vương phi là hi vọng Cung Vương phi cũng khổ giống như nàng ta, không được Cung Vương chào đón, nếu không trong bốn Vương gia, ba Vương Phi đều được yêu chiều, duy chỉ có nàng ta Duệ Vương phi này bị vắng vẻ, truyền đi quá mất mặt.
Ôm ý nghĩ này, tân lang quan đón tân nương trở về muốn xốc khăn voan, Duệ Vương phi so với Cung Vương còn khẩn trương hơn, tay nắm chặt khăn, nhìn chằm chằm khăn cô dâu.
Cung Vương giơ đòn cân vàng, tay có hơi run rẩy, hắn chưa từng thấy Lý Mộc Lan, chỉ nghe nói Lý Mộc Lan từ nhỏ được Lý gia nuôi dưỡng thành nam nhi, tập được một tay hảo công phu, chỉ xem qua bức họa Lý Mộc Lan ở chỗ mẫu thân Huệ phi một lần. Lý Mộc Lan trong bức họa có một đôi mắt phượng, miệng hơi cười, không có ôn nhu như Tam tẩu, nhưng cũng là mỹ nhân.
Là một nam nhân, Cung Vương chỉ hy vọng Vương Phi của mình dung mạo xinh đẹp ôn nhu, nàng có thể có công phu hay không, không quan trọng chút nào.
Cổ họng chuyển động, Cung Vương mười tám tuổi, chậm rãi nâng khăn voan lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía dưới khăn voan, trước hết nhìn thấy là một đoạn cằm, màu da hơi đen. . . Một Vương Phi mặt đen, trong lòng Cung Vương trầm xuống, đợi khăn voan toàn bộ xốc lên, phát hiện khuôn mặt Lý Mộc Lan gầy nhưng lạnh lùng, duy nhất đáng khen là mắt phượng xinh đẹp khí khái anh hùng hừng hực, không thấy chút ôn nhu nào mà nữ nhân nên có, bờ môi Cung Vương bĩu một cái, thể hiện rõ sắc mặt không vui.
Lý Mộc Lan đã nhìn ra, nhưng cũng không để ở trong lòng, ánh mắt từ trên mặt Cung Vương chuyển một cái, trực tiếp nhìn về phía mấy phụ nhân cách đó không xa, nhìn thấy Tống Gia Ninh, Lý Mộc Lan nở nụ cười, hào phóng cởi mở.
Tống Gia Ninh còn có chút cười không nổi, Mộc Lan tỷ tỷ sao không trang điểm? Tuy rằng như vậy cũng không hề xấu, thế nhưng là tân nương tử, vẫn nên trang điểm một chút thì sẽ càng đẹp mắt hơn chứ? Nhưng nghĩ tới tính tình Mộc Lan tỷ tỷ, Tống Gia Ninh rất nhanh đã nghĩ thông suốt, cười gật gật đầu với tân nương tử. Lúc này Cung Vương đưa lưng về phía nàng, Tống Gia Ninh nhìn không tới sắc mặt Cung Vương, chờ Cung Vương xoay người lại ngồi vào bên cạnh Lý Mộc Lan, thấy rõ vẻ mặt Cung Vương nghiêm nghị, Tống Gia Ninh không khỏi đổ mồ hôi hột thay Lý Mộc Lan.
Cung Vương, sẽ không phải không thích Mộc Lan tỷ tỷ chứ?
Cung Vương quả thật là không thích. Tam tẩu đẹp nhất, đẹp không giống nữ nhân nhân gian, khuynh thành có thể ngộ nhưng không thể cầu, hắn không so với Tam ca, nhưng Lý Mộc Lan ngay cả đại tẩu, Nhị tẩu cũng không sánh nổi, vừa đen vừa không ôn nhu, ngày vui xuất giá ngay cả trang điểm cũng không trang điểm, nữ nhân nào giống vậy chứ? Phụ hoàng vậy mà tứ hôn nữ nhân như vậy cho hắn, quá là thiên vị!
Trong lòng phiền muộn, Cung Vương chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, một chén một chén cùng người cụng rượu, cuối cùng uống đến say mèm, được hai tên tiểu thái giám đỡ trở về phòng tân hôn. Cung Vương người đầy mùi rượu, Lý Mộc Lan vô cùng không thích, gọi bọn nha hoàn hầu hạ Cung Vương đi tắm, nàng một mình một người ngồi đợi trong nội thất. Ở bên kia Cung Vương nôn xong, uống trà tỉnh rượu lại tắm một cái, người tỉnh táo thêm một chút, trở lại nội thất thấy Lý Mộc Lan lại có thể đang đọc sách, còn là binh thư, Cung Vương hừ một tiếng: "Đêm động phòng hoa chúc, là cho ngươi đến đọc sách hay sao?"
Lý Mộc Lan liếc hắn một cái, nghĩ đến mẫu thân dặn dò, liền để sách xuống, đi nằm trên giường.
Cung Vương tuy rằng không thích người Vương phi này, nhưng hắn kính nể Lý lão tướng quân, cũng không có không thích đến mức ngay cả đêm đại hôn cũng không đụng Lý Mộc Lan, nếu như Lý Mộc Lan nằm xong rồi, hắn liền cởi ngoại bào, đi đến cạnh giường. Lý Mộc Lan nhắm mắt lại, dường như cũng có điểm ghét bỏ hắn, Cung Vương hơi mím môi, cởi bỏ quần áo nàng, cái gì cũng không nói, trực tiếp động phòng.
Lý Mộc Lan từ nhỏ luyện võ, khổ gì chưa từng ăn? Tuy rằng vô cùng không khỏe, nhưng không nói tiếng nào nhịn xuống. Cung Vương thấy nàng giống như cọc gỗ, không giống như hai cung nữ thông phòng ôm hắn làm hắn vui lòng, luôn miệng cầu khẩn cũng không có, hắn bỗng nhiên không có hào hứng, qua loa chấm dứt, nằm xuống bên cạnh nhắm mắt đi ngủ. Lý Mộc Lan yên lặng nằm trong chốc lát, cảm thấy có thể động, nàng liền ngồi dậy, đi vòng ra sau tấm bình phong tự mình chỉnh đốn một phen, sau đó trở lại trên giường, kéo qua một nửa chăn nằm nghiêng đưa lưng về phía nam nhân.
Hỉ nến Long Phượng ở đối diện lặng yên mà cháy, Lý Mộc Lan ánh mắt vô hồn, lần nữa bên tai vang lên lời của mẫu thân trong nhà: "Mộc Lan, con là nữ nhân, cuối cùng phải lập gia đình làm vợ giúp chồng dạy con, hãy quên những công phu kia đi, sớm chút sinh con trai, con sống tốt rồi, nương mới an tâm."
Lý Mộc Lan nhắm mắt lại.
Phụ thân mất sớm, mẫu thân vì nàng giữ lòng vài chục năm, cho nên mẫu thân muốn nàng ngoan ngoãn tuyển tú, nàng liền đi tuyển tú, mẫu thân khuyên nàng gả, nàng cũng liền trở thành Cung Vương phi. Thế nhưng, đây căn bản không phải cuộc sống nàng muốn, nàng muốn, như tổ phụ, như phụ thân, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, mà không phải nằm ở dưới thân thể một nam nhân, như đồ thịt cá.
~
Tống Gia Ninh lần nữa nhìn thấy Lý Mộc Lan, là phu thê Cung Vương tiến cung thỉnh an Lý hoàng hậu, Tống Gia Ninh ngồi ở bên cạnh Phùng Tranh, nghe cung nữ bẩm báo phu thê Cung Vương đã đến, nàng lập tức quay đầu nhìn cửa ra vào. Cung Vương tiến vào trước, Tống Gia Ninh nhìn phía sau hắn, chỉ thấy Lý Mộc Lan mặc quan phục Vương Phi, sắc mặt như thường, trên mặt không có bất kỳ ngượng ngùng nào của tân nương.
Tống Gia Ninh mơ hồ lo lắng, nhạy cảm phát hiện, đôi phu thê này hành lễ, mắt cũng chưa từng nhìn nhau.
Thỉnh an xong, Lý Mộc Lan đi theo Cung Vương đi cung Huệ phi, Tống Gia Ninh và Phùng Tranh đi ra ngoài cung, chị em dâu xì xào bàn tán. Phùng Tranh nhỏ giọng nói: "Tại sao ta lại cảm giác, Cung Vương dường như không hài lòng Tứ đệ muội lắm?"
Ngay cả chị dâu cũng nói như vậy, Tống Gia Ninh thay Lý Mộc Lan rầu rĩ.
Chạng vạng tối Triệu Hằng trở về, Tống Gia Ninh len lén hỏi thăm trượng phu: "Cung Vương có yêu thích cái gì không?"
Triệu Hằng liếc nàng một cái, hỏi: "Vì sao hỏi hắn?"
Tống Gia Ninh thở dài, cũng không gạt hắn, nói ra suy đoán của nàng và Phùng Tranh, cuối cùng nói: "Ta cùng với Mộc Lan tỷ tỷ tương giao, Vương Gia nói cho ta biết Cung Vương thích cái gì, ta tìm cơ hội lại chuyển lời tới nàng, vợ chồng bọn họ có lẽ sẽ vui vẻ chút ít." Ở trong lòng Tống Gia Ninh, Lý Mộc Lan là một cô gái tốt rộng rãi sảng lãng, lẽ ra phải đạt được kính trọng và yêu thích của nam nhân.
Triệu Hằng cũng không biết Lý Mộc Lan, nhưng Cung Vương. . . Nhìn tiểu vương phi trước mặt nhíu lông mày lo lắng vì hảo tỷ muội, Triệu Hằng đột nhiên nghĩ đến tình hình lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ở trong cung, lúc ấy huynh đệ bọn họ muốn so tên, trước khi tỷ thí, Tứ đệ nhặt cục đá ném đến dưới chân nàng, sau khi tỷ thí, Tứ đệ lại đuổi theo nàng, mở miệng liền gọi một tiếng Gia Ninh biểu muội.
Tứ đệ thích kiểu nữ nhân gì, Triệu Hằng đại khái có thể đoán được, chỉ có nàng ngây ngốc, bình thường luôn coi nhẹ mình, căn bản không biết rõ bản thân có bao nhiêu trêu chọc người.
"Không biết." Triệu Hằng thản nhiên nói.
Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ thất vọng.
"An tâm dưỡng thai, không cho phép suy nghĩ nhiều." Triệu Hằng ôm người vào trong ngực, tay to cách quần áo nhẹ nhàng dán sát vào bụng dưới bằng phẳng của nàng, ra lệnh.
Hắn đây là sợ nàng lo lắng ảnh hưởng đến việc dưỡng thai, Tống Gia Ninh cười cười, dựa vào bả vai hắn nói: "Vương Gia yên tâm, ta có chừng mực."
Triệu Hằng xoa xoa lông mày nàng, tạm thời tin tưởng.