Chương 128: 128

Cơm tối Tống Gia Ninh dùng là cháo khoai lang tím, gạo hầm chín nhừ, cơ bản không cần nhai, khoai lang tím mềm và ngọt. Tống Gia Ninh cầm muỗng sứ nhỏ, từng miếng từng miếng chậm rãi ăn, ăn non nửa bát, đã no đầy rồi.

"Ăn nữa đi." Trên bàn cơm, Triệu Hằng lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với nàng.

Tống Gia Ninh có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới hắn muốn nàng ăn nhiều, nàng ngoan ngoãn cầm muỗng, nhưng, vừa nhìn thấy cháo trong chén, nàng bỗng nhiên có chút buồn nôn, lập tức quay đầu sang một bên, khuôn mặt vừa mới hồng hồng lập tức tái xanh.

Triệu Hằng cả kinh để đũa xuống, đang muốn đi đến dìu nàng, bên cạnh Song nhi lấy dũng khí giải thích nói: "Vương Gia, Lang trung nói Vương Phi vừa khôi phục thèm ăn, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, không cần miễn cưỡng, chờ qua khoảng thời gian này, khẩu vị Vương Phi chắc chắn sẽ tốt lên, đến lúc đó còn phải đề phòng Vương Phi ăn quá nhiều."

Tống Gia Ninh đè xuống cơn buồn nôn này, cũng gật gật đầu với hắn, nhưng bàn tay vẫn cầm muỗng, phảng phất như hắn không đồng ý, nàng sẽ chịu đựng không khỏe tiếp tục ăn.

Triệu Hằng là lo lắng nàng vì bảo trì gầy gò cố ý ăn ít, nếu là thân thể không khỏe, hắn đương nhiên sẽ không bắt buộc, ngay cả mình cũng không ăn nữa, đi qua đỡ nàng dậy, nắm tay nàng nói: "Đi một chút nhé?" Xuân về hoa nở, trời cũng chậm tối, lúc này bên ngoài nắng chiều vừa vặn, cũng không cần lo lắng nàng lạnh.

Tống Gia Ninh gật gật đầu.

Hai người cũng không có đi xa, chỉ tản bộ trong sân, trong nội viện trồng hai gốc Hải Đường, nụ hoa màu đỏ, khi nở rộ ra có màu trắng hồng. Hai người dừng lại dưới tàng cây, Tống Gia Ninh ngửa đầu ngắm hoa, cười nói: "Trong hoa viên nở đẹp hơn, bên cạnh ao có một gốc hải đường đỏ, đáng tiếc phải từ núi bên kia đi vòng qua mới có thể đến gần nhìn, các nàng không cho ta leo núi."

Nàng mới mang thai hai tháng, bụng chưa lớn, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng bọn nha hoàn can ngăn lo lắng nàng bị ngã, cho nên Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không có ý tứ trách cứ bọn nha hoàn.

Triệu Hằng năm trước mới bắt đầu vào Hàn Lâm viện, trước đó luôn giam cầm trong Vương Phủ, đối với hoa viên của mình sớm đã rõ như lòng bàn tay, Tống Gia Ninh vừa nói hắn liền biết là gốc Hải Đường nào, dù sao cũng do hắn tự mình bài trí. Nghe ra tiếc hận trong lời nói của nàng, Triệu Hằng nắm tay nàng nói: "Ngày kia tuần giả (ngày nghỉ), ta cùng nàng đi ngắm."

Tống Gia Ninh vui mừng nhìn hắn, mắt hạnh bị ánh chiều tà chiếu sáng, long lanh như hồ nước.

Mang thai thích ngủ, Triệu Hằng tuần giả ngày hôm đó, Tống Gia Ninh vẫn tham ngủ như cũ, Triệu Hằng hiếm khi không rời giường đi luyện võ, trở mình nằm nghiêng, lặng yên nhìn tiểu vương phi của hắn. Nàng hai ngày này ăn dần dần nhiều lên, cũng không có nôn, thế nhưng gương mặt gầy gò vẫn không có béo lên, nàng ngoài miệng đáp ứng sẽ ăn cơm thật ngon, thật ra vẫn là rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ, buổi tối trước khi ngủ đi qua gương to, đều muốn vụng trộm nhìn một cái, đỏm đáng không chịu được.

Triệu Hằng lại cảm thấy, chỉ cần nàng không cố ý đói bụng, như vậy thì coi như nàng liên tục gầy xuống, hắn cũng thuận theo nàng.

Ngủ đến mặt trời lên cao, Tống Gia Ninh mới tỉnh dậy, mở to mắt, chỉ thấy Vương Gia tựa ở một bên đọc sách, trên người mặc trung y.

Tống Gia Ninh ngó ngó bên ngoài, sáng trưng, kinh ngạc ngồi dậy: "Vương Gia dùng điểm tâm chưa?" Sẽ không phải là đang đợi nàng chứ?

Triệu Hằng để sách xuống, nhìn nàng nói: "Cùng nhau dùng."

Lại có thể thật sự đang chờ nàng? Tống Gia Ninh vừa mừng vừa sợ vừa áy náy, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ. Sau khi ăn xong Triệu Hằng muốn nàng đi hoa viên thưởng hoa Hải Đường, không có gọi bọn nha hoàn đi theo, chỉ dẫn theo Phúc công công. Trước khi đi vòng qua hồ nước, Tống Gia Ninh xa xa đã nhìn thấy một con thuyền nhỏ đậu bên cạnh hồ, Tống Gia Ninh bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, không cho nàng leo núi, nàng có thể ngồi thuyền qua nha, nàng tại sao không nghĩ tới chứ?

"Vương Gia thật thông minh." Tống Gia Ninh khen ngợi tự đáy lòng.

Triệu Hằng cười nhàn nhạt.

Đến bên cạnh bờ, Phúc công công lên thuyền trước, Triệu Hằng nắm tay Tống Gia Ninh bước lên, lại dìu nàng chậm rãi ngồi xuống. Phúc công công thấy các chủ tử đều ngồi xuống, lúc này mới chèo thuyền, đoạn hồ này cũng không rộng, cũng chỉ có thể chứa ba con thuyền nhỏ xếp thành một hàng, bởi vậy Phúc công công không chèo được mấy cái, thuyền đã đến bờ bên kia.

Triệu Hằng lại đỡ Vương Phi của hắn lên bờ.

Biết rõ các chủ tử muốn ở chỗ này ngắm hoa, Phúc công công chống thuyền nhỏ đi vòng qua chỗ ngoặt, ở nơi chủ tử nhìn không thấy chờ dặn dò.

Dưới tàng cây hải đường, Phúc công công sớm chuẩn bị hết rồi, trên mặt phủ lên chiếu trúc, chỗ ngồi đặt một cái bàn vuông gỗ hoàng hoa lê, Văn Phòng Tứ Bảo nước trà bánh ngọt cái gì cần có đều có, góp phần làm cho cảnh sắc đẹp và tĩnh mịch thêm vài phần lịch sự tao nhã. Cảnh xuân ấm ấm áp áp từ ngọn cây chiếu xuống, trên núi nhỏ phía sau chim Tước líu lo ríu rít, trạch viện Vương Phủ xa xa bị hoa thụ che lấp, Tống Gia Ninh nhìn chung quanh một vòng, bỗng có cảm giác như đặt mình trong rừng sâu núi thẳm.

"Vườn của Vương Gia thật đẹp." Tống Gia Ninh nhẹ giọng tán thưởng, mùa đông năm trước nàng gả tới, hôm nay mới coi như chính thức lĩnh giáo vẻ tú lệ của Thọ vương phủ. Trước đó, cảnh sắc ở hoa viên Thọ vương phủ mà nàng có ấn tượng sâu nhất, chính là Bách Quả Viên.

Triệu Hằng theo tầm mắt của nàng thưởng thức một vòng, cuối cùng ánh mắt lại trở về trên người nàng, lại cảm thấy hoa trong vườn này không sánh bằng dung mạo của nàng, nước trong vườn không sánh bằng đôi mắt trong veo của nàng. Tống Gia Ninh đối với cái nhìn chăm chú của tướng công Vương Gia không hề phát hiện, nàng đã được như nguyện mà đi đến dưới tàng cây hải đường, chuyên tâm thưởng thức một nhánh Hải Đường trước mắt.

Hôm nay nàng mặc bối tử nền trắng thêu hoa mai, phía dưới là váy trắng, nghiêng người với hắn mỉm cười ngắm hoa, người còn yêu kiều hơn hoa.

Triệu Hằng bỗng nhiên nổi hứng vẽ tranh, lập tức ngồi xuống bàn vuông, trải giấy xong, lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó đề bút thấm mực.

Gốc hải đường cành lá sum xuê, Tống Gia Ninh chậm rãi xoay chung quanh cây hải đường, vô tình quay đầu lại, trông thấy Vương Gia của nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn vuông, giống như đang vẽ Hải Đường. Tống Gia Ninh vô cùng muốn đi qua nhìn một chút, lại sợ quấy rầy hắn, lại nhìn Hải Đường trước mặt một chút, Tống Gia Ninh thức thời lui xa một chút, chuẩn bị đi nhìn một cảnh sắc khác.

Lúc Triệu Hằng ngẩng đầu, chỉ thấy nàng đã đi ra xa cách cây hải đường mấy bước, hắn muốn vẽ chính là mỹ nhân ngắm hoa, mỹ nhân rời đi sao vẽ được?

". . . Gia Ninh."

Nhìn thân ảnh của nàng, nghĩ đến Phúc công công trốn tránh ở phía xa, Triệu Hằng tạm thời đổi giọng, gọi tên nàng.

Tống Gia Ninh nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt như thu thuỷ, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.

Triệu Hằng bỗng nhiên thất thần, mắt thấy nàng muốn hoàn toàn xoay qua, Triệu Hằng lập tức nói: "Đừng động."

Tống Gia Ninh cứng đờ, cả người xoay một nửa không dám động nữa, cứ như vậy mờ mịt lắc lắc cổ nhìn hắn. Nụ cười vui vẻ trên mặt nàng biến thành ngạc nhiên, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng Triệu Hằng vẽ tranh, thân thể gần như bất động, chỉ có tay phải nước chảy mây trôi phác hoạ ở trên bức tranh, tầm mắt khi thì ngẩng lên nhìn nàng, khi thì rũ mắt nhìn bức họa.

Tống Gia Ninh liền hiểu, Vương Gia đang vẽ nàng.

Lần đầu tiên trở thành cảnh trí trong bức họa người khác, Tống Gia Ninh vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, mỗi lần hắn nhìn qua, trên mặt nàng càng nóng thêm một phần. Nhưng, tuy rằng đàng hoàng bảo trì bất động để cho hắn vẽ đủ, nhưng một lúc sau, Tống Gia Ninh lắc lắc, cổ và eo đều có chút không thoải mái, cổ mỏi có thể chịu, thế nhưng là eo. . .

Tống Gia Ninh không dám lấy hài tử ra mạo hiểm, hơi mím môi, nhỏ giọng nói: "Vương Gia, xương sống thắt lưng của ta. . ."

Ngòi bút Triệu Hằng dừng lại, ngẩng đầu, thấy nàng tội nghiệp nhìn hắn, Triệu Hằng nở nụ cười: "Có thể động."

Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn quay lại, muốn nhìn hắn vẽ tranh.

Triệu Hằng ngầm đồng ý, tiếp tục vẽ bức họa của mình.

Tống Gia Ninh đi đến bên cạnh hắn, nâng váy ngồi xổm, hơi quỳ ra phía sau một chút, miễn cho quấy rầy hắn, rướn cổ nhìn giấy vẽ, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành đã vẽ xong một cây Hải Đường, cùng một nữ nhân giống như muốn rời đi lại nghiêng người nhìn lại, chỉ vẽ lên hình dáng, vẫn chưa vẽ ngũ quan, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng người uyển chuyển này, cũng biết rõ cô gái này nhất định là mỹ nhân.

Mỹ nhân là nàng, khuôn mặt Tống Gia Ninh nóng lên, đáy lòng lại ngầm mừng thầm, may mắn nàng gầy, bằng không thì Vương Gia vẽ ra khẳng định không có xinh đẹp. Ánh mắt rời khỏi giấy vẽ, Tống Gia Ninh nhịn không được lặng lẽ quan sát phu quân mình, hắn là Vương Gia có tật miệng, là nam nhân tuấn mỹ như Thần Tiên, thân phận khí độ như vậy, cho dù không thông văn chương cũng là công tử bách tính tranh giành khen ngợi, nhưng hắn lại có tài hoa, mang trong lòng vạn quyển sách, tranh chữ có thể so với đại hiền cổ kim.

Nàng có tài đức gì, lại có may mắn làm Vương Phi của hắn, vì hắn sanh con dưỡng cái?

Tống Gia Ninh nhìn đến ngây dại, thẳng đến cổ mỏi nhừ lần nữa, Tống Gia Ninh mới nhẹ nhàng đi loanh quanh, một lần nữa nhìn bức họa, thấy Thọ vương vừa vặn vẽ xong nét bút cuối cùng, mà nàng trên bức họa, ngoái đầu nhìn lại cười nhẹ nhàng, giống như kinh sợ giống như xấu hổ giống như vui mừng, giống như người trong lòng hẹn gặp nhau ở dưới tàng cây hải đường, đối phương chậm chạp chưa tới, nàng thất vọng chuẩn bị rời đi, chợt nghe có người sau lưng gọi nàng, nàng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt trong khoảnh khắc của người yêu.

Khuôn mặt Tống Gia Ninh càng nóng, ánh mắt nàng vừa nãy chính là như vậy sao? Nàng sao không biết gì hết vậy.

"Như thế nào?" Triệu Hằng sớm đã buông bút vẽ, thấy nàng xấu hổ, hắn nhẹ giọng hỏi.

Tống Gia Ninh vô thức khen: "Xinh đẹp, Vương Gia vẽ thật tốt." Nói xong rồi, đột nhiên cảm giác được lời này giống như đang khen nàng lớn lên đẹp, Tống Gia Ninh vội vàng đỏ mặt giải thích: "Không phải, ta, ta là nói Vương Gia vẽ hoa hải đường xinh đẹp!"

Triệu Hằng nghe vậy, lướt qua bức họa mỹ nhân trên bàn một vòng, cau mày nói: "Người không đẹp?"

Tống Gia Ninh: . . .

"Người cũng đẹp!" Ảo não qua đi, Tống Gia Ninh thử bổ cứu, khen vương gia đồng thời lại không thể khoe khoang, khuôn mặt đỏ lên nói: "Ta, ta là nói Vương Gia khéo léo, thật sự vẽ ta đẹp lắm."

Nàng luôn điệu thấp mình, bởi vì tự ti xuất thân còn có thể thông cảm được, nhưng nàng quốc sắc thiên hương, trên đời không ai bằng, nàng cũng không dám lấy làm kiêu ngạo, ngược lại tìm kiếm nghĩ cách làm thấp mình đi. Nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, Triệu Hằng vươn tay ôm người lên trên đùi, vùi đến cạnh tai nàng nói: "Sắc đẹp của An An, trăm hoa xấu hổ."

Lỗ tai bên này của Tống Gia Ninh được hắn ca tụng bằng lời hay ý đẹp, mắc cỡ nghiêng đầu, lại nhìn bức họa mỹ nhân kia, dĩ nhiên cũng hiểu được, nàng trong bức họa, thật sự là đẹp như tiên nữ. . . Nhưng Tống Gia Ninh rốt cuộc không phải người quen khoe khoang, phiêu phiêu dục tiên trong chốc lát, nàng vẫn quy công lao về lại trên người Thọ vương, về kỹ năng vẽ xuất thần nhập hóa của hắn.

"Vương Gia, bức họa này, có thể tặng ta không?" Tống Gia Ninh nhỏ giọng hỏi. Nàng đời này có thể gầy một lần như vậy, chờ tháng lớn hơn, nàng nhất định sẽ biến trở về Vương Phi béo lúc đầu, thậm chí càng béo, Tống Gia Ninh muốn giữ lại bức họa này, lúc không có người vụng trộm đỏm dáng.

Triệu Hằng ngẩng đầu.

Tống Gia Ninh mong đợi nhìn hắn, mắt hạnh như nước, là hắn như thế nào cũng vẽ không ra được.

Triệu Hằng thích thư hoạ, nhưng hắn vẫn luôn không có thói quen lưu lại, chữ hay tranh hắn đắc ý, cuối cùng đều hủy hoại.

Về phần bức tranh này. . .

Triệu Hằng nghiêng đầu, đối với cô nương quay đầu lại cười với hắn trong bức họa, Triệu Hằng cũng cười, nắm tay nàng nói: "Được."