Chương 97: Dần kiệt sức

Trận đấu tay đôi thứ hai bắt đầu. Học viên Lovejoy đã quen với những cảm giác bất thường kia và thôi không để tâm đến chúng nữa mà coi như đó chỉ là trí tưởng tượng ma mị của mình mà thôi. Thay vào đó, cậu tập trung chú ý vào tình trạng của chiến cơ của mình thì hơn.

Cậu nhếch mép. “Mình càng ngày càng thích nhà thiết kế của mình rồi đấy. Áo giáp của mình lại như mới rồi.”

Chiếc Kiếm Vũ của cậu nắm chắc lấy thanh kiếm, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Lovejoy hy vọng đối thủ lần này sẽ mạnh hơn một chút. Trận đấu trước đó dễ dàng đến mức làm cậu chả mấy tự hào với chiến thắng của mình.

Bóng tối lại dần tan đi, hiện ra một khung cảnh ngoại ô thường thấy. Những ngôi nhà nhỏ bé và một vài công viên nằm rải rác khắp đấu trường. Xung quanh vẫn có những chướng ngại vật đủ cao để cản đường một chiếc chiến cơ, nhưng vẫn đủ thấp để không che khuất tầm nhìn của nó. Đây quả là một chiến trường phức tạp thích hợp cho vũ khí tầm xa.

“Ở đằng kia!” Cậu thốt lên khi hướng mắt về phía đối thủ của mình. Hóa ra đó là một chiến cơ du kích hạng nhẹ, chuyên dùng để lẩn tránh quanh những chiến cơ cận chiến như chiếc Kiếm Vũ của cậu. “Chết tiệt, chuẩn bị khó nhằn rồi đây.”

Điểm lợi duy nhất giúp cậu có hy vọng chiến thắng trận đánh thứ hai này chính là chiến cơ hạng nhẹ của địch đã chịu nhiều hư hại. Dù đã được sửa chữa phần nào, nhưng nó vẫn bị hư hại khá nặng ở phần thân, nơi mà cậu có thể thấy rõ vết tích một quả trọng pháo có lẽ đã phát nổ ngay khu vực đó.

“Mình có thể lợi dụng điểm yếu đó.”

Lovejoy cất thanh kiếm đi và lấy ra khẩu súng lục laser nhỏ bé yếu ớt của mình một lần nữa. Cậu cảm thấy hơi chán nản bởi vì cậu không thể phô diễn kỹ năng kiếm thuật của mình và thay vào đó phải dựa vào cái vũ khí dự phòng tệ hại này. Tuy nhiên, khi đối đầu với một chiến cơ di chuyển nhanh hơn mình, cậu không ngu gì mà gắng sức đuổi theo kẻ thù một cách mù quáng cả.

Phe đối phương khai trận bằng cách khai hỏa khẩu súng trường laser hạng nhẹ về phía cậu. Tốc độ bắn của khẩu súng đó khá nhanh, nhưng hỏa lực sau mỗi tia laser lại không có gì ấn tượng. Ngay cả khi chiếc Kiếm Vũ có bị trúng đạn đi chăng nữa, thì sức bền của áo giáp nén của nó cũng không bị ảnh hưởng gì.

Tạm thời không quan tâm đến những sát thương lẻ tẻ, chiếc Kiếm Vũ liền tiếp cận kẻ địch. Mặc dù chiếc hạng nhẹ cố gắng giữ khoảng cách giữa hai bên, nhưng giữa môi trường phức tạp như thế này thì không phải lúc nào cũng di chuyển nhanh cho được.

Mặc dù mọi chiến cơ đều dư sức đâm xuyên qua bất kỳ ngôi nhà nào, nhưng làm như vậy sẽ khiến nó bị chậm lại và cũng gây ra một vài hư hại nhẹ. Đối với một chiến cơ mỏng manh ưu tiên độ cơ động lên hàng đầu, thì điều đó là không thể chấp nhận được.

“Đứng lại coi cái thằng gà kia!” Lovejoy hét lên qua bộ đàm khi cậu bắt đầu khai hỏa khẩu súng lục của mình.

Dù hỏa lực của nó thua xa khẩu súng trường trong tay đối phương, nhưng áo giáp của chiếc hạng nhẹ cũng không thể chịu đựng quá nhiều phát bắn. Lovejoy đã cẩn thận điều chỉnh tốc độ bắn để tránh làm cho khẩu súng bị quá nhiệt. Cậu cố tình nhắm vào phần thân đã hư hại của chiếc hạng nhẹ để làm tăng mức độ hư hại bên trong của nó.

Vậy là cả hai chiến cơ đã sa lầy vào một cuộc đọ súng dài dằng dẵng. Tốc độ bắn của cả hai chậm lại khi vũ khí của họ bị quá nóng. Khẩu súng trường laser có lợi thế về mặt này bởi vì kích cỡ nó to hơn cũng đồng nghĩa với việc nó phân tán nhiệt tốt hơn. Chiếc Kiếm Vũ bắt đầu chịu nhiều sát thương hơn so với đối thủ.

“Trời ạ, đây là lý do mình ghét chiến cơ hạng nhẹ.” Lovejoy phàn nàn và buông vài lời chửi thề khi một tia laser may mắn bắn trúng vào phần chân bị hư hại của chiến cơ cậu.

Chiếc hạng nhẹ nhanh chóng nhận ra chân của chiếc Kiếm Vũ mỏng giáp hơn bình thường cho nên hắn liền tập trung hỏa lực vào đó. Một phát bắn chí mạng vào điểm yếu làm hư hỏng một vài bộ phận bên trong, khiến tốc độ của chiến cơ Lovejoy giảm đi đáng kể.

“Chết tiệt! Khẩu súng laser rẻ mạt đó làm sao có thể xuyên qua giáp của mình chứ!”

Thế trận liền đảo chiều chỉ một phút sau. Mặc dù chân của chiếc Kiếm Vũ ngày càng bị tổn hại nặng nề, nhưng khẩu súng lục cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu. Một vài tia laser cường độ thấp bắn ra từ khẩu súng lục đã xuyên qua phần thân bị cháy xém của chiếc hạng nhẹ. Tất cả các phát bắn liên tiếp vào khu vực đó cũng đã đem lại kết quả khả quan.

Chiếc hạng nhẹ ngã xuống đất khi lò phản ứng năng lượng của nó kích hoạt chế độ tắt khẩn cấp. Phi công đối phương nhanh chóng ra dấu đầu hàng trước khi Lovejoy kịp bắn thêm vài phát nữa.

Thực tế, nếu cả hai chiến cơ đều ở trạng thái tốt nhất, thì chiếc Kiếm Vũ chắc chắn sẽ thua trận. Một chiến cơ hạng trung chậm chạp như thế này thì không tài nào bắt kịp một chiến cơ hạng nhẹ trong tay một phi công chuyên nghiệp cả. Mặc dù khẩu súng trường laser kia chỉ là mẫu hạng nhẹ, nhưng nó vẫn có thể sử dụng như một trang bị tác chiến chính. Khẩu súng lục laser dự phòng của chiếc Kiếm Vũ không thể nào đọ lại được.

“Vậy là số phận lại mỉm cười với mình một lần nữa.” Lovejoy nhếch mép khi nhận ra sự chênh lệch này. Cậu đã thắng một trận mà lẽ ra cậu phải thua mới đúng. “Xui cho bồ tèo thôi. Lần sau hãy giữ cho chiến cơ của mình tốt hơn nhé!”

Tuy nhiên, với cái chân của chiếc Kiếm Vũ đã bị liệt một phần, cậu có nguy cơ gặp phải tình huống tương tự trong cuộc đấu tay đôi tiếp theo. Cậu hy vọng nhà thiết kế của mình có thể sửa chữa cái chân với thời gian còn lại. Cuộc đấu súng với chiếc hạng nhẹ kia đã tiêu tốn khá nhiều thời gian lắm rồi.

Trên thực tế, Ves đã bắt đầu cảm thấy trầm cảm luôn rồi. Mặc dù laser có thể không phải là vũ khí tối ưu để bắn xuyên giáp, nhưng một khi nó vượt qua lớp bảo vệ bên ngoài, nó vẫn có thể gây ra thiệt hại đến kinh hoàng.

Khi một lượng năng lượng khổng lồ đột ngột truyền đến sẽ gây hư hại hoặc làm tan chảy nhiều linh kiện nhỏ và mỏng manh ở gần khu vực bị tia bắn trúng. Một số dây cáp và vi mạch có thể bị bốc hơi hoàn toàn, trong khi các bộ phận xa hơn chỉ chịu một vài thiệt hại quá nhiệt mà thôi. Thật lòng mà nói, những bộ phận bị tan chảy một nửa như thế này có thể sẽ không còn hoạt động bình thường được nữa.

Để sửa chữa đúng quy trình thì Ves cần phải dọn dẹp sạch sẽ tất cả thiệt hại ấy dù chúng có nhẹ đến đâu đi nữa.

“Mình chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi. Chừng đó thời gian làm sao đủ để sửa chữa toàn bộ cái chân chứ.”

Các thợ máy rất ghét những loại công việc sửa chữa như thế này. Mặc dù Ves vẫn còn may mắn chán khi bộ khung bên trong không bị hư hại quá lớn, nhưng quy trình kiểm tra tất cả các vi mạch và thay thế chúng sẽ tốn rất nhiều công sức. Cậu cũng phải phân bổ thời gian cho các thiệt hại khác mà chiến cơ cậu đã phải chịu.

“Mình cá là hệ thống Tốc Chế này có thể tự động sửa chữa chiến cơ là cái chắc.” Ves đoán thế. Khả năng tự động hóa tất cả các quy trình cơ khí trong hệ thống này có thể lấp đầy cả một thư viện đầy sách chứ chẳng chơi. Cậu từ chối tin rằng hệ thống Tốc Chế chỉ được vận hành thủ công ở mức độ này. “Họ có lẽ đã tắt chế độ dễ để các nhà thiết kế chiến cơ như mình phải bỏ sức ra để thể hiện bản thân.”

Không còn lựa chọn nào khác, Ves đành bất lực bắt đầu sửa chữa cái chân. Cậu cố gắng tiết kiệm càng nhiều thời gian càng tốt bằng cách loại bỏ toàn bộ cái chân luôn cho rồi. Cậu không quan tâm liệu những thứ cậu tháo ra có còn hoạt động hay không. Đối với cậu mà nói, những bộ phận xung quanh khu vực bị quá nhiệt chắc chắn đều đã bị trục trặc cả rồi. Bây giờ có kiểm tra khả năng hoạt động của từng linh kiện thì tốn quá nhiều thời gian.

“Bây giờ mình phải chế tạo và lắp lại các linh kiện thay thế là được.”

Hầu hết các phần bên trong bao gồm các bộ phận đơn giản như dây cáp, bu lông và những thứ lặt vặt khác. Chúng chỉ là những bộ phận đơn giản, không cần phải suy nghĩ nhiều trong quá trình sản xuất. Thử thách thật sự mới bắt đầu khi cậu phải lắp ráp các bộ phận ấy vào trong cái chân rỗng kia.

Ves cứ có cảm giác quái lạ rằng cậu đang chơi trò xếp hình ở mức khó nhất vậy. Đôi lúc, cậu phải đút các đường dây nhợ qua nhiều bộ phận khác nhau để đặt chúng vào đúng vị trí. Bây giờ cậu ưu tiên tốc độ hơn là tỉ mỉ, và chiến thuật này không giúp ích gì nhiều cho việc sửa chữa bởi vì đôi lúc cậu làm một vài bộ phận khác bị biến dạng rõ rệt.

Khi thời gian dần cạn kiệt, Ves hấp tấp hoàn thành công việc sửa chữa và thậm chí còn mắc một vài lỗi nhỏ. Những hư hại mà cậu vô tình gây ra chỉ ảnh hưởng nhỏ đến cái chân, nhưng ít ra cậu đã có thể lắp lại phần giáp thay thế vào vị trí.

“Được rồi! Hãy bắt đầu trận đấu thứ ba nào!”

Cậu học viên Lovejoy vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng sau trận đấu vừa rồi giật mình khi tâm trí cậu bị kéo vào lại chiếc Kiếm Vũ. Trận đấu dai dẳng trước đó khiến cậu cảm thấy bực bội. Khi ý thức của cậu đã hoàn toàn kết nối với chiến cơ, cậu nhanh chóng kiểm tra các thiệt hại của cỗ máy.

Cậu nghiến răng. “Cái chân thì trông có vẻ khá hơn trước, nhưng vẫn chưa đạt đến mức tối ưu. Lớp giáp của mình thì vẫn không thay đổi.”

Ngoài đôi chân ra, thì những tia laser của địch bắn khắp bộ giáp cũng đã làm cháy sém nhiều bộ phận khác trên cơ thể chiến cơ. Mặc dù laser không bắn xuyên qua lớp giáp nén, nhưng chúng vẫn khiến nó yếu đi đáng kể.

Trận đấu thứ ba bắt đầu khi đấu trường hé lộ một cái hồ nước đóng băng. Các lớp băng dày bên trên đảm bảo rằng hầu hết các chiến cơ đều có thể đứng vững, nhưng bất kỳ tác động lớn nào lên bề mặt cũng có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Xung quanh lại không hề có mảnh đất nào xuất hiện ở đây.

Môi trường băng giá lạnh lẽo như thế này đặc biệt ưu ái cho những chiến cơ hay tạo ra nhiệt độ cao. Ví dụ như các loại súng laser có thể bắn thường xuyên với công suất cao hơn mà không lo về vấn đề quá nhiệt.

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều hoạt động trơn tru trong môi trường băng giá khắc nghiệt thế này. Nhiều chiến cơ được thiết kế để hoạt động tối ưu trong các khoảng nhiệt độ trung bình của Trái Đất. Môi trường càng xa nhiệt độ tiêu chuẩn, thì một số bộ phận sẽ càng xuống cấp nhanh hơn.

“Chiến cơ của mình chắc là sẽ không sao đâu.” Lovejoy nhận định, mặc dù cậu thừa nhận mình không phải là chuyên gia về môi trường này. “Chiến cơ kiếm sĩ không phải là một cỗ máy phức tạp về mặt cơ khí. Chắc là sẽ không có quá nhiều thứ dễ bị hư hỏng ở bên trong đâu.”

Chiếc Kiếm Vũ nhanh chóng rảo bước qua cơn bão tuyết. Cậu phải nhanh chóng đi tìm đối thủ và tiêu diệt hắn nhanh nhất có thể để tạo thêm thời gian sửa chữa cho nhà thiết kế chiến cơ của mình. Tầm một phút sau, các cảm biến của cậu reo lên khi nó phát hiện ra một nguồn nhiệt của địch.

Hình dáng đó hóa ra là một chiếc hiệp sĩ hạng trung. Chiến cơ địch trông vẫn còn mới tinh. Ngoài một vài vết xước nhỏ trên lớp giáp, thì toàn bộ chiến cơ trông như chưa từng tham gia vào bất kỳ cuộc đấu nào vậy. Điều này mang nhiều ý nghĩa đáng lo ngại cho cậu Lovejoy.

“Hoặc là phi công hoặc là nhà thiết kế chiến cơ phải là một thiên tài.”

Cậu không nghĩ cả hai đều là thiên tài. Cậu chỉ có một ưu thế duy nhất chính là chiến cơ kiếm sĩ thường đánh bại chiến cơ hiệp sĩ trong các trận đấu một đối một. Chiến cơ hiệp sĩ cũng đã phát hiện chiếc Kiếm Vũ và chuẩn bị chiếc khiên diều mới cứng của mình.

“Mày tốt hơn là đánh đấm cho tử tế vào.” Lovejoy chế nhạo hiệp sĩ đối phương. “Tao chỉ mới vừa xong vài trận đấu mà tao còn không cần sử dụng đến thanh kiếm này nữa. Hy vọng mày sẽ cầm cự đủ lâu để tao chiến đấu cho ra trò.”

Mặc dù môi trường này không phải là sở trường của cậu, nhưng Lovejoy vẫn vui mừng vì cuối cùng cậu cũng có thể tham gia vào một trận đấu cận chiến theo kiểu truyền thống. Cậu liền tăng tốc độ của chiến cơ và nhận thấy rằng cái chân tạm thời vẫn hoạt động ổn định. Yên tâm rồi thì cậu mới bước vào trận đấu và tung hết sức mình cho một đòn chém ngang đầy mãnh lực.

Chiếc hiệp sĩ cũng không phải dạng vừa mà đưa chiếc khiên của mình lên để chặn đòn tấn công rõ mồn một này. Tuy nhiên, uy lực mạnh mẽ đằng sau cú đánh đã đẩy chiếc hiệp sĩ lùi lại vài bước. Cú đánh đầu tiên không nhằm hạ gục kẻ thù, mà là để phá vỡ thế phòng thủ của đối phương.

Ánh mắt của cậu Học Viên Lovejoy sáng lên khi chiến cơ của cậu nhảy múa quanh chiếc khiên của địch. Chiếc Kiếm Vũ đột ngột đảo ngược vòng quay của nó, và vung thanh kiếm từ hướng khác.

Chiếc hiệp sĩ chậm chạp lấy lại thăng bằng trong khi cố gắng nâng chiếc khiên lên trở lại. Bằng cách nào đó, viên phi công ấy đã khéo léo xoay sở và hành động chỉ trong chớp mắt. Cú chém chỉ tạo ra thêm một vết lõm trên chiếc khiên mà thôi.

Mặc dù kết quả có phần thất vọng, nhưng Lovejoy vẫn duy trì nhịp độ tấn công của mình. Cậu vừa chém vừa đâm trong lúc chạy vòng quanh chiếc hiệp sĩ.

Trong khi đó, viên phi công của chiến cơ hiệp sĩ vẫn giữ được sự bình tĩnh và chặn được mọi đòn tấn công mà không bỏ sót một cú nào. Đôi lúc, hắn ta còn phản công bằng cách đâm ngược thanh kiếm của hắn, buộc chiếc Kiếm Vũ phải lùi lại. Chiến cơ hiệp sĩ đã trở thành một con rùa bất khả xuyên thủng.

Sau vài phút giao chiến vô ích, chiếc hiệp sĩ bất ngờ thay đổi chiến thuật. Sau khi đỡ lấy một cú chém khác, nó liền đập mạnh đầu chiếc khiên diều xuống lớp băng dưới chân hai người.

Các động tác di chuyển liên tục đã làm suy yếu các lớp băng ở dưới đến mức tạo ra nhiều vết nứt khác nhau. Cú đập khiên xuống dưới đã hoàn toàn làm vỡ lớp băng, khiến cho cả hai chiến cơ đều mất thăng bằng.

Chiếc hiệp sĩ liền nhanh chóng thoát khỏi khu vực bất ổn bởi vì hắn là người tung ra chiêu này.

Chiếc Kiếm Vũ bị bất ngờ, suýt nữa thì phản ứng quá trễ. Nhờ có sự linh hoạt và tốc độ phản xạ xuất sắc mới giúp Lovejoy bắt kịp và nhảy đến một chỗ an toàn hơn.

Một lỗ hổng lớn rộng bằng mười chiếc chiến cơ xuất hiện giữa hai người. Lovejoy tự vả vào mặt mình vì suýt nữa là bị hạ gục sau đòn bất ngờ đó. Nếu chiến cơ của cậu rơi xuống băng, thì cậu không chỉ thua mà còn có thể phá hủy chiến cơ của mình. Không phải chiến cơ nào cũng hoạt động tốt dưới nước, trừ những chiếc được thiết kế đặc biệt cho mục đích đó.

Lovejoy bắt đầu xem trọng đối thủ của mình hơn trước. Mặc dù cậu không nhận ra đối thủ này là ai, nhưng cậu phải thừa nhận tài năng của hắn ta. “Gã này chắc nằm trong top 30 thì phải. Chúng ta gần như cân tài cân sức rồi.”

Cái môi trường hồ nước đóng băng này làm cậu khó chịu. Cậu không thích cái cảnh bị chìm sâu vào cái hồ nước lạnh giá như thế này. Sau khi chạy vòng quanh cái hố băng mới hình thành, cậu tiếp tục tấn công chiếc hiệp sĩ, lần này đề phòng kỹ càng hơn để tránh bị dính các đòn bất ngờ khác.

Sau một vài lần đấu kiếm, thì cuối cùng phi công đối thủ đã chứng tỏ bản lĩnh của mình. Sau khi đã điều chỉnh theo nhịp độ ra đòn của Lovejoy, chiếc hiệp sĩ bắt đầu xử lý các đòn tấn công hướng tới mình tốt hơn trong khi lại có thể tung ra những đòn đáp trả hiểm độc hơn.

Bất ngờ thay, chiếc hiệp sĩ né sang một bên thay vì đánh chặn đòn tấn công trước mắt. Chiếc Kiếm Vũ đã vươn người đánh quá xa, khiến nó bị phản đòn bởi cú đập khiên theo sau. Khối kim loại rắn chắc ấy đập vào đầu của chiếc Kiếm Vũ. Nó ngay lập tức nghiền nát một bên đầu của chiến cơ Lovejoy, cố tình phá hủy hệ thống nhìn quang học của cậu.

Trong khi Lovejoy chuyển vội tầm nhìn sang hệ thống quang học dự phòng, thì chiếc hiệp sĩ liền chém thanh kiếm của hắn xuống. Chiếc Kiếm Vũ nhảy lùi lại theo phản xạ, cho nên thanh kiếm ấy không chém trúng thân người cậu. Thay vào đó, nó đã cắt đứt một cánh tay của Lovejoy.

Lovejoy gầm lên trong tức giận. Cậu không ngờ rằng con hiệp sĩ tưởng chừng như vô hại lại là một tên khó xơi như vậy. Ít ra thì chiến cơ của cậu vẫn chưa mất đi cánh tay cầm kiếm.

“Mình không thể cứ đánh thế này mãi. Mình phải thay đổi chiến thuật thôi.”

Kỹ năng của phi công đối thủ kìm hãm kiếm kỹ của cậu. Có vẻ như hắn ta chuyên khắc chế các kiếm sĩ khác. Sau vài giây suy nghĩ, cậu bỗng cười toe toét.

“Mày thích chơi với băng phải không, để tao cho mày thấy một điều bất ngờ thú vị.”

Chiếc Kiếm Vũ lùi lại một chút để nới rộng không gian. Chiếc hiệp sĩ vẫn đứng yên tại chỗ, sẵn sàng đỡ đòn tiếp theo. Lovejoy hét lên một tiếng xung trận trước khi chiến cơ của cậu lao lên một cách nguy hiểm.

Khi chiến cơ của cậu tiếp cận tên hiệp sĩ, Lovejoy liền kéo chiến cơ mình sang một bên và thực hiện một loạt động tác phức tạp. Chiến cơ của cậu trượt trên mặt băng đồng thời hướng thanh kiếm xuống dưới. Thanh kiếm của cậu nện mạnh vào mặt băng nhiều lần, tạo thành các vết nứt gần tên hiệp sĩ.

Chiếc Kiếm Vũ lợi dụng sự cơ động vượt trội của mình để chạy vòng quanh gã hiệp sĩ trong khi liên tục tác động vào băng dưới chân. Mặc dù kiếm không phải công cụ tốt nhất để phá hủy băng, nhưng cánh tay của chiếc Kiếm Vũ có khả năng truyền tải lực khá lớn, vô tình hỗ trợ chiến cơ trong nhiệm vụ này.

Sau khi chạy một vài vòng thì mặt băng bắt đầu tự gãy nứt. Tên phi công của chiếc hiệp sĩ hoảng hốt và nhanh chóng bước ra khỏi khu vực nguy hiểm.

“Đừng có mơ!” Lovejoy gầm lên khi chiến cơ của cậu vòng lại và đối đầu trực diện với hiệp sĩ bằng một cú đập mạnh ở ngay vai. Mặc dù cú va chạm không gây sát thương cho chiến cơ địch, nhưng cậu đã ngăn hắn chạy thoát thân. Toàn bộ động năng truyền tải vào cú đập đó đẩy nhanh quá trình nứt nẻ ở mặt băng phía dưới rồi bắt đầu sập xuống hồ nước.

Chỉ một giây sau, chiếc hiệp sĩ đã biến mất. Nó đã chìm sâu xuống dưới đáy hồ, nằm yên phận ở dưới đó.

“Mình ghét băng cực.” Lovejoy nói khi nhìn về phía trước cách đó vài bước. Chiến cơ của cậu thoát khỏi làn nước vào giây phút cuối cùng bằng cách tận dụng lực đẩy từ khiên của chiến cơ địch. Đó quả là một pha mạo hiểm, nhưng cậu đã đánh bại kẻ địch mà không cần kéo dài cuộc chiến thêm phút giây nào nữa.

“Ba tên đã gục, chỉ còn một tên nữa thôi.”