Chương 96: Cần bật lửa không?

Lovejoy đang ngồi chờ trong kén mô phỏng của cậu. Sự phấn khích và vui mừng khi nghe tin mình đã lọt vào vòng trong giờ đây đã thay thế bằng nỗi lo lắng và hồi hộp. Cậu biết rằng từ bây giờ mình sẽ phải đối mặt với những đối thủ đáng gờm nhất. Kể cả những thí sinh được xếp gần cuối top 100 cũng có thể đá đít cậu nếu họ được ghép đôi với một chiến cơ phù hợp.

“Mong là nhà thiết kế của mình biết điều và cho mình sử dụng kiếm thì tốt hơn.”

Để đảm bảo tính công bằng, các phi công không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Học Viên Lovejoy tuy không biết mặt chàng trai thiết kế gia của mình, nhưng cậu biết là sản phẩm của cậu ấy phải nói là hoạt động khá tốt. Nếu cậu ấy có thể tạo ra chiếc Kì Lân trong vòng ba giờ đồng hồ thì điều này cũng chứng mình rằng cậu ta là một thí sinh có tiềm năng.

Cậu phi công liếm môi mình. “Nếu mình có thể đi vào vòng chung kết và thể hiện bản thân, thì mình có thể nhận được lời mời làm việc cho Quân Đoàn Chiến Cơ của Tập Đoàn Carnegie.”

Mọi thiếu sinh quân ở Học Viện Abelard đều ước mong được gia nhập Quân Đoàn Chiến Cơ. Những người được thuê và làm việc trực tiếp dưới trướng của nhánh quân sự danh giá nhất của Tập Đoàn sẽ được hưởng nhiều lợi tức và quyền lực nhất. Đổi lại, họ phải tham gia vào những trận chiến ác liệt nhất dưới lá cờ của họ và phải sống một cách kỷ luật và nề nếp.

“Dù nghĩa vụ cũng khá là nhiều, nhưng với cái công việc ấn tượng như vậy sẽ giúp mình có cuộc sống ổn định.”

Kén của cậu chợt sáng lên. Chiến cơ đã sẵn sàng để tiếp nhận ý thức của cậu. Học Viên Lovejoy chuẩn bị thư giãn tâm trí và bắt đầu tiến hành thói quen làm quen với chiếc chiến cơ mới của mình.

“Cái quái gì, lại là nó nữa?!” Cậu ta lẩm bẩm khi cảm nhận một luồng điện nhỏ lướt qua tâm trí mình. “Chắc chắn có vấn đề gì với cái giao diện thần kinh rồi. Tại sao mình lại không báo cáo cái vụ này cho thợ máy hôm qua chứ?”

Cậu buông lời chửi thề. Bây giờ cậu sắp sửa thi đấu rồi, nên cũng chẳng có thời gian để lo lắng cho cái trục trặc kỹ thuật ấy.

“Urgh. Để lần sau vậy.”

Một khi quá trình kết nối hoàn tất, Lovejoy thận trọng sử dụng các giác quan của chính mình nhưng cậu không thấy cái gì bất thường cả, cho nên cậu đành hạ thấp cảnh giác và nhìn xuống chiến cơ mới của mình.

Cái cảm giác này khiến cậu có choáng ngợp đôi chút. Chiếc chiến di chuyển rất trơn tru đến mức khiến cậu hoang mang không biết liệu đó có phải là cơ thể của mình hay không nữa. Mặc dù cậu cũng đã bình tĩnh lại khi cậu cảm nhận sự chậm chạp thường thấy ở chiến cơ, nhưng cậu vẫn tận hưởng cảm giác thích thú với cỗ máy này.

“Chiếc chiến cơ này tốt hơn nhiều so với chiến cơ huấn luyện của học viện.” Cậu thốt lên khen ngợi sau khi đã làm quen với cách chuyển động của nó. “Xui là nhà thiết kế của nó lại cho mình sử dụng một thanh trường kiếm mới chết chứ.”

Những thanh trường kiếm dành cho chiến cơ khá là nổi tiếng với sự linh hoạt của chúng. Chúng có thể cầm bằng một hoặc hai tay và chúng cũng có thể vừa chém vừa đâm xuyên qua các bộ phận được bọc giáp dày của chiến cơ địch miễn là người ta sử dụng đủ lực là được.

Sự linh hoạt này cũng biến chúng thành một dạng kiếm đa năng. Lovejoy thì thích sử dụng trọng kiếm cầm hai tay hơn. Phong cách chiến đấu của cậu chủ yếu là sử dụng động năng quay vòng để tung ra hàng loạt các nhát chém dữ dội. Cách chiến đấu như thế thường hay đặt nặng vấn đề độ bền của vũ khí là chính.

Trận đấu đã bắt đầu trước khi cậu nghĩ thêm bất kì điều gì khác. Cái bóng tối xung quanh cậu chợt biến mất, và lập tức bao trùm cậu là một đấu trường sa mạc.

Lovejoy vừa thích vừa ghét cái môi trường này. Chiến cơ của cậu không hề dựa vào vũ khí năng lượng để chiến đấu, cho nên cậu có lợi thế về mặt này. Ngược lại, cái sa mạc trống trơn như thế này cũng dễ bị bọn xạ thủ bắn trúng từ xa lắm, mà lại không có thứ gì để che chắn bản thân cả. Tất cả đều phụ thuộc vào đối thủ của cậu mà thôi.

Khi Lovejoy kích hoạt bộ cảm biến, cậu liền phát hiện một tín hiệu rất mạnh. “Đó chắc chắn là chiến cơ hạng nặng.”

Cậu nhíu mày trước thông tin này. Chiến cơ hạng nặng thông thường sẽ hy sinh độ cơ động để đổi lấy áo giáp và hỏa lực. Mọi chiến cơ muốn hạ gục một gã khổng lồ nặng kí như vậy chắc chắn sẽ phải hy sinh rất nhiều.

Chiếc Kiếm Vũ liền tiến lại gần hơn. Cậu cứ thong thả bởi vì cái đấu trường này cũng khá là hạn chế. Cậu đi với tốc độ vừa phải cũng để dễ dàng điều chỉnh bước chân của cỗ máy mình trên đất cát sa mạc. Mỗi môi trường đều đặt ra những thách thức khác nhau cho chiến cơ, và đương nhiên là nơi sa mạc này chính là địa ngục cho từng bước chân của nó. May mắn là mặc dù đôi chân của chiến cơ cậu không đến nỗi quá lớn, nhưng nó vẫn có diện tích bề mặt đủ rộng để tránh bị lún sâu xuống cát.

Rồi chiếc hạng nặng cũng xuất hiện trước mắt. Xét đến kích thước và khối lượng của nó, thì có vẻ như nó không hề di chuyển lấy một bước, bởi vì nó sợ sẽ bị ngã xuống cát nếu nó không chú ý đến bước chân mình.

“Chết tiệt, ra là một chiếc biệt kích hạng nặng. Nhưng mà đây lại là một trong những môi trường khắc tinh nhất của nó.”

Vòng thứ hai tổ chức nhiều cuộc đấu tay đôi liên tiếp trong các đấu trường ngẫu nhiên. Đây là dạng tiêu chuẩn thường thấy trong các trận thi đấu chiến cơ. Thật tình cờ là chiếc biệt kích hạng nặng này được thiết kế để sử dụng các vũ khí sinh nhiệt như súng phun lửa gắn cổ tay và một vài khẩu pháo laser gắn vai có thể tỏa ra một lượng nhiệt cực lớn.

Và nó lại phải ra trận trong cái môi trường sa mạc mô phỏng nóng bức như thế này, thì đó là hồi chuông báo tử cho viên phi công xấu số ấy.

“Haha, hôm nay là ngày may mắn của mình!” Lovejoy reo lên rồi nhanh chóng tiếp cận đối thủ theo đường zic zac.

Chiếc biệt kích hạng nặng chuẩn bị khẩu phun lửa sẵn sàng, nhưng lại bắt đầu khai hỏa khẩu pháo laser trước. Các khẩu pháo tầm xa công suất cao cũng sở hữu độ chính xác khá tốt. Những tia năng lượng ấy bắn ra với tốc độ ánh sáng khó mà né tránh, cho nên Lovejoy chỉ có thể cố gắng di chuyển thật lắt léo bằng cách dựa vào trực giác của mình và quan sát góc bắn của nòng pháo của địch.

“Má nó chứ, đứa nào thiết kế con chiến cơ đó hẳn phải là chuyên gia về súng laser là cái chắc!”

Hệ thống nhắm bắn của chiếc hạng nặng lúc nào cũng có thể khóa mục tiêu vào chiếc Kiếm Vũ đang lạng lách đánh võng một cách xuất sắc. Nếu không có khiên trong tay, Lovejoy đành phải để chiến cơ mình gánh một vài phát đạn của địch. Chiếc Kiếm Vũ cố gắng giảm thiểu tối đa sát thương bằng cách phân tán sát thương của những phát bắn trúng nó. Thế nhưng, cậu vẫn phải chịu sát thương chí mạng khi cánh tay trái của chiến cơ cậu bị tan chảy thành phế liệu.

“Mày sẽ phải trả giá cho điều này!”

Với thanh trường kiếm nắm chắc trong tay bên kia, cậu rút ngắn khoảng cách với cơn thịnh nộ khao khát trả thù. Chiếc chiến cơ đồng cảm với từng suy nghĩ của cậu, cho phép cậu ta nhảy múa với cỗ máy của mình theo nghĩa bóng. Đó quả là một trải nghiệm siêu phàm giúp nâng kỹ năng lái chiến cơ của cậu lên một tầm cao mới. Cậu ấy thậm chí còn cải thiện khả năng né tránh của mình nữa.

Bây giờ cậu đã đi vào tầm cận chiến, cậu bắt đầu chạy vòng quanh chiếc hạng nặng kia. Tốc độ của cậu vượt xa tốc độ quay chậm chạp của mấy khẩu pháo laser ì ạch kia. Chiếc biệt kích đành từ bỏ mấy khẩu pháo đó rồi giơ hai cánh tay lên.

Hai tia lửa hóa học nóng hổi phun ra từ cổ tay hắn. Sa mạc vốn đã nóng lắm rồi giờ lại còn bị lửa đốt thiêu rụi với sức nóng khủng khiếp. Kể cả Lovejoy cũng có ảo giác rằng mình đang ngồi bên trong cái lò nướng vậy. Chiến cơ của cậu vội vàng nhảy lui lại để tránh đợt phun lửa đầu tiên.

Khi những chất lỏng thiêu cháy bắn trật mục tiêu, nó hạ cánh xuống cát sa mạc và tiếp tục cháy bừng lên. Đôi mắt của Lovejoy chợt lóe sáng trong lúc cậu cố gắng chạy vòng qua ngọn lửa trên đất cát và tiếp cận chiếc biệt kích từ đằng sau. Chiếc hạng nặng cũng không phải hạng vừa. Nó tiếp tục khai hỏa thêm một luồng lửa nữa, nhưng cũng chỉ khiến chiếc kiếm sĩ phải nhảy lùi lại mà không hề hấn gì cả.

Sau khi lặp lại tình huống này thêm nhiều lần, cuối cùng thì chiếc biệt kích hạng nặng cũng bị ngọn lửa của chính nó bao quanh. Nhiệt độ ở trung tâm đám cháy thì lại không ngừng tăng lên liên tục.

“Hahaha, cần bật lửa không hả?” Lovejoy phá ra cười trong lúc tự hỏi liệu có phi công nào ngu ngốc tới mức tự phóng hỏa bao vây chính mình.

Tên phi công địch chắc hẳn là ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, chỉ biết lái một loại chiến cơ duy nhất. Còn người như Lovejoy thì kiên nhẫn học tập và nắm vững kiến thức cơ bản để lái mọi chiến cơ và sử dụng đủ loại vũ khí trước khi quyết định chọn kiếm làm chuyên môn của mình, và cậu rất ghét những kẻ thích đi đường tắt mà tỏ vẻ ta đây giỏi lắm. Cậu đã phải học tập chăm chỉ gấp đôi ở học viện để leo lên top đầu của bảng xếp hạng.

“Tao không biết mày là thằng lười biếng nào, nhưng mày đi đời rồi!”

Phần còn lại của trận đấu không còn gì kịch tính cả. Lovejoy liền cất thanh kiếm và lấy ra khẩu súng lục laser của mình. Cậu giữ khoảng cách an toàn với ngọn lửa và vòng ra sau trong khi khai hỏa khẩu súng qua đám cháy kia. Cái cơ thể to bự của chiếc biệt kích lãnh hết tất cả các phát bắn của cậu, ngay cả khi hầu hết đều bị lớp giáp dày chặn lại.

Bên ngoài đấu trường, các bình luận viên cũng ghi nhận cái tình huống kì lạ của cuộc đấu tay đôi này.

“Nhìn trận đấu kia kìa. Tôi chưa hề thấy trò hề nào như vậy suốt ba năm trời. Đó là những ngọn lửa cực kì dai dẵng. Thường thì tôi sẽ ca ngợi nhà thiết kế vì đã tạo ra một chất gây cháy nhanh đến như vậy, nhưng với một phi công ngu muội như thế này thì thà tự bắn vào chân mình còn nhanh hơn!”

“Viên phi công đó tên là Michael Forneau. Cậu ta là một xạ thủ bắn súng laser có tiếng. Lẽ ra chiếc chiến cơ đó phải phát huy hết khả năng của cậu nếu không có mấy khẩu phun lửa kia. Cậu ta có bao giờ học lớp nào về biệt kích chưa thế? Bài học đầu tiên được nhồi vào óc học viên chính là phải luôn chú ý đến ngọn lửa của chính mình.”

“Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng theo ý tôi, Học Viên Forneau không xứng đáng xuất hiện trên sân khẩu này. Quả là một kết quả đáng xấu hổ đối với một ứng cử viên được ca tụng là chuyên gia trong tương lai.”

Không phải khán giả nào cũng đồng ý với điều này. Các phi công chỉ có một khoảng thời gian ngắn để làm quen với chiến cơ mới của mình. Thông thường thì họ phải dành ra cả năm trời mới đạt được trình độ cơ bản để điều khiển chiến cơ và sử dụng vũ khí một cách thành thạo. Nếu thay vì dành thời gian để mở rộng phạm vi kỹ năng của phi công mà tập trung vào cải thiện và phát triển một nhóm kỹ năng nhất định, thì có lẽ họ đã trở thành các phi công cấp tinh anh và cấp vô địch rồi cũng nên.

Một phi công chuyên nghiệp như cô chị họ Melinda của Ves khá là phổ biến. Bất kì học viện nào đàng hoàng cũng có thể đào tạo rất nhiều phi công chuyên nghiệp mỗi năm. Tuy nhiên, ngay cả một quốc gia hạng hai như Liên Minh Thứ Sáu vẫn không thể nào sản sinh ra nhiều phi công tinh anh một cách dễ dàng. Vốn là vì cầu vẫn hơn cung rất nhiều.

Trong lúc các bình luận viên còn huyên thuyên với nhau, thì những thiệt hại liên tục khiến cho chiếc biệt kích hạng nặng ngày càng suy yếu. Sau năm phút bị bắn liên tục, đám cháy đã bắt đầu giảm bớt nhưng chiếc hạng nặng đang bị quá tải nhiệt đến nguy hiểm. Viên phi công đã khôn ngoan bỏ cuộc để tránh làm hỏng chiến cơ của hắn thêm nữa trong khi cơ hội lật kèo là bằng không.

“Dễ thiệt chứ.” Học Viên Lovejoy nghĩ thầm trong khi đưa chiếc chiến cơ bị hư hỏng của mình rời khỏi đấu trường và trở về với vòng tay của nhà thiết kế chiến cơ. Ý thức của cậu đã ngắt kết nối với cỗ máy. Trận đấu tiếp theo sẽ bắt đầu sau chưa đầy hai giờ nữa nên cậu vẫn có nhiều thời gian để nghỉ giải lao.

Mặt khác, Ves đang lắc đầu trước sự ngôn lù của đối thủ. Cậu không phàn nàn gì khi giành được chiến thắng dễ dàng như vậy, mặc dù cậu lúc nào cũng đau thắt lòng khi thấy con chiến cơ của mình bị khẩu pháo laser gắn vai bắn trúng. Sau khi chiến cơ của cậu đã tiến lại gần để đánh giá chi tiết thiệt hại, cậu không kiềm được mà rít lên.

“Kể cả áo giáp nén cũng không chặn được tia laser cường độ cao nữa.”

Pháo laser mang năng lượng hủy diệt cực lớn. Mặc dù lớp giáp nén vẫn có tác dụng ngăn chặn sát thương lan đến nội tạng bên trong, nhưng phần lớn lớp giáp cần phải được thay thế. Lovejoy đã cố gắng phân tán thiệt hại trên toàn bộ cơ thể chiến cơ, và mặc dù đó là quyết định đúng đắn, nhưng nó vẫn khiến Ves phải đau đầu.

Sự khác biệt giữa pháo laser và súng trường laser không chỉ dừng lại ở kích cỡ. Các nhà thiết kế vũ khí thường chế tạo súng trường laser với mục đích gây ra sát thương lâu dài. Độ hiệu quả và độ bền thường quan trọng hơn là hỏa lực và xuyên giáp.

Còn pháo laser thì ngược lại. Chúng được thiết kế để làm tan chảy nhiều lớp áo giáp dày ngay lập tức và sử dụng lượng nhiệt năng khổng lồ để gây ra hậu quả tàn khốc trong tích tắc. Các phi công trên chiến trường rất chuộng sử dụng pháo laser vì sự kết hợp giữa khả năng xuyên giáp cao và dễ tiếp tế hơn các loại súng khác.

Nói tóm lại, sát thương từ pháo laser đã gây ra thiệt hại khá lớn cho chiến cơ của cậu. Điều duy nhất mà Ves có thể làm là chế tạo càng nhiều lớp giáp thay thế càng tốt trước khi trận đấu tiếp theo bắt đầu.

Cậu nhanh chóng chế tạo một bộ giáp nén mới, và tập trung vào những bộ phận thiết yếu trước. May mắn là thời gian chiến đấu ngắn ngủi trong trận đầu cũng phần nào giúp cậu vào lúc này. Không phải tất cả tấm giáp đều cần phải thay thế cho nên cậu chỉ cần làm đủ áo giáp để thay thế tất cả các mảnh bị hỏng ngay trước khi trận thứ hai bắt đầu.

“Mình không thể làm gì khác hơn cho những bộ phận bị ảnh hưởng bởi nhiệt đi xuyên qua lớp áo giáp.” Ves lẩm bẩm tiếc nuối. Những khẩu laser đó công nhận là mạnh thật, và ngay cả khi phần áo giáp cũng đã giúp phân tán hầu hết nhiệt lượng bên ngoài, nhưng một phần nhỏ vẫn có thể đi xuyên qua và gây thiệt hại sâu bên trong chiến cơ của cậu. “Nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến trận đấu tiếp theo, nhưng nếu thiệt hại bên trong ngày càng tích tụ thì mình cũng chẳng thể làm gì được.”

Việc thay thế các bộ phận bên trong luôn đi kèm với nhiều khó khăn kỹ thuật. Cậu phải dành rất nhiều thời gian để thay thế chúng bởi vì tất cả đều được kết nối với nhau từ A đến Z.