Sau khi Giáo Sư Marshall kết thúc phần khai mạc, toàn bộ các thí sinh được chia thành hàng trăm nhóm. Mỗi nhóm đều được dẫn đến nhiều địa điểm thi khác nhau, và mỗi thí sinh thiết kế gia đều phải đứng ở vị trí đã được chỉ định từ trước. Kể cả những thí sinh mặc đồ phản trọng lực cũng phải lơ lửng một chỗ ở trên đầu những du nhân đang đứng dưới mặt đất.
Giáo Sư Marshall kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi những sinh viên hướng dẫn coi thi đều đã chắc chắn rằng nhóm thí sinh của họ đã yên vị. “Bây giờ thì chúng ta sẽ bắt đầu vòng loại. Trong ba ngày nữa, những thí sinh giỏi nhất sẽ được thể hiện tài năng của mình trước những vị khách mời danh giá nhất của chúng tôi. Chỉ có một trăm người trong số các cô cậu sẽ được ban cho cơ hội này, có nghĩa là chúng tôi sẽ có nhiệm vụ lớn nhất chính là loại bỏ 99,8 phần trăm số thí sinh còn lại.”
Ai cũng chợt rùng mình đôi chút. Có quá nhiều nhà thiết kế chiến cơ đã đổ xô đến cuộc thi này. Cho dù tuổi giới hạn là dưới ba mươi tuổi đi chăng nữa, thì cái Phân Khu Sao Komodo này vẫn quá rộng lớn.
Mỗi lần trường LIT tổ chức cuộc thi mở này, họ có sở thích hay tráo đổi đề bài lắm. Mặc dù ban tổ chức vẫn tái sử dụng phần lớn các câu hỏi đó, nhưng với vô vàn bài kiểm tra họ có thể đưa ra, thì nó vẫn khiến cho các thí sinh phải nơm nớp lo sợ. Vì dù sao thì đâu có ai dám tự nhận mình giỏi hết tất cả mọi mặt đâu chứ.
“Đối với vòng loại, thì các cô cậu phải thi hai vòng trong hôm nay và một vòng kiểm tra dài hơn vào ngày mai. Trong vòng đầu tiên của chúng ta, các thí sinh sẽ được kiểm tra về nền tảng kiến thức của mình. Nếu không nắm chắc kiến thức cơ bản một cách toàn diện, thì các cô cậu không xứng đáng để các bậc thầy chúng tôi quan tâm. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, thì sẽ có rất nhiều thí sinh bị loại từ vòng gửi xe, cho nên chỉ có một trong năm thí sinh mới được đi vào vòng trong thôi nhé.”
Một cái màn hình chiếu liền xuất hiện trước mặt mọi người. Trước sự ngạc nhiên của Ves và tất cả các thí sinh khác, nó chỉ bao gồm một loạt những bài kiểm tra tự luận mà thôi.
“Cái đệt? Ủa bộ mình quay lại trường học lại hay gì?”
“Má nó chứ! Tao quên sạch phân nửa kiến thức tao học ở đại học rồi!”
“Hah! Cái gì chứ thi thố như thế này à! Tao dư sức cân tất!”
Một số thí sinh rên rỉ như thể sắp chết tới nơi, trong khi những người khác thì tự tin dõng dạc tuyên bố họ có thể dễ dàng vượt qua bất kì bài thi nào sắp tới. Về phần Ves, cậu vẫn giữ vững phong độ của mình. Mặc dù cậu không phải là mấy đứa mọt sách suốt ngày cầm sách ngồi học, nhưng với tất cả kiến thức mà cậu đã nhận được sau khi cái Hệ Thống nhồi nhét vào não cậu thì làm sao mà cậu có thể quên được bất kì chi tiết nào cơ chứ.
“Trên thực tế, khi các cô cậu ra đời trải nghiệm công việc trong lĩnh vực này, thì ai cũng sẽ cho rằng cô cậu phải có đủ trình độ để làm việc một cách thành thạo. Nếu bất kì ai trong số các cô cậu không nắm vững bất kì môn học cơ bản nào thì sẽ không bao giờ có tố chất để phát triển trong ngành công nghiệp chiến cơ. Mọi nhà thiết kế chiến cơ Bậc Lão, Bậc Thầy và Bậc Tinh Tú đều vươn lên đỉnh cao của họ bằng cách kết hợp giữa sự chăm chỉ và tài năng của họ. Tất cả các mối quan hệ và phú quý chỉ có thể giúp các cô cậu có một khởi đầu thuận lợi, nhưng không có nhà thiết kế nào đạt được thành công xuyên suốt cuộc đời họ mà lại lười biếng cả.”
Tiếng ồn ào dần lắng xuống sau khi một vài thí sinh hiểu được quan điểm của vị giáo sư. Đa số các thí sinh đều đã đi từ xa đến đây để gây ấn tượng với các bậc thầy cơ mà. Những nhân vật tầm cỡ này đâu dễ gì lung lay trước những chiêu trò thông thường như độ dày của ví tiền họ đâu chứ.
“Được rồi, các thiết kế gia, hãy chuẩn bị bắt đầu làm bài. Mỗi cô cậu sẽ được phát năm bài kiểm tra khác nhau ở trình độ cao hơn một chút so với mục tiêu mà chúng tôi đặt ra cho các sinh viên năm cuối ở đây phải thuần thục. Các thí sinh có thể chọn ba chuyên đề để giải và nộp bài. Lưu ý rằng chúng tôi chỉ giới hạn thời gian trong năm tiếng đồng hồ, là quá đủ để hoàn thành bài thi nếu cô cậu nắm vững chuyên ngành của mình. Điểm số của các cô cậu sẽ được cộng lại và mười nghìn thí sinh xếp hạng cao nhất sẽ được đi vào vòng trong.”
Vậy có nghĩa là đến tận bốn mươi nghìn nhà thiết kế chiến cơ sẽ buộc phải ra về ngay từ vòng đầu tiên. Viện Công Nghệ Leemar đúng là không ngại loại bỏ số lượng lớn các thí sinh một cách tàn nhẫn. Nói cách khác là đa số các thí sinh ở đây sẽ gặp thất bại mà thậm chí còn không có cơ hội để thể hiện kỹ năng của họ trước mặt mọi người.
“Bắt đầu làm bài!”
Màn hình chiếu liền mở khóa cho các nhà thiết kế truy cập vào các tệp bài thi trên máy tính. Ves mở hết các tệp ra để xem trường Leemar đã phát chuyên đề gì cho cậu hôm nay.
CÔNG NGHỆ THÔNG TIN
TOÁN HỌC
CƠ KHÍ
LUYỆN KIM
VẬT LÝ
Ves buông lời chửi thề. Cậu quên mất là mình đã không nâng cấp và cải thiện các kỹ năng cơ bản của mình kể từ lần cuối cậu nhận một lượng DP khổng lồ. Mặc dù cậu khá tự tin về lĩnh vực Cơ Khí và Luyện Kim là hai chuyên môn giỏi nhất của mình, nhưng cậu đã quên rèn luyện và nâng cao những kỹ năng khác như Công Nghệ Thông Tin, Toán Học và Vật Lý.
“Hừm, trong số ba kỹ năng cuối, mình không đến nổi dở tệ ở môn Vật Lý nhất.”
Để cải thiện tinh thần và sự tự tin của mình, cậu bắt đầu làm bài với chuyên đề mà cậu giỏi nhất, chính là Cơ Khí. Cậu lật xem qua một vài trang của đề thi và tiến hành giải quyết từng câu hỏi bên trong.
“Cái đề…cũng dễ vãi!”
Trong khi Ves của ngày xưa chắc đã bị tủ đè trước những bài thi như thế này, thì Ves của hiện tại hầu như không gặp chút bất trắc nào với những câu hỏi đơn giản của đề thi hôm nay. Cậu từ từ giải từng câu một bằng cách sử dụng những phương pháp tiếp cận chính xác. Một vài câu hỏi thậm chí còn liên quan đến vấn đề làm thế nào để tăng cường tốc độ cho chiến cơ, và nó rơi vào đúng thế mạnh của cậu sau khi cậu đã nâng cấp kỹ năng phụ Hiệu Chỉnh Tốc Độ của mình.
Cho đến khi cậu đi đến gần cuối bài thi thì cậu mới gặp một chút khó nhằn. Cậu có cảm giác nghi ngờ rằng Bậc Thầy Olson hẳn đã đích thân đưa ra những câu hỏi này, bởi vì chúng thuộc về chuyên ngành của bà ta. Cậu không hề có kiến thức gì về việc thiết kế chiến cơ có hiệu suất năng lượng cao, chứ nói gì đến động cơ. Nhờ có nền tảng vững chắc về mặt Cơ Khí mới có thể giúp cậu đưa ra câu trả lời vừa đủ các ý chính để vượt qua những câu hỏi phức tạp đó.
“Mình đoán là mấy đứa sinh viên học lớp của Bậc Thầy Olson mới dễ dàng vượt qua những bài kiểm tra này. Còn những người khác chỉ có thể trách vận may của mình thôi.”
Sau khi Ves hoàn thành mục Cơ Khí và mở chuyên đề Luyện Kim lên, cậu liền giải quyết những câu hỏi đầu tiên với tốc độ kỷ lục. Mặc dù kiến thức cơ bản về Luyện Kim của cậu vẫn còn lủng củng đôi chút, nhưng ít ra thì cậu đã dẫn trước một quãng đường dài so với đại đa số đối thủ của mình.
Rất may là phần lớn những câu hỏi khó ở cuối bài thi đều liên quan đến chủ đề nén hợp kim. Chỉ có những sinh viên ưu tú theo học tại các học viện hạng hai tốt nhất mới được tiếp cận với môn học độc quyền này. Một kẻ dị hợm như Ves với mọi kiến thức trong tầm tay chỉ đơn giản là ăn gian với Hệ Thống để trau dồi bản thân về lĩnh vực nén hợp kim này. Cuối cùng thì, cậu khá tự tin rằng mình đã hoàn thành bài thi với kết quả vô đối.
“Bây giờ thì tới lượt Vật Lý nào. Mong là điểm số của hai bài thi trước sẽ bù đắp cho cái kết quả tệ hại của mình trong môn này.”
Vật Lý thuần túy chính là căn nguyên nền tảng của nhiều môn học liên quan đến nó. Cậu nghiến răng và vật lộn với những câu hỏi của bài thi như một người lính trườn qua chiến hào vậy. Cậu cố gắng sử dụng kiến thức mà cậu nắm vững trong những lĩnh vực khác để tìm ra gốc rễ của vấn đề mà đề thi đặt ra, nhưng chỉ có thể áp dụng ở một vài trường hợp. Cậu chỉ gặp chút may mắn ở những câu hỏi liên quan đến kỹ năng phụ Tối Ưu Hóa Áo Giáp mà thôi.
Sau năm tiếng đồng hồ tính toán số liệu và giải quyết các câu hỏi trong đề thi, một tiếng chuông reo lên và các màn ảnh chiếu liền biến mất. “Hết thời gian! Đủ rồi các cô các cậu. Hãy dành thời gian nghỉ ngơi một chút trong khi bộ phận xử lí cùng với các trợ lý của chúng tôi sẽ chấm điểm cho bài làm của tất cả thí sinh.”
Gần như mọi du nhân đều ngã khuỵu. Trong khi những thí sinh bay không phải chịu đựng sự mệt mỏi khi phải đứng suốt khoảng thời gian kiểm tra nhờ có bộ quần áo phản trọng lực đắt tiền của họ, thì những du nhân trên mặt đất không được hưởng đặc quyền đó. Ves cho rằng ban tổ chức đã ngầm đánh giá sức bền của các thí sinh, bởi vì cậu đã chứng kiến một vài thí sinh đã ngã gục sau khi phải đứng yên một chỗ trong suốt một đến hai tiếng liên tục.
“Heh, mấy thằng còn không đứng nổi một vài tiếng đồng hồ thật là thảm hại!”
“Bài thi này không công bằng! Tại sao lại phải kiểm tra toán trong khi ngày nay đã có nhiều vi mạch xử lí lo liệu mọi thứ cơ chứ!”
“Tao còn không hiểu tại sao tao phải thi môn Lắp Ráp nữa. Đâu phải tao định làm thợ lắp ráp hay gì.”
Trông có vẻ là có khá nhiều người làm bài còn tệ hơn cả Ves. Cậu không hề cảm thông với họ. Nếu bọn họ muốn cạnh tranh ở cấp độ này, thì họ tốt hơn là phải giỏi ngang ngửa với những sinh viên tốt nghiệp ở đây. Nếu Ves vẫn còn là một nhà thiết kế chiến cơ tầm thường như bao người khác, thì cậu đã không bao giờ có đủ can đảm để tham dự cuộc thi này. Tất cả các thí sinh tự cao tự đại kia sắp sửa nhận lấy một cái vả vào mặt không thương tiếc đến từ một thực thể mang tên cuộc đời.
Trong khi tất cả mọi người nghỉ giải lao trong vòng nửa tiếng, Ves liền đi vệ sinh rồi đi nhận bữa trưa miễn phí. Nhiều thí sinh thiết kế gia khác chụm lại với nhau thành nhóm và quằn quại trong lo lắng trong khi chờ đợi điểm số của họ.
“Được rồi! Hết giờ! Chúng tôi đã chấm điểm bài thi của các cô cậu và hầu hết hết tất cả mọi người đều đã vượt qua mức đạt. Tuy nhiên, chúng tôi không cần đến những người chỉ đạt kết quả trung bình. Các Bậc Thầy của chúng tôi chỉ muốn tiếp nhận những thí sinh giỏi nhất, và tôi rất tiếc phải thông báo rằng hầu hết các cô cậu sẽ phải chấm dứt cuộc hành trình của mình tại đây.”
Giáo Sư Marshall liền nhấn một cái nút khiến cho nhiều thí sinh bỗng dưng phát sáng lên. “Bất kì ai bị chiếu ánh đèn đỏ, vui lòng rời khỏi khu vực thi đấu!”
Một phen náo loạn liền diễn ra khi những thí sinh quá tự tin vào bản thân liền lên tiếng phản đối kết quả loại bỏ không nhân nhượng này. Mặc dù hầu hết các du nhân chỉ biết lắc đầu tiếc nuối và rời khỏi đây với vẻ mặt buồn bã, nhưng bọn thí sinh bay kia vẫn tiếp tục gào thét rằng ban tổ chức đã đưa ra đánh giá sai sót và nhầm lẫn cho bài làm của họ.
“IM LẶNG!” Vị trưởng khoa hét lên, và lực lượng chức năng liền xuất hiện với súng gây choáng đã được lên đạn và sẵn sàng khai hỏa. “Chúng tôi không phải là bảo mẫu của các cô cậu. Bất kì ai muốn xem điểm số của mình và phản đối cách chúng tôi chấm điểm, thì xin mời ra sau hậu trường. Vui lòng đừng cản trở quá trình thi đấu.”
Trước sự đe dọa răn đe bằng súng gây choáng, ngay cả những thí sinh ngoan cố nhất cũng phải cúi đầu im lặng. Ves cảm thấy có chút buồn thay cho những du nhân đã rời khỏi khu vực thi đấu. Họ chỉ đơn giản là không thể theo kịp chương trình giáo dục nâng cao của một quốc gia tiên tiến hơn. Cậu đoán rằng đa số những người không có điều kiện còn trụ lại trong cuộc thi hẳn phải có một vài điểm mạnh để vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt này.
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, không phải ai cũng hiểu được tình cảnh này.
“KHÔNG CÔNG BẰNG! TAO LÀ CON TRAI CỦA-”
Tên khốn đáng thương đó liền bị bắn bởi một viên đạn gây choáng, khiến hắn câm họng lại ngay lập tức. Một vài kẻ cứng đầu khác cũng bị hạ gục sau màn la hét ỏm tỏi đó. Rất là may mắn cho tất cả bọn họ, bộ quần áo phản trọng lực của họ vẫn giúp họ lơ lửng trên không. Sau một vài lệnh lập trình của lực lượng chức năng, bộ đồ liền tự động đưa họ bay ra khỏi khu vực này.
“Bây giờ, chúng ta đã giải quyết xong vấn đề này, thì đã đến lúc tìm hiểu thử thách tiếp theo của các cô cậu. Nhiệm vụ của các cô cậu chính là để kiểm tra xem liệu cô cậu có đủ khả năng đánh bại đối thủ của mình trong một cuộc đấu thiết kế chiến cơ hay không. Giống như mọi trận đấu thông thường khác, các cô cậu sẽ có một khoảng thời gian thi đấu, trong trường hợp này sẽ là tám tiếng đồng hồ, để thiết kế một chiến cơ từ một số bộ phận khá hạn chế, mặc dù các cô cậu có thể tự thiết kế bộ phận cho riêng mình nếu thích.”
Ves đã từng tham gia kiểu hình thi đấu này trong giải đấu trước đây ở vòng loại, và cậu cũng đã thiết kế chiến cơ để chạy bài thử nghiệm chứ đâu. Lần này thì khác, chiến cơ của cậu sẽ đối mặt với một chiến cơ đối thủ trong một trận đấu tay đôi, có nghĩa là cậu cũng phải chú ý đến nhiều khía cạnh khác nữa.
“Lần này chúng tôi đã thêm một bất ngờ. Chú ý nhé, mặc dù cô cậu sẽ được phép tự do thiết kế chiến cơ của mình, nhưng mọi thí sinh sẽ thiết kế dưới sự quan sát của đối thủ mình, là người sẽ theo dõi nhất cử nhất động của các cô cậu. Từng chi tiết, từng chức năng của mẫu thiết kế sẽ được phơi bày trước đối thủ, từ trang bị cho đến hình dáng và thậm chí là bước lập trình nữa.”
Cái này mới! Ves chưa bao giờ thi đấu một trận đấu thiết kế chiến cơ như thế ngoài đời thực. Lần này có lẽ sẽ phức tạp hơn cậu tưởng. “Nếu mình thiết kế một chiến cơ bay, thì đối thủ của mình chỉ cần thiết kế một chiếc chiến cơ trọng pháo hạng nặng để khắc trị mình là cái chắc. Mình có thể phản pháo bằng cách thiết kế một chiếc hiệp sĩ, nhưng hắn cũng có thể lật bàn bằng cách chế tạo một chiếc chiến cơ xạ thủ biết bay.”
Một cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu. Làm sao mà cậu có thể yên tâm thiết kế chiến cơ trong khi cả cậu lẫn đối thủ cứ liên tục thăm dò lẫn nhau và thay đổi mẫu thiết kế của mình để tương khắc nhau cơ chứ?