Cho dù cậu đã cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp để hấp dẫn khách hàng, nhưng Ves cũng chỉ thu hút những cái nhìn không mấy thích thú đến chiến cơ của cậu. Cậu biết đây sẽ là một chướng ngại đầy cam go, nhưng tất cả các quân nhân và lính đánh thuê ấy đều coi cậu như một con ruồi nhỏ bé. Cơ mà, các vị phi công ấy đều rất lịch sự từ chối cậu, nhưng cậu có thể thấy rõ sự khinh thường và xua đuổi trong ánh mắt họ. Có vẻ như danh hiệu của một nhà thiết kế chiến cơ đầy triển vọng vừa vượt qua vòng loại vừa rồi chẳng có nghĩa lý gì với bọn họ cả. Cậu còn chưa kịp giới thiệu chiếc Marc Antony nữa bởi vì họ liền gạt cậu ra khỏi nhóm chỉ sau một phút trò chuyện cho có lệ.
“Tôi xin lỗi nhé, bộ phận bên tôi chưa vội mua chiến cơ mới nha.”
“Ngân sách của bọn anh đang khá là căng. Bọn anh không kiếm nhiều lợi nhuận sau mỗi nhiệm vụ cho lắm, cho nên cũng chỉ đủ để duy trì mấy chiếc chiến cơ hiện tại thôi. Anh sẽ quay lại với sản phẩm của em một vài năm nữa khi hạm đội của bọn anh cần chiến cơ thay thế nhé.”
“Phi đội của tụi chị chuyên về một loại chiến cơ nhất định em à. Bây giờ mà chèn vào một chiến cơ khác loại thì sẽ làm loạn đội hình mất.”
“Chú không có chuyên về cận chiến con à. Một chiến cơ sử dụng chùy với khiên như thế không hợp với một phi công vô dụng như chú đâu.”
Những lời từ chối đó đều giống nhau cho dù Ves có cố tìm khách hàng của mình ở bất kì đâu. Sau khi khán giả bắt đầu rời khỏi địa điểm thi đấu để kiếm đồ ăn hoặc đi xem sự kiện chính ở sân vận động trung tâm, Ves đã bị bỏ lại với bàn tay trắng.
“Chào cháu, Ves.”
Cậu quay lưng lại thì thấy một cảnh tượng bất ngờ. Ông Hans đã đích thân đến gặp cậu. “Ông Hans! Ông làm gì ở đây thế?”
“Ông chỉ muốn nói cho cháu biết rằng trong số các chiến cơ mà ông lái hôm nay, chiến cơ của cháu là một trong số ít chiến cơ chú ý đến sự thoải mái của phi công đó.”
Ves nhướn mày. Đây chắc chắn là tác dụng của yếu tố X đây mà! “Cháu thiết kế chiến cơ đó lấy phi công làm trung tâm đó ông. Thiết kế của cháu không chỉ là máy móc thông thường đâu. Cháu đặt cả tâm huyết vào từng mẫu thiết kế. Và cháu đã luyện tập tay nghề của cháu bằng cách thiết kế và sản xuất nhiều loại chiến cơ trong Iron Spirit, và đạt được doanh thu đáng kể. Cháu hiện tại đang cố gắng mở rộng doanh nghiệp của cháu ở ngoài đời.”
Nghe chuyên nghiệp chứ hả?
Vị phi công gật đầu, và trông khá thích thú. “Cho ông xem thêm sản phẩm của cháu đi.”
“Ah.” Ves nhanh chóng kích hoạt máy liên lạc của mình để mở trang bán hàng online sang cho ông Hans. “Đây là cửa hàng online của cháu. Ông cứ tự nhiên xem qua các sản phẩm của cháu, nhưng mà cháu đề nghị ông xem qua biến thể của chiếc Marc Antony của cháu trước đã. Nó dựa trên mẫu Caesar Augustus, nhưng cháu đã tái thiết kế nó với loại áo giáp giá cả phải chăng hơn. Đây cũng là mẫu thiết kế mà cháu đang rao bán từ xưởng chế tạo ngoài đời ấy.”
“Cháu có thể chế tạo biến thể của chiếc Augustus ư?” Ông Hans nheo mắt một chút sau khi nghe cậu nói. “Ông không biết nhiều về buôn bán cho lắm, nhưng ông biết rằng nội giấy phép sản xuất thôi cũng đã tốn bộn tiền rồi. Làm thế nào mà cháu lại lấy được giấy phép chiến cơ cao cấp như thế?”
“Cháu chỉ may mắn thu hút sự chú ý của một vài người để ý đến khả năng thiết kế chiến cơ của cháu thôi.” Ves liền chém gió không biết xấu hổ và tự thêu dệt một câu chuyện nhảm nhí để che đậy sự tồn tại của Hệ thống. “Một tổ chức tài trợ nổi tiếng của người Rubarth thậm chỉ còn cấp cho cháu một số giấy phép sản xuất khác để thúc đẩy công ty khởi nghiệp của cháu nữa.”
“Ông khá là ấn tượng đấy. Không dễ gì thu hút ánh mắt của người Rubarth đâu.”
“Ah, xin ông đừng hiểu lầm. Tổ chức đó chỉ hoạt động trong Tân Đế quốc Rubarth thôi, có lẽ vì lý do riêng tư về tài chính của họ. Còn người chủ thật sự có lẽ chỉ xuất thân từ những đất nước khiêm tốn hơn thôi. Về danh tính chính xác của họ, cháu không rõ, nhưng với túi tiền đầy ắp của họ, họ chắc chắn có sức ảnh hưởng khá lớn.”
Ves điều hướng cuộc trò chuyện một cách mạo hiểm. Bằng cách âm thầm bàn luận về những vị đại gia không tồn tại đứng sau lưng mình, cậu đang dần thêu dệt một câu chuyện rằng cậu đã nhận được sự giúp đỡ từ một nhà tài trợ bí ẩn và đầy quyền lực. Mặc dù giới nhà giàu thường hay phung phí tiền bạc của họ, họ không bao giờ vứt bỏ tài sản của mình cho kẻ vô dụng cả. Cho nên Ves ngụ ý rằng cậu sở hữu một tài năng độc đáo trong lĩnh vực thiết kế chiến cơ, khiến cậu khác biệt so với hàng trăm thí sinh khác tham gia vòng loại.
Thật ra thì nhờ vào một trong số ít sự thật mà cậu đang cố gắng truyền đạt đã khiến ông Hans lay động. Người đàn ông đó xoa xoa bộ râu vàng hoe của mình. “Cháu là một chàng trai thú vị. Ông sẽ để mắt đến cháu.”
Ông Hans liền bước qua mặt Ves và rời khỏi tòa nhà. Ves cảm giác như trò mèo của cậu như bị nhìn thấu bằng cách nào đó, nhưng thôi, cậu nhún vai mặc kệ. Liệu ông Hans có thật sự xem chiếc Marc Antony trong trò chơi hay không mới là điều quan trọng.
“Trời ạ, ít ra cũng trả lời mình đàng hoàng thay vì để mình lơ lửng như thế này.”
Cậu cũng nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và ăn trưa cùng với Carlos tại một trong những địa điểm ăn uống có sẵn. Khi Ves cắn một miếng bánh nhân thịt, Carlos nhìn người bạn của mình một cách ghen tị, trông như thể Ves đã được tái sinh kể từ khi hai người tốt nghiệp vậy.
“Tui có cảm giác như ông hút hết may mắn của tất cả mọi người trừ nhỏ Patricia ra để có khoản tài trợ lố bịch đến vậy. Coi nào, một chiếc giấy phép sản xuất của chiếc Caesar Augustus bán bao nhiêu tỷ hiện kim thế?”
Ves nhún vai hết lần này đến lần khác trong khi phủ nhận mọi hành vi sai trái mà cậu chưa bao giờ làm. “Tui làm gì có mẹ đường, nói gì đến bố đường chứ. Ông nghĩ tui có gan mà dám làm thế hả.”
“Pff. Đưa tui vài triệu hiện kim là tui sẵn sàng quỳ xuống bất kể già trẻ thơm thúi như thế nào đi nữa.”
“Ugh, má nó đừng làm tui tưởng tượng nữa. Tui còn chưa ăn xong bữa trưa này.”
Đến khi Ves miêu tả sự đau khổ của mình cho lần quảng bá sản phẩm của mình lần đầu tiên, thì Carlos cũng chỉ biết lắc đầu.
“Ông không hề sống ở Dorum này nên không biết ở đây người ta mua bán chiến cơ như thế nào. Ông quá kì vọng và Quân đoàn Chiến cơ và hội nhóm lính đánh thuê rồi. Giờ thì ông hãy xì tốp chuyện mơ mộng bán được chiến cơ tư nhân cho phi công của chính phủ đi. Họ không có quyền quyết định việc chi tiêu cho các đơn vị của họ đâu. Họ chỉ điều khiển bất kì cỗ máy nào mà cấp trên giao cho họ thôi. Còn với cuộc sống riêng tư của họ, không có người lính nào có đủ hiện kim để mua chiến cơ để sử dụng ngoài đơn vị của họ, ít nhất là trước khi họ nghỉ hưu.”
“Và còn lính đánh thuê thì sao?” Ves hỏi, cảm thấy khá biết ơn Carlos vì đã sẵn sàng giải thích ngọn ngành cho cậu. Cậu không phải là dân địa phương ở Bentheim cho nên tất cả kiến thức về kinh doanh của mình đều chủ yếu đến từ sách giáo khoa mà thôi.
“Tài chính của họ đều bị quản lí chặt chẽ lắm ông. Một hợp động nhiệm vụ tốt có thể giúp họ kiếm được vài triệu hiện kim, nhưng một chuỗi các thất bại xui xẻo có thể xóa sạch hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm triệu hiện kim từ sổ sách của họ. Đương nhiên là họ vẫn có một khoản hiện kim lớn trong ngân hàng, nhưng đó là kế hoạch B của họ, hoặc tệ nhất thì đó chính là quỹ lương hưu của họ.”
Theo lời Carlos, Ves vẫn có một cơ hội nhỏ để đưa sản phẩm của mình đến với nhóm người này, nhưng nó phải đáng đồng tiền để họ đổ tiền tiết kiệm của mình vào chứ nhỉ. “Vậy tui sẽ có khả năng thành công cao hơn nếu tui tiếp cận phi công nghỉ hưu hoặc những người sắp sửa nghỉ hưu à?”
“Cách đó cũng hợp lý đấy. Mấy ông già nghỉ hưu khỏi chiến trường đều rất hay ngứa ngáy đến nỗi phải nhảy vào buồng lái chiến cơ mới chịu nổi. Mấy trò chơi mô phỏng phổ biến như Iron Spirit thì quá bình thường và giả tạo để thỏa mãn nhu cầu của họ. Đừng đánh giá thấp số lương hưu họ kiếm được sau những năm làm việc của họ nha.”
Phi công chiến cơ đều rất khó tìm, và tầm quan trọng của họ là rất lớn trong việc bảo vệ cứ điểm và thể hiện quyền lực của một phe nào đó. Họ kiếm được phần lớn lương bổng dưới dạng ‘thuế’ hoặc ‘phí bảo kê’ từ bất kì chủ hợp đồng thuê nào họ để bảo vệ hoặc tấn công một nơi nào đó. Đó là một ngoại lệ có thể chấp nhận trong nền văn minh nhân loại rằng nắm đấm có thể đứng trên pháp luật. Và sự thật rằng Cộng hòa Bright chỉ là một đất nước hạng ba nhỏ bé mới giúp nó tránh khỏi các cuộc chiến tranh tranh giành lãnh thổ liên miên giữa các nước lớn khác.
Người ta cần rất nhiều tiền để đưa chiến cơ ra chiến trường vào bất kì lúc nào. Tuy nhiên, phần lớn số tiền đó được dùng để bảo trì chiến cơ và thanh toán các chi phí khác.
“Tui có ý này này.” Carlos vừa nói vừa ngồm ngoàm cái bánh burrito. “Ông nên thử tiếp cận mấy cha nhà giàu xem, nhất là mấy nhà sưu tập chiến cơ ấy. Bọn họ thích thu thập các chiến cơ dị thường và hay chiêm ngưỡng chúng hàng giờ đồng hồ trong kho chiến cơ cá nhân của họ. Một số họ thậm chí còn không phải là phi công nữa. Họ chỉ thích cảm giác sở hữu các chiến cơ độc nhất vô nhị thôi.”
Ves cũng nghĩ mình sẽ có nhiều cơ hội với tuýp khách hàng như vậy. “Đó cũng là một cách hay đó, nhưng mà đâu dễ gì mà gặp họ được hả?”
“Nếu ông chỉ một thằng ngáo đá lang thang khắp nơi thì đương nhiên là lũ vệ sĩ ngu gì để ông lại gần. Nhưng nếu ông là đương kim vô địch của Giải đấu Tiểu hổ Tranh tài thì sao? Các nhà sưu tập cũng hay thích khám phá những nhân tài mới mẻ lắm. Nếu họ có thể chộp lấy một cỗ máy chế tạo thủ công đầu tiên của một nhà thiết kế chiến cơ mới nổi với đầy tiềm năng trong tương lai, thì họ không quan tâm đến việc phung phí hàng triệu hiện kim lặt vặt cho ông đâu. Đó chỉ là hạt đậu so với giá trị tiềm năng của mặt hàng đó trong tay của nhà sưu tầm đó một khi tên tuổi ông trở nên nổi tiếng ở nước Cộng hòa này.”
Đây quả là một mục tiêu cao cả mà Ves phải thực hiện. Cuộc thi năm nay cực kì khó khăn và ngay cả cậu cũng không thể đảm bảo chiến thắng trước bảy thí sinh thiên tài khác. Tất cả đều phụ thuộc vào thể thức của cuộc thi vào chiều nay.
Sau khi ăn xong bữa trưa của mình, cả hai bước đến sân vận động khổng lồ ở trung tâm khu triển lãm. Một lượng lớn khán giả và người hâm mộ reo hò ầm ĩ khi họ thấy phi công yêu thích của mình đánh bại đối thủ. Carlos và Ves phải chật vật lắm mới chen qua đám đông để đi tới lối vào. Cổng bảo mật cho phép cả hai đi qua mà không có vấn đề gì một khi họ xác nhận danh tính của họ là các nhà thiết kế chiến cơ tham gia cuộc thi này. Đó là đặc quyền dành cho các thí sinh từ ban tổ chức. Một tấm vé để tham dự trực tiếp trong cuộc thi cũng phải lên đến hàng chục nghìn hiện kim.
Cách bố trí nội thất tài tình trong sân vận động giúp hai thiết kế gia trẻ tuổi nhìn thấy được sự phấn khích ở xung quanh. Bằng cách sử dụng bố cục chiều cao và độ sâu một cách thông minh, toàn bộ khu vực thi đấu đã biến thành một đấu trường ba chiều, nơi khán giả có thể ngồi xem các trận đấu một cách an toàn từ trên cao. Và có cả những tấm màn bảo vệ chắc chắn có thể bảo vệ khán giả khỏi đạn lạc và tác động mạnh, nhưng các pha giao đấu đầy bạo lực vẫn dẫn đến một vài khoảnh khắc đáng sợ.
Giải đấu Tiểu hổ Tranh tài đã mở ra một thế giới chiến cơ đời thực dành cho tất cả khán giả. Còn Ves thì như một thằng nghiện đang chờ được chích thuốc vậy. Cậu háo hức tiến đến một đấu trường gần nhất, nơi đang diễn ra một cuộc đấu kiếm căng thẳng giữa hai chiến cơ hạng trung gần y chang nhau. Cả hai chiến thủ đều đã thi đấu được một khoảng thời gian dài, đến nỗi khiên họ bị hỏng đến mức họ buộc phải vứt nó đi.
Chiến cơ màu đỏ, được lái bởi một phi công tài năng đến từ Bentheim, đang lượn vòng quanh một chiếc chiến cơ sơn màu tím của học viện Rittersberg. Cả hai hành tinh trung tâm của Cộng hòa Bright thường hay ganh đua với nhau ở bất kì lĩnh vực nào có thể, từ thể thao đến giao đấu chiến cơ như thế này. Những định kiến từ xa xưa cho rằng người dân Rittersberg thì rất lịch sự nhưng lại khá bảo thủ, trong khi người Bentheim theo chủ nghĩa toàn cầu và khá tham lam. Tuy nhiên, khi hai bên đụng độ nhau, cả hai đều biến thành những kẻ điên cuồng chỉ muốn hạ bệ đối phương mà thôi.
Là dân bản địa ở Hành tinh Bức màn Mây, Ves không có cá cược gì vào trận đấu này cả. Mặc dù cậu từng học tại Rittersberg, cậu không có cảm giác mình thuộc về hành tinh xinh đẹp nhưng lại cực kì thượng đẳng kia. Còn đối với Carlos, cậu ta có hơi giằng xé giữa việc ủng hộ hành tinh quê hương của mình hoặc hành tinh nơi cậu ta dành phần lớn thời gian để tiệc tùng ở đây.
“Chết tiệt, ai sẽ thắng đây?” Carlos cắn môi.
Cả hai đều không phải là phi công và họ cũng không có năng khiếu để trở thành phi công. Kiến thức của họ về các trận đấu giữa các chiến cơ phần lớn đến từ các dịch vụ giải trí và đôi lúc là từ đống bài tập ở đại học. Ves chỉ nhỉnh hơn Carlos chút đỉnh do cậu xuất thân từ gia đình quân nhân Larkinson thôi.
“Bên Bentheim đang bắt đầu hết kiên nhẫn rồi.” Ves nhận định sau khi bắt kịp nhịp độ của trận đấu. Cả hai bên đều ngang tài ngang sức, nhưng mắt cậu nay đã sáng suốt hơn nhờ việc nghiên cứu yếu tố X. Nó giúp cậu trở nên nhạy cảm hơn với cảm xúc của các phi công đang lái chiến cơ. “Anh ta chắc đang nghĩ mình sắp hết thời gian rồi. Chờ càng lâu thì bên Rittersberg lại càng mạnh. Bên Bentheim đang cố gắng tìm sơ hở trước khi đối phương phản công này.”
Chiếc chiến cơ màu xanh mang biểu tượng hành tinh của Bentheim lao về phía trước và đâm thẳng thanh kiếm của anh ta về phía địch. Chiến cơ Rittersberg thì từ chối cắn câu, chỉ nhảy lùi ra khỏi tầm đánh. Cả hai chiến cơ tiếp tục lượn vòng quanh nhau khiến khán giả lại càng thêm mong chờ về những pha tiếp theo.
Chiến cơ màu tím tự dưng lại nhảy ra phía trước khiến chiến cơ màu xanh dương bất ngờ. Chiếc chiến cơ đến từ Bentheim vội vàng đỡ đòn kiếm kích, chỉ để nhận một cú đấm thẳng vào mặt khi nó cố gắng rút lui. Bởi vì thế mà các bộ cảm biến chính của nó bị gián đoạn, tạo ra sơ hở cho bên Rittersberg đâm thanh kiếm xuyên qua lớp giáp phòng thủ của nó.
Khi mũi kiếm chạm vào tấm giáp ngay trước buồng lái, cả hai cỗ máy ngay lập tức đứng yên. Khóa an toàn đã được kích hoạt, với kết quả chung cuộc nghiêng về chiếc chiến cơ màu tím kia.
“Trận đấu cũng hay thật.” Ves nhận xét với vẻ háo hức. “Bên Rittersberg canh giờ chuẩn thiệt. Anh ta tung đòn ngay khi bên Bentheim tưởng rằng mình sẽ còn đánh nhau dài dài.”
Carlos lắc đầu với vẻ bối rối. “Chả biết nữa. Thằng cha phi công bên Bentheim nên tự tát bản thân vì đã để đối thủ của mình đến đủ gần để bị ăn đấm như thế.”
Họ dành thêm chút thời gian để theo dõi các trận đấu khác, tận hưởng cảm giác chân thực khi xem trực tiếp các chiến cơ đối đầu lẫn nhau. Được đích thân chứng kiến những trận đấu chiến cơ thế này quả là một điều thú vị, giúp Ves nâng cao hiểu biết về chiến cơ mỗi khi cậu xem các phi công sử dụng dụng cỗ máy của họ đến mức tối đa.
Sau khi đã xem hết các trận đấu đến mức chán chê rồi, thì Ves mới chia tay Carlos và đến khu vực hậu trường. Sau một hồi kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, một người hậu cần liền dẫn cậu đến phòng chờ, nơi bảy thí sinh khác lọt vào chung kết cuộc thi thiết kế chiến cơ cũng đang chờ đợi tới lượt mình. Không có ai mỉm cười hay để ý tới Ves. Chỉ có Patricia liếc nhìn cậu một chút, giống như là để ý tới con chuột nhắt cứ chạy giặc dưới chân cô vậy. Nói chung là cả nhóm không có ai để ý đến cậu, mà ờ thì cũng có sao đâu.
Một khoảng lặng chợt bao trùm khi tiếng súng và tiếng va chạm giữa các chiến cơ ngừng vang lên. Một vài nhân viên đi vào và giục các thí sinh thiết kế gia chuẩn bị để bước lên sân khấu chính.
Một người dẫn chương trình giới thiệu cuộc thi sắp tới. “Hỡi công dân của nước Cộng hòa. Tôi mong quý vị khán giả đã tận hưởng những trận đấu nảy lửa của ngày hôm nay. Bởi vì tôi cũng vậy! Chà, nếu quý vị nghĩ rằng chúng tôi sẽ bắt đầu trận tứ kết tiếp theo thì hãy chuẩn bị tinh thần vì chúng tôi có bất ngờ đặc biệt muốn giới thiệu các quý vị khán giả trong năm nay!”
Một chiếc máy chiếu đằng sau người dẫn chương trình liền trình chiếu một loạt hình ảnh các nhà thiết kế và thợ máy chế tạo chiến cơ đang làm việc cật lực với sản phẩm của mình.
“Một phi công tài năng không làm được việc nếu không có một chiến cơ tốt. Với mỗi phi công trên chiến trường, phải có ít nhất từ mười đến hai mươi người hậu cần ở đằng sau. Chính nhờ bàn tay của các nhà thiết kế chiến cơ mà một cỗ máy chiến tranh mới ra đời. Chúng tôi ở tại đây, ở Giải đấu Tiểu hổ Tranh tài này mong muốn góp phần tôn vinh nghề nghiệp quan trọng này. Bây giờ thì, tôi xin phép giới thiệu tám nhà thiết kế chiến cơ sáng giá nhất của năm nay!”
Cả tám người bọn họ bước lên sân khấu. Khán giả liền dành cho họ một tràng pháo tay lịch sự. Trông khán giả cũng có chút hứng thú, nhưng họ vẫn muốn quay lại xem các chiến cơ bem nhau thì vui hơn.
Sau một cái cúi chào ngắn gọn, người dẫn chương trình liền trình bày chi tiết về cuộc thi sắp tới. “Tôi chắc chắn rằng quan sát các thiết kế gia làm việc với máy móc của họ cũng sẽ rất thú vị, nhưng sẽ hơi chán nếu họ liên tục làm việc trong nhiều ngày. Chúng tôi đã tiếp nhận nhận xét của quý vị từ cuộc thi năm ngoái và quyết định thực hiện một bước ngoặt mới về thể thức thi đấu trong năm nay!”
Uh oh, sao nghe không ổn tí nào vậy, Ves nghĩ thầm.