Ves thật sự ấn tượng trước những đoạn ghi hình trận đấu của TheSeventhSnake. Cậu bé phi công chiến cơ lái chiếc Luyến Thần rực rỡ một cách ngoạn mục, chứng minh rõ rằng cậu nhóc đã thật sự thành thạo các khả năng tiềm tàng của nó. Chiếc Luyến Thần thống trị bầu trời một cách độc đoán, có thể đối đầu với các phi chiến cơ khác một cách hiệu quả, và còn tung ra nhiều đòn tiến công táo bạo với các đối thủ trên mặt đất.
Mặc dù Ves thiếu kiến thức về mặt điều khiển chiến cơ, nhưng cậu vẫn có thể công nhận kĩ năng xuất thần của TheSeventhSnake. Phong cách chơi táo bạo và nhảy múa với rủi ro liên tục của cậu bé ẩn giấu khả năng nắm bắt cơ hội xuất sắc. Nếu cậu nhóc Snake này chưa đến ngưỡng thăng lên hệ Bạc, thì chắc chắn cậu ta cũng đã đến bậc trên của hệ Đồng rồi.
Cho đến khi Ves nhận ra TheSeventhSnake đã bắt đầu online và khởi động hệ thống tìm trận, cậu mới bắt đầu theo dõi trận đấu của cậu bé. Những pha hành động của người phi công trẻ mà Ves chứng kiến lại càng khẳng định đánh giá của cậu. Snake điều khiển chiếc Luyến Thần theo cách mà kể cả Ves cũng không thể ngờ được.
“Nhưng liệu cậu nhóc có yếu tố X không?”
Có kĩ năng lái tốt cũng không nhất thiết có nghĩa là người ta sở hữu yếu tố X. Bất chấp định nghĩa mơ hồ của hiện tượng này, yếu tố X thậm chí còn có thể không tồn tại trong môi trường thực tế ảo nữa! Có lẽ TheSeventhSnake chỉ là một phi công tuyệt vời, nhưng chỉ đến thế thôi. Tuy nhiên, Ves vẫn tin rằng nói chuyện với phi công sẽ giúp cậu am hiểu hơn về chiến cơ của mình.
Khi Ves bắt đầu cuộc gọi, cậu bé phi công liền trả lời ngay lập tức. “Xin chào. Em vừa thấy anh coi trận vừa rồi của em. Anh là ai thế?”
“Anh là nhà thiết kế chiến cơ tạo ra biến thể Luyến Thần mà em đang lái đấy.”
“Wow.” Chàng phi công há hốc. “Hèn gì em thấy tên anh quen quen. Vậy ra anh là nhà thiết kế điều chỉnh chiếc Fantasia nổi tiếng à?”
“Anh đang nghiên cứu một dự án mới và anh cần một số phản hồi từ người chơi các mẫu thiết kế chiến cơ cũ của anh. Em có thể dành chút thời gian với anh được không?”
“Vâng!”
Ves có chút ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của TheSeventhSnake. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu trở thành nhà thiết kế chiến cơ mà có người tôn trọng cậu đến vậy.
“Này, bình tĩnh nào nhóc. Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em về một số chuyện thôi, đừng có lo quá.” Ves bảo với người chơi, mong rằng cậu bé đừng lo quá mà hóa im ru. “Để anh hỏi em câu đầu tiên. Lịch sử của em nói rằng em đã lái chiếc Luyến Thần suốt kể từ khi em mua nó. Điều gì khiến em gắn bó với chiếc này thế? Anh nghĩ em hẳn đã nhận ra nó không phải là chiến cơ tốt nhất ở hạng cân của nó mà phải không?
TheSeventhSnake ngập ngừng một chút trong khi cậu cố gắng diễn đạt câu trả lời của mình. “Em không thể tả được. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế chiếc Luyến Thần. Em thích nó đến nỗi em không muốn vứt bỏ nó đi. Mấy chiến cơ khác mà em từng sử dụng đều là những chiến cơ tốt, nhưng chúng không phù hợp với phong cách của em.”
“Ý em là sao khi nhắc đến từ ‘phong cách’?” Ves tò mò, không biết rằng liệu nó có liên quan đến yếu tố X hay không.
“Là lối chơi của em. Cách em chiến đấu. Na ná như thế. Chiếc Luyến Thần kết nối với em theo cách mà không có chiếc phi chiến cơ nào có thể làm được. Nó giống như là chúng em đồng bộ sóng não vậy. Em có thể cảm giác được đam mê của em bao trùm cả chiến cơ nhất là khi em đẩy mình vào trận chiến. Không có chiến cơ nào khác làm em có cảm giác hưng phấn đến vậy.”
“Được rồi. Để anh hỏi em câu khác. Em có bao giờ trải nghiệm khoảng khắc mà chiến cơ nó thúc đẩy em chưa? Ví dụ như, liệu nó có cảnh báo em nguy hiểm phía sau trong khi em không hề hay biết không? Hoặc liệu có lúc khi em muốn làm gì đó bất khả thi, nhưng em vẫn có thể thực hiện được nhờ vào chiến cơ giúp em một tay không?”
TheSeventhSnake rơi vào im lặng. “Em không nhớ lúc nào như thế. Em luôn có toàn quyền kiểm soát chiến cơ của mình. Nhưng em khá chắc là em cảm thấy thoải mái hơn với chiếc Luyến Thần. Em có thể dễ dàng chơi hết mình với con Luyến Thần hơn là những chiếc khác. Em thậm chí còn mua chiếc Bóng ma với Du mục nữa, nhưng khi lái chúng, em lại không thể cảm thấy thoải mái bằng. Có lẽ là do chúng thiếu mất đôi cánh nhỉ. Em cực kì thích bay lượn trên trời luôn.”
Ves tiếp tục hỏi TheSeventhSnake nhiều câu khác. Thứ gì phân biệt một phi công giỏi và một phi công xuất sắc. Liệu chiến cơ nào tốt hơn, nhỏ hoặc lớn? Liệu cậu bé có tin vào phi vật lý hay không?
Câu trả lời của chàng phi công trẻ tuổi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cậu chẳng hề biết gì về yếu tố X, cũng không hề tin tưởng vào ma thuật gì hết. Ves dần nghiệm ra bản chất của cậu bé phi công này. Trẻ tuổi, khá giả và được đào tạo bài bản, quan điểm của cậu bé về thế giới chiến cơ được tô điểm bởi kinh nghiệm và lời dạy của các giáo viên ở trường. Do đó, cũng không có gì ngạc nhiên khi họ né tránh chủ đề yếu tố X. Một chàng thiếu niên như cậu chẳng việc gì lại theo đuổi ảo tưởng như thế.
“Anh hỏi câu cuối.” Ves chuẩn bị kết thúc cuộc phỏng vấn. “Hãy thử dành một chút thời gian cho câu hỏi này. Em có tin là chiến cơ có sự sống không?”
“Uhh… Em không biết.” TheSeventhSnake đáp lời với vẻ mặt đầy hoang mang. Cậu gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại khoảnh khắc cậu điều khiển chiếc Luyến Thần. “Em không có có ảo tưởng. Tất nhiên là nó không có sự sống rồi. Chiếc Luyến Thần là một cỗ máy tuyệt vời, nhưng em khá chắc nó không phải là AI. Em có thể khẳng định rằng được lái chiếc Luyến Thần làm em có cảm giác sống động hơn bất kì thứ gì.”
“Được rồi. Cảm ơn em đã dành thời gian để kể anh nghe trải nghiệm của mình.”
“Chào anh. Mong là em giúp được anh nhiều.”
“Đương nhiên rồi, đừng lo lắng quá.”
“Uh, em có thể hỏi anh cái này trước khi đi được không? Anh có định bán thêm chiến cơ 1-sao nữa không anh?”
Ves lắc đầu. “Anh đành làm em thất vọng rồi, nhưng anh không có dự định đó. Anh đã bán hầu hết giấy phép 1-sao rồi nên anh không thể tạo thêm chiến cơ 1-sao nào nữa cả. Anh cũng đang bận khởi nghiệp công ty chiến cơ của anh ngoài đời nữa.”
“Oh, vậy anh là nhà thiết kế chiến cơ ngoài đời thực à? Hèn gì.”
“Mà cũng không có nghĩa là anh bỏ Iron Spirit.” Ves cẩn thận đáp lại, đương nhiên không đề cập đến việc kiếm được lượng DP khổng lồ là lý do chính khiến anh tiếp tục ở lại. “Sau khi kiếm được một số lợi nhuận, anh sẽ chuyển sang chiến cơ 2-sao. Tỷ suất lợi nhuận ở cấp độ đó sẽ cao hơn.”
Cậu cũng sẽ dễ dàng kiếm được thêm khách hàng ngoài hành tinh Bức Màn Mây hơn là lượng khách hạn chế ở đây. Trong vòng vài tháng, cậu hy vọng sẽ có đủ kỹ năng để thiết kế một mẫu chiến cơ đầy cạnh tranh hơn.
Sau khi tắt trò chơi, Ves đứng dậy duỗi chân tay, trong đầu ngẫm lại cuộc phỏng vấn. TheSeventhSnake có chất giọng đặc biệt khiên cậu nhớ đến những quan chức đang làm việc ở thủ đô Bức Màn Mây. Mặc dù cậu được giáo dục tốt, viên phi công trẻ đã miêu tả việc lái chiến cơ cũng mơ hồ như cách các cựu chiến binh từng mô tả khi họ thực hiện đầy chiến công hiển hách của họ mà người khác cho rằng nó có liên quan đến yếu tố X.
Nói cách khác, cuộc phỏng vấn cũng chẳng mang lại kết quả là bao.
Ves vẫn chưa tiến thêm bước nữa với cái yếu tố X mơ hồ này. Liệu nó là loại năng lượng nào đó ẩn giấu bên trong cỗ máy? Liệu nó có phải là chất xúc tác tiến hóa chỉ xuất hiện ở một vài phi công nhất định hay không?
“Có một điểm chung giữa các bài phỏng vấn về yếu tố X.”
Tình yêu. Tình cảm. Nỗi sầu. Báo thù. Dù thế nào đi nữa, hầu hết các chiến công phi thường được đề cập tới trên mạng thiên hà đều bắt nguồn từ những cảm xúc mạnh mẽ và khó kìm nén. Nghe vớ vẫn thiệt chứ. Tự nhiên cảm xúc xúc cảm gì lại liên quan tới hiệu suất của chiến cơ?” Nó giống như so sánh một chiếc xe bay có thể bay nhanh hơn nếu tài xế cảm thấy vui vẻ hoặc tức giận ư. Thật là vô lí.
“Nhưng xe bay lại không có giao diện thần kinh.” Ves nhận xét khi cậu nhận định được một manh mối. “Bộ giao diện thần kinh cho phép phi công chiến cơ tiếp nhận giác quan đầu vào từ chiến cơ, cho phép họ sử dụng khung xương của nó như cơ thể của mình vậy. Bất cứ quyết định nào của phi công đều gửi dưới dạng đầu ra thông qua một giao diện, khiến cho chiến cơ di chuyển theo lệnh của họ. “
Ves quay lại máy tính và tra thêm một vài bài viết về giao diện thần kinh.
Bộ giao diện thần kinh là một thiết bị phần cứng bị hạn chế và kiểm soát chặt chẽ. Trong mọi trường hợp, không có nhà sản xuất nào cho phép bộ giao diện thần kinh rò rỉ các tín hiệu không cần thiết. Thông tin giác quan đầu vào quá lớn sẽ gây quá tải cho bộ não của phi công, trong khi thông tin đầu ra quá thừa thãi sẽ khiến chiến cơ mất kiểm soát. Bộ giao diện thần kinh được lập trình nghiêm ngặt để phát hiện và chặn đứng các tín hiệu trái phép, đồng thời các viên thợ sửa chữa cũng sẽ kiểm tra chúng thường xuyên để tránh bị giả mạo. Cho nên khá nhiều nhà thiết kế chiến cơ và thợ kỹ thuật đều tin tưởng giao diện thần kinh sẽ hoạt động như quảng cáo.
“Nếu cả nghìn người trong ngành khẳng định không có gì đáng nghi ngờ với giao diện thần kinh thì đó không phải là nguồn gốc của yếu tố X.”
Cảm xúc cũng phát ra các loại sóng não khác nhau, và bởi chúng khác với tín hiệu từ giác quan và vận động, chúng đều bị giao diện thần kinh khóa chặt.
“Nhưng…lỡ như tín hiệu đó không tách rời thì sao?”
Liệu cảm xúc có thể truyền tải thông qua tín hiệu giống nhau, do đó có thể khiến giao diện thần kinh không thể lọc được chăng?
Ví dụ như, nếu một chiến cơ nâng thanh kiếm ngay phia trên kẻ thù bại trận của mình, liệu mong muốn giết chết đối thủ có hòa lẫn với tín hiệu ra lệnh cho chiến cơ đâm kiếm xuống không?
Nếu một chiến cơ phát hiện tên lửa đang bay về phía mình, liệu cảm xúc sợ hãi có trộn vào thông tin giác quan báo hiệu mối đe dọa đang tới gần hay không?
Đáng tiếc thay cho Ves, cậu không có biết gì về thần kinh học cả. Mọi thứ cậu học được về giao diện thần kinh ở đại học là cách lắp đặt và bảo dưỡng nó. Một nhà thiết kế không cần biết cách thiết bị hoạt động thế nào để sử dụng trong mẫu thiết kế của họ. Thế là Ves đành chịu thua trước câu hỏi này.
“Mình không nghĩ với số người săn lùng yếu tố X ngoài kia lại khùng điên đến thế. Nếu mình còn nghĩ ra được, chắc họ đã thử làm thí nghiệm với giao diện thần kinh đến chết rồi quá.”
Cuối cùng thì, Ves lại đi vào ngõ cụt. Ves không thể nào biết điểm khởi đầu để thiết kế chiến cơ với yếu tố X nếu cậu không hề có kiến thức vững chắc để đạt được nó. Với khoản tiền lãi khổng lồ đang treo trên đầu, thời gian của cậu không còn nhiều. Cậu không thể lãng phí những ngày còn lại vào một nhiệm vụ vô tri như thế này.
Lucky chọn thời điểm này để xông vào phòng. Với bước chân thờ ơ, con mèo máy nhả một viên ngọc bích màu xanh lam dưới chân Ves. Sau đó nó rúc vào chân cậu bằng thân hình mảnh khảnh nhưng đầy sống động.
“Lại thêm một viên ngọc nữa. Ít ra thì mày không có chôn nó ngoài sân nữa.” Ves nhặt viên đá quý lấp lánh lên, kiểm tra nó một chút trước khi cất vào chiếc két sắt nhỏ. “Mày giỏi lắm.”
Ves nghĩ giải lao một chút. Cậu ôm lấy con kim miêu rồi thả mình vào chiếc sofa. Cậu gãi gãi thân hình máy móc của nó, không biết liệu con mèo có cảm giác được hay không, nhưng rõ là nó có biểu cảm thật này. Lucky nhắm mắt mà nằm gọn trong lòng Ves.
Vừa nhìn Lucky, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cậu. “Mày có sự sống không?”
Con mèo cứ việc rừ rừ như thể nó không hiểu câu hỏi vậy. Nhưng Ves biết con kim miêu thông minh hơn bên ngoài. Nó sở hữu khả năng AI phức tạp hơn nhiều so với trí thông minh của một con mèo nhà bình thường.
“Sự sống là gì?”
Một câu hỏi muôn thuở về sự sống đã gây ra tranh cãi suốt nhiều năm. Nhiều nhà khoa học đã khẳng định rằng sự sống có khả năng học hỏi, thích nghi và sinh sản. Nhưng định nghĩa lâm sàng về sự sống này cố gắng bao hàm mọi dạng sống, kể cả những vi khuẩn nhỏ nhất. Điều đó làm cho định nghĩa sự sống quá rộng để có thể áp dụng cho tình huống này.
Thay vào đó, Ves tự hỏi liệu Lucky có thể coi là sinh vật sống hay không. Đương nhiên, nó không thể giao phối với một con mèo máy khác, nhưng Lucky cũng không khác gì những con vật cưng khác. Cho dù thái độ của nó được biểu đạt tự nhiên hoặc thông qua một tập hợp mã định sẵn, thì cũng chẳng làm sao cả. Con người cũng y hệt thế khi người ta lôi ra kính hiển vi mà quan sát tế bào và DNA của con người.
“Tao không quan tâm các nhà khao học hay chuyên gia nói gì hết. Miễn là mày biết biểu lộ cảm xúc, mày đã là sinh vật sống với tao rồi.”
Ves cũng khá chắc chắn rằng chìa khóa để mở khóa yếu tố X nằm ở cảm xúc. Nếu Lucky có thể thể hiện cảm xúc như yêu, ghét, sợ hãi và ghê sợ thì tại sao chiến cơ lại không thể cơ chứ? Đương nhiên, một chiếc chiến cơ không được lập trình để tạo ra những suy nghĩ dư thừa như vậy trong mắt các nhà khoa học khác. Nhưng nếu chiến cơ có thể vòng qua phong tỏa của giao diện thần kinh thì sao? Nó có thể mượn hệ thống thần kinh phức tạp của phi công để hình thành cảm xúc của chính mình.
Miễn là chiến cơ kết nối thần kinh với bộ não của phi công, thì cảm xúc của nó sẽ phản ánh cảm xúc của chính phi công lái nó. Sự tức giận của chiến cơ sẽ phản ánh rõ thái độ thù địch của chính phi công với đối thủ. Nó sẽ chỉ nâng cao tâm trạng hiện tại của phi công và không hiển thị bất kì điều gì bất thường trên giao diện thần kinh.
“Mình có nghĩ quá không? Làm sao một nhà thiết kế học việc như mình lại có thể làm được trong khi vô số chuyên gia đã bỏ qua nó?”
Tới nước này rồi thì Ves chả cần quan tâm đến ý kiến người khác. Cậu chỉ cần làm đơn giản là được.
“Lucky là sinh vật sống. Hệ thống cũng là sinh vật sống. Nếu hai sinh vật này có khả năng tồn tại sự sống, thì mình cũng tin là chiến cơ cũng có thể có sự sống.”
Nếu cậu trình bày lý lẽ này với một trong những nhà khoa học đã nghiên cứu về yếu tố X trong nhiều thập kỉ qua, chắc chắn họ sẽ cười nhạo và chế giễu cậu mất. Nghe lập luận này thật là ngu ngốc, và chỉ dựa vào kinh nghiệm thế giới quan đầy chủ quan. Nhưng khi cậu nhìn xuống và vuốt ve lưng Lucky, cậu lại không hề hối hận.
“Mình không thể diễn đạt nó theo cách nào khác tốt hơn, nhưng cái logic vớ vẫn của mình cũng không thành vấn đề. Chỉ cần lòng tin của mình là đủ. Miễn là trực giác mách bảo mình đi theo đúng hướng là đủ rồi.”
Giờ đây, Ves cuối cùng đã có một bức tranh mạch lạc về mối quan hệ giữa sự sống và yếu tố X. Cậu cảm giác như thể một gánh nặng vừa dỡ bỏ khỏi lưng mình.
“Và giờ mình chỉ cần áp dụng lý thuyết vào thực hành là được.”
Ves đã sẵn sàng thiết kế chiến cơ mới, một chiếc mong sao có thể mở khóa được yếu tố X.