Chương 2: Đây là đâu,ta là ai?

" Phế vật "

" Cha là phế vật thì con cũng là phế vật thôi haha "

Hắn mở mắt ra, thấy khó thở vô cùng.

" A... đây là đâu... tối quá... khó thở quá "

Bỗng có một thứ ánh sáng xuất hiện, hắn cố gắng với tới nó

" Oa... phù phù " Trồi lên khỏi mặt hồ, hắn thở lấy thở để.

" A... sư đệ... cuối cùng cũng thấy ngươi rồi " Gã thanh niên mừng rỡ la lên.

" Đây là đâu... ta đang làm gì ở đây " Trương Lập nghi vấn suy nghĩ.

" Ngươi làm gì mà ngẩn người ra vậy... ta kiếm ngươi để nói là mai ngươi phải lên núi kiếm linh dược đó nha " Gã thanh niên nói xong bỏ về.

Hắn nhìn thanh niên kia và tự hỏi đây là đâu, tại sao hắn lại ở đây.

" Đây là Linh Đại Thần Giới(Linh Giới) " Bỗng có tiếng nói vang lên.

Hắn nhìn quanh chả thấy ai, chả lẽ là trong đầu mình.

" Vậy ngươi là ai "

" Thế giới này được Đấng toàn năng tạo ra... sau khi ngài mất, trí tuệ của ngài biến thành một viên bảo thạch và lưu lạc trong nhân gian... viên bảo thạch đó là ta... không hiểu cơ duyên gì mà ta lại tan vào ngươi " Giọng nói âm trầm vang lên.

" Vậy ở thế giới này có cần phải tu luyện như mấy câu truyện ta đọc ở thế giới cũ không nhỉ " Hắn thắc mắc hỏi giọng nói kia.

Giọng nói bắt đầu giải thích.

Hệ thường: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Hệ đặc biệt: Lôi, Băng, Phong, Quang, Ám và hệ đặc biệt thứ 6 mà từ xưa tới nay chỉ có Đấng toàn năng mới sở hữu được.

*Con đường tu luyện của một võ giả:

Phàn nhân, Chân tu, Linh tướng(mỗi cấp chia làm 9 cấp nhỏ để bước qua cấp mới), Bán vương, Đại vương, Bá vương, Linh đế, Bán Thần, Đại thần, Bá thần( từ cấp Vương trở về sau mỗi cấp chia làm 4 tầng: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Siêu cấp ) và cấp bậc cao nhất mà lịch sử chỉ có một người, người đó không có tên, chỉ gọi cấp bậc của Ngài là Đấng toàn năng " Giọng nói ôn tồn giảng giải

" Woa... vậy ta cấp gì rồi hehe " Hắn tự tin vào bản thân mình.

" Phàm nhân tầng 2 " Giọng nói như đang cố gắng nhịn cười

" Đm sao chán thế " Hắn mếu máo.

" Á đù... sao tao teo nhỏ vậy nè " Bây giờ hắn mới để ý cả cơ thể hắn nhỏ lại

" Vậy ta là ai "

" Ngươi tên là Lâm Kì Bảo 14 tuổi, con trai của Lâm Chấn Nam và là cháu nội của Lâm Xung, người đứng đầu Lâm gia "

Trong đầu của hắn bắt đầu xuất hiện những kí ức quá khứ của Lâm Kì Bảo và Lâm gia.

Khi xưa bọn thảo khấu trên núi tấn công Lâm gia, Lâm Chấn Nam đã đạt cấp Bán Vương bị kẻ địch đánh lén dẫn đến kinh mạch tổn thương, ảnh hưởng đến con đường võ học sau này, vợ ông ta vì đỡ cho ông một kiếm nên đã ra đi mãi mãi để lại đứa con 2 tuổi.

Kể từ khi Lâm Chấn Nam không còn tu luyện được nữa, ai cũng cho ông là phế vật, nhất là anh trai của ông, Lâm Kì Sơn và hai thằng con trai của hắn là Lâm Dục Hoan và Lâm Dục Danh.

Chiều hôm nay, thằng Dục Danh cùng mấy thằng sư đệ chó hùa rượt đánh Kì Bảo vì thấy nó chướng mắt, Lâm Kì Bảo không may trượt chân ngã xuống hồ nước, bọn kia xanh dái chuồn mất tiêu.

Đến đây toàn bộ kí ức đã có trong đầu Trương Lập.

" Còn không mau đi về... ở đây tối thui coi chừng có ma đó " Giọng nói vang lên run run.

" Ngươi mà cũng sợ ma à... haha... vậy ta sẽ gọi ngươi là Tâm Ma " Bảo đắc chí cười to.

" Ờ... Ờ... sao cũng được... về lẹ đi thằng ông nội " Tâm ma la to

" Con về rồi à... vào ăn cơm rồi đi tu luyện đi " Lâm Kì Nam nói.

" Dạ con biết rồi " Kì Bảo tươi cười nói.

Đã lâu lắm rồi cha hắn mới thấy hắn cười, cũng phải thôi, ngày nào cũng bị chửi là phế vật thì sao vui nổi.

Sau khi ăn cơm xong hắn ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

" Ê... Tâm Ma "

" Dì mậy " Tâm Ma trả lời

" Á đù... vãi " hắn bất ngờ trước câu trả lời của Tâm ma, bố láo thật.

" Ngươi có cách nào giúp ta tu luyện một cách ngon nghẻ hơn không? "

" Có chớ... ngươi học không ta chỉ cho? "

" Là cách gì vậy " hắn khẩn trương hỏi.

" Ta có một bí kĩ sẽ giúp ích cho ngươi trên con đường tu luyện ".

" Ngon... là bí kĩ gì "