Thần đạo chi cảnh...
Cả thân thể của Bảo trở nên nhẹ nhàng vô cùng, Phong niệm đã dung nhập hoàn toàn với Bảo.
Dù sao hắn cũng có Vô Ảnh Thất Tinh Quyền rồi nên sáng tạo ra Phong Thần Cước là điều cần thiết.
Cước xuất ra với tốc độ xé gió, di chuyển linh hoạt vô cùng. Vệ Ảnh ngang cấp độ với Bảo nhưng cũng không thể bắt kịp cước pháp và thể là bị đánh cho tan biến.
Bảo dần mở mắt, ánh sáng mặt trời đã len lỏi chiếu qua ô cửa sổ. Trải qua nguyên đêm tu luyện hắn không mệt mỏi mà ngược lại còn cảm thấy sức mạnh dâng trào.
Rời khỏi biệt viện, Bảo tiến đến khu Võ tông. Lý Thần vừa kịp lúc thấy Bảo nên chạy đến vỗ vai.
" Lâm huynh... đi chơi không... hôm nay ta bao " Lý Thần vỗ ngực nói.
" Đù... hôm nay ngươi không đi học à " Bảo lên tiếng hỏi.
" Hôm nay học viên cả trường được nghỉ mà... một tháng có một lần thôi đó " Lý Thần hứng khởi nói.
" Đù... ngon... đi nào " Đôi mắt Bảo sáng rỡ khi nghe được nghỉ.
Trường Thành...
Cả hai đi dọc theo khu phố buôn bán náo nhiệt, người qua lại tấp nập không ngừng.
Trên tay Lý Thần đang cầm một xâu kẹo hồ lô, hắn vừa ăn vừa ngó xung quanh tìm chỗ vui chơi.
Bảo thấy có vài tên lính tuần tra nên kế hoạch ăn quỵt coi như phá sản, nếu hắn bị tóm được mà nguyên nhân là ăn quỵt không trả tiền để bọn học viên biết được chắc chỉ có nước tự vẫn.
Bỗng Tiểu Bảo cảm thấy lạnh sóng lưng vô cùng, cả cơ thể bị một áp lực khủng bố không thể nhúc nhích được.
Một người thư sinh đi từ phía sau lưng Bảo vượt lên, gã mặc một bộ lam y vô cùng sang trọng, đai lưng gắn một miếng ngọc bội trông thật tinh xảo.
" Kẻ này là ai?... sao hắn có thể mạnh như vậy " Bảo thầm nghĩ.
Người thanh nhiên quay lưng nhìn về phía Bảo, miệng nở một nụ cười trông vô cùng tà dị.
" Đi theo ta " Gã thanh niên lạnh lùng nói.
Bảo thở một hơi, liền cất bước đi theo nhân ảnh kia.
Đến một nơi vắng vẻ, Bảo luôn trong tư thế phòng bị tránh nguy hiểm.
" Đừng sợ... ta chỉ muốn nói chuyện một chút thôi " Người thanh niên mỉm cười nói.
" Chuyện gì ? " Bảo thắc mắc hỏi.
" Ta biết ngươi đang giữ bản đồ cấm địa... kẻ bị phong ấn ở cấm địa là ta, đây chỉ là phân ảnh của ta... tuy ta bị phong ấn nhưng vẫn cảm nhận một nguồn năng lượng cổ đại đang hiện diện ở Trường Thành... có phải nó là Dòng Chảy Ma Pháp đang trong người ngươi phải không? " Người thanh niên nở một nụ cười tà dị hỏi.
" Rốt cuộc ngươi là ai?... tại sao ngươi biết nhiều đến vậy " Bảo kinh ngạc vô cùng.
" Haha... ta xin tự giới thiệu... ta là Hoàng Dực Long, em trai của Hoàng Long Cơ " Gã nheo mắt nói, khẩu khí có phần phẫn nộ.
" Tại sao họ lại nhốt ngươi" Tiểu Bảo bất ngờ khi nghe tên thanh niên nói.
" Ngôi vua đáng lẽ là của ta... ta dùng cả đời để tu luyện đến mức cường hãn nhưng tiên đế vẫn chọn tên phế vật đó... tại sao chứ? " Hoàng Dực Long tâm thần phẫn nộ, áp lực khủng bố làm không gian trở nên vặn vẹo. Tiểu Bảo không chịu nổi áp lực phun ra ngụm máu tươi, hơi thở trở nên nặng nhọc.
" Hừ... ta đến đây chỉ muốn nói rằng ngươi phải biến mạnh hơn... khi đã đủ sức mạnh thì đến cấm địa tìm ta " Hoàng Dực Long bình tĩnh trở lại, nói xong thì chớp mắt đã biến mất.
" Tên này mạnh thật... hắn mà vã một cái chắc ta toi mạng rồi... phù " Tiểu Bảo thở dài nhẹ nhỏm.
Bảo trở về chỗ Lý Thần, cả hai đi vui chơi vài vòng thì về học viện.
Sân tập võ...
Tiểu Bảo và Lý Thần đi ngang qua thì thấy có vài tên trong đám người Hoàng Long Bá lần trước, có cả tên đòi vã Tiểu Bảo lần trước.
" Hay là chúng ta đến góp vui nhỉ " Tiểu Bảo nói xong tiến đến đám học viên, Lý Thần cất bước theo sau.
" Úi chà chà... đệ tử kế thừa kìa... còn không mau bái kiến " Một tên đứng ra giở giọng mỉa mai, nhếch mép cười.
" Các huynh đang đấu kiếm à... cho ta luyện chung với " Bảo giở gương mặt ngu ngơ nói.
" Được... ta nói trước, nếu ngươi có bị gì bọn ta không chịu trách nhiệm nha... hắc hắc " Tên học viên tự tin nói.
" Tên này xem ra cũng bằng cấp với mình... không đáng lo ngại " Tiểu Bảo thầm nghĩ.
Hai người bắt đầu tham chiến, trên tay cả hai đều là mộc kiếm để hạn chế sát thương nguy hiểm.
" Tiếp chiêu... Vù.. Vù " Gã học viên phóng đến vung kiếm chém dọc một đường, Tiểu Bảo trực diện đỡ đường kiếm đối phương rồi biến thế xoay ra sau lưng kẻ địch quét ngang một đường chớp nhoáng.
Tên học viên nhận thấy nguy hiểm liền tung mình lên trên không né kiếm và đồng thời đâm kiếm từ trên cao xuống. Bảo lộn ngược về sau né đòn, thủ sẵn tư thế chuẩn bị tiếp kiếm.
" Khá lắm oắt con... xem kiếm của lão tử " Tên học viên hét lên phóng tới vung hai đường kiếm chéo đến hai bả vai của Bảo, đường kiếm hung hiểm cực kì.
Lúc này bên ngoài, một tên học viên khác cũng cầm theo mộc kiếm phóng đến tương trợ đồng đội, bất chợt trở thành thế trận hai đánh một cực kì bất lợi với Tiểu Bảo.
" Khốn kiếp... lũ chó hùa này " Bảo cố gắng đỡ những chiêu kiếm hết sức hung hiểm.
" Hai Bán Vương đấu một Bán Vương... tên này liệu có ổn không nhỉ " Hoàng Long Bá đứng cách đó không xa quan sát thế trận, trong lòng đang rất muốn biết kết quả sau cùng.
Đã trải qua gần trăm chiêu nhưng Bảo vẫn không thất thế nhiều khiến đám học viên không khỏi kinh ngạc bàn tán xì xầm.
" Tên này cũng khá quá nhỉ... kiếm thuật rất gọn mà nhanh nữa "
" Ta thấy hắn cầm cự cũng không quá hai trăm chiêu đâu... hắc hắc "
" Lâm huynh cố lên... hú hú... huýt huýt " Lý Thần bên ngoài cỗ vũ điên cuồng, reo hò các kiểu vô cùng máu lửa.
Cả đám học viên cũng cổ vũ điên cuồng, la hét làm kinh động cả quảng trường.
Tiểu Bảo vẫn không có khoảng trống để chủ động xuất kiếm, toàn phải đưa kiếm ra phòng thủ, tình thế bị động vô cùng.
" Lưỡng Long Hợp Kiếm... Vù... Vù " Hai tên học viên bất ngờ nhập hai thanh mộc kiếm lại, mỗi tên một bên trái phải đồng loạt đâm kiếm tới.
Bảo giật mình với chiêu kiếm lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn không nao núng phóng tới đâm kiếm tấn công vào hạ bộ của một trong hai tên, tên học viên liền đưa kiếm xuống đỡ chiêu của Tiểu Bảo, thế là chiêu Lưỡng Long Hợp Kiếm đã bị phá một cách đơn giản.
Cả hai tên đều khựng lại khó tin vì chiêu kiếm đắc ý nhất của chúng lại bị phá dễ dàng đến vậy. Tiểu Bảo chỉ đợi đến lúc này, phóng tới chủ động tấn công.
Hai tên học viên liền sực tỉnh vung kiếm phòng bị trước những đợt tấn công của Tiểu Bảo.
" Độc Cô Cửu Kiếm... Phá kiếm thức " Đã đến lúc Bảo phải sử dụng đến tuyệt kĩ kiếm pháp, hai tên học viên tối tăm mặt mày vì chỉ thấy tàn ảnh của Tiểu Bảo. Chúng quơ kiếm loạn xạ vô thức vào những tàn ảnh mà Bảo để lại.
" Kiếm pháp gì đây?... xem ra không thể xem thường hắn " Hoàng Long Bá cũng bất ngờ không kém.
Chớp mắt hai tên tặc tử đã xuống sức, tốc độ vung kiếm phòng ngự chậm dần. Bảo nhanh chóng hất kiếm trong tay chúng rơi xuống đất, kết quả đã được định.
Cả đám học viên không thể tin vào mắt mình, hai tên học viên thì nhục nhã vô cùng không nói nên lời.
" Đa tạ hai huynh đã nhường... đệ xin cáo từ nha... haha " Tiểu Bảo cười to, quay lưng rời đi.
" Ta thật sự ngưỡng mộ huynh nha... hay lắm " Lý Thần giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục.
" Dăm ba con chó hùa mà... haha " Bảo cố tình nói to, quả thật hai tên kia tức đến hộc cả ra máu.
Hoàng Long Bá nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo, khẽ nhếch miệng cười.