(nhạc: Law Theme - Shin megami tensei snes)
POW
Hai cú đấm làm rung chuyển trời đất được tung ra bởi Sabata và Solbright. Nắm đấm của cả hai đâm xuyên qua lớp giáp và đục sâu vào ngực của nhau.
Bụp
Máu trào ra từ phần miệng của mũ sắt của Solbright. Ông ta từ từ ngã xuống và rồi nằm bất động trên mặt đất phủ đầy mây.
Hah…hah…
Sabata thở nặng nhọc khi người khụy xuống, tay gác lên đầu gối. Nhựa sống chảy thành dòng trên lỗ ngực, từng hơi nước phà ra từ miệng mũ sắt. Gã Spirit hiệp sĩ lúc này không khác chiếc xe bị lủng bình xăng sau một chuyến đi dài.
“Nah, I win (khum, mình thắng rồi)!” Sabata ngước mặt lên trời và rống một tràng thật dài. Sau giây lát, lỗ thủng trên ngực gã Spirit hiệp sĩ liền lại. Máu đã lưu thông bình thường, nhịp thở cũng khôi phục, hai tay gã chống hông và nhìn về phía lâu đài.”Giờ quay lại giúp công sự th-“
Rầm
“...ôi?”
Một thứ bay đến rồi va chạm vào mặt đất khiến mây tung tóe. Bị ngắt quãng đột ngột, Sabata trơ ra giây lát rồi nhìn vào cái hố sinh ra từ vụ va chạm của một vật thể không xác định được. Nhìn xuống hố, gã Spirit hiệp sĩ nhìn thấy tôi đang nằm la liệt và bất tỉnh như Yamcha. Khắp người tôi đầy vết vết cắt, vô số vết thâm, người nám đen kèm mùi thịt nướng qua lửa.
“LHAN!”
Sabata hét lên rồi vội lôi tôi khỏi cái hố. Gã Spirit hiệp sĩ vội dùng spell hồi phục hết thương tích trên người tôi. Chạm tay vào trán tôi, Sabata cũng thấy được những gì đã xảy ra trước đó. Một Solbright đã biến đổi bằng sức mạnh của một thế giới và ba vị thần. Vô số spell hùng mạnh xuất hiện, khác biệt hơn bất kỳ cái nào bọn tôi từng thấy lẫn thi triển!
“Ugh…” Bấy giờ mắt tôi mở ra và thấy gã hiệp sĩ đang ngồi bên cạnh.
“…Ta rất muốn hỏi thăm nhưng coi bộ mọi thứ méo ổn rồi.” Sabata nắm lấy bàn tay tôi rồi kéo ngồi dậy. “Đừng vội từ bỏ, cộng sự!”
“Chú biết… tui không tới đây để chấp nhận thất bại mà...” Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Hào quang raw magic xanh lam bao quanh tôi không hề phai đi, nó vẫn hừng hực như ngọn lửa trong tôi.
[Nghe vô vọng đấy.]
BOOM
Tiếng nói của Solbright vang lên trong đầu bọn tôi. Một vụ bùng nổ giữa không trung, nó lấn át hoàn toàn bầu khong khí tĩnh lặng, toàn bộ mây trên nền đất quanh bọn tôi bị thổi bay. Từ giữa vụ nổ, lão Wizard xuất hiện. Ông ta liếc mắt xuống nhìn bọn tôi, miệng nhăn nhúm cười lộ rõ hàm răng cùng với lời bình luận giễu cợt. Raw magic đỏ rực toả ra từ ông ta mang khí thế chết chóc vô cùng. Một phàm nhân giáp mặt ông ta lúc này thì như con bọ đang ngay cạnh ngọn lửa bếp!
“…Bố vợ trông đẹp lão hẵng ~.” Sabata nói giọng trầm, nhẹ hơn, ít hăng hái hơn. Không rõ là gã tính đổi kế sách hay đang sợ đối phương.
[Khỏi cần ngươi khen, thần hề.] Solbright cười khì trong khi tay vuốt chòm râu. [Trí tuệ, sức mạnh, quyền lực, và sự thoát ly khỏi phàm tục của ta nghiễm nhiên đẹp đẽ hơn bất kỳ thứ thấp kém nào.]
“Quyết tâm của tôi không thua sự tự tin ấy của ông đâu.” Ngược hoàn toàn với gã Spirit hiệp sĩ, tôi không có ý định nhún nhường trước God of Magic.
[Dùng một cốc nước để đối đầu với biển cả là điều khờ dại nhất đấy.]
Phừng
“Ugh!”
Một cái lườm của Solbright, ngọn lửa đỏ hơn cả máu đột ngột xuất hiện rồi nuốt chửng lấy hai người bọn tôi. Bất chấp cơ thể đã yểm Invulnerability, tôi vẫn cảm nhận rõ cơn đau nó mang lại! Sức nóng của ngọn lửa, da thịt bị thiêu đốt, mắt bị chói lóa bởi ánh sáng, mũi đầy mùi cháy khét cùng lá phổi bị bóp nghẹt!
“Ngọn lửa, hãy trở thành máu thị và hơi thở của ta!”
“Dưới cái tên của Dark Flame Master (chủ nhân lửa đen)!”
Tôi và Sabata đồng loạt dùng khả năng của Wish để hấp thụ sức nóng vượt trên cả siêu nhiên này. Khi miễn nhiễm ngọn lửa đã trở nên vô vọng, trở thành một phần với nó để hồi phục là cách chữa cháy tạm thời mà bọn tôi có thể làm. Thế nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu. Khi cả hai bọn tôi bay ra khỏi khu vực đó, một rừng đao mọc lên từ dưới đất và trên trời. Chúng liên tục cứa vào bọn tôi, từng lưỡi kiếm cắt xuyên qua lớp da thịt bất hoại. Máu rỉ ra nhuốm lên các lưỡi kiếm, rơi xuống thành cơn mưa màu đỏ thẫm.
“Lưỡi kiếm sẽ là một phần của ta!”
“Steel is my body and fire is my blood (sắt là cơ thể và máu là huyết quản)!”
Một lần nữa, hai chúng tôi dùng Wish biến đổi chính cơ thể bản thân. Các lưỡi kiếm sắc bén đã trở nên cùn hơn, chúng không thể dễ dàng xuyên qua lớp da rồi khiến da thịt bọn tôi phải đổ máu. Kể cả vậy, lực đẩy lên của thanh kiếm mọc lên đâm vào bọn tôi nó vẫn không hề dễ chịu một chút nào! Sau cả một rừng đao, bọn tôi đối mặt với những bức tường nhiều màu của Prismatic Wall. Chúng xuất hiện từ khắp bốn phương tám hướng và ép chặt hai người chúng tôi!
Sức nóng từ mặt tường màu đỏ đang nướng bọn tôi. Cơn lạnh như cắt từ phần tường xanh lam phủ lớp băng lên da. Cơn phỏng rát từ bức tường màu cam khiến bọn tôi bị ăn mòn và lộ rõ cả các sợi cơ. Lớp tường xanh lam tạo dòng điện gây giật giật và tê dại từng dây thần kinh. Những làn khói từ bức tường xanh lá đang ùa vào trong mũi bọn tôi và thiêu đốt từ bên trong. Ánh sáng từ phần tường màu chàm bắt đầu biến tay chân trở nên xám xịt và cứng lại như đá. Cuối cùng là lớp tường màu tím tỏa ánh sáng mạnh, khiến thị giác tôi bị che khuất hoàn toànt trong màu đen.
“FIREBALL BĂNG, LỬA, GIÓ, LỰC!”
“Từ ấy trong ta bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim (Wall of Light - bức tường ánh sáng). Hồn ta là một vườn hoa lá, rất đậm hương và rộn tiếng chim (Dispel Magic – xua tan ma thuật). Để hồn ta với bào hồn khổ, gần gũi nhau như mảnh khối đời (Gate)”
Bọn tôi cùng lúc dùng một loạt spell để thoát khỏi những bức tường chết chóc. Lửa làm tan đi bức tường xanh lam lạnh giá, băng làm tắt đi ngọn lửa tường đỏ. Ngọn gió bùng phát hất đi bức tường cam gây ăn mòn, năng lượng ma thuật thuần túy phân rã đi bức tường vàng đầy dòng điện. Tay chân bọn tôi mềm trở lại khi bức tường màu chàm bị ánh sáng lấn áp, và ánh sáng trở lại tầm nhìn bọn tôi khi bức tường tím biến mất.
“Hah…hah…”
Hai người bọn tôi đáp đất mà khụyu xuống, miệng thở lấy thở để như trâu. Sabata cũng kịp dùng spell để hồi phục lại cơ thể đầy những vết phỏng nóng và lạnh, hay da thịt bị thiếu hụt, phổi nặng nề và đau đớn.
[Mùi vị của quyền lực tuyệt đối thế nào?] Solbright vuốt râu, miệng cười khiến cả mắt tít lại.
“Ông xài bí quyết gì… ngoài dùng sức mạnh của ba vị thần thế?” tôi ngước lên nhìn vào ông ta mà ngờ ngợ điều gì đó rất bất thường diễn ra.
[Nếu như ngươi chỉ là bình nước và tự biến đổi thực tại bản thân để múc nước tốt hơn, ta đã biến đổi luôn nguồn nước.] Lão God of Magic đó ung dung kể luôn bí mật của nguồn sức mạnh đó. Điệu bộ ông ta như nói rằng hiển nhiên bọn tôi không thể thắng. [Giới hạn spell của Mystra đã không còn.]
“Bố vợ… thật cao tay và thâm sâu, con xin bái phục…” Và Sabata chắp tay bái lễ, gã vẫn ráng nói một cách kính trọng mà chẳng khác gì tấu hài.
[Ngươi khen thừa rồi.] Solbright trề môi và thở mạnh một cái trước lời gã con rể bất đắc dĩ. [Và thế nào, đã suy nghĩ lại lời mời của ta rồi chứ?]
“Ông có thể thử mọi cách, và câu trả lời của tôi vẫn không đổi.” Tôi hít một hơi rồi đứng dậy với mọi vết thương đã lành.
“Xin lỗi bố vợ, con theo ý vợ nên phải từ chối.” Sabata cũng đứng dậy rồi lắc đầu.
[Tốt thôi, ta sẽ chỉnh lại từng neuron và suy nghĩ trong não của hai ngươi!]
God of Magic trừng lên đôi mắt sáng rực ánh đỏ. Áp lực từ raw magic đè nặng lên hai người bọn tôi. Hai cơ thể bị đè chặt xuống sàn, dù dùng Counterspell hay Dispel Magic cũng không phá bỏ được, dùng Gate cũng không thoát được nốt! Bọn tôi nghiễm nhiêm trở thành con cá nằm trên thớt, và đầu bếp muốn làm gì thì bọn tôi cũng vô phương.
“BITE ZA DUSTO!” Sabata hô lớn rồi bàn tay bấm như nhấn kíp nổ.
Kịch
“…Eh?”
Gã Spirit nhìn bàn tay mình rồi ngây người, không vụ nổ nào diễn ra. Với cả Time Stop còn bị Solbright hóa giải được thì Wish cũng chẳng khá hơn!
[Không cần phải sợ hãi đâu, thư giãn đi, chàng rể của ta.] Solbright mỉm cười, chân ung dung bước đến. Lão từ từ cúi nhẹ xuống và với bàn tay đến gần đầu Sabata!
“YAMEROOOO (dừng lại)!” Gã Spirit hiệp sĩ hét lên, cả người giãy đành đạch như sắp chết tới nơi.
“Hmhmhm.”
“AAAAAAAAAAAAAH!”
Solbright cười khúc khích khi tay chạm vào đầu Sabata. Bàn tay phát ra hào quang, kéo theo nó là tiếng la thất thanh của gã Spirit hiệp sĩ. Lão cũng chạm tay vào trán tôi, một đoạn phim trong từ lúc sinh ra cho tới hiện tại tua nhanh trong tâm trí tôi. Từng chút một, các đoạn phim bị cắt đoạn, bóp méo, thậm chí là thay thế bằng những thứ chưa từng xảy đến!
[Ngươi im ru phết đấy.]
“…”
God of Magic bình luận, song tôi chỉ có thể gào thét trong thâm tâm. Hình ảnh thành viên gia đình quý giá của tôi đang dần bị thay thế bằng người chủ đầy quyền uy Solbright. Những người bạn và đồng thì bị đổi chỗ bằng những quái vật khác nhau. Sự thay đổi ấy như gáo nước lạnh đang cố vùi dập ngọn lửa trong tôi. Từng chút một, hình ảnh Irina đang bị mất dần, miệng tôi không thể cất thành lời ngoài việc cắn chặt bờ môi đầy máu tanh.
[Sớm thôi, các ngươi sẽ hân hoan khi thành một phần của thiên đường mới này.] Solbright không khỏi khoái trá khi bọn tôi hoàn toàn bị khuất phục.
“Karsus Avatar (thế thần của Karsus).”
“…Huh!”
Một tiếng nói cất lên không thuộc ai trong số ba người ở đây. Solbright khựng lại giây lát, hào quang raw magic đỏ rực của ông ta như ngọn khói bị cuốn đi bởi cơn gió mạnh. Chúng tụ về phía sau ông ta, một khoảng không đang dần tích tụ lại, một Artisan từ đó mà xuất hiện.
“…ALEX!?”
“ANH VỢ!”
Hai người bọn tôi cất lên bằng toàn bộ năng lượng trong phổi. Ông sếp khó tính, người thầy nghiêm khắc, người nhà của bọn tôi làm sao còn có thể ở đây?
“Với điều ước thứ nhất, toàn bộ tạo vật của Solbright ngoài Soulflare ra phải biển mất.”
Lời nói của Alex vang lên như sấm rền, vầng tia chớp quanh anh rung động từng raw magic tồn tại mọi nơi. Bấy giờ, những Ancient Dragon quấy phá ở Earth và làng Olzug liên tiếp bốc khói rồi tan biến vào không khí. Rất nhiều người chứng kiến diễn biến đó mà không khỏi sửng sốt, như thể đang mơ. Ở một phòng chứa nào đó, toàn bộ những bình chứa Clone của Solbright biến mất, cả magic tool cũng cùng chung số phận.
“Làm… thế nào…” Solbright trơ mắt ra nhìn Alex, song toàn bộ raw magic của thần đã không còn trong ông ta.
“Điều ước thứ hai, ta ước toàn bộ sức mạnh của Solbright không còn thuộc quyền sở hữu của ông ta nữa.”
Alex cất tiếng lần nữa, raw magic khắp người Solbright rò rỉ ra. Những hào quang xanh của God of Magic bị hòa vào không khí mà tiêu tan. Lão Wizard ấy ngoác mồm, ông ta nhìn đôi bàn tay run run khi từng chút một sức mạnh tích lũy suốt ngàn năm qua đang tiêu biến đi, không thể làm gì ngăn nổi.
“Và cuối cùng, toàn bộ sức mạnh thần thánh này trở về nơi chúng bị Solbright tước đi.”
Toàn bộ raw magic thần thánh trào ra khỏi Alex như những thác nước. Chúng trôi đi khắp Celesial Plane và trôi về Earth, khiến cho hành tinh quê nhà tôi trở nên lớn hơn trước kia. Các sinh vật khác ngoài những thuộc hạ của tôi, những mảnh đất đã biến mất khỏi thế giới bên kia gương giờ đây đã thành một phần của Earth.
“Hah… hah…” Solbright quỵ xuống đất, bàn tay nắm chặt ngực, ông ta thở nặng cùng mái tóc bạc rũ rượi. “Ma thuật đó… không vị thần hay con người có thể chạm được nó nữa kia mà…”
“Ông phá giới hạn spell nên giờ ta mới dùng được spell cấm ấy.” Alex nhếch mép rồi đưa mắt xuống nhìn cựu God of Magic đang đặt tay trên mặt đất.
“Nhưng… ngươi đã hóa tro rồi… cũng chẳng còn bản sao nào của ngươi nguyên vẹn cả…” Lão Wizard đó ngước mắt lên, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
“Một cuộc trao đổi với Waukeen, và bà ấy đã đồng ý bán cho ta Karsus’s Avatar bằng toàn bộ tài sản ta có, với thỏa thuận là xử lý ông. Còn ta thì giấu bản thân nắm giữ spell scroll đó khỏi ông, còn một bản sao khác để ông xử.” Alex cười nhăn răng, người hơi nhướm xuống về phía Solbright. “Ông thất bại vì quá tự tin vào spell. Chúng tồn tại để giải quyết vấn đề, và hiển nhiên chúng cũng có giải quyết lẫn nhau.”
“…Hah, trở thành thần để rồi bị kẻ diệt thần hạ… thật trớ trêu làm sao…” Lão Wizard cười đầy chua chát rồi ngước lên.” Ngươi… làm được cả điều mà Wizard vĩ đại xứ Netheril cũng không thể làm được… một chiến thắng xứng đáng…”
“Còn gì muốn nhắn nhủ không?” Alex nói rồi chĩa cây búa Relic vào trán Solbright.
“…Đừng làm hại kho báu của ta… được chứ?” Solbright nói cùng đôi mắt mờ đục đầy thành khẩn.
“Chẳng lý do gì đi hại đồng nghiệp và vợ của thằng em rể.” Artisan đó giơ búa lên sau lời đáp.
“…Đa tạ.”
PHẬP
Solbright nhắm mắt lại chờ đợi án tử. Vô số xúc tu mọc ra từ miệng Alex rồi găm vào đầu Solbright. Alex cắn một phát, những gì chứa bên trong sọ của lão Wizard đã bị nuốt trọn. Những gì còn lại là thân xác bất động của của cựu God of Magic, dòng chất lỏng đỏ chảy ra từ sọ trống rỗng và nhuộm đỏ mặt đất đầy mây. Những đám mây quanh xác ông ta đổi màu từ trắng tinh sang đỏ thẫm. Giây tiếp theo, cơ thể ông ta xám xịt dần rồi trở thành cát bụi. Những cơn gió nhẹ thổi qua, đưa những gì còn lại của tổ tiên nhà Blueblood bay đi thật xa.
“Haiz… cuối cũng xong…” Xúc tu rút lại và biến mất. Alex hít một hơi thật sâu rồi ngước mắt nhẹ lên trời.
“Thật tình… anh làm bọn tôi tưởng đã mất anh rồi…”
Tôi cười khì một cái, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng khi thấy lại anh ta. Tôi đứng dậy với cơ thể và tâm trí đã được tự do khỏi sự kiểm soát của Solbright. Thương thế cả trong lẫn ngoài đã bình phục.
“Đa tạ… anh vợ.”
Sabata thở ra tùng khối hơi nước khi thoát khỏi bàn tay của Solbright. Gã chống đầu gối rồi lấy thế đứng dậy, và rồi bàn tay của Alex giơ ra. Mất một giây ngỡ ngàng, song gã Spirit hiệp sĩ cũng nắm lấy bàn tay ấy rồi đước kéo dậy.
“Và xem ra… em được chấp nhận rồi nhỉ...huh?” Sabata mát dạ, sau chiếc mũ sắt chắc chắn gã đang cười tít mắt. Thế nhưng gã chợt thấy có những hạt cát lưu lại trên bàn tay mình, thứ không phải từ dưới mặt đất.
“Mới xong việc trước mắt thôi, hai ngươi còn việc lâu dài đấy.” Alex chống hông rồi nghiêng một bên đầu.
“…Ý anh là trông coi thế giới từ giờ?” Tôi chợt nhận ra khi chúng tôi là những vị thần cuối cùng của thế giới này.
“Phải.” Artisan đó trả lời cái rụp, mắt nhắm nhẹ giây lát. ”Từ giờ, hai người sẽ phải đảm nhân công việc thay cho 5 vị thần xấu số đấy. Chớ có mà chây lười.”
“Hiển nhiên rồi anh ~.” Sabata chông một bên hông, một tay giơ ngón cái lên.
“… Vậy còn anh- huh!”
Tôi thắc mắc về dự định của Alex và rồi phải ngây người ra. Cánh tay phải của Alex đã mất tăm, dưới chân anh ta là một nhúm cát không hề có trước đó!
“Tay anh làm sao vậy!?” Sabata hốt hoảng rồi dùng Wish hồi phục, cánh tay của Alex vẫn không trở lại.
“Chỉ là cái giá nhỏ cho việc dùng spell lv 12 thôi.” Alex cười nhẹ, trông an ta thảnh thơi hơn bao giờ hết. “Giờ ta sẽ phải phụng sự lại cho các vị thần, để chuộc lại tội lỗi của ta...”
“Nh-nhưng.” Gã Spirit nói với giọng run run.
“Coi nào, tốt hơn là thành một bức tường thịt rồi bơ vơ giữa đâu đó nhiều.” Alex cười nhăn răng. Đó cũng là lần đầu tôi thấy sự hiền từ toát ra từ anh ta.
“Alex…” tôi mím chặt môi, mắt hơi hướng xuống, miệng chẳng biết nên nói gì hơn với sự đột ngột này. ”Xin lỗi vì tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cho vụ này cả…”
“Chỉ cảm nghĩ thôi cũng đủ rồi, LHAn, anh hùng xứ Autralia.” Alex đặt nhẹ lên vai tôi bằng bàn tay còn lại. Sau đó, anh ta nhìn sang Sabata mà nhắn nhủ. “Chăm sóc Evelyna cho đàng hoàng đấy, Sabata của gia tộc Cleverwork.”
“…Anh có lời nói của em.” Gã Spirit hiệp lấy cánh tay dụi mắt rồi gõ lên giữa ngực. Thế nhưng , bấy nhiêu đó là không đủ để làm khô dòng nước ánh xanh lam chảy dài từ đôi mắt sáng rực cùng màu.
“Vậy nhé, ở lại mạnh giỏi, người anh em.”
Alex cười nhăn răng, một nụ cười thật tươi mà không chút lo âu, hiềm khích, lẫn mưu mô. Cơ thể anh ta thành vô số hạt sáng li ti nhiều màu, cơn gió thổi đến và đưa anh ta đi thật xa dưới ánh sáng dịu nhẹ của Celestial Plane. Đó cũng là lần cuối cùng tôi có thể thấy ông sếp cũ của mình, người dẫn dắt tôi, và cũng là người thân gia đình.