(nhạc: The Oldest Game - Sandman)
“Vegeange League đã ra tay thì dăm ba mấy con rồng là khai vị thôi, giờ mới chuẩn bị đến món chính.”
Alex nhếch mép lên với tự tin ngập tràn, ánh mắt anh nhìn vào cánh cổng pháo đài, nơi không một vết xước nào dù đã từng bị Albus phá tan hoang. Cả công trình ấy cứng hơn bất kỳ khối đá nào tôn tại trong đa thế giới, nó khiến pháo đài thần thánh của Solbright trông kiên cố đến không tưởng. Không có sự cho phép của God of Magic đó thì một con vi khuẩn hay hạt bụi cũng không thể nào đặt chân vào.
Thật sự mà nói, nếu không dùng hết công suất uy tín tràn trề (Charisma 29) để thuyết phục vợ với đồng đội, họ có lẽ sẽ chẳng chịu để bọn tôi đi tới đây, chỉ với ba người. Không phải vì tôi xem thường họ, mà vị tôi muốn chắc rằng kể cả khi bọn tôi gặp bất trắc, họ vẫn sẽ an toàn. Và khi đó, họ sẽ là những người cuối cùng có thể chiến đấu với Solbright lẫn lũ rồng của ông ta, bằng những Relic đã yểm Sphere of Annihilation.
“Pizza mo, zarella. Pizza mo, zarella ~.”
Sabata đung đưa tay, miệng thì ngân nga giai điệu của một bác sĩ kiêm đao phủ hoàng gia người Italy nào đó. Chỉ hy vọng lát nữa gã Spirit hiệp sĩ này không chơi trò cưỡi ngựa rồi chọi bi sắt hay bắn móng tay. Dù nhìn khôi hài thế, nhưng tất cả bọn tôi đều đã yểm toàn bộ spell gia tăng sức mạnh lên người, như cách người lính mặt giáp kín mít và trang bị súng ống đến tận răng! Gã và tôi cũng đã ăn luôn Sphere of Annihilation vì giờ đây không cần vũ khí nữa!
“Mà hai ngươi trước khi đến đã đấm nhau chí tử lần nữa rồi chứ?” Alex liếc mắt nhìn sang bọn tôi mà do hỏi.
“Đã làm.” Tôi lập tức trả lời. Khi nắm rõ sức mạnh mới, tôi nhận ra là bản thân cần nhận thật nhiều thương tích để tạo ra thêm raw magic.
“Tốt.” Alex cười nhăn răng, hai tay anh ta đẩy nhẹ khiến cánh cửa bị khóa bằng mệnh lệnh của chủ toà thành phải mở ra.” Đến lúc cho tên thần đó nếm mùi sức mạnh, trí tuệ, và lòng dũng cảm của chúng ta nà-“
ZAP
Một tia sáng đột ngột bắn tới từ phía bên kia cánh cửa. Nó bay đến Alex, bao bọc lấy anh ta. Cái chớp mắt tiếp theo, thế chỗ Alex là một nhúm tro tàn trên mặt đất.
“…” Tôi ngớ người ra khi thấy diễn biến mà Foresight cũng không thấy được!
“CAAAAESAAAAR!”
Sabata hét lên, giọng nói chất chứa sự phẫn nộ và tuyệt vọng. Tệ hơn nữa, cảm giác tiêu cực của gã Spirit hiệp sĩ lan sang tôi, khi đôi mắt đã yểm spell của tôi cũng không thấy được tương lai mà Alex sống sót!
Flash
Giây tiếp theo, ánh sáng bao trùm lấy tầm nhìn tôi, cánh đồng đầy mây được phủ đầy năng lượng dương đã được chuyển đổi hoàn toàn. Xung quanh tôi giờ đây một căn phòng lớn với bốn bức tường xám của đá, sàn được trải thảm với hoa văn đỏ vàng cầu kỳ, hai bên tường là những cửa sổ với ánh sáng êm diệu chiếu vào. Cuối căn phòng chính là chiếc ngai vàng, nơi mà một ông già đang ngồi, râu tóc trắng trong áo bào và vương miện trên đầu. Đó không ai khác là mục tiêu bọn tôi đến đây để tiêu diệt – Solbright, God of Magic.
“Chào mừng đến với thiên đường và cung điện của ta, tân thần.” Solbright ngồi trên ngai vàng, cùi chỏ gác lên thành ghế, tay chống một bên cằm, khóe miệng nhếch lên đầy kiêu ngạo.
“…Vua mà không có hiệp sĩ hay thuộc hạ gác luôn à?” thay vì tức giận như cái gương mặt ông ta trông đợi, tôi chuyển sang sỉa sói lão để trút giận.
“Cảm ơn lời khuyên quá hiển nhiên đó.”
Clap clap clap
Lão God of Magic đó vỗ tay vài cái bằng một cặp Mage Hand xuất hiện trước mặt. Giây tiếp theo, các bức tượng hai bên hành lang chuyển đổi hình dạng thành vô số Solbright khác nhau. Tôi không còn quá ngạc nhiên với chiêu trò này của ông ta nữa, đó là thứ đã tước đi mạng sống của Albus và Karma.
“Thành thật mà nói thì dù rất tiếc khi phải để một người giống ta phải rời trần thế sớm như vậy. Nhưng cậu ta thì là mối nguy hiểm với ta.”
Solbright thở dài khi tựa lưng vào ngai vàng. Tuy lồng ngực tôi như lửa đốt, song tôi cũng mừng khi chính lão thần này thú nhận rằng bọn tôi là mối nguy hại với ông ta. Đó là minh chứng giản đơn rằng bọn tôi có cơ hội chiến thắng!
“Nói ta xem, lý do gì thúc đẩy ngươi ráng đối đầu ta? bất chấp sự cách biệt sức mạnh? Thay vì đơn giản rằng làm việc cùng ta để đạt mục tiêu?” Solbright ngưng cười, một bên hàng lông mày nhích lên.
“Tôi không thể tin tưởng kẻ nói rằng mình là chính nghĩa, trong khi làm điều tương tự việc mà hắn căm ghét.” Tôi nhíu mày, hai hàm răng nghiến lại bên trong miệng, mắt không rời khỏi lão ác thần đang ngự trên ngai vàng. “Thay vì biến thế giới trở nên tốt hơn, ông chỉ phá bỏ hết tất cả những thứ ông ghét và đặt vào những thứ mình thích. Sự độc tài, kiêu ngạo, ích kỷ của ông khi tước đi tự do của những người khác hoàn toàn, tôi không thể đồng tình điều đó.”
“Overgod (toàn thần) Ao đã không xuất hiện trừng phạt hành động của ta, đó là minh chứng rằng ta là công lý.” Lão God of Magic vuốt bộ râu dài bạc phơ của mình, giọng nói không chút e dè hay ngờ vực.
“Nếu đó là công lý của ông, thì tôi sẽ thực thi công lý của mình.” Đôi mắt tôi bắt đầu tích tụ nhiều raw magic hơn, cơ thể thì phát ra một lớp ánh sáng mỏng. “Một thế giới mà con người muốn hướng đến điều tốt đẹp có thể sống, và người vô tội có thể sống thảnh thơi. Tôi sẽ khiến thiên đường trên mặt đất ấy tồn tại.”
“Vậy hãy cho ta xem đi, hai người các ngươi đã tiến được bao xa rồi?”
Poc
Solbright búng tay, tất cả những bản sao nguy hiểm của ông ta bắt đầu niệm chú để thi triển spell. Năng lượng ma thuật lấp đầy căn phòng như vô số dây kích nổ đang cháy, báo hiệu cho một cơn đại hồng thủy của ma thuật sẽ sớp ập đến để cuốn trôi tôi đi!
RẦM
Từ cánh cửa vào phòng ngai vàng, một chiếc xe hai bánh với hai phần sừng dài phía trước trông như hàm dưới của stag beetle (loài bọ hiệu -bọ vừng). Cú lao đến húc bay các phân thân của Solbright, một vài trong số lão già Wizard bản sao bị gãy tay chân hoặc trật các khớp, khó mà gượng dậy được! Người lái xe là một gã chiến binh cơ thể đen vận bộ giáp đỏ của máu, mũ sắt có lớp sừng vàng trên đầu, hai con ngươi lớn cùng màu bộ giáp chiếm nửa khuôn mặt - một Kamen Rider.
“Bước trên thiên đạo, người sẽ trị vì tất cả. Ta, Sabata, Light Bearer lớp Titan của xứ Rivia.” Gã Spirit hiệp sĩ bước xuống khỏi xe, tay giơ ngón trỏ lên trời trong khi tự giới thiệu với chỉ có cái tên là chuẩn xác, còn lại thì không.
“Xem ra ngươi đã từ ma hề mà thành thần hề.” Solbright gật nhẹ đầu với hai hàng lông mày dựng lên trước sự hiện diện của kẻ đột nhập không hề được chào đón.
“Giao mấy bản sao cho chú đấy.” Tôi nói như đinh đóng cột, raw magic của tôi bắt đầu tỏa ra như một cơn lốc lấp đầy bên trong hang kín.
“Ok.” Sabata chống hai tay về một bên hông, thắt lưng phát ra ánh sáng xanh lam chói lóa. Ánh hào quang bọc lấy từng phần giáp của gã Spirit hiệp trong lốt Kamen Rider ấy hình thành lớp giáp khác biệt. ”Henshin!”
BOOM
Một vụ bùng nổ ma thuật tỏa ra từ bọn tôi, khiến căn phòng bị lấp đầy bới ánh sáng và tiếng ồn. Giây tiếp theo, cả cơ thể tôi thì sáng rực trong ánh hào quang có thể làm biến đổi các vật chất xung quanh. Về Sabata, bộ giáp gã giờ đây như lớp da thứ hai, bó sát cả người. Trong tay gã Spirit hiệp sĩ là một thanh kiếm với phần lưỡi như được kết tinh từ ánh sáng thuần túy. Hai người bọn tôi giờ như hai ngọn đuốc xanh thắp sáng căn phòng ngai vàng.
Flash
Giây tiếp theo, căn phòng ngai vàng chỉ còn mình tôi và Solbright. Sabata và những bản sao của God of Magic thì đã được đưa ra bên ngoài pháo đài này. Dù không chắc chắn 100%, nhưng tôi biết rằng cách bọn tôi chiến đấu sẽ khác biệt hoàn toàn.
“Ấn tượng đấy.” Solbright đứng dậy khỏi ngai vàng, nụ cười tự tin của ông ta giờ đây đã thay bằng sự hứng thú, trông chờ diễn biến tiếp theo sắp xảy đ.
“Tôi sẽ lật đổ ngai vàng của ông.” Từ đôi mắt tôi hướng đến Solbright, cả người ông ta bị lộn ngược, ngai vàng cũng bị ngã.
“Hành động có trọng lượng hơn lời nói.” Solbright đứng dậy sau cú ngã, không hề tỏ ra cây cú mà còn đầy trông đợi. ”Và liệu ngươi có bị đè bẹp bởi chính lời nói của mình hay không?”
Rầm
Cả người tôi bị đè chặt xuống sàn nhà bởi sức nặng vô hình! Nếu cơ thể không được bảo vệ bởi sự bất hoại, có lẽ sẽ còn tệ hơn rất nhiều. Hơn cả bị nát tan hoặc khổ sở trước sức ép chặt đến mức cơ đang gào thét. Xương đang rạn nứt, huyết áp vỡ tung, và hơi thở như bị bóp nghẹt!
---Phía Sabata---
“Clock up (đặt giờ)!”
Sau vài phút ngắn ngủi dùng xe tông các bản sao của Solbright liên tục, con xe của tôi ngày càng tệ hơn. Nó bị móp méo và rạn nứt nghiêm trọng bởi loạt spell của kẻ địch. Vội vã nhảy khỏi con xe của mình, tôi lập tức bấm nút trên thắt lưng tự chế của mình, kích hoạt Time Stop (dừng thời gian). Nhờ sức mạnh đã được nâng cấp, mấy lão Wizard đó còn bị chậm lại thay vì di chuyển như không giữa khu vực thời gian đã bị đứng im!
[Ấn tượng đấy thần hề, nhưng ngươi sẽ cần nhiều hơn thế!] các bản sao của Solbright đồng loại dùng thần giao cách cảm nói thẳng vào tâm trí tôi.
“Bố vợ nói chí phải.” Hiểu rõ như lúc này là chưa đủ, tôi tiếp tục tung ra các spell khác. Trong tay tôi xuất hiện một cây búa sắt.“Shazam! God Blast (vụ nổ thần thánh)!”
Một loạt tia sét đánh vào tôi, năng lượng dâng trào cuộn chảy khắp từng tế bào. Giây tiếp theo, tôi tích tụ năng lượng raw magic vào cây búa rồi giải phóng tia sáng hủy diệt! Vụ nổ hình nấm hình thành tại khu vực này, vô số bản sao của Solbright không kịp phản ứng chống trả, số còn lại kịp dịch chuyển xa khỏi vụ nổ mà thoát nạn!
“Hah… hah… hah…” tôi thở dốc khi vừa tự gây thương tích bản thân, vừa dùng quá nhiều spell mạnh trong thời gian ngắn ngủi.
[Dù ta vẫn không ưng, nhưng ngươi đã thể hiện đủ phẩm chất xứng đáng trở thành một phần của gia tộc Blueblood.] Nửa số nhân bản còn lại của Solbright đều không mấy lành lặn. Kẻ thì bị cháy xém, đầu tóc rối thành kiểu afro, hoặc các khớp bị trật. Dẫu vậy, chỉ một giây sau thì tất cả bản sao God of Magic đó đều lành lặn như mới.
“Bố vợ quá khen rồi ~.”
[Đúng, vì thế ta không cần phải giữ sức để kiểm nghiệm coi gã hề lấy Soulflare giỏi đến đâu!] Các bản sao của Solbright đồng loạt niệm spell và giải phòng lượng lớn raw magic.
“Meteor Swarm! “
“Maddening Darkness (bóng đêm điên loạn)!”
“Reality Break (phá vỡ thực tại)!”
Từ các câu thần chú của Solbright, một cơn mưa làm từ vô số hòn đá bốc cháy rơi xuống từ trên trời. Cả toàn bộ vị trí nơi tôi đứng bắt đầu bao trùm bởi màn đêm. Khoảng không quanh tôi hình thành những vết nứt và vỡ ra như những tấm kính. Tôi bị cuốn vào trong, nơi những tiếng cười hoang dại, lời nói lắp bắp, gào thét vô nghĩa lấp đầy cả màng nhĩ và tâm trí tôi! Mắt tôi thì bị lắp đầy bởi vô số màu sắc, cảnh vật thất thường và méo mó liên tục. Lực xung quanh như đang muốn kéo giãn cả cơ thể tôi thành sợi mì. Cơn lạnh thấu xương đang ướp đá tôi thành que kem!
“AAAAAAAH!”
Cơn đau cả trong lẫn ngoài đang giằng xé, tâm trí lẫn cơ thể thì bị đày đọa bất chấp việc tôi bất hoại. Thế nhưng cùng lúc đó, tôi vẫn nhớ rất rõ rằng cơn đau này cũng chính là sức mạnh!
“Đến đây nào, Megazord - King Ohger!”
Giữa cái khoảng không vô định như địa ngục ấy, tôi hô lên mệnh lệnh. Các bản sao tôi đã chuẩn bị liên xuất hiện như tia sáng trong màn đêm ma thuật đó. Tất cả tập hợp lại và hình thành một robot khổng lồ. Nó phá tan màn đêm và kéo tôi trở lại Celestial Plane!
[Không chỉ đơn giản là hóa Giant nhỉ.] Các bản sao Solbright chuẩn bị tung spell khác. Ngay lúc đó, tôi lái mecha bay khỏi đòn tấn công trước khi chúng chạm tới.
“Sword Vigor (kiếm sức mạnh) phóng nào!”
Tôi lập tức ra lệnh cho mecha của mình tuốt lưỡi gươm ở bên bên chân ra. Thanh kiếm sáng lóa lên với hai bên mặt gương phản chiếu lại. Một mặt là khuôn mặt kim loại của Megazord King Ohger, mặt còn lại là những kẻ thù tay đang lâm lâm chuẩn bị xuất spell hủy diệt. Dù kẻ thù đã ra tay trước, nhưng Time Stop vẫn hoạt động nên tốc độ của tôi vẫn nhỉnh hơn. Mecha của tôi liền vung một kiếm, lưỡi gươm kéo dài ra và lia theo hướng chém về phía trước. Từng kẻ một bản sao như cỏ gặp liềm, tất cả liên tiếp bị đứt làm đôi khi bị Vigor Sword chém phải! Khung cảnh lật ngược tình thế và hạ toàn bộ God of Magic bản sao chép khiến tôi nhẹ nhõm lạ thường.
“Time Stop.” Bấy giờ, Solbright còn lại mới dùng spell đối chọi lại trò dừng thời gian của tôi. ”Disintegrate (tan rã).”
Giây tiếp theo, một loạt tia sáng ma thuật phóng ra từ ngón tay và xung quanh God of Magic. Chúng chiếu vào mecha của tôi và biến cỗ mấy hùng mạnh ấy thành cát bụi chỉ trong chớp mắt!
[Như Albus, chiến đấu không nghiêm túc thì khó mà hạ được ngươi, thần hề.] Solbright duy nhất còn sống sót bước tới ung dung, thời gian không còn trói buộc ông ta nữa. Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị hơn, không còn cười, song cũng không tỏ vẻ khó chịu nào.
“Thật vinh dự khi được bố vợ đề cao đến thế.” Tôi đáp xuống đất cái rầm rồi ráng đừng thẳng lên.
[Cách ngươi dùng sức mạnh rất thú vị, nên có lẽ ta cũng phải thay đổi cách tiếp cận nhỉ?]
God of Magic đó bước đến tôi vài bước, bộ áo choàng của Wizard khoác trên áo bào của vua bị biến đổi. Cả bộ áo bị bọc lại trong lớp vỏ cứng cỏi và sáng bóng ánh bạc trông như những thớ cơ bắp. Vương miện vàng trên đầu biến thành cặp sừng lấp lánh trên trán.
“Như ý bố vợ, Chou Henshin (siêu biến hình)!”
Ấy vậy, tôi quyết định bọc mình trong bộ giáp đầy cơ bắp đen bóng màu gỗ mun. Rô điểm trên những mảnh giáp là những đường viền vàng trông như mạch máu. Đôi mắt tôi mang một màu đỏ hồng ngọc, cặp sừng vàng óng sắc bẻn trên trán. Lúc này đây, tôi và Solbright lao vào nhau.
RẦM
Mọi spell giữa tôi và ông ta giờ đầy tóm gọn lại thành những cú đấm. Nó gây sức mẻ đối phương, dòng chất lỏng đỏ trào ra từ các vết nứt trên giáp. Cuộc đấu bằng nắm đấm đã khiến không khí bị bấn loạn thành bão tuyết dày đặc và lãnh lẽo. Mặt đất nứt nẻ rồi rung chuyển thành những cơn địa chấn!
---Về phía tôi---
[Ta là vì sao, tồn tại giữa vũ trụ, định đoạt sự sống của các sinh vật.]
Tiếng nói Solbright vang vọng cả căn phòng và trong đầu tôi. Căn phòng ngai vàng nơi tôi bị đè ra sàn và ông ta đang đứng đã biến đổi. Giờ đây xung quanh là cả một cánh đồng cỏ đầy hoa lá cỏ cây.
“Ta là vụ nổ tân tinh, phá hủy các vì sao.”
Từ cơ thể tôi, vụ nổ khổng lồ phát ra. Ánh sáng nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nguồn nhiệt gây vụn vỡ cả hành tin nơi hai người chúng tôi đang đứng. Cả Solbright cũng bị bỏng nặng khi vụ nổ cuốn ông ta vào.
[Ta là vũ trụ, bao trùm lấy mọi thứ.]
God of Magic trừng mắt nhìn tôi. Khung cảnh bị kéo ra thật xa, trước mắt tôi là cả một không gian màu đen thẫm. Vô số đốm sáng trải dài khắp mọi nơi như cả một biển đom đóm giữa trời đêm! Từ xa xa, tôi có thể thấy các thiên hà đang mang hình dáng gương mặt của lão thần đáng sợ! Những đốm sáng đó lao đến, đè bẹp tôi, thiêu cháy tôi, thậm chí là bóp nghẹt luôn cả hơi thở của tôi!
“Ta… là Black Hole (hố đen), nuốt chửng… mọi thứ trong vũ trụ!”
Tôi hít một hơi thật sâu và đáp. Màu đen sau lưng tôi bắt đầu lớn dần. Ánh sáng và thời gian bị cuốn vào bởi quả cầu đen và dần trở thành một với cả màn đêm xung quanh.
[Ta là Time Space (thời không), thứ chứa đựng sự kiến tạo và hủy diệt của vũ trụ, là khởi nguồn và kết thúc mọi thứ.]
Crack
Sau lời Solbright nói, khoảng không gian đầy cả thiên hà chứa dựng các vì sao hình thành các vết nứt như kính vỡ. Vũ trụ vụn vỡ rơi vụn xuống đất, để lộ khoảng không trắng xóa. Bấy giờ, cả người tôi như những tấm kính vỡ trên sàn. Kể cả không bị thương thì tôi cũng chẳng cử động được, cũng không thoát ra được những tấm kính!
Trong những mảnh vỡ của tấm kính ấy, cơ thể và tâm trí tôi đã bị xé tan thành vô số mảnh. Tôi bị trải qua những khung cảnh chưa từng xảy đến hoặc sẽ xảy đến ở một nơi khác!
“Eheh, anh không cần phải lo gì nữa, có em ở đây rồi. Mà anh muốn ăn món gì?”
Irina mỉm cười khúc khích nấu ăn, trong khi đó tay chân tôi bị trói chặt trên ghế gỗ. Em ấy hỏi han tôi, như thể tình trạng đó của tôi là chuyện hiển nhiên! Dù muốn nói, nhưng miệng tôi đã bị bịt chặt và lời từ cuống họng không thể cất thành tiếng!
“LHAn…”
Ở một nơi khác, tôi thấy mình đã nằm trên sàn nhà đầy máu. Đập vào mắt tôi là Irina với cổ em ấy không nối liền với thân. Đôi mắt đẫm lệ và phai dần vầng sáng. Cơ thể thì bất động hoàn toàn trên nền đất lạnh lẽo. Đây là khung cảnh mà tôi đã được thấy trong lời nhắn của Albus!
“Irina…”
Khi với tay đến mong chạm lấy người vợ của mình, khung cảnh quanh tôi lại thay đổi lần nữa. Lúc này, tôi thấy cơ thể mình đã mỗi nơi một bộ phận treo bên trong một căn phòng phẫu thuật. Mắt tôi nhìn xuống và thấy chiếc giường bệnh đầy máu. Bên cạnh giường là Irina một lần nữa. Thế nhưng lần này em ấy đang vận bộ đồ bác sĩ phẫu thuật màu xanh lam. Tay thì đang cầm cái cưa máy với phần lưỡi đầy màu đỏ.
“Eheh, em làm anh tỉnh à? Xin lỗi nhé, em muốn khám phá anh nhiều hơn nên hơi ồn ào chút ~.”
Irina gần nhắm tít mắt lại, miệng em ấy chắc chắn đang mỉm cười sau lớp khẩu trang. Coi bộ ở đây, tôi không khá hơn tẹo nào khi trở thành vật thí nghiệm của em ấy.
[Sao nào, ngươi còn gì nữa không, God of time?]
Giọng nói ông già điềm tĩnh đến rợn người kéo lại sự chú ý của tâm trí tôi. Tôi ở khắp các nơi đang thấy qua một bề mặt nhỏ lơ lửng trước mặt. Những thứ đó mang dánh hình của mảnh kính vỡ. Phía bên đó, Solbright liếc mắt xuống nhìn vào tôi mà tâm đắc. Mặc dù cả thể xác bị giằng xé, tâm trí phải thấy những sự kiện điên rồ trong các thế giới khác, những dòng thời gian khác. Thế nhưng khoảng khắc đen tối nhất cũng là lúc hy vọng rực rỡ nhất. Khi nhớ lại lời nói của giấc mơ, con tim tôi vững mạnh hơn và bẻ cong thực tại. Tôi cố trồi lên như người vật vã trong vũng lày để không bị ngộp thở. Từng bộ phận của tôi trồi lên từ các mảnh kính vũ trụ đã vỡ, tôi ngoi lên với cơ thể chấp vá lại không hoàn thiện
“…Ta là trí tuệ.”
Tôi lơ lửng giữa khoảng không bằng cơ thể méo mó có thể thấy trên tấm gương rạn nứt. Nhìn thẳng vào Solbright khiến ông ta trơ ra. Miệng hở ra, mắt mở thao láo, cả người ông ta đứng lặng không chút lay động. Vài giây tiếp theo, cả không gian màu trắn biến mất dần và trả lại căn phòng ngai vàng của Celestial Plane.
[…Không ngờ ta lại phải bị một đòn bất ngờ đến vậy, God of Time.]
Giọng nói Solbright trầm xuống, hai mắt khép nhẹ lại,hai hàng lông mày sát vào nhau. Miệng nhăn răng cười một cách chua chát nhưng có gì đó thỏa mãn. Tôi tin rằng kẻ tự cao như ông ta không thể đi phủ nhận sức mạnh, ý nghĩa, hay công sức cả đời của một Wizard cũng như ông ta.
“Tôi không phải thần, tôi là hy vọng.”
Tôi bác bỏ danh hiệu đó, thứ mà tôi không xứng đáng. Chỉ một God Magic mà tôi tôn trọng hết mực, và đó là Cosmo. Bản thân tôi chỉ là tội nhân, kẻ mắc nợ, cũng như là bầy tôi của cô ấy.
[Một kẻ có duyên số và quyết tâm chạm đến quyền lực này sẽ thật lãng phí nếu mất đi.] Solbright giơ bàn tay ra. [Hãy đi với ta nào, sức mạnh của ngươi sẽ còn vươn xa hơn khắp đa thế giới!]
“Tôi từ chối.” tôi lắc đầu mà đáp không ngần ngại.”Tôi chỉ muốn giữ hòa bình, không phải đi gây chiến. Càng tước đi nhiều thứ, một ngày nào đó tôi sẽ bị thứ mình nắm giữ nuốt chửng. Sức mạnh này là trách nhiệm mà cô ấy đã tín nhiệm, là hiện thực hóa ước vọng mà gia đình và bạn bè tôi gửi gắm.“
[Ta phần nào hiểu điều đó.] Solbright thở dài rồi bình luận trong khi vuốt nhẹ chòm râu bạc. [Thế nhưng, ngươi quá dè chừng trong vùng an toàn của bản thân, chưa đủ tự tin vào công lý tuyệt đối của bản thân.]
“Với ông đó là sự nhu nhược, còn với tôi đã là quyết tâm không đổi.”
Tôi nhìn không chớp mắt trước God of Magic. Một phần trong tôi bất giác không khỏi cảm thương cho ông ta. Dẫu rằng ông ta là một kẻ tàn bạo, táng tận lương tâm, không thể dung thứ. Thế nhưng sau cùng, Solbright vẫn hết mình vì Soulflare - gia đình duy nhất đã từng bị cướp khỏi ông ấy.
[Nếu ta là người gặp ngươi trước tên thần tóc trắng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.]
Solbright mỉm cười, luồng năng lượng raw magic hùng mạnh đến, chớp tắt và nóng rát như dòng điện trong bão tố. Đôi mắt ông ta cũng đổi màu đỏ rực của máu, nó tỏa sáng cùng vầng hào quang của ông ta. Da gà khắp người tôi dựng lên khi chứng kiến sự biến đổi đó.
[Ta sẽ kế thừa sức mạnh và lòng quyết tâm của ngươi, LHAn của xứ Australia.] God of Magic với đôi mắt vầng trăng máu nhìn thẳng vào tôi.