---Vùng núi Dandendong ---
“Ah… thật là một đêm mệt mỏi làm sao ~.”
Nữ rồng Theo bước đi và ngáp dài một tiếng, cô mang trên mình bộ đồ trông như mới. Thế nhưng, thực tế bộ đồ của cô đã rách nát, thử đang bao bọc lấy cô ấy là ảo ảnh trong hình dạng bộ váy trước đó.
“Đúng là có quá nhiều thiệt hại cho đất đá và cây thật, nhưng mà không có thương vong và chúng ta đã dọn dẹp xong cả rồi ~.”
Đi trước Theo là thiếu nữ cáo Haris đang tung tăng. Hai người họ rời bước khỏi khu rừng vùng núi Dandendong. Cả hai người họ đã trải qua một đêm cắm trại đầy thăng trầm, vui buồn lẫn lộn, hồn nhiên vui tươi tới dâm dục, lãng mạn cho tới bạo lực. Đặc biệt là có sự góp mặt của những Oni đến từ thế giới khác khiến đêm cắm trại ấy mặn mà và đầy gia vị hơn.
“Do bộ đồ của em đã bị rách tối qua rồi, chúng ta nên đi sắm đồ mới thôi.” Haris phấn khích đề nghị.
“Ngài vẫn còn tiền chứ?” Theo hỏi trong khi đung đưa chiếc đuôi rồng.
“Vẫn còn một ít… chúng ta có thể đi mua từ nơi bán từ thiện để mua được nhiều hơn!” Nữ Kitsune đưa ra ý tưởng.
“Eh, nếu khó khăn quá thì ẻm chỉ cần nói chuyện một chút là chúng sẽ tự đưa cho chúng ta thôi mà ~.”cô nàng rồng cười nhẹ.
“Tôi đã dặn gì rồi nào?” Haris chau mày và hỏi.
“Đùa thôi, đùa thôi mà ~.” Theo cười nháy mắt.” Ngài không cần phải căng thẳng thế, Theo của ngài là một bé rồng ngoan mà ~.”
“…Ranh giới đùa và thật của em mỏng lắm.” Hai tai cáo trên đầu Haris hơi cụp xuống rồi dựng lên lại. “Cơ mà, bữa nay em có ý tưởng đề cử món gì không?”
“Em muốn thử vài loại mì được không? Như thứ gọi là Pasta với Ramen chẳng hạn?”
Theo lập tức trả lời rồi búng tay. Khung cảnh xung quanh cả hai cô gái chuyển từ khu rừng thành khu phố mua sắm tại khu phố mua sắm Springvale.
“Ah, em chọn đúng nơi để mua nguyên liệu Châu Á rẻ rồi!” Mắt Haris sáng lên, thậm chí cả đôi tai cáo của cô cũng dựng lên theo.
“Do đoán thì món Ramen thì thuộc phương đông nên đây là chỗ gần nhất để dịch chuyển tới.” Theo mỉm cười giải thích.
“Em cứ đi vòng vòng thong thả nếu muốn đi thăm thú chỗ khác, tôi sẽ đi chợ cho nguyên liệu bữa tối trước. Sau đó thì chúng ta sẽ đi sắm quần áo mới cho em!” Nữ Kitsune ấy đưa ra lời đề nghị.
“Coi nào, kể cả khi em lẫn ngài chẳng cần phải xách đồ đi nữa thì chuyến đi mua sắm cũng là một phần không thể thiếu mà ~.” Cô nàng rồng ấy nhẹ nhàng trả lời. “Thử trải nghiệm như một phần của nơi bản địa cũng là một cách tận hưởng chuyến du lịch ~.”
“Em có thể nghĩ thoáng thế thì tốt rồi, tôi chỉ sợ em muốn được tung tăng nơi náo nhiệt hơn.” Haris mỉm cười gật đầu ưng ý.” Vậy chúng ta đi nào ~.”
“Tất nhiên rồi,” Theo nắm lấy tay gười bạn đồng hành.” Đi nào, chủ nhân Haris thân mên ~.”
“Uh… em đâu cần phải làm thế…” Haris tỏ ra lúng túng.
“Em không làm thế thì vài con ruồi sẽ vo ve ngài mất.”
Theo nở một nụ cười đầy ngụ ý. Khi cô ấy thoáng liếc mắt sang, những người đi đường khiến họ phải lúng túng tránh ánh nhìn của cô.
“Ý em là sao?” Haris cụp một bên tai cáo và hơi nghiêng đầu.
“Ngài cũng không cần phải để ý đâu ~❤.” Theo vẫn nói với giọng điệu hồn nhiên.
“Nếu em đã nói thế…” Nữ Kitsune ấy mỉm cười.” Vậy khẩn trương nào, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh nếu chúng ta không để ý đến đấy!”
“Đợi vài ngày không phải vấn đề lớn với em đâu ~.”
Và như thế, hai cô gái tay trong tay bước đi chuyến đi mua sắm mà không khác gì những thiếu nữ bình thường.
--- Vài giờ sau, tại khu vườn của tôi---
I came like a wrecking ball
I never hit so hard in love
“Oh, có tin nhắn.”
Trong lúc hai cô gái đang đi mua sắm, nhạc chuông điện thoại của tôi rung lên liên hồi. Khi tôi coi là dòng thông báo chẳng mấy hay ho lắm.
[Kẻ xâm lược thế giới đang đến.]
“Yep, tin xấu.”
Tôi mở điện thoại ra coi chi tiết nội dung. Không rõ trùng hợp hay hữu ý, rắc rối ấy lại có vẻ như liên quan tới người bạn và con gái của tôi.
“Họ cũng khá gần chỗ đó, gọi điện phát nào.”
Tôi nhẹ nhàng bấm số điện thoại +61 013 666 069 và nhấn nút gọi.
“Yo các cô gái.” Tôi mở lời.
“Eh!? Giọng này là?” Haris ở bên đầu dây giọng đầy ngạc nhiên
“ÔNG GIÀ! ÔNG ĐANG Ở ĐÂU THẾ!?” Cô con gái của tôi réo lên không mấy vui vẻ.
“À, tôi đang gọi mọi người từ đầu dây thế giới khác thông qua thần giao cách cảm,” tôi giải thích và hỏi han. ”Ngày đầu tới quê hương của Haris thấy thế nào, con gái cưng ~?”
“Tất nhiên là rất tuyệt rồi.” Theo trả lời phấn khích rồi đổi giọng.”Mà rốt cuộc ông đang ở cái xó xỉnh nào mà mấy hồi tôi gọi không trả lời vậy!?”
“Daddy Albus hơi bận chút mà, Ted đừng giận bố chứ ~.” Tôi vẫn trả lời bằng giọng thân thiện.
“Bọn tớ đều khỏe cả, cảm ơn vì đã hỏi thăm nhé Albus. Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay đều rất vui.” Haris nói vô cùng phấn khích cùng “Tớ đã lo vì nghĩ sẽ rất lâu mới có thể nói chuyện lại với cậu.”
“Awww, cô bạn gái của tôi ngọt ngào quá đi ~.” Tôi cười nhẹ.
“Đừng có tán tỉnh chủ nhân Haris đấy,” cô bé rồng trở nên cáu kỉnh.“cô ấy là của tôi!”
“Coi nào, chỉ là daddy Albus và Haris thân thiết như mọi ngày thôi mà, daddy Albus đâu tới mức đi ntr bạn trai bạn gái của con ~.” Tôi cười khúc khích châm chọc.
“Hmpmh.” Theo hờn dỗi rồi nói tiếp.“Mà ông gọi chắc không phải để tán nhảm đâu nhỉ? Tôi không nhớ ông rảnh rỗi tới thế trước đây.”
“Well, nếu con đã hỏi thì đành nói thẳng vậy,” tôi ngưng vòng vèo và vào thẳng vấn đề.“một công việc sẽ phải nhờ hai người, tất nhiên là có thù lao đàng hoàng.”
“Công việc mà phải cần á thần như cậu nhờ đến thì có lẽ là việc nghiêm trọng rồi!” Haris nhanh chóng hiệu ra vấn đề.
“Việc này cả hai chắc cũng đã biết được phần nào rồi,” Tôi bắt đầu nói ra chi tiết nhiệm vụ. “Một vị Wrathful Deity (Phẫn Nộ Bồ Tát) đã cử bầy tôi Oni của mình đến xâm lược thế giới này.”
“Cái gì, lại bọn họ nữa sao!?” Haris giật mình.
“Oh, thế thì tốt,” Theo liếm mép. ”không biết lần này là kẻ thú vị nào đây.”
“Vậy mà… mình đã tưởng họ đã chấp thuận việc đàm phán trong hòa bình rồi chứ…” cô bạn Kitsune ấy có phần thất vọng.
“Đừng lo Haris thân mến,” tôi chia sẻ lời thông thái tôi biết “Khi ngờ vực, hãy lên lên xuống xuống trái phải trái phải B A!”
“…” cả hai cô gái đều lặng im giây lát.
“Chủ nhân gặp chuyện thì tôi hồi sinh cô ấy được mà, cần quái gì mã đó.” Theo phản bác.
“Oh… phải.” tôi chợt nhận ra thiếu sót.
“…Tớ tưởng cậu sẽ nhắc như mọi khi, cứ ngờ vực, hãy thở, hoặc trao đổi Qi?” Haris nhắc lời dạy mà tôi luôn dặn cô ấy suốt trước kia.
“Thứ lỗi thứ lỗi, làm việc lâu ngày nên lú ~.” Tôi lém lỉnh đáp.
“…” Haris hít thở sâu trao đổi Qi, vừa để bình tĩnh lại và giúp suy nghĩ thông suốt hơn.” Địa điểm họ sẽ đến ở đâu?”
“Ở gần khu vực cả hai đang ở luôn,” tôi đưa ra thời gian và địa điểm.”chừng 10 phút nữa, quân đoàn Oni sẽ đến.”
“Hoh, sớm phết đấy,” thiếu nữ rồng phấn khích.” Chúng đến đúng lúc ta có chiến phục mới luôn!”
“Hy vọng là trang phục em sẽ không bị thiệt hại quá nhiều như lần trước.”
“Chúng ta chỉ cần phải mua bộ đồ mới thôi, hoặc cùng lắm là hỏi ai đó đưa cho thôi ~.” Theo tự tin đáp.
“Đừng làm vế sau…” Haris xoa hai hàng lông mày.
“Đi thôi chủ nhân thân mến, một bữa tiệc dành của chúng ta sắp đến rồi ~.” Theo tỏ ra phấn khích.
“Mà, cậu có lời khuyên nào không Albus?” Haris hỏi. ”Là công việc đầu tiên được cậu giao nên tớ có hơi lo…”
“Nhiệm vụ của cậu chỉ là ngăn chiến tranh nổ ra là chủ yếu, còn xử lý theo hướng nào hoàn toàn tùy ý cậu.” tôi nói rõ nhiệm vụ.
“…Tớ hiểu rồi.” Haris hít một hơi thật sâu.” Tớ sẽ ngăn cuộc chiến này!”
“Chúc may mắn, Haris, Theodore.” Tôi nói lời giã từ.” May the troll be with you (mong sự tấu hài luôn bên bạn).”
Tôi cúp máy rồi sau đó trở lại công việc của mình. Tiếp tục xem sấp giấy trên bàn làm việc của mình và tìm những người phụ hợp để trao cho sức mạnh.
“Hy vọng cả hai sẽ ổn, nếu tình huống xấu nhất thì mong họ kịp cầu cứu mình bằng sự can thiệp của thần linh.”
--- 10 phút sau tại đường lớn khu vực Springvale, Úc---
“Đó là gì thế?”
Những người đi đường đều bị lôi kéo sự chú ý bởi một vòng tròn tím xuất hiện ngay giữa đường. Vô số chiếc xe phai dừng lại torng sự bối rối không rõ thứ đó là gì. Sau vài phút, họ đều ngạc nhiên khi chứng kiến sự xuất hiện của những sinh vật da đỏ hình người và có sừng. Chúng bước ra từ vòn tròn tím đó, người mặc áo da hổ, tay lâm lâm cầm chùy kanabou. Chúng không phải ai khác ngoài những Oni!
“TẤT CẢ CÁC NGƯƠI, HOẶC ĐẦU HÀNG VÀ NGHE THEO MỆNH LỆNH CỦA BỌN TA, CÒN KHÔNG THÌ HÃY CHỐNG ĐỐI BẰNG CẢ MẠNG SỐNG CỦA CÁC NGƯƠI!” Một cách thần kỳ nào đó, những Oni nói được tiếng Anh lưu loát trong khi chúng gốc gác thuộc Nhật Bản.
“Lễ hội hóa trang à?”
“Hay đây là quay phim? Nhưng máy quay ở đâu?”
“Quay phim up face nào!”
Những người đi đường, mỗi người một phản ứng trước cảnh tượng đó. Song tuyệt nhiên, không ai nghĩ rằng thứ trước mặt họ là thật. Người tò mò, người ngó lơ, nhưng tuyệt nhiên không môt ai hiểu để sợ hãi trước lời tuyên bố chiến tranh đó!
“Này các anh,” Vài viên cảnh sát tiến đến những Oni.” Không được cầm vũ khí hay cản trở đường giao thông.”
“Vậy ta đoán câu trả lời là không nhỉ?” Tên Oni lườm một phát.
Pow
Một nhát vung chùy, hai trong số nhóm viên cảnh sát đã tan xương nát thịt và chỉ còn phần chân là nguyên vẹn!
“AAAAAAAAAH!”
Những người dân cho tới vài viên cảnh sát đồng hét lên khi thấy cảnh đó.
“Khai hỏa, ngay lập!”
Bang bang bang bang
Các viên cảnh sát lui lại rồi dùng khẩu súng lúc giắt bên hông bắn liên tục. Thế nhưng, những viên đạn đễ dàng bị nảy ra khi trúng những sinh vật hình người có sừng kia.
“Hmhmhm, mới tới mà có đồ ăn miễn phí luôn.” Một tên Oni chúng lượm phần thịt của cảnh sát viên xấu số lên mà xơi.
“Tàn sát bọn chúng nào!”
RAAAAAAAAAAH!
Tên Oni khác hô lên, tất cả bọn chúng bắt đầu đồng loạt rống lên rồi lao người đến những người đi đường!
Rầm Rầm Rầm
Một cách đột ngột, vô số cột đá đâm lên từ mặt đất thổi bay từng tên Oni văng lên không trung.
“Sao em nói là chúng ta sẽ đến đúng lúc mà, có người bị chết ngay lúc này là thế nào chứ!?” Haris hỏi trong sự hoảng loạn từ một khoảng cách khá xa trên đường.
“Coi nào, em đã tiên tri trước và quá đúng lúc rồi còn gì?” Theo ung dung xuất hiện ngay lập tức bên xác những viên cảnh sát không may.” Đúng lúc để những phàm nhân này có dịp chiêm ngưỡng sự vĩ đại của em!”
“ĐỪNG LỢI DỤNG NGƯỜI KHÁC GẶP KHÓ KHĂN!”
Nữ Kitsune ấy nói lớn không hài lòng với người đồng đội. Cô vẫn tiếp tục dậm mạnh chân khiến vô số cột đá mọc lên khiến những tên Oni dù muốn phản công nhưng bất lực. Chúng còn chẳng kịp lao đến thì đã bị thôi bay vào không trung bởi những cột đá!
“L-là ả Kitsune mà đám kia đã kể!”
“Ma thuật của ả mạnh dữ vậy!?”
“Rốt cuộc ả là thứ Youkai (yêu quái) từ phương nào vậy!?”
Những tên Oni bắt đầu thấy sợ hãi trước sức mạnh áp đảo của đối phương.
“Huh, chuyện gì mới xảy ra vậy?”
“Hồi nãy tên to con đó làm gì đó rồi… tôi không nhớ gì nữa!”
“Khoan đã, sao quần áo tôi rách nát thế này!?”
Những cảnh sát viên bị tan xác lúc nãy đã tỉnh lại với cơ thể vẹn toàn. Họ nhìn nhau, thắc mắc lẫn bối rối, chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng, họ đều nhận ra có gì đó không đúng đang diễn ra.
“Mấy ngươi mới bị đập tan xác xong, và ta đã từ bi tái sinh những tên phàm nhân xấu số các ngươi lại đấy.” Theo đứng với một tay chống hông nói. ”Chắc các ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
“Ah… uh, cảm ơn.”
“Tuy hơi khó tin, nhưng bọn tôi nợ cô rồi.”
“…”
Các viên cảnh sát lúng túng, bán tín bán nghi mà nói. Song cũng vài người lặng im chăm chú lắng nghe.
“Phản ứng yếu quá đấy!” Theo cằn nhằn. ”Không thể cảm tạ ta một cách thành kính hơn à?”
“Uh thì…”
“Sau vụ này, bọn tôi sẽ đãi cô một chầu. Thấy thế nào?”
“Đa tạ quý cô đã ra tay cứu giúp!”
Trái hoàn toàn với những gì cô rồng mong đợi, những cảnh sát viên chỉ biết trả lời đại khái. Tất nhiên với người bình thường thì trong tình cảnh này, khó mà tiếp nhận nó ngay lập tức được. Song vẫn có người lập tức bị thuyết phục nhanh chóng.
“Ả kia cũng là phù thủy!”
“Không chừng là một Kitsune- tsukai( fox employer- chủ nhân của cáo)!”
“Hãy hạ gục ả trước đi!”
Đám Oni liên nhậnra sự hiện diện khác thường của Theo mà chú ý đến. Vài tên trong số chúng liền chộp lấy thời cơ để hòng tìm cách lật ngược thế trận vô vọng.
“Eh, ta là chủ nhân của cô ấy á?”
Theo ung dung quay người lại, tóc cô ấy bỗng chốc tỏa hào quàng rồi dài đến chạm lưng. Cô ung dung đưa tay lên chặn cây chùy kanabou đã một phát giết chết những cảnh sát viên.
“Huh!?”
“A-ả chặn được luôn sao!?”
“Ta không nhớ Kitsune -tsukai có thể khỏe tới mức này!”
Đám lính Oni hoảng loạn khi thấy đối thủ của chúng khỏe áp đảo.
“Ây dà, đừng gợi lại cho ta ý tưởng hấp dẫn ấy chứ. Có biết ta từng muốn chinh phục chủ nhân Haris đến thế nào không?” Theo cười tinh nghịch rồi chuyển sang lườm.”Và các ngươi ngu si tới độ không phân biệt được thần linh với dâm ba thứ phù thủy học phép à?”
“Ugh!”
Pow
Theo vung một dấm thổi bay một tên Oni. Gã Oni đó bị văng vào những tên khác khiến chúng cùng ngã như Bowling!
“Cô ấy khỏe như Hulk thế!?”
“Cô ấy là siêu anh hùng cmnr!”
“Ngài ấy thật sự là thần hiển linh rồi!”
“Ch-chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
“Nhưng giúp kiểu gì khi bắn chúng chẳng xi nhê!?”
“Ngợi khen nữ thần giáng lâm!”
Những viên cảnh sát mới được hồi sinh mỗi người mỗi phản ứng. Người kinh ngạc trước màn trình diễn đó, người bối rối không biết nên tiếp tục làm gì, và cũng có người ngợi khen tình cảnh đó.
“Các ngươi lui đi, không mất công lại bị thương rồi chủ nhân của ta lại kêu ta phải chạy chữa cho.”
Theo nói với những cảnh sát viên. Cô đồng thời ung dung bẻ gãy từng cây chùy kanabou của đám Oni.
“H-hai con ả này quá nguy hiểm!”
“Có thể chúng chính là ả Ryuu và Kitsune mà Đông tướng quân và Tây tướng quân đã kể!”
“Kẻ địch quá mạnh!”
“Chúng ta nên bẩm báo tướng quân thôi!”
Đám Oni thương tích đầy mình và nhận ra danh tính của hai cô gái. Một vài tên vẫn cố thủ trong khi một vài tên trở lại vào trong vòng tròn dịch chuyển màu tím. Hiển nhiên, chúng chỉ tạm thời rút lui, bởi đây không phải lần đâu việc này xảy đến với những tên lính đáng sợ đó!